Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim

Tên Khác

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim

Tác giả

Nhóm Dịch

Tag(s)

Truyện chưa được gắn tag

Phát Hành

2025

Trạng Thái

Đã Hoàn Thành
0 bình luận
0 bạn đã theo dõi truyện
0 lượt đánh giá

GIỚI THIỆU

Giới thiệu tác phẩm

Hiện đại, đối thủ/mặc cảm, yêu đương đối đầu, mỹ nam công, cường công, công khó tính, công chấp nhất, công khốn nạn, công hơi trẻ con, công tính trẻ con, mỹ nhân thụ, thụ đa tình, thụ đoan chính, thụ dễ dãi, thụ bỏ trốn, ghen tuông, tổ chức/thế giới ngầm, đời thường, nghiêm túc.


  • Công: Yeom Tae Jeong – Giám đốc của host bar ‘Kirin’. Ngạo mạn vô pháp lại còn trẻ con. Tình cờ chứng kiến hành động kỳ lạ của Woo Seung, hắn bắt đầu thấy hứng thú và tìm cách trêu chọc cậu.
  • Thụ: Yoon Woo Seung – Host không được ưa chuộng tại host bar ‘Kirin’. Cậu thu hút sự chú ý của Tae Jeong bằng thái độ hiền lành đến mức đáng ngờ. Dù bị một Tae Jeong tùy hứng xoay như chong chóng nhưng đôi lúc cậu vẫn nói ra những lời cần phải nói.
  • Hãy đọc khi bạn muốn: Dõi theo câu chuyện về hai người đàn ông nghiện những thứ hoàn toàn khác nhau, để rồi khi gặp gỡ, họ lại cùng rơi vào một cơn nghiện mới mang tên tình yêu.
  • Trích dẫn đắt giá: “Tôi không cho vào nếu không chảy nước đâu.”


Woo Seung, một nhân viên làm việc tại quán bar "Kirin", tình cờ gặp phải ông chủ Tae Jeong. Những hành động kỳ lạ của Woo Seung đã thu hút sự chú ý của Tae Jeong, và Tae Jeong dùng tiền làm mồi nhử để đùa giỡn với cậu. Tuy nhiên, khi những cảm xúc khác dần xen vào mối quan hệ vốn chỉ là sự bắt nạt đơn phương, họ dần tiến gần hơn đến bí mật mà mỗi người đang nắm giữ.



"Một, hai, ba..."

Tae Jeong đang đếm từng tờ tiền thì dừng lại ở tờ thứ năm rồi nói "Đây", đoạn ném lên bàn như lúc nãy.

500 nghìn won. Mười tờ chi phiếu đã giảm xuống còn năm tờ. Dù đây không phải là một số tiền nhỏ, nhưng nó khác với số tiền dự kiến nên cậu không khỏi bối rối. Tae Jeong vui vẻ thưởng thức biểu cảm của Woo Seung rồi cất giọng nhẹ nhàng.

"Xe lăn bánh thôi đã mất nửa giá rồi, chẳng có lý do gì mà cậu lại nhận được mức giá giống như lần đầu."

"..."

"Cậu biết khấu hao mà, đúng không? Cậu là hàng nội địa nên tôi đã trả giá cao lắm rồi đấy."

Trong hoàn cảnh bán thân thế này, dù có mười cái miệng cậu cũng chẳng thể nói được lời nào nhưng...

Cái miệng của hắn cứ oang oang nào là khấu hao, nào là hàng nội địa ngay trước mặt người khác thật đáng ghét làm sao.

"Có tiền thì nhận đi."

"..."

"Sau này có khi cậu sẽ thấy tiếc nuối số tiền này đấy?"

Bàn tay trắng trẻo từ từ nhặt từng tờ chi phiếu khẽ run lên.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.