Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 173


<Lời bạt>

Kim Hyun Woo vừa thở hổn hển vừa lang thang trên đường phố. Dù hắn có đi về hướng nào, đông tây nam bắc thì cũng chỉ thấy một khung cảnh lặp đi lặp lại. Mặc dù vậy vẫn có lý do để hắn cứ đi mãi đi mãi và lục lọi các tòa nhà. Cứ làm cái việc này thì thỉnh thoảng sẽ tìm thấy đồ ăn thức uống. Hơn nữa, ngay cả những nơi đã lục lọi rồi, nếu lục lọi lại đôi khi cũng sẽ tìm thấy thứ gì đó, thế nên hắn phải tiếp tục tìm kiếm trong cùng một khung cảnh đến mức như người mất hồn.

“Hộc…!”

Hôm nay hắn đã may mắn. Đó là cái bánh mì hắn tìm thấy sau ba ngày. Tuy có hơi bốc mùi ôi thiu, nhưng có được thế này cũng là may mắn lắm rồi. Ngay lúc hắn đang vội vàng xé ra để ăn thì một cú đá bất ngờ ập đến. Là Go Jae Won.

“Thằng chó chết, tao biết ngay mà. Lén ăn một mình!”

“Aaa! Không phải! Không phải! Tôi chưa có ăn! Tôi, tôi cũng! Tôi cũng…! Cho tôi nữa! Tôi đói!”

Mặc kệ Kim Hyun Woo có phản kháng hay không, Go Jae Won cắm đầu cắm cổ ngấu nghiến cái bánh mì ôi thiu. Từ người gã bốc ra mùi hôi thối còn kinh khủng hơn cả cái bánh mì. Đôi mắt gã đờ đẫn, dại ra, mất đi một nửa tỉnh táo và từ lúc nào không biết, sau gáy và khắp người gã mọc ra những thứ như tai, mũi, môi. Kim Hyun Woo nức nở van xin cho hắn một miếng, nhưng đáp lại chỉ là những lời chửi rủa và cú giẫm đạp như muốn gãy xương.

Kim Hyun Woo nguyền rủa thực tại. Rốt cuộc cái tên ác quỷ này từ đâu chui ra vậy? Thà rằng không có Go Jae Won còn hơn. Khi đó ít nhất hắn cũng có thể độc chiếm đồ ăn. Lũ đồng đội chỉ là một đám vô dụng nên chẳng giúp ích được gì. Tình huống thế này chẳng phải càng nên đứng lên chống lại Go Jae Won hay sao! Nhưng bây giờ bọn họ đã mất cả ngôn ngữ lẫn lý trí, thân tàn như lũ sâu bọ bò lê dưới đất, xé xác quái vật mà ăn nên đó cũng chỉ là lời than thở vô ích.

Go Jae Won vừa ngấu nghiến xong cái bánh mì, trợn trừng mắt. Gã đã nhận ra có ánh mắt đang nhìn bọn họ từ trên sân thượng. Không biết từ lúc nào, có ai đó đang đứng cười khúc khích xem trò vui. Người đến xem mỗi lần đều thay đổi, hôm nay là Joo Ho Young và Yoon Seung Ryong. Hai người đó đang thích thú theo dõi bộ dạng thảm hại của bọn họ.

“Aaaaaaa! Làm ơn! Làm ơn cho tôi ra khỏi đây! Tôi biết lỗi rồi! Tôi biết lỗi rồi!”

Kim Hyun Woo vừa gào khóc vừa chạy về phía hai người họ. Nhưng không hiểu sao, dù hắn có chạy thế nào cũng không thể đến gần tòa nhà hơn. Joo Ho Young cau mày.

“Ôi, sao lại trần như nhộng thế kia. Bẩn hết cả mắt.”

Lúc này Kim Hyun Woo mới nhận ra cơ thể mình đang trần truồng từ lúc nào không hay. Và trong đầu óc mụ mị, hắn gắng gượng nhớ ra rằng mình đã cởi phăng quần áo vì quá nóng. Mặc kệ chuyện đó, hắn không biết xấu hổ là gì mà vừa nức nở vừa van xin.

“Tôi, s-s-s, sẽ đi tù. Tôi biết lỗi rồi! Làm ơn, làm ơn…. Cho tôi đi tù đi!”

Từ cách đây không lâu, cái nóng đã biến thành cảm giác nóng rát, hành hạ hắn vô cùng. Không thể ngủ nghê tử tế nên cơn đau càng trở nên dữ dội. Hơn nữa, việc nhận ra cơ thể đang dần bị biến dạng do ô nhiễm thực sự là một nỗi đau và sợ hãi. Cho đến lúc đó Go Jae Won vẫn trợn trừng mắt nhìn Joo Ho Young. Rồi gã đột ngột khuỵu gối xuống. Cuối cùng, không chút do dự, gã đập đầu xuống đất côm cốp mà van xin.

“H-Ho Young à! Seung Ryong à…! Tôi xin hai người đấy. Làm ơn…. Nể tình xưa mà tha cho tôi đi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì…. Cả đời này làm nô lệ cho hai người cũng được….”

“Bọn nó nói được cả tiếng người kìa?”

Go Jae Won ngẩng phắt đầu lên. Không biết từ lúc nào Seo Yak Rin cũng đã khoanh tay đứng đó, nhìn xem với vẻ mặt bất mãn. Kim Hyun Woo vội vàng nằm rạp xuống đất sủa gâu gâu. Go Jae Won cũng không chịu thua kém, gã cũng cất lên tiếng kêu của động vật. Bọn hắn chẳng còn nghĩ gì đến thể diện nữa. Bọn hắn chỉ muốn thoát khỏi cái số phận như lũ côn trùng bị nhốt trong bẫy này mà thôi. Bởi vì thỉnh thoảng, nếu bọn họ tỏ ra rộng lượng, bọn hắn sẽ nhận được phần thưởng. Hoặc nếu không, bọn hắn thà rằng được giết chết còn hơn. Bọn hắn không muốn sống nữa.

Còn có một ánh mắt sắc lẹm nữa. Đó là của Lee Chan Ha. Nhưng Go Jae Won còn chẳng dám ngẩng đầu về phía Lee Chan Ha. Bởi vì gã biết rõ, chỉ cần làm phật ý anh ta một chút thôi, thì nơi này sẽ biến thành một nơi còn tàn độc hơn nữa theo ý chí của Lee Chan Ha.

Ví dụ như thế này. Một món đồ khá hữu dụng mà gã phải vất vả lắm mới kiếm được bỗng dưng mục nát, hoặc thức ăn vẫn còn ngon lành bỗng dưng đầy dòi bọ. Hoặc là, gã đang hăng hái chiến đấu với quái vật, nhưng khi tỉnh táo lại thì thấy mình đang đấm thùm thụp vào một tòa nhà, hay cả ngày trời nghe thấy những lời chửi rủa lăng mạ nhân cách, vân vân….

Mấy thứ đó vẫn còn là nhẹ nhàng chán. Khi gã chật vật lắm mới thoát khỏi đây và trở về nhà, nhưng vừa mở cửa chính ra lại thấy khung cảnh này, lúc đó gã thật sự chỉ muốn ngã gục xuống mà chết quách cho xong. Nhưng ngay cả chết gã cũng không được tự ý quyết định. Dù gã có kết liễu mạng sống của mình bao nhiêu lần đi nữa, ngày hôm sau gã vẫn sẽ lại mở mắt. Và mỗi lần gã cố gắng tìm đến cái chết, một thử thách còn khủng khiếp hơn sẽ lại ập đến.

“Này, này….”

Một giọng nói yếu ớt vang lên. Đó là Park Seung Min xuất hiện từ một góc khuất với bộ dạng thảm hại. Vì không được uống một ngụm nước tử tế nào, hắn thở hổn hển như sắp chết. Trên người hắn đây đó là những mảng thịt đã bị lóc ra bởi vô số vết răng cắn. Dù chỉ là cấp thấp nhưng hắn là một Thanh tẩy sư, là người duy nhất không bị ô nhiễm. Và hắn cũng là một Thanh tẩy sư mỗi ngày đều bị Go Jae Won và Kim Hyun Woo bóc lột một cách tàn nhẫn.

“Tôi… tôi có chuyện… muốn nói với Yo Han. Làm ơn gọi Yo Han đến đây… Tôi thật sự có chuyện muốn nói. Là chuyện quan trọng. Tôi vẫn còn… chưa trả hết nợ… mà.”

Trong tuyệt vọng, Park Seung Min cũng van xin, van xin hết mực. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự phũ phàng. Lee Hyun Mook đã xuất hiện từ lúc nào, nói.

“Chuyện đó thì không được rồi. Vì Yo Han nhà chúng tôi nói rằng không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.”

Ngoài những kẻ này, còn có những nhân vật khác cũng bị rơi vào địa ngục này. Đó là Hwang Young Chul và Kim Jong Seok. Bọn họ cũng sống dở chết dở lang thang trên đường phố, nhưng vì là dân thường nên tốc độ ô nhiễm quá nhanh, đến mức bây giờ không còn nhận ra được hình dạng ban đầu nữa.

“Aaa! Làm ơn! Tôi xin các người như thế này mà! Tôi muốn chết! Giết đi! Thà giết tôi đi còn hơn!”

Park Seung Min tuyệt vọng gào khóc. Mỗi khi đi vào giấc ngủ, hắn đều mơ thấy giấc mơ hạnh phúc nhất. Đó là cuộc đời hắn thức tỉnh thành Thanh tẩy sư cấp cao, được mọi người ca tụng và sống trong nhung lụa. Đó không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà hắn đã thực sự trải qua nên nó càng thêm sống động. Và mỗi lần tỉnh dậy từ giấc mơ ngắn ngủi và ngọt ngào đó, hắn đều tuyệt vọng đến cùng cực. Hiện thực quá tàn khốc so với giấc mơ.

Trước những kẻ đang gào thét vì những nỗi tuyệt vọng khủng khiếp khác nhau, Lee Hyun Mook lấy ra một thứ gì đó. Đó là một túi chứa đầy ống tiêm. Tiếng khóc lóc của những kẻ còn thua cả súc vật bỗng im bặt.

“Lúc mới tìm được thứ này, tôi đã mong sẽ không bao giờ có tình huống phải dùng đến nó…. Có lẽ Yo Han đã mang nó về vì biết sẽ có lúc dùng đến thế này. Các người có biết đây là gì không?”

Lee Hyun Mook nói bằng giọng dịu dàng, trông có vẻ giống người hơn trước đây. Nhưng đối với bọn họ, điều đó không quan trọng cho lắm. Giữa lúc tất cả mọi người đều đang tập trung, Lee Hyun Mook nheo mắt lại rồi ân cần cho biết.

“Morphine đấy.”

Morphine…! Cái tên của một loại thuốc giảm đau gây nghiện cực mạnh khiến vẻ tham lam hiện lên trên những gương mặt bẩn thỉu và lốm đốm. Đó là thứ duy nhất có thể giúp bọn họ quên đi cơn đau này dù chỉ là một chút. Lee Hyun Mook ném ống tiêm xuống trước mặt bọn họ.

“Aaa! Của tao! Là của tao!”

“Lũ chó chết! Cút xéo đi, lũ khốn!”

Tất cả mọi người đều thích thú nhìn cảnh bọn họ cắn xé, cấu véo nhau như những con ngạ quỷ. Người chiến thắng trong số đó là Go Jae Won.

“A, a a a….”

Go Jae Won vội vàng cắm ống tiêm vào rồi tiêm thuốc, cơ thể gã mềm nhũn ra. Gã lả đi trong sự bình yên đã lâu mới tìm lại được. Gã mặc kệ cả Kim Hyun Woo vừa bị cướp mất thuốc giảm đau ngay trước mắt, đang gào lên rồi đánh đập gã.

“Nào, các người muốn thêm thứ này, phải không?”

Trước mặt những kẻ mắt đã đỏ ngầu lên, những ống tiêm morphine lần lượt được ném ra. Không phải là ở gần như lúc nãy. Chúng được rải rác ra khắp những nơi xa xôi khuất tầm mắt. Thấy vậy, bọn họ vừa la hét vừa chạy về phía những ống tiêm rơi xuống.

“Haha!”

Nhìn cảnh tượng đó, lần đầu tiên Lee Hyun Mook mỉm cười như một người đang trả thù. Dù sao thì, ống morphine thật sự chỉ có một cái lúc nãy, còn lại tất cả đều là ống tiêm chứa đầy nước.

Và liệu bọn họ có biết không?

Rằng ít nhất thì bây giờ vẫn còn ít địa ngục chán….

Bọn họ sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong Khe Nứt cho đến ngày bị Vực Thẳm nuốt chửng. Nếu chuyện đó xảy ra, bọn họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nơi này được nữa. Đến cả Yo Han, một Thanh tẩy sư cấp cao cũng phải chật vật ở nơi đó, nên chỉ với Park Seung Min là một Thanh tẩy sư cấp thấp thì chắc chắn sẽ có giới hạn.

Ngay cả Lee Hyun Mook có ý chí kiên cường đến thế, và cả những đồng đội từng khắng khít sâu đậm cũng đã nảy sinh tranh chấp ở nơi đó, vậy thì liệu bọn họ có thể trụ vững đến cùng không?

“Đi thôi. Út cưng của chúng ta đang đợi đấy.”

Seo Yak Rin cằn nhằn khi đã mất hết hứng thú với lũ phản bội này. Lee Hyun Mook cũng đồng ý với việc người yêu của anh đang chờ, nên anh không hề ngoảnh lại. Dù anh đã rải bóng của mình ra đó, anh vẫn không muốn để Yo Han ở lại một mình.

Yo Han đang ngoan ngoãn chờ đợi trong chiếc xe van đậu ngay gần đấy, cẩn thận lau chùi vũ khí của mình. Trên ngọn giáo của cậu, Vĩnh Cửu Thạch mà Seo Yak Rin đã dày công tìm về và gia công đang lấp lánh tỏa sáng. Lee Hyun Mook cảm thấy hơi tiếc nuối vì đó không phải là Vĩnh Cửu Thạch đen trắng. Nhưng anh đành kìm nén lòng tham của mình lại, vì nghĩ rằng việc anh tách Vĩnh Cửu Thạch của mình ra đưa cho cậu cũng đã góp phần gây ra sự cố lần trước.

“Mọi người về rồi ạ?”

Dù biết rằng họ vừa đi trả thù một cách tàn khốc về, Yo Han vẫn không cố ý hỏi mà chỉ vui vẻ chào đón. Mọi người lần lượt xoa đầu Yo Han rồi ngồi vào chỗ của mình. Yo Han đã quen với điều này, đón nhận sự cưng chiều của họ rồi chững chạc đặt vũ khí xuống.

“Hôm nay đi ăn thịt ba chỉ nướng thôi!”

“Cái món thịt ba chỉ nướng đó ăn mãi không chán à?”

Seo Yak Rin ngồi ở ghế lái, cằn nhằn trước đề nghị của Yoon Seung Ryong. Dù là người hay nổi nóng nên tưởng sẽ lái xe ẩu, nhưng cô ấy lại là kiểu người lái xe rất gương mẫu. Yo Han lén lút bỏ phiếu tán thành cho Yoon Seung Ryong.

“Em thì thịt ba chỉ nướng cũng được ạ.”

“Nếu cậu Yo Han thích thì tôi cũng không có ý kiến.”

“Em ăn gì cũng được~.”

Joo Ho Young bỏ phiếu tán thành trong khi mải mê với máy chơi game, không biết có bị say xe không nữa. Nhưng cuối cùng món thịt ba chỉ nướng cũng không ăn được. Vì có thông báo xuất hiện quái vật cấp cao. Chiếc xe van đang hướng vào nội thành lập tức quay đầu.

Lần này, vị trí xuất hiện quái vật cấp cao là ở phía Bắc Seoul. Gần đây sau khi thu hồi lại được phía Bắc nhờ sự hợp tác của Yo Han, Đội Thái Dương đã trở nên bận rộn hơn trước. Không giống như khi lấy sông Hàn làm ranh giới, lũ quái vật cứ liên tục tràn xuống từ phía Bắc. Trên đường đến bãi đáp trực thăng, Seo Yak Rin bực bội.

“Thiệt tình, sao chúng ta không vào đó càn quét sạch một lượt luôn đi?”

“Dù gần như sụp đổ rồi nhưng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, nên đành chịu thôi.”

Lee Chan Ha thản nhiên đáp. Sau Đại Khe Nứt đầu tiên, đã có không ít quốc gia không thể trụ vững và sụp đổ. Bắc Triều Tiên cũng là một trong số đó, kể từ ngày ấy gia đình độc tài đã trốn ra nước ngoài. Dù vậy khi Hàn Quốc vốn đang đau đầu vì lũ quái vật liên tục tràn xuống từ phía Bắc, tuyên bố sẽ chinh phạt vùng đất Bắc Triều Tiên, bọn họ đã kiên quyết phản đối nên đôi bên đang trong quá trình đàm phán. Dù đó đã là vùng đất hoang tàn nhưng chính phủ vẫn đang cố gắng hết sức để không xảy ra bất kỳ rắc rối nào, nhưng đối với Đội Thái Dương thì điều đó chỉ thật phiền phức.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe van đã đến nơi trực thăng của Cục trấn áp đặc biệt đang chờ sẵn. Yo Han bước lên trực thăng, giờ đây cậu đã không còn sợ hãi mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu vừa ngắm nhìn khung cảnh yên bình của phía Nam Seoul, vừa nhớ lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.

Ngày hôm đó, mớ hỗn độn mà Lee Hyun Mook gây ra cũng đã được giải quyết ổn thỏa bằng cách này hay cách khác. Đó là một sự kiện kinh hoàng đến mức không thể tin nổi là do một cá nhân gây ra. Hơn nữa, lúc đó chính phủ đã cho rơi hết drone nên không ai biết rõ chân tướng sự việc. Vì vậy, công chúng được biết rằng Đội Thái Dương đã xử lý một Đại Khe Nứt xuất hiện dưới hình thức kỳ lạ.

Tuy nhiên chỉ có giới chóp bu là dường như đã nắm được phần nào sự thật. Theo lời Lee Chan Ha, sau chuyện đó những hành động giật dây nhắm vào Đội Thái Dương đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Cũng phải thôi, bóng tối của Lee Hyun Mook vốn không ngừng mở rộng đã bao trùm cả Yeouido. Các thành viên trong đội không nói rõ cho cậu biết rốt cuộc những kẻ đang an toàn ẩn náu trong các khu nhà gần Cục quản lý Khe nứt hay hầm trú ẩn phòng không ở Yeouido đã nghe thấy gì, nhìn thấy gì và trải qua những gì khi bị hút vào trong bóng tối, cũng như Hội Thái Dương đã có biện pháp gì sau ngày hôm đó. Mà Yo Han cũng không đặc biệt muốn biết....

Dù sao thì, sau chuyện đó bọn họ cũng đã ngoan ngoãn nịnh bợ một cách hèn hạ nên Lee Hyun Mook mới nói đùa một câu thế này.

“Biết thế này đã làm từ sớm rồi.”

Nghe thấy lời đó, Yo Han thầm nghĩ. Không…. Đó cũng không phải là chuyện mà em muốn trải qua đâu….

Dù sao đi nữa, sau đó mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Ngoài video mà Park Seung Min đã van xin đừng công khai, nhiều video khác cũng đã được công bố. Chính phủ bị chỉ trích nặng nề, nhiều quan chức đã phải từ chức hoặc vào tù. Tiếp đó, những kẻ bao gồm Go Jae Won hay Park Seung Min đều đã biến mất không một tăm hơi. Chỉ có Đội Thái Dương là biết rõ bọn họ đã ‘trốn’ đi đâu.

Còn có một tin tốt nữa. Đó là Đội trưởng Jeong Si Young đã được thăng chức. Dù cô đã một mực từ chối nên không trở thành Bộ trưởng, nhưng cô cũng đã đảm nhận chức vụ Cục trưởng Cục quản lý Khe nứt và hoạt động dễ dàng hơn trước rất nhiều. Khi nhiều Thanh tẩy sư lần lượt thức tỉnh, giờ đây mọi người đã không còn sợ hãi hiện tượng Khe nứt như trước nữa. Các Thức tỉnh giả có thể hoạt động mà không bị e dè, việc phục hồi lãnh thổ đã mất cũng trở nên sôi nổi hơn. Cuộc sống của mọi người đã trở nên tốt đẹp hơn một chút.

Hiệp hội Thức tỉnh giả cũng đã bắt đầu hoạt động một cách chính thức. Tuy bây giờ mọi chuyện đã trở nên yên bình hơn nhờ việc thay máu toàn bộ Cục quản lý Khe nứt, Bộ An toàn Lãnh thổ Xuyên Khe nứt và nhiều quan chức cấp cao khác, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài được lâu. Không thể để mặc cho các loại tệ nạn hoành hành như trước đây được. Nhưng cũng không thể bỏ mặc cho các Thức tỉnh giả tự tung tự tác. Hiệp hội Thức tỉnh giả sẽ đứng ở giữa, tìm ra điểm chung và đứng ra hòa giải….

Trong lúc Yo Han đang chìm vào những suy nghĩ đó, chiếc trực thăng đã đến mục tiêu tự lúc nào.

“A, ở đằng kia!”

Seo Yak Rin hớn hở la lên rồi quay lại nhìn với ánh mắt xin phép. Khi Lee Hyun Mook gật đầu, cô không chút do dự mà nhảy vọt xuống dưới. Một tấm lưới khổng lồ màu vàng kim trải ra, siết chặt lấy con quái vật thuôn dài đang bò lên tòa nhà. Tiếp đó, các thành viên trong đội lần lượt nhảy xuống sân thượng tòa nhà, phát ra tiếng động rầm rầm.

“Có vẻ như không nhất thiết cả đội phải cùng đến đâu nhỉ.”

Dù tòa nhà đang phát ra những tiếng nứt vỡ rợn người, Yoon Seung Ryong vẫn lười biếng ngáp một cái. Trong lúc đó, Joo Ho Young đã làm nổ bồn nước của tòa nhà. Nước ào ào tuôn xuống rồi lập tức đóng băng, chống đỡ trọng lượng của tòa nhà đang chực chờ sụp đổ. Lee Chan Ha đã xuống dưới chân tòa nhà từ lúc nào, bảo vệ những người dân thường đang sợ hãi trốn ở gần đó.

Con quái vật bám trên tòa nhà không thể cử động, chỉ có những sợi lông mao gớm ghiếc là đang ngoe nguẩy. Nó bốc ra độc khí nồng nặc đến mức chỉ cần hít vào là dân thường sẽ chết ngay lập tức.

Trước khi có thêm thiệt hại nào xảy ra, tia sét của Lee Hyun Mook giáng xuống. Khi nó giáng xuống lần đầu tiên, con quái vật co giật rồi duỗi thẳng người ra, và khi nó giáng xuống lần thứ hai thì nó cháy xém rồi trở nên mềm nhũn. Rầmmmm…. Cơ thể khổng lồ tự hào với sức nặng đồ sộ của mình ngã rầm xuống đất. Xung quanh ngập tràn chất ô nhiễm và độc khí nồng nặc. Giờ là lúc cuối cùng, đến lượt Yo Han ra tay.

Một luồng ánh sáng rực rỡ tuôn ra từ cơ thể Yo Han.

Nó như thác nước đổ xuống từ nóc tòa nhà, nuốt chửng luồng độc khí dày đặc.

Bầu không khí khét lẹt cùng thứ dịch cơ thể bẩn thỉu biến mất, trở nên sạch sẽ.

Nơi luồng ánh sáng quét qua, tại vị trí con quái vật đã từng đứng đó trong nháy mắt, vẫn còn... vương lại một thứ gì đó thật gớm ghiếc.

Nguyên bản của nó có lẽ là một con sâu róm...

Dù đã thanh tẩy rồi nhưng Yo Han vẫn ghét sâu, và khi cậu đang rùng mình thì có một vòng tay đã nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Một giọng nói dịu dàng khen ngợi cậu.

“Làm tốt lắm, Yo Han à.”

Cậu ngẩng đầu nhìn lên người yêu mình, Lee Hyun Mook đang mỉm cười dịu dàng.

Yo Han cảm thấy tự hào, lại nhìn xuống bên dưới tòa nhà.

Nơi từng là Khu vực Khe Nứt giờ đã trở nên sạch sẽ như vừa được dọn dẹp xong.

Ngay cả bây giờ, Khu vực Khe Nứt, và cả những Người bị ô nhiễm chắc hẳn cũng đang dần trở nên sạch sẽ hơn.

Dù có thể sẽ mất kha khá thời gian, nhưng một ngày nào đó Vực Thẳm sẽ không còn xuất hiện nữa.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã trở thành niềm an ủi và sức mạnh to lớn cho những con người đã khó khăn sống sót trong địa ngục trần gian khủng khiếp này.

Nghĩ rằng Vực Thẳm đang chết đói và dần dần hao mòn rồi biến mất, Yo Han luôn cảm thấy vui vẻ mỗi khi thanh tẩy.

“Anh đang nghĩ.”

Lee Hyun Mook chợt lẩm bẩm trong khi nhìn người yêu quý giá của mình luôn tỏa sáng rực rỡ đúng theo nghĩa đen.

Yo Han đang mỉm cười đắc ý, nghiêng đầu.

“Anh nghĩ gì cơ?”

Ánh mắt Lee Hyun Mook nhìn xuống Yo Han thật sâu thẳm.

Dù gương mặt anh có đổ bóng, nhưng đó không phải là ngược sáng đến mức không thể nhìn thấy đường nét.

Nó chỉ bình thường. Đó là đôi mắt của một người vô cùng tuyệt vời và đẹp đẽ.

“Anh nghĩ rằng... anh thật sự đã làm rất đúng khi đi theo em.”

Cả ở Vực Thẳm, và cả trong giấc mộng phù du tựa như giấc mộng đẹp.

Yo Han luôn tỏa sáng như một ngọn hải đăng, dẫn đường và đưa lối cho Lee Hyun Mook.

Và ở cuối con đường, cậu đã cứu rỗi anh mà không hề sai sót.

Người quý giá và trân quý của anh... đã xuất hiện trước mặt anh khi anh đang lang thang trong Vực Thẳm.

“Yang Yang.”

“…Vâng?”

“Là Cừu Nhỏ của anh.”

Thay vì giải thích cho đối phương đang ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại đột nhiên gọi mình bằng tên thân mật, Lee Hyun Mook đã hôn lên môi người yêu mình.

Và anh mỉm cười.

Đơn giản là, hạnh phúc như một con người.

<HẾT>

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.