“Dạo này anh Tae Jeong có nói là muốn thứ gì không ạ?”
Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến sự căng thẳng tan biến một cách vô cớ.
Nhìn đối phương đang chớp đôi mắt trong veo, một nụ cười trống rỗng thoát ra từ kẽ răng anh ta. Lúc này anh ta mới hiểu lý do tại sao Woo Seung cứ chần chừ không rời đi trước mặt mình. Một lý do lãng mạn đến mức hoang đường.
“Cậu định mua quà kỷ niệm 400 ngày à?”
Woo Seung có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao Hoon Young lại biết. Cậu không giấu được vẻ mặt bối rối. Thật đáng tiếc, Tae Jeong yêu đương ồn ào đến mức xung quanh chẳng có ai là không biết hắn đã kỷ niệm 400 ngày.
“Anh biết ạ….”
“Thì, không thể nào không biết được.”
“Thật ra thì, lần này tôi cũng lỡ quên mất nên chưa chuẩn bị gì cả.”
Woo Seung ấp úng, cúi đầu vẻ ngượng ngùng.
Cậu đã suy nghĩ suốt từ trưa nhưng chẳng nghĩ ra được thứ gì phù hợp. Vừa thấy có lỗi vì đã quên mất ngày kỷ niệm, lại vừa vì đã nhận được quá nhiều thứ nên cậu cũng muốn tặng hắn một món quà thật tốt. Nhưng Tae Jeong có tất cả mọi thứ, lại chẳng thiếu thốn gì. Vốn dĩ Tae Jeong hễ thích thứ gì là sẽ mua ngay. Bởi vì hắn là kiểu người một khi đã muốn gì thì phải có bằng được trong tay mới thôi.
“Ừm.”
Một lúc sau, Hoon Young đưa ra một câu trả lời kỳ quặc.
“Cứ như thế này là được rồi ạ.”
“Dạ?”
“Giống như hôm nay ấy ạ.”
“Ý anh là sao…”
“Lúc nãy cậu đã thấy Giám đốc thích thế nào rồi còn gì ạ.”
Woo Seung cứ ngỡ anh ta đang nói đùa nên ấp úng không biết phải đáp lại thế nào. Hoon Young liền nói thêm.
“Tôi nói thật lòng đấy ạ.”
“Nhưng mà… tặng thứ cần thiết thì sẽ tốt hơn chứ ạ.”
Thứ cần thiết đó chính là bản thân Yoon Woo Seung, vậy mà cậu vẫn không biết, cứ chìm đắm trong những lo lắng vô ích. Hoon Young lặng lẽ nhìn Woo Seung đang nghiêm túc suy nghĩ về một chuyện chẳng đáng cười chút nào.
Cậu và Tae Jeong đúng là khắc tinh của nhau về nhiều mặt. Kẻ cướp đoạt và người bị cướp đoạt. Cả hai duy trì mối quan hệ theo một cách hoàn toàn khác biệt với đối phương, điều đó đôi khi lại khơi dậy sự hứng thú sâu sắc nơi Hoon Young.
Bị vặt trụi đến mức chẳng còn một mảnh thịt nào rồi mà vẫn còn cố cho đi thêm nữa, thật kỳ lạ… nhưng mặt khác, Tae Jeong đã cạo đến tận đáy rồi mà vẫn chưa thấy đủ, cứ đòi hỏi thêm nữa cũng khó hiểu không kém.
“Ngài ấy không nói riêng với tôi về thứ gì cần thiết cả. Nên tôi cũng không rõ nữa.”
“A, vâng…”
“Nếu có nghĩ ra gì tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi ạ.”
Hoon Young chào ngắn gọn rồi quay người đi. Sau đó, anh ta lấy thứ gì đó trong phòng sách rồi rời khỏi nhà ngay lập tức.
“……”
Cậu đã bất chấp sự khó xử để hỏi vì nghĩ rằng biết đâu Hoon Young sẽ nghe được gì đó, nhưng lại chẳng thu được kết quả gì. Woo Seung buồn bã mân mê chiếc hộp đặt trên bàn.
Không lâu sau Tae Jeong tắm xong, vừa dùng khăn lau qua loa mái tóc ướt sũng vừa bước ra. Woo Seung quen thuộc lau tóc cho hắn.
Hắn đang ngồi dưới ghế sofa, vừa làm gì đó trên điện thoại vừa ngửa đầu ra sau nhìn Woo Seung.
“Đi xem phim đi.”
“Bây giờ á?”
“Ừ. Buồn ngủ à?”
“Cũng không hẳn… Anh không mệt à?”
“Tôi á?”
Tae Jeong bật cười, nhíu mày như thể vừa nghe phải một chuyện nực cười. Đối với người có ngày đêm đảo lộn như hắn thì bây giờ đúng là lúc hoạt động sôi nổi nhất. Woo Seung đắn đo một lúc rồi gật đầu. Cậu cũng khá thích những buổi hẹn hò cùng nhau xem phim suất chiếu khuya rồi lái xe trên những con đường vắng vẻ.
Trung tâm thương mại phức hợp có rạp chiếu phim cách nhà Tae Jeong không xa. Đi xe cũng chưa đầy 20 phút. Vì là rạng sáng không có xe cộ nên họ còn đến nơi nhanh hơn.
Chỉ có đèn trên con đường dẫn đến rạp chiếu phim là được mở, nên các khu vực khác đều chìm trong bóng tối. Tuy tĩnh mịch nhưng cũng có khá nhiều người hướng về phía rạp chiếu phim nên không đến nỗi heo hút.
Họ xem một bộ phim chiếu lúc 2 giờ 25 phút sáng. Nhờ cố tình đặt những ghế mà mọi người không ưa thích nên suốt buổi xem phim, họ có thể nắm tay nhau không rời. Vì là phim hành động nên hai tiếng đồng hồ trôi qua vèo một cái mà không hề có lúc nào nhàm chán. Họ không về nhà ngay mà thoải mái đi dạo bằng xe.
Bầu trời vẫn còn tối mịt. Phóng xe với tốc độ nhanh trên con đường được đèn đường chiếu sáng rực rỡ khiến lòng cậu thấy nhẹ bẫng. Chiếc xe chạy một lúc lâu không có dấu hiệu dừng lại rồi đỗ xịch trước một cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa 24 giờ.
Họ ngồi cạnh nhau ở dãy ghế có mặt trước là cửa kính, ăn khoai tây chiên và uống cola. Dù là rạng sáng nhưng thỉnh thoảng vẫn có người ngồi ở các bàn khác. Nhưng ai nấy đều đang xem điện thoại hoặc gục mặt xuống bàn ngủ nên chẳng có ai để ý đến hai người.
“Hử?”
Một thứ gì đó chạm vào môi Woo Seung khi cậu đang đờ đẫn nhìn ra khung cảnh chìm trong bóng tối. Nhìn lại thì ra là một miếng khoai tây chiên. Tae Jeong chống cằm lên mu bàn tay, dùng miếng khoai tây chiên chọc chọc vào môi Woo Seung.
“Ăn chút đi chứ?”
“Tôi ăn nhiều rồi mà…”
Hầu hết phần khoai tây chiên được đổ đầy khay đều do Tae Jeong ăn. Woo Seung chỉ ăn hai ba miếng rồi sau đó chỉ uống soda. Trước ánh mắt cứ nhìn chằm chằm của hắn, cậu đành miễn cưỡng ăn thêm vài miếng nữa theo cách hắn đút cho.
“Tae Jeong à.”
Hắn đang dùng bàn tay to của mình nắm lấy phần trên của chiếc ly uống cola thì quay lại nhìn Woo Seung.
“Lần sau gặp anh trai anh, anh nói giúp tôi một lời nhé.”
“Nói gì.”
“Chỉ là… nói rằng không cần anh ấy phải bận tâm như hôm nay đâu ạ.”
“Đồng hồ à?”
“Cả đồng hồ và những món quà anh ấy cứ liên tục tặng nữa, chúng đắt tiền quá nên tôi thấy hơi áp lực.”
“Cứ nhận rồi bán đi.”
Tae Jeong thản nhiên nói thêm, “Sao nào. Bán giúp cho nhé?” Thấy Woo Seung kinh hãi, hắn liền cười khanh khách.
“Đúng là gan thỏ đế.”
“Vì nó đắt tiền quá nên tôi mới vậy…”
“Vì là hối lộ mà.”
Trước lời nói không ngờ tới, Woo Seung hỏi lại, “Hả?”
“Cậu không biết à?”
“……”
“Woo Seung à. Cái đó là hối lộ đấy.”
Là anh trai tôi đưa cho cậu.
Tae Jeong cố tình hạ giọng như đang thì thầm một bí mật. Hắn quan sát đối phương, trong con ngươi ẩn chứa một niềm vui thích kỳ lạ.
“……”
Woo Seung không thể nói được lời nào, chỉ biết chớp mắt lia lịa. Bởi vì cậu không biết liệu đối phương có đang nói thật lòng hay không. Hối lộ ư, lời đó có nghĩa là gì.
Hối lộ là thứ mà kẻ ở thế yếu hơn đưa ra. Cậu là một người chẳng có gì để tự hào cả. Cậu vẫn đang phải ôm lấy hậu quả từ những lựa chọn sai lầm trong quá khứ, và vì đã sống một cuộc đời gập ghềnh nên cũng có nhiều tì vết. Vốn đã không thoải mái vì chẳng biết Tae Soo có cảm tình gì với mình, giờ lại nghe thêm cả hai từ ‘hối lộ’ nên cậu lại càng hoang mang hơn.
Cậu không muốn tùy tiện phán đoán ý đồ của đối phương, nhưng lời nói của Tae Jeong rằng đó là hối lộ thì cậu không thể nào tin được.
“Anh ấy tại sao lại phải hối lộ tôi chứ…”
Tae Jeong im lặng nhìn chằm chằm Woo Seung đang nở một nụ cười nhạt như vừa nghe phải một chuyện vô lý.
Qua vài lần gặp mặt, Tae Soo hẳn đã không khó khăn gì để nắm bắt được mối quan hệ của cả hai. Vốn dĩ việc anh ta sắp xếp một cuộc gặp với Woo Seung cũng không phải với mục đích phản đối hay gì cả, mà có lẽ là vì sự tò mò thuần túy.
Việc cố tình gửi những món quà mà đối phương sẽ cảm thấy khó xử là để lợi dụng cảm giác mắc nợ của Woo Seung. Cảm giác mắc nợ và mặc cảm tội lỗi. Để đối phó với Woo Seung, không có cảm xúc nào tốt hơn thế.
“Dù sao thì, lần sau gặp anh ấy, anh nhất định phải nói giúp tôi nhé.”
“Để xem đã.”
“Tae Jeong à….”
Cậu khẽ nắm lấy cánh tay Tae Jeong định nói thì màn hình điện thoại đặt trên bàn bỗng sáng lên. Trên màn hình hiện lên thông báo rằng tin tuyển dụng việc làm thêm mà Woo Seung đã lưu lại đã hết hạn.
“A…”
Woo Seung chậm rãi đọc thông báo rồi thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Dù chưa nộp hồ sơ nhưng đó là nơi cậu đã để mắt đến nên cũng đành chịu. Tae Jeong cũng đã đọc thông báo hiện lên trên màn hình, ngồi phịch xuống ghế rồi im lặng nhìn thẳng về phía trước.
Lách cách, lách cách, mỗi khi hắn lắc ly cola, đá và chiếc ly nhựa lại va vào nhau tạo ra những âm thanh ồn ào. Tae Jeong nói với vẻ mặt vô cảm.
“Cứ nghỉ ngơi thêm đi.”
“……”
“Cũng đâu có gì gấp gáp.”
Rồi hắn ngậm ống hút vào miệng. Lượng cola trong ly vơi đi nhanh chóng. Ngay sau đó hắn đặt mạnh chiếc ly xuống, quay lại nhìn Woo Seung rồi nở một nụ cười quyến rũ.
“Hử? Woo Seung à.”
Woo Seung im lặng với vẻ mặt khó xử. Cậu không ngờ hắn lại đột nhiên bảo mình nghỉ ngơi thêm nên có chút bối rối.
“Nếu cần tiền thì cứ nói với tôi.”
“Không phải là chuyện đó… Chỉ là nếu chỉ học thôi thì còn thừa nhiều thời gian quá, với lại làm gì đó vẫn hơn là không làm gì.”
“Ai bảo cậu cả đời không được đi làm? Chỉ là bảo cậu nghỉ ngơi một chút thôi.”
Vì hắn đã trả hết nợ cho cậu và còn chu cấp hầu hết chi phí sinh hoạt, nên Woo Seung mới có thể chăm chỉ tiết kiệm tiền. Đúng như lời hắn nói, tình hình không đến mức gấp gáp phải tìm việc ngay, nhưng việc cậu không quen với cảnh ăn không ngồi rồi thế này cũng là sự thật.