Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 171


Bất chợt, một tiếng hát yếu ớt vang lên bên tai Yo Han.

À ơi à ơi, gương mặt cười đáng thương, ngọn lửa trại trên cánh đồng, những vì sao lấp lánh bơi lội, bình minh không tiếng động, viên bi lăn tròn, tổ chuột nhắt, đếm từng hạt cát, bụi hồng thì thầm….

Cậu gần như không cảm nhận được cảm giác đang chìm xuống nhưng mắt cá chân đã ngập trong đó. Tiếp đó, khi nó ngập đến đầu gối, Yo Han đang lã chã rơi nước mắt bỗng ngẩng đầu lên. Cậu thô bạo nắm lấy cánh tay bị thương. Cơn đau ập đến khiến cậu bừng tỉnh. Khối thịt đang chuyển động mềm mại trên sàn, khi máu rơi xuống liền vội vã đón lấy, rồi bò lên siết chặt lấy cánh tay cậu với mục đích cầm máu.

Vừa dùng máu của mình để thu hút sự chú ý của nó, Yo Han vừa nắm chặt lấy cán giáo. Năng lực thanh tẩy vốn tưởng như đã cạn kiệt hoàn toàn, tập trung lại trên mũi giáo của Yo Han rồi tỏa sáng rực rỡ. Yo Han nhớ lại cú đâm chí mạng mà cậu đã giáng vào lõi Vực Thẳm trong quá khứ.

Cậu giơ cao ngọn giáo rồi đâm thẳng về phía Vĩnh Cửu Thạch của Lee Hyun Mook. Nhưng đó tuyệt đối không phải là để làm hại anh.

Ngọn giáo của Yo Han đã cắm chính xác vào vị trí mà mảnh vỡ đã rơi ra.

Ngay khoảnh khắc nó vừa khít một cách hoàn hảo như chưa từng bị vỡ ra, một luồng ánh sáng bùng nổ. Sự cộng hưởng vốn đã dừng lại bỗng vang lên ù ù nhức óc. Nhìn ánh sáng đen trắng hỗn loạn bao trùm khắp bốn phía, Yo Han nhắm mắt lại. Tinh thần cậu mơ hồ bị hút vào một nơi nào đó….

***

Cơn ác mộng, hồi ức đã mơ thấy hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần….

…….

….

Tiếng khóc hờn tủi của cậu út vang lên. Lee Hyun Mook ấn vào giữa hai lông mày vì cơn đau đầu như muốn bổ ra. Đã hơn một tháng kể từ khi bọn họ rơi xuống Vực Thẳm. Nơi này còn khủng khiếp hơn những gì bọn họ đã mơ hồ tưởng tượng.

Không có đồ ăn thức uống tử tế. Quái vật lúc nhúc khắp nơi khiến việc tìm một nơi trú ẩn an toàn cũng trở nên khó khăn. Vì ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng nên vết thương khó mà lành lại. Triệu chứng tâm lý bất thường được gọi là Khuếch đại Tiêu cực ngày càng trở nên mạnh mẽ. Mọi thứ đều đang tồi tệ đi.

“Đừng khóc nữa! Khóc lóc cũng có giải quyết được vấn đề đâu!”

Seo Yak Rin đang đập đầu côm cốp vào tường, đột nhiên quát lên. Joo Ho Young đang khóc lóc đòi về nhà, than vãn rằng chân đau đến mức thà chặt đi còn hơn, giật mình rồi co rúm người lại. Bộ dạng gầy gò đến mức đáng thương. Đó là hậu quả của việc không chịu ăn uống gì. Dù là Thức tỉnh giả cấp trung nên vẫn còn sống sót đến giờ, nhưng liệu tình trạng đó sẽ kéo dài được bao lâu, liệu cậu út có phải là người ra đi đầu tiên không. Giữa cơn đau đầu hành hạ, Lee Hyun Mook vẫn cay đắng tự hỏi.

“Xin lỗi vì đã nổi nóng nhé, út à….”

Cảm thấy tội lỗi, Seo Yak Rin lên tiếng xin lỗi, rồi lập tức vò đầu bứt tai rên rỉ. Những đốm lốm đốm lan đầy trên da cô. Không chỉ vậy, cánh tay cô cũng bị biến dạng nghiêm trọng đến mức không thể cầm vũ khí tử tế được nữa.

Lee Hyun Mook biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Joo Ho Young sẽ không chết, nhưng sẽ ngày càng trở nên lạnh lẽo và xa cách hơn, không thể nào nắm bắt được. Seo Yak Rin rồi cũng sẽ sớm biến cánh tay thành đôi cánh rồi bay lượn phấp phới. Dù vậy, so với các thành viên khác trong đội thì hai người họ vẫn còn tốt chán.

Từ lúc nãy, tiếng ăn uống chóp chép thô thiển cứ vang lên. Ở một góc nơi trú ẩn, Yoon Seung Ryong đang thu mình lại, ngấu nghiến gặm nhấm thứ gì đó. Dịch cơ thể màu đen chảy ròng ròng từ miếng thịt bị xé toạc, thấm ướt sàn nhà, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Cơn đau đầu ngày càng dữ dội khiến anh chỉ muốn gỡ phắt cái đầu ra. Lee Hyun Mook nhìn lên hư không rồi lẩm bẩm.

“Seung Ryong à…. Cậu ăn nhiều lắm rồi đấy.”

“He, he…. Thế à? Tôi ăn rồi à? Ăn lúc nào nhỉ? Nhưng mà sao bụng tôi… vẫn đói thế này?”

Yoon Seung Ryong cười toe toét một cách hạnh phúc. Anh ta hiện là một trong hai người có tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Cũng phải thôi, vì ở nơi này, càng ăn bất cứ thứ gì nhiều thì ô nhiễm lại càng trở nên nghiêm trọng. Khi Lee Hyun Mook lại gần, Yoon Seung Ryong liền vặn vẹo người và hét lên như tiếng sủa.

“Đừng có động vào! Của tôi! Của tôi đấy! Tôi sẽ ăn hết!”

Trong số những thứ ăn được, tủy xương là đặc biệt nguy hiểm. Vì vậy khi anh giật lấy khúc xương chỉ còn trơ lại rồi ném ra ngoài tòa nhà, Yoon Seung Ryong nổi giận đùng đùng. Dù cho anh ta có tuôn ra đủ mọi lời chửi thề tục tĩu nhắm vào mình, Lee Hyun Mook cũng chỉ thản nhiên đứng nhìn. Ngay lập tức Seo Yak Rin đã phản ứng với những lời chửi rủa đó.

“Này cái thằng xx! Mày nghĩ mày sống ở đây một mình à! Câm mồm! Im đi! Cái đồ xxxx! Cút ra ngoài chết đi!”

Ngay sau đó cả hai sát khí đằng đằng lao vào đánh nhau. Làm gãy xương, xé rách thịt của nhau. Lee Hyun Mook lững thững bước tới, dùng sức tách cả hai ra. Tiếng nức nở của Joo Ho Young càng lớn hơn. Nhưng có lẽ vì không uống một giọt nước nào, nên từ mấy ngày nay đôi mắt hốc hác của cậu ta không còn chảy ra nước mắt nữa. Cậu ta chỉ giả vờ khóc, vừa nhìn ngó xung quanh dò xét như thể muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức, vừa cố gắng bảo vệ bản thân.

Trong số họ, người nghiêm trọng nhất là Lee Chan Ha. Anh ta đang thu mình lại trong góc tối tăm nhất, trùm một chiếc chăn lên người. Chiếc chăn này lúc nào cũng phải được đắp lên. Nếu không Lee Chan Ha sẽ lên cơn co giật rồi cố gắng lột hết da của mình ra. Lee Hyun Mook nhìn lên hư không với đôi mắt trống rỗng.

Những thành viên trong đội của anh. Những người mà anh phải có trách nhiệm bảo vệ một cách an toàn.

Thế nhưng, Vực Thẳm là một nơi quá khó khăn để những Thức tỉnh giả cấp trung có thể sống sót, dù có tài giỏi đến đâu đi nữa.

■Hyun Mook biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thật kỳ lạ, mọi chuyện hiện ra rõ mồn một trước mắt anh như thể anh đã từng trải qua rồi. Những thành viên trong đội quý giá của anh sẽ dần mất đi lý trí, đến mức quên cả hình dạng con người. Dù cho anh có chứa đựng và bảo vệ bọn họ trong cơ thể mình, nhào nặn thành hình người, dù cho anh có bảo vệ và xoa dịu, che chở đến thế nào đi nữa, thì chuyện đó vẫn sẽ tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục….

■■Mook biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bọn họ muốn chết đi, bỏ lại một mình Lee Hyun Mook ở nơi này. Cuối cùng, ngay cả việc ở cùng nhau cũng không thể, anh phải xé xác bọn họ ra rồi cất giữ ở khắp nơi. Và một mình Lee Hyun Mook, đơn độc, cô độc, trong nỗi cô đơn đến cùng cực, lang thang trong địa ngục này, và những ngày tháng thỉnh thoảng lại đi kiểm tra xem những thành viên đã mất trí của mình còn sống hay không, cứ thế tiếp diễn….

Anh nhìn những thành viên trong đội đang đánh nhau như những con ngạ quỷ với ánh mắt đờ đẫn. Chẳng phải nên có biện pháp gì đó trước khi mọi chuyện trở nên quá đau khổ hay sao. Ví dụ như, ru ngủ các thành viên trong đội rồi đặt họ vào nơi an toàn nhất. Ở Vực Thẳm này không có nơi nào an toàn cả, vậy thì có lẽ là bên trong cơ thể của chính mình….

■■Mook biế■ chuyệ■ s■ xả■ r■.

Nếu vậy thì sẽ không còn đau khổ, cũng không còn cô đơn nữa. Đó là lúc bóng tối mang theo ý chí của anh chao đảo.

“…Tìm thấy rồi!”

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng mình đang nghe nhầm hoặc nhìn thấy ảo giác. Nhưng qua phản ứng của các thành viên trong đội, Lee Hyun Mook xác nhận rằng bọn họ cũng đang nhìn thấy cùng một thứ. Đó là… một người hoàn toàn bình thường.

Ở Vực Thẳm này, mọi thứ chẳng mấy chốc sẽ trở nên tả tơi và bẩn thỉu. Bị vặn vẹo và méo mó. Dù là đồ vật hay con người, không có thứ gì là không bị lốm đốm. Thế nhưng, chàng trai trẻ đột ngột xuất hiện và bất ngờ tìm đến bọn họ lại sạch sẽ vô ngần. Và hơn hết, cậu ấy còn rạng rỡ và lấp lánh. Lee Hyun Mook không tài nào rời mắt khỏi người đối diện được.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người đột nhiên rơi xuống địa ngục khủng khiếp này. Nhưng hầu hết bọn họ đều là dân thường, nên khi tìm thấy thì đã chết, hoặc nếu còn sống thì cũng không qua nổi một ngày. Nhìn bề ngoài thì giống như một người lính, nhưng ai cũng có thể thấy đó là một cái chết chẳng khác nào tự sát.

Thế nhưng, đứa trẻ này lại khác với những người đó. Người đối diện trông không hề có vẻ gì là bất hạnh, ngay cả trong địa ngục này. Dù có nghĩ đó là chứng rối loạn lưỡng cực do Khuếch đại Tiêu cực gây ra đi nữa, thì ánh mắt cậu vẫn trong veo và thanh sạch. Vành mắt cậu có hơi đỏ lên khi từ từ quan sát các thành viên trong đội, nhưng cậu không khóc mà chỉ tỏ ra mạnh mẽ.

“Xin chào, tôi tên là Yang Yo Han. Tôi là một Thanh tẩy sư, và tôi đến đây để cứu mọi người!”

Thật là những lời hoang đường. Thế nhưng người phản ứng đầu tiên với những lời hoang đường này lại là Joo Ho Young. Cậu ta vốn đang cảnh giác với người lạ, vội vã lao đến chỗ Yo Han. Với thân hình gầy trơ cả xương, cậu ta bám lấy đối phương rồi van nài tha thiết.

“Hức, ư ư, thật sao, cậu đến để cứu chúng tôi sao? Tôi! Tôi muốn rời khỏi đây! Làm ơn cho tôi ra khỏi đây! Tôi muốn quay về! Tôi muốn về nhà!”

Cậu ta bám lấy đối phương tuyệt vọng đến mức quần áo cũng bị xé rách. Yang Yo Han từ từ đưa tay ra trước Joo Ho Young như đang đối xử với một con thú hoảng sợ. Một lúc sau, ánh sáng lấp lánh tụ lại trong lòng bàn tay ấy. Trong đôi mắt của Joo Ho Young đang ngước nhìn bàn tay đó cũng chợt lóe lên ánh sáng. Ngay sau đó ánh sáng chậm rãi thấm vào người Joo Ho Young.

Đầu tiên, cái chân vốn đang bị biến dạng nghiêm trọng gần đây bỗng trở lại bình thường. Cơn đau mãn tính hành hạ cậu ta cả ngày lẫn đêm khiến cậu ta không thể ngủ ngon cũng hoàn toàn biến mất. Chứng bất an cực độ và nỗi sợ hãi cũng lắng xuống như được gột rửa. Sự hiện diện mang tên Thanh tẩy sư vừa đột ngột xuất hiện mỉm cười với Joo Ho Young.

“Bây giờ ổn rồi chứ?”

Joo Ho Young ngây người nhìn Yo Han, đột nhiên òa khóc nức nở. Lần này không phải là nước mắt giả dối. Dù cơ thể gầy còm không chút hơi ẩm vì không uống một ngụm nước nào, nhưng những giọt nước mắt tủi hờn vẫn không biết từ đâu tuôn rơi lã chã.

“Thật sao… tôi có thể về nhà không? Tôi… thật sự có thể quay về sao? Cậu thật sự đến để cứu chúng tôi sao?”

“Vâng! Tôi thật sự đến để cứu mọi người! Mọi người thật sự có thể về nhà!”

Cậu tự tin trả lời, rồi tiếp tục thanh tẩy cho Lee Chan Ha ở trong góc. Cậu rót ánh sáng rực rỡ lên chiếc chăn, rồi cẩn thận gỡ nó ra. Đó là người đội phó vì cho rằng cơ thể mình bẩn thỉu và ghê tởm nên đã tự tay lột da mình, để rồi kinh hãi trước bộ dạng đó mà đau đớn rên rỉ, quằn quại suốt ngày đêm. Anh ta cúi xuống nhìn cơ thể đã trở lại bình thường của mình. Tiếp đó, anh ta ngây người nhìn Yo Han.

Tiếp theo cậu thanh tẩy cho Yoon Seung Ryong đã đến mức nuốt cả mảnh vỡ bê tông vì cơn ám ảnh ăn uống không dứt, và Seo Yak Rin thậm chí đã tự làm hại bản thân vì cơn tức giận dâng trào. Cuối cùng, cậu quay lại nhìn Lee Hyun Mook.

Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, Lee Hyun Mook vẫn nhớ đến hình ảnh quen thuộc khi nước mắt lưng tròng trong mắt người ấy. Chỉ tưởng tượng đến những giọt nước mắt ngậm ánh sáng li ti rơi xuống cũng thấy tiếc vô cùng. Thế nhưng, người đối diện vẫn không khóc mà từ từ tiến lại gần Lee Hyun Mook. Rồi vòng tay ôm chầm lấy anh. Cậu vừa thở ra hơi thở run rẩy vừa tán ra thứ ánh sáng lấp lánh.

Một lúc sau, Lee Hyun Mook cũng đưa tay lên đáp lại cái ôm trên lưng đối phương. Anh siết chặt lấy vị cứu tinh đột ngột xuất hiện theo cách mà anh chưa từng tưởng tượng tới. Mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.