Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 224


“…Tôi biết rồi. Tôi sẽ suy nghĩ thử.”

Woo Seung vừa nói vừa dọn dẹp khay thức ăn.

“Sẽ nghỉ ngơi chứ?”

“Tôi sẽ suy nghĩ thử.”

“Nói là sẽ nghỉ ngơi đi.”

“Ăn xong hết rồi thì đi thôi.”

Thấy cậu cố tình lảng tránh câu trả lời, vẻ mặt của Tae Jeong lập tức trở nên hung tợn.

“Đệt, đúng là bướng bỉnh thật.”

Hắn giật lấy khay thức ăn từ tay Woo Seung rồi một mình đi đến quầy trả khay, sau đó ném mạnh chiếc khay xuống tạo ra một tiếng ‘rầm’. Woo Seung giật mình định thay hắn dọn dẹp thì hắn đã nắm lấy cánh tay cậu và đi xuống cầu thang.

“Tae Jeong à, khoan đã.”

“Nếu định nói những lời khốn nạn chọc tức người khác thì tốt nhất là đừng nói.”

Hắn ép Woo Seung vào ghế phụ rồi đóng sầm cửa lại và quay đi. Vẻ mặt của hắn khi đi vòng qua mui xe lạnh như băng.

Hắn không nói một lời nào trên xe suốt quãng đường về nhà. Woo Seung thầm thở dài, suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết khoảng cách không thể thu hẹp giữa hai người.

Khi xe dừng lại trong bãi đỗ, sự im lặng khó xử bao trùm lấy họ lại càng trở nên rõ rệt hơn.

“Anh giận vì tôi không nói là sẽ nghỉ ngơi à?”

Woo Seung cẩn thận nắm lấy cổ tay Tae Jeong khi hắn đang thay cậu tháo dây an toàn.

“Thật lòng mà nói thì…”

“……”

“Thời gian còn lại nhiều quá mà tôi không biết phải làm gì. Điều đó khiến tôi thấy xa lạ và không thoải mái.”

“……”

“Tôi chưa từng nghỉ ngơi bao giờ mà. Chắc là vì vậy đấy. Tae Jeong anh không thể hiểu cho tôi được à?”

Cậu vừa nắm lấy cổ tay hắn vừa khẽ lay động.

“Hử? Tae Jeong à.”

Cậu không rời mắt khỏi hắn cho đến cuối cùng. Tae Jeong thích nhất là khi Woo Seung làm những việc không giống với cậu. Từ ánh mắt quan sát đối phương, cho đến những cử chỉ thân mật mơ hồ như đang làm nũng lại như không. Woo Seung cũng biết điều đó nên mới làm như vậy.

“Ha…”

Hắn quay đầu đi rồi bật ra một tiếng cười khẩy.

“Cậu nghĩ tôi sẽ xiêu lòng vì điều đó sao? Cậu biết rõ điều đó nên mới làm vậy đúng không.”

“……”

“Bực mình vãi.”

Việc Woo Seung quan tâm và chăm sóc mình thì hắn thích. Nhưng việc cậu chọn cách đó để thuyết phục mình thì thật đáng ghét. Tình yêu và sự bực bội đan xen trong lòng khiến hắn không thể kiểm soát được biểu cảm của mình. Những cảm xúc mà chính hắn cũng không thể nhịn được cứ bộc phát ra ngoài.

“……”

Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Woo Seung không lùi bước, và nếu vậy thì chỉ còn một câu trả lời duy nhất. Đến lượt mình phải lùi bước rồi.

“Đệt, lúc nào cũng cái kiểu này.”

Tae Jeong thở ra một hơi nóng hổi, cố gắng đè nén cơn giận. Đầu hắn đau nhức vì tình hình không diễn ra theo ý mình. Dù Woo Seung thường sẽ nghe lời hắn, nhưng một khi cậu đã bướng bỉnh thì Tae Jeong cũng đành bó tay.

Hắn khẽ chửi thề một tiếng rồi quay lại nhìn Woo Seung với vẻ mặt rõ ràng là đang hờn dỗi.

“Làm gì thế. Dỗ tôi đi.”

Lúc này Woo Seung mới có thể thoải mái mỉm cười.

Thấu hiểu và quan tâm. Cố gắng làm những điều mà cả đời chưa từng làm, mệt mỏi cũng là điều dễ hiểu. Dù vậy Woo Seung vẫn cảm thấy biết ơn vì Tae Jeong đã chịu nhún nhường trước.

Cậu vươn tay ra, ôm trọn hắn vào lòng. Không gian chật hẹp nên hẳn là sẽ khó chịu, nhưng Tae Jeong vẫn ngoan ngoãn im lặng không một lời phàn nàn.

“Cảm ơn anh đã nhượng bộ.”

Giọng nói dịu dàng vang vọng khắp không gian trong xe.

“Chỉ bằng lời nói thôi à?”

Woo Seung lùi người ra. Tae Jeong tựa thái dương vào ghế, nhìn Woo Seung chằm chằm. Đó là một ánh mắt tựa như loài rắn. Mục đích muốn cướp đoạt tất cả, không chỉ con mồi mà cả những gì con mồi đang che giấu, hiện lên một cách rõ rệt.

Người vươn tay ra trước là Tae Jeong. Bàn tay ôm lấy gáy Woo Seung vô cùng nóng bỏng. Bàn tay khẽ lướt trên làn da mang một ý đồ quá đỗi trần trụi để có thể làm ngơ.

Kể từ sau lần quan hệ nồng cháy trong xe, chẳng biết Tae Jeong đã xiêu lòng vì điều gì mà thỉnh thoảng hắn lại không ngần ngại vươn tay ra. Cũng có lần hắn đã tự mình cương lên trong khi cho tay vào giữa đùi Woo Seung rồi xoa nắn. Mỗi lần như vậy, Woo Seung lại phải dỗ dành hắn đến mệt nhoài.

“…Tôi sẽ không làm ở đây đâu.”

Trước lời cảnh cáo dứt khoát, Tae Jeong đột nhiên bật cười.

“Tôi đã nói gì đâu?”

“Chẳng phải là anh muốn làm sao.”

“Ơ, bị phát hiện rồi.”

Mới lúc nãy còn thấy biết ơn Tae Jeong, vậy mà giờ sự bỉ ổi của hắn khi xem đó là một cơ hội lại khiến cậu phải ngạc nhiên thêm lần nữa. Cũng vì vậy mà ánh mắt vốn luôn mềm mại của cậu lại trở nên sắc bén khác thường.

Dù Woo Seung đã nhận ra ý đồ của mình, Tae Jeong vẫn tỏ ra thản nhiên. Nếu có ai nhìn thấy bộ dạng trơ trẽn nói rằng bị phát hiện rồi của hắn, hẳn sẽ nói là thật đáng ghê tởm.

“Về nhà rồi làm.”

“Nhưng tôi muốn làm bây giờ cơ?”

Chỉ cần xuống xe rồi đi thang máy là về đến nhà ngay. Lý do hắn cố tình mè nheo một cách vô lý như vậy cũng quá rõ ràng. Rằng mình đã nhượng bộ một lần rồi thì cậu cũng phải nhượng bộ lại.

Woo Seung đắn đo một lúc rồi chậm rãi lắc đầu.

“Không được.”

“……”

“Sắp sáng rồi. Rồi mọi người sẽ đến, với cả còn có camera an ninh nữa-.”

“A, không ăn thua nhỉ.”

Tae Jeong xoay người đi rồi tặc lưỡi.

“Cứ làm người ta hứng lên rồi lại rút lui.”

“Tôi có làm vậy bao giờ đâu.”

Vì cảm thấy oan ức nên câu trả lời bật ra rất nhanh.

Woo Seung cũng không phải là kiểu người hay từ chối trong chuyện giường chiếu. Dù người chủ động luôn là Tae Jeong, nhưng ít nhất một khi đã vào hoàn cảnh đó thì Woo Seung cũng luôn chủ động đáp lại. Cậu có thể khẳng định rằng mình chưa từng khơi gợi trước rồi lại rút lui.

Trước sự im lặng, cuối cùng Woo Seung cũng thở dài.

“Haizz… Tae Jeong à.”

“……”

“Yeom Tae Jeong.”

Gọi mà hắn cũng chẳng thèm quay lại, xem ra không thể cứ thế này cho qua được rồi. Woo Seung đan hai tay vào nhau, đắn đo một lúc rồi cất lời.

“……Vậy thì chỉ hôn nhẹ thôi. Hơn thế nữa là tôi không chịu thật đâu.”

Camera an ninh gắn khắp trần nhà vẫn đang ghi lại hình ảnh của họ một cách rõ nét. Dù kính xe có dán phim cách nhiệt đậm màu đến đâu cũng không thể yên tâm được. Thế nên, đến mức này đã là Woo Seung nhượng bộ lắm rồi.

“Ưt!”

Tae Jeong nhếch mép cười rồi lao đến hôn cậu như thể sắp vồ lấy. Rõ ràng đã nói là chỉ hôn nhẹ, vậy mà hắn lại lập tức đưa lưỡi vào. Hắn chiếm đoạt cậu một cách thô bạo, nhưng Woo Seung không hề đẩy ra. Cậu sẵn lòng nuốt lấy nước bọt hòa quyện và quyện lấy lưỡi hắn.

Không khí nóng lên trong chớp mắt, làm nóng bừng làn da và khơi dậy cảm giác ham muốn. Mỗi khi đôi môi khẽ tách ra, những âm thanh khêu gợi lại vang vọng khắp không gian trong xe.

Họ đối mặt với nhau, đôi môi chỉ khẽ tách rời.

“Ha, ha.”

“Ha…”

Tae Jeong thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Rồi hắn đột nhiên nắm lấy tay Woo Seung đặt lên vị trí trái tim mình.

“Tim tôi đập nhanh muốn chết luôn này.”

Thật đáng kinh ngạc, tim của Tae Jeong đúng là đang đập với một tốc độ rất nhanh.

“Tất cả là tại cậu đấy.”

Woo Seung cảm nhận được nhịp đập vang dội khắp lòng bàn tay. Hắn lúc nào cũng thẳng thắn lao vào như vậy, thật khiến cậu thấy vừa kỳ lạ… lại vừa đáng yêu.

“Thế nên là cậu phải chịu trách nhiệm đi chứ, Woo Seung à.”

Cậu lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mắt đang lấp đầy tầm nhìn của mình như muốn áp đảo. Dù hắn chẳng có điểm nào đáng yêu, nhưng cậu đã quen với việc bản thân cảm thấy như vậy từ lúc nào không hay.

“…Tôi biết rồi.”

“……”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà… chúng ta mau đi thôi.”

Về nhà của chúng ta, Woo Seung khẽ cắn vào bên trong má rồi thì thầm. Đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà phải nghiêng đầu lảng tránh ánh mắt.

“A ha ha!”

Tae Jeong sau khi chứng kiến tình yêu e ấp ấy, liền bật cười thành tiếng. Như thể đã đoán trước được tất cả. Như thể đã hiểu được tất cả ý nghĩa ẩn sau những lời nói đơn giản đó.

Woo Seung im lặng nhìn bàn tay đang vươn về phía mình. Ngay sau đó, cùng với hơi ấm nóng bỏng, một tình yêu đầy tinh quái ập đến.

***

“A, a!”

Woo Seung bị xuyên thấu ngay cả khi chưa kịp cởi giày.

Cậu bị nhấc bổng lên trên người Tae Jeong đang tựa lưng vào tường, lắc lư theo từng nhịp. Cậu không thể ngăn được những tiếng rên rỉ bật ra, khi thì cắn mu bàn tay, khi thì ôm chầm lấy Tae Jeong, không biết phải làm sao.

“Aish, khốn. Chật quá đi mất.”

Tae Jeong nhíu mày, lẩm bẩm. Hắn nhìn Woo Seung như bị hút hồn, hông và đùi không ngừng nhấp nhô. Mỗi lần như vậy, lớp thịt non mềm mại và ẩm ướt lại cắn mút lấy dương vật. Quy đầu bị kích thích tiết ra thứ dịch trong suốt chảy ròng ròng, làm ướt đẫm bên trong. Việc ra vào trở nên dễ dàng hơn, dương vật càng lúc càng tiến sâu hơn.

“Tae Jeong à, a, ưt!”

Để thoát khỏi dương vật đang tùy tiện khuấy đảo bên trong mình, Woo Seung bất giác co đầu gối lại. Không, cậu đã định làm vậy.

“A!”

Cùng với một tiếng hét ngắn, mắt Woo Seung trợn trừng. Tae Jeong đã ép mạnh cơ thể cậu xuống. Grừ, Tae Jeong nghiến răng chửi thề khi cố gắng đẩy quy đầu vào đến tận nơi không thể vào sâu hơn được nữa.

“Khựt, đệtt, má.”

Dương vật nóng rực lên như thể bị bọc trong một lớp thạch nóng bỏng. Khóe mắt hắn co giật trước cơn khoái cảm dữ dội. Hắn nghiến răng để cố gắng kìm nén cảm giác sắp xuất tinh.

Hắn tựa đầu vào tường rồi cười toe toét. Cơn khoái cảm mãnh liệt đến mức khó tả khiến hắn không thể không bật cười.

“Oa, suýt ra…”

Mỗi khi hắn bật cười, cơ thể lại rung lên theo.

“Ư, ưm…”

Woo Seung bấu chặt lấy vai Tae Jeong, gục đầu xuống. Giữa hai hàm răng khẽ hé mở chỉ toàn là những tiếng rên rỉ không thành câu. Cậu run rẩy, chỉ có thể khó khăn thở dốc.

Tae Jeong nhìn Woo Seung như vậy rồi liếm khóe môi. Rồi hắn bất ngờ nắm lấy dương vật của cậu.

“A, khoan đã…!”

Hắn dùng ngón cái xoa nắn quy đầu, kích thích một cách không thương tiếc. Woo Seung vừa ngẩng phắt đầu lên, ngay lập tức gục xuống trên người hắn một cách bất lực.

“Thích không?”

“Hưựt, ưt!”

Hắn khẽ thúc hông, vuốt ve dương vật, Woo Seung liền lắc đầu nguầy nguậy, rên rỉ.

“Là bảo tôi làm hay không làm đây.”

“Ư, vâng!”

“Hử?”

Không khí bao trùm lấy họ chẳng khác gì giữa mùa hè. Không khí ẩm ướt vì nóng bức, làn da nóng ran, và cảm giác ham muốn bao trùm khắp cơ thể khiến mắt Tae Jeong dần dần thả lỏng.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.