Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 172


***

Tiếng ăn uống nhồm nhoàm vang lên ầm ĩ. Nhưng lần này, đó không phải là tiếng động phát ra do cơn thèm ăn vô độ của Yoon Seung Ryong.

“Mọi người ăn nhiều vào nhé! Đồ ăn có ở khắp nơi mà!”

Yang Yo Han tự hào la lên. Đó là cả một đống thức ăn và nước đóng chai được thu gom từ các cửa hàng tiện lợi và siêu thị gần đó. Đã một tháng rồi mới được nhìn thấy thức ăn và nước uống bình thường, mắt các thành viên trong đội như sáng rực lên. Bọn họ lao vào ăn mà quên cả nói lời cảm ơn. Mì gói được nấu sơ, thịt và trái cây đóng hộp ngòn ngọt, bánh quy, kẹo, nước giải khát….

Đối với những thành viên trong đội vốn chỉ gặm nhấm những mẩu thịt thối rữa hay nhiều lắm là mớ cỏ dại, đây quả thực là một bữa tiệc linh đình xa hoa. Thấy Lee Hyun Mook chỉ đứng nhìn các thành viên trong đội lấp đầy chiếc bụng đói, Yang Yo Han dè dặt hỏi.

“Anh không ăn ạ?”

“Tôi đang ăn mà. …Cậu cũng phải ăn đi chứ, Yo Han.”

Nghe vậy, cậu nở một nụ cười thật tươi rồi lấy một thanh sô cô la trong đống thức ăn đó. Cậu bóc một thanh đưa cho Lee Hyun Mook, rồi cũng tự mình bóc một thanh cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Lee Hyun Mook cũng cho thanh sô cô la vào miệng. Vị ngọt ngào và bùi béo lan tỏa. Sau khi dùng bữa xong, Yang Yo Han nói cho mọi người đang ngập tràn hạnh phúc về cách để thoát ra ngoài.

“Muốn ra khỏi đây thì phải đến Hồ Muối ạ. Lõi của Vực Thẳm ở đó, chúng ta phải phá hủy cái lõi đó thì mới có thể ra khỏi đây được.”

“Hồ Muối ư? Chỗ đó… ở đâu vậy?”

Seo Yak Rin hỏi bằng một giọng bình tĩnh. Không một ai hỏi Yang Yo Han từ đâu và làm thế nào mà xuất hiện. Giống như Lee Hyun Mook, bọn họ đều cảm thấy khoảnh khắc này như một giấc mơ, và nếu đây là một giấc mơ thì bọn họ đều thận trọng vì không muốn làm nó tan vỡ.

“A…! Phải rồi ha, mọi người không biết là phải. Hồ Muối là một nơi ở hướng Đông Bắc ạ. Nhưng mà trước khi đi, chúng ta chuẩn bị một ít đồ được không ạ?”

“Là gì vậy? Nếu cậu cần gì thì cứ nói nhé.”

Lee Chan Ha nhìn Yo Han với ánh mắt như một tín đồ cuồng nhiệt và nói. Lee Hyun Mook cảm thấy những cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Trước tiên, bọn họ “vét sạch” các cửa hàng tiện lợi và siêu thị gần đó. Ai nấy đều vui vẻ gùi những túi thức ăn rồi hăm hở lên đường. Thật may mắn khi họ đều là Thức tỉnh giả nên có sức khỏe tốt. Yang Yo Han dẫn bọn họ, những người chưa từng một lần rời khỏi thành phố đổ nát, đến vùng đầm lầy.

Sau khi đến đầm lầy, bọn họ lại vào siêu thị để tìm gạo, tương gia vị và các món ăn kèm. Cậu đề nghị tổ chức một bữa tiệc thịt ba chỉ nướng sau khi bắt giết một con lợn khổng lồ bị ô nhiễm và nhổ đám cỏ dại quái vật trên đồng ruộng rồi thanh tẩy chúng. Đương nhiên là không một ai từ chối.

Sau khi ăn thỏa thích món thịt ba chỉ nướng, Yoon Seung Ryong đã hoàn toàn lấy lại được vẻ hoạt bát vốn có của mình. Seo Yak Rin cũng mỉm cười. Joo Ho Young cũng trở nên tươi tắn hơn và Lee Chan Ha cũng tìm lại được sự điềm tĩnh ban đầu. Nhìn các thành viên trong đội, Lee Hyun Mook cũng cảm nhận được có thứ gì đó… vướng bận trong lòng đang dần tan ra.

Tiếp đó, Yo Han dẫn bọn họ đến khu vực Nhật Bản. Tại đó, bọn họ “khoắng” một tòa nhà mang bầu không khí ảm đạm để tìm kiếm những thứ giải trí cho các thành viên trong đội. Trong số đó, Joo Ho Young là người vui nhất khi kiếm được một chiếc máy chơi game.

“Em cũng muốn ghé qua Biển Lau Sậy nữa nhưng mà chỗ đó xa quá. Chúng ta đến thẳng khu rừng rậm luôn nhé.”

Các thành viên trong đội vẫn không có gì phàn nàn. Có Thanh tẩy sư đi cùng nên mức độ ô nhiễm không tăng lên và đồ ăn thức uống cũng dư dả. Nơi ở thì thoải mái và ấm cúng, lũ quái vật sau khi được thanh tẩy một lần cũng trở nên hiền lành hơn hoặc dễ đối phó hơn. Khi sang đến khu rừng rậm, bọn họ đã tìm được rất nhiều trái cây. Nào là dứa, xoài, chuối kỳ lạ, vừa mới mẻ lại vừa ngon miệng. Cảm giác cứ như bọn họ đang tham gia vào một chuyến phiêu lưu vui vẻ vậy…. Yang Yo Han lại đề nghị.

“Hồ Muối hơi xa một chút. Nên là chúng ta sẽ đi xuyên qua Núi Đen nhé!”

Bọn họ đều biết rõ Núi Đen là gì. Chẳng phải đó là nơi sống và chuyển động, không ngừng hút lũ quái vật vào đó hay sao. Nhưng thật đáng kinh ngạc, Núi Đen sau khi trải qua sự thanh tẩy của Yang Yo Han đã biến thành một nơi đẹp đến ngỡ ngàng.

Ngọn núi ngập tràn sắc màu pastel lấp lánh là một cảnh tượng hùng vĩ không thể nào thấy được ở Trái Đất. Trường thanh tẩy mà Yang Yo Han tạo ra cũng vậy. Bên trong Trường thanh tẩy, Lee Chan Ha đã tìm lại được sự bình yên đích thực. Yoon Seung Ryong và Joo Ho Young thì hào hứng chạy nhảy xung quanh, còn Seo Yak Rin có thể tương tác Vĩnh Cửu Thạch thì nằm dài trên đó tận hưởng sự bình yên. Cô lẩm bẩm.

“Không ngờ mình lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ đến thế này ở nơi khủng khiếp này.”

Bọn họ nghỉ ngơi một cách thong dong như đang đi dã ngoại, rồi sau đó mới di chuyển. Việc đi xuyên qua Núi Đen khiến hành trình thoải mái đến đáng kinh ngạc. Bọn họ không cần phải cảnh giác với lũ quái vật, mà có thể nằm xuống bất cứ đâu để thưởng thức thứ ánh sáng lấp lánh kia. Cứ như vậy, bọn họ đến được Hồ Muối với tâm trạng như đang đi du lịch.

Tại Hồ Muối vốn đang mờ mịt sương mù, Yo Han lại một lần nữa tạo ra Trường thanh tẩy. Hồ nước vốn bốc mùi tanh hôi nồng nặc bỗng chốc trở nên trong vắt và sạch sẽ. Họ bơi lội ở nơi trong đến mức có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới. Bọn họ nhặt những con sò lớn, còn Seo Yak Rin thì hăng hái câu cá. Bọn họ đã ăn thỏa thích món hải sản nướng và canh hải sản thơm ngon.

“Cứ như được sống lại vậy….”

Ai đó đã hạnh phúc lẩm bẩm. Rồi chẳng bao lâu sau, liền vang lên tiếng hít thở đều đều. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh hồ nước xanh biếc lấp lánh mà không chút phiền muộn lo âu.

Khi Lee Hyun Mook đang ngắm nhìn cảnh tượng yên bình đó, có ai đó sột soạt đứng dậy mà không gây ra tiếng động. Đó là Yang Yo Han.

Sau khi đắp lại chăn cẩn thận cho các thành viên trong đội đang ngủ say sưa, Yang Yo Han liền đi về phía Núi Đen, nơi đã không còn màu đen nữa. Lee Hyun Mook cũng đứng dậy, lặng lẽ đi theo sau cậu.

Nơi Yang Yo Han đến, thật đáng kinh ngạc lại có một cái hang động. Cậu nhanh chóng đi vào bên trong hang động trông giống như một mỏ pha lê tuyệt đẹp. Lee Hyun Mook cũng theo sau cậu, đi vào trong hang. Tiếng hít thở say nồng của các thành viên trong đội từ từ xa dần.

Hang động dẫn đến lõi Vực Thẳm là một con đường cứ thế đi xuống, đi xuống mãi không thấy điểm dừng. Kích thước của nó chỉ vừa đủ rộng cho một người đi qua. Dù đáng lẽ ra cậu phải quay lại ít nhất một lần để kiểm tra Lee Hyun Mook đang đi theo sau mình, thế nhưng Yo Han vẫn chỉ im lặng bước đi. Và cuối cùng, hang động cũng kết thúc.

Bên kia hang động là một thứ gì đó khổng lồ và tròn trịa. Tuy nhiên, đó không phải là lõi Vực Thẳm như lời Yo Han đã nói. Yo Han đứng sững, im lặng nhìn chằm chằm vào Vĩnh Cửu Thạch đen trắng đã trở nên hoàn chỉnh. Và rồi, lần đầu tiên cậu quay đầu lại.

Trong sự im lặng tĩnh mịch, Lee Hyun Mook lẩm bẩm.

“…Quả nhiên, là một giấc mơ.”

Anh là người hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng Vực Thẳm rộng lớn đến nhường nào. Thế nhưng, hành trình ở nơi này lại vừa có vẻ dài mà cũng vừa ngắn ngủi. Dù đã đi bộ loanh quanh suốt mấy tháng trời nhưng vẫn cảm thấy thật ngắn ngủi. Đúng là một giấc mộng phù du.

Yo Han vốn chỉ luôn tươi cười rạng rỡ suốt cuộc hành trình, lần đầu tiên hỏi với gương mặt mếu máo.

“Đó là, một giấc mơ đẹp, phải không anh?”

“Ừ, thật sự… là một giấc mơ rất đẹp. Đẹp đến mức anh đã nghĩ rằng sẽ tốt biết mấy nếu đây là sự thật.”

Không cần phải ăn những mẩu thịt hỏng hóc và thối rữa, cũng không cần phải uống thứ dịch cơ thể buồn nôn bốc mùi hôi thối của lũ quái vật thay cho nước. Đồ ăn thức uống thì dư dả, và lũ quái vật cũng không còn là mối đe dọa. Cơ thể không bị biến dạng hay bị giày vò bởi những cơn đau khủng khiếp, cũng không có triệu chứng tâm lý bất thường khiến việc duy trì lý trí trở nên khó khăn.

Trên hết, không có sự gian khổ tột cùng xé nát cơ thể và tinh thần, thậm chí là phân giải và biến bọn họ thành bùn nhão. Bọn họ không một lần nào chạm trán với ‘Tràn’.

Dù mọi thứ chỉ là một giấc mơ hão huyền, nhưng không phải là hoàn toàn vô nghĩa. Giấc mơ này đã để lại một dư âm sâu sắc trong lòng Lee Hyun Mook….

Yo Han từ từ tiến lại gần Lee Hyun Mook đang nghiền ngẫm lại giấc mơ, rồi đột ngột ôm chầm lấy anh. Hơi thở nóng hổi, hổn hển phả vào lồng ngực anh. Người yêu đáng yêu của anh đang cố gắng hết sức để không bật khóc nức nở.

Khung cảnh trong ngọn núi đã được thanh tẩy rực rỡ dần dần mờ đi. Những thành viên trong đội đang ngủ say bình yên cũng dần dần khuất xa tự lúc nào….

“Em… em đã suy nghĩ rất kỹ về lần đầu tiên gặp anh Hyun Mook.”

Dù đang thở hổn hển, Yo Han vẫn cố gắng hết sức để nói thật rõ ràng. Trong sự tĩnh lặng quen thuộc, Lee Hyun Mook lắng tai nghe giọng nói của người yêu mình, giọng nói vang lên rõ rệt một cách lạ thường.

“Em vẫn còn nhớ rõ lúc anh mang hình dạng con người. Tuy rất đáng sợ, nhưng dù sao đó vẫn là hình dạng con người mà. Và, và…. Em cũng đã nghe từ anh Chan Ha, rồi.”

“Vậy à, em đã nghe từ Chan Ha sao?”

“Vâng, hức, rằng anh Hyun Mook… đã giúp mọi người giữ được hình dạng con người.”

Cuối cùng nước mắt cũng lặng lẽ rơi, làm ấm nóng lồng ngực anh, nhưng Lee Hyun Mook vờ như không biết mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu.

Việc anh ép buộc nhào nặn những thành viên trong đội đang đau đớn gào thét đòi giết mình thành hình dạng mà họ không mong muốn, khi nghe qua lời của Yo Han lại nghe thật khác biệt.

Cứ như thể anh đã ban cho họ một ân huệ nào đó vậy.

“Đó là vì anh muốn được làm người, phải không anh.”

Lồng ngực của Lee Hyun Mook cứ ấm dần lên.

Vốn dĩ, thân nhiệt của anh cũng tương tự như một hòn đá rơi ven đường.

Dù vậy mỗi khi ở bên Yo Han, anh vẫn thường làm ấm cơ thể để cậu không cảm thấy xa lạ, nhưng giờ đây dường như nhiệt độ đang tự tăng lên mà không cần anh phải làm thế.

“Và anh, anh là…. là người tuyệt đối không bỏ cuộc mà, phải không anh….”

Việc không bỏ cuộc.

Ý chí vĩnh hằng, thống khổ và cao cả của một tồn tại.

“Đừng, đừng bỏ cuộc…. Đừng sợ hãi, em sẽ cứu anh. Luôn luôn là vậy…. Nhất định, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra…. Hức. Dù cho có rơi xuống Vực Thẳm lần nữa, em cũng sẽ đến cứu anh như trong mơ. Cho nên….”

Lee Hyun Mook nhớ lại việc Yo Han tuy luôn sợ hãi các thành viên trong đội và cả bọn họ, nhưng vẫn kiên cường khẳng định rằng họ là con người.

A, anh khẽ rên rỉ.

Giấc mơ ngọt ngào và bình yên của anh đang hoàn toàn tan biến.

Nhưng không hiểu sao, thứ hiện ra thay cho bóng tối quen thuộc lại là vầng thái dương chói lọi.

Bên trong cơ thể anh đã hoàn toàn trống rỗng vì bị bào mòn khi cố gắng cầm cự ở Vực Thẳm, vầng thái dương do ánh sáng của Yo Han thắp lên đang tỏa sáng rực rỡ.

Đó là thứ mà cậu đã kiên trì rót vào mỗi khi ở bên Lee Hyun Mook.

Ngay cả những nơi ánh mặt trời không thể vươn tới, ánh sáng rải rác tựa như những vì sao vẫn đang tỏa sáng dịu dàng. Lee Hyun Mook đột nhiên cảm thấy bản thân mình có chút xa lạ….

Điều xa lạ không chỉ dừng lại ở đó.

Anh cũng cảm nhận được máu và thịt mà các thành viên trong đội đã vung vãi khi dũng cảm chiến đấu với những con quái vật vô lý do chính anh tạo ra.

Những thứ anh từng cho đi, giờ đây đang quay trở lại theo cách này, lấp đầy một phần những gì anh đã đánh mất.

“Anh….”

Anh đã mong rằng bi kịch như trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Giống như các thành viên trong đội vẫn phải chịu đựng chấn thương tâm lý ngay cả khi đã thoát khỏi Vực Thẳm, Lee Hyun Mook cũng luôn cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt và ám ảnh.

Anh biết rằng bây giờ sẽ không rơi xuống Vực Thẳm lần nữa.

Thế nhưng, những mối đe dọa còn thua cả con kiến vẫn khiến anh chướng mắt.

Sau khi đi đến kết luận rằng, bằng bất cứ giá nào, dù có trở thành cái dạng gì đi nữa, anh cũng sẽ khiến bọn chúng không bao giờ có thể làm những chuyện như vậy được nữa, thì ký ức của anh trở nên mơ hồ và xa xăm.

“Anh….”

Anh chậm rãi hít thở.

Lần đầu tiên anh thở ra một hơi thở đúng nghĩa con người.

Anh thở ra mấy hơi thật dài.

Dù biết ánh sáng của Yo Han không hề chói mắt, anh vẫn nheo mày rồi chậm rãi chớp mắt.

Đến lúc đó, một nhận thức muộn màng mới ập đến.

…Rằng việc không từ bỏ làm người, cũng có nghĩa là vẫn còn là một con người.

“Phải rồi. …Thế này là đủ rồi.”

Liệu vị cứu tinh của anh có đoán được rằng giấc mộng vừa dài lại vừa ngắn này đã mang lại niềm an ủi sâu sắc đến nhường nào không.

“Đúng như lời em nói, Khuếch đại Tiêu cực của anh là không bỏ cuộc. Phải rồi, Yo Han à. Anh hứa, từ nay về sau sẽ không từ bỏ việc làm người….”

Ngay khoảnh khắc anh tuyên bố điều đó, bóng tối tựa như bầu trời đêm bỗng chốc tan biến.

Yo Han ngẩng đầu nhìn xung quanh như không thể tin nổi.

Lúc đi vào là buổi tối, vậy mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà giờ đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh.

Những thành viên trong đội đã cùng nhau đi vào, mỗi người đều đang nằm yên trên mặt đất, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ say như trong giấc mơ ở Hồ Muối.

Tiếng hít thở say nồng nghe thật bình yên.

Yo Han đã thuyết phục Lee Hyun Mook thành công rồi.

“Hức, hức…. Thật đó, thật sự, rất, đáng, sợ mà…!”

Đến lúc này, tiếng khóc bỗng vỡ òa.

Yo Han vô cùng an tâm mà thổ lộ nỗi buồn tủi của mình.

“Đã, hức, đáng sợ biết bao nhiêu…!”

Cậu bật khóc nức nở, những giọt nước mắt như hạt ngọc lấp lánh lã chã rơi, hệt như bao lần ở Vực Thẳm.

Nghe tiếng khóc của Yo Han, các thành viên trong đội lần lượt tỉnh dậy với gương mặt ngơ ngác.

Dù đã tỉnh ngủ nhưng Yoon Seung Ryong vẫn lười biếng nằm yên, vừa gãi gãi sau gáy vừa lẩm bẩm.

“Gì vậy? Hình như mình vừa mơ một giấc mơ đẹp lắm thì phải…. Một giấc mơ được ăn rất nhiều món ngon….”

Lee Hyun Mook đang ôm Yo Han khóc nức nở trong lòng, nhìn thấy dáng vẻ bình an vô sự của các thành viên trong đội rồi mỉm cười.

Cảm giác cứ như dòng nước đã tù đọng bấy lâu nay cuối cùng cũng lại bắt đầu chảy.

Với gương mặt trông đã nhẹ nhõm đi phần nào, Lee Hyun Mook dịu dàng thủ thỉ.

“…Cừu nhỏ mít ướt của anh.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.