Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 170


Đột nhiên, chuyện quá khứ chợt ùa về. Lần cùng đồng đội đi chinh phục lõi Vực Thẳm, chẳng phải cậu cũng đã đi xuống một hang động tương tự hay sao. Cảm giác quen thuộc ấy mạnh mẽ đến mức như thể cậu đã quay trở lại thời điểm đó. Yo Han cứ chạy mãi, chạy mãi trong không gian hư vô dưới lòng đất mà chẳng thể xác định được phương hướng. Đúng lúc đó.

“Á…!”

Một cú va đập cực mạnh khiến Yo Han la lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Cứ như vừa bị xe tải đâm phải. Cậu nghe thấy tiếng chiếc đèn pin văng lên không trung rồi rơi xuống đất bể tan tành. Cây giáo văng đi đâu mất cũng không thấy đâu nữa.

Giữa bóng tối đặc quánh không thấy đường, tiếng gầm gừ của quái vật vang lên. Chưa kịp để Yo Han định thần, nó đã lao tới lần nữa. Cậu theo phản xạ giơ tay ra đỡ, cơn đau nhói lập tức ập đến từ cẳng tay. Tỉnh táo lại thì cậu mới nhận ra một con quái vật khổng lồ không rõ hình thù đang đè lên người mình, cố gắng cắn xé cậu.

Yo Han theo bản năng định thanh tẩy nó nhưng rồi khựng lại. Cậu nhớ đến lời Seo Yak Rin dặn phải tiết kiệm năng lực thanh tẩy hết mức có thể. Cậu nghiến răng, dùng cánh tay đang run rẩy đẩy con quái vật ra, tay kia thì mò mẫm trong túi áo. Tìm thấy thứ mình cần, cậu nghiến răng vung thứ trong tay lên.

Xoẹt! Dịch cơ thể nóng hổi bắn tung tóe lên mặt và người cậu.

Con quái vật đang đè lên người Yo Han bị dao găm đâm trúng, nó rống lên đau đớn. Đây là con dao găm dự phòng mà Yo Han đã mua bằng khoản thu nhập đầu tiên của mình theo lời khuyên của Lee Hyun Mook. Cậu cũng chỉ mua nó như một món đồ kỷ niệm, không ngờ lại có lúc dùng đến ở nơi này.

Chợt Yo Han nhận ra cánh tay mình đang phát sáng dù cậu không hề sử dụng năng lực thanh tẩy. Máu mang theo ánh sáng đang chảy ra từ vết thương trên cẳng tay. Cứ như được trộn lẫn cả chất huỳnh quang vậy. Ánh sáng đó chiếu rọi lên gương mặt gớm ghiếc và kỳ dị của con quái vật. Đó là một con quái vật có con mắt độc nhất lồi hẳn ra trên mặt. Yo Han nhanh chóng đưa ra phán đoán.

‘Con này thì không cần dùng năng lực thanh tẩy cũng có thể đối phó được.’

Sau khi liếc nhìn cánh tay bị thương, Yo Han dùng sức ấn con dao găm vào sâu hơn rồi cứa một đường. Con quái vật rên ư ử rồi lùi lại. Sức nặng đè trên người cậu biến mất. Yo Han rên rỉ, vội vàng chống bàn tay dính đầy máu xuống sàn định đứng dậy. Lần đầu tiên, một giọt máu phát sáng nhỏ xuống thấm ướt mặt đất.

Kéng! Con quái vật đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi. Ngay sau đó, nó chìm nghỉm xuống sàn rồi biến mất. Yo Han ngơ ngác nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi bừng tỉnh.

“…À.”

Ra là mình không bị bỏ lại một mình ở đây.

Vì nơi này quá giống Vực Thẳm nên cậu đã nhất thời quên mất, đây là bên trong cơ thể Lee Hyun Mook. Cho nên theo một nghĩa nào đó, có thể nói rằng cậu không hề cô độc. Yo Han suy nghĩ một lúc rồi nhìn xuống vết thương trên tay mình. Nhờ khả năng tái tạo vượt trội của Thức tỉnh giả cấp cao, nó đã bắt đầu lành lại. Cậu hít một hơi thật sâu, cầm dao găm lên rồi đâm vào cánh tay bị thương.

“…Hự!”

Máu tí tách rơi xuống sàn. Trông như những đốm sáng rực rỡ đang rơi xuống. Đau quá. Sau khi thức tỉnh, cậu chưa từng bị chảy máu nên cảm giác đau đớn này thật xa lạ. Nhưng làm thế này cũng không chết được. Yo Han thầm nhủ, rồi rạch vết thương ra để máu chảy thêm.

“Em ở đây, anh ơi….”

Cậu vừa lẩm bẩm vừa nương theo ánh sáng phát ra từ máu để tìm cây giáo bị rơi. Cậu nắm chặt lấy nó để không làm rơi lần nữa, rồi lê bước đi. Trong lúc đi, vết thương do bị quái vật tấn công lúc nãy đã hồi phục tự lúc nào. Yo Han định kỳ đâm và rạch tay mình để tạo vết thương, vừa để máu chảy cậu vừa đi xuống sâu hơn, sâu hơn nữa. Giữa lúc đó cậu bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

“Hộc, hộc hộc…. Hộc, g-g-g, giết, giết tôi đi, a, a, giết tôi đi, đi mà….”

Đó chính là Hwang Young Chul được cho là đã mất tích. Yo Han dừng lại quan sát thì thấy nửa thân dưới của hắn đã hợp nhất với con chó kim loại từng được thả ở đài truyền hình. Hắn bị gắn vào hai chân sau một cách kỳ cục, mỗi lần con chó di chuyển, Hwang Young Chul lại bị chân nó đá vào rồi kéo lê đi. Ngay gần đó, Kim Jong Seok đã ra lệnh bắn tỉa cậu cũng ở đấy.

“Aaaaa! Ưaaaaa! Gaaaaa! Gyaaaaaa!”

Kim Jong Seok đã biến thành một đống bùn nhão đặc quánh, bẹp dí trên tường như bã kẹo cao su bị nhai rồi nhổ ra. Xương, cơ và dây thần kinh quấn vào nhau, hắn la hét thảm thiết, quằn quại trong đau đớn. Dù biết bọn họ đã làm gì nhưng bộ dạng thảm thương đó vẫn khiến người ta động lòng trắc ẩn.

Thế nhưng Yo Han chỉ nhìn bọn họ một lúc rồi quay đi, tiếp tục bước tiếp. Cậu lại đi xuống dưới, xuống dưới nữa.

Càng đi xuống, lũ quái vật càng lúc càng lúc nhúc. Bọn chúng đang quấn lấy nhau nhưng khi thấy Yo Han, chúng liền thở hổn hển, gào thét rồi lao tới như nhìn thấy thức ăn ngon. Thế nhưng mỗi khi Yo Han để máu chảy ra, chúng còn chưa kịp lại gần đã bị nuốt chửng xuống sàn. Từ cảnh tượng đó, Yo Han có thể cảm nhận được sự hiện diện của Lee Hyun Mook. Cậu biết rằng anh đang dõi theo mình.

Số lượng quái vật ngày càng tăng lên. Hàng chục, hàng trăm…. Và tiếp đó là hàng nghìn. Trong khi cố đếm số lượng đó, Yo Han đột nhiên than thở.

Trong suốt thời gian qua, anh ấy đã nuốt chửng bao nhiêu quái vật ở Vực Thẳm rồi?

Đã có bao nhiêu chuyện khủng khiếp và đau đớn xảy ra để đến nông nỗi này? Yo Han nhớ lại lúc đi chinh phục lõi Vực Thẳm, Lee Hyun Mook đã nuốt chửng vô số quái vật. Lúc đó cậu không nghĩ sâu xa, nhưng giờ nhìn lại thì đây không chỉ đơn thuần là năng lực sử dụng bóng tối…. Lẽ ra cậu nên tò mò xem lũ quái vật bị nuốt chửng đã đi về đâu sớm hơn mới phải? Cậu chợt nảy ra suy nghĩ đó.

‘Có lẽ chuyện phải đến cuối cùng cũng đã đến.’

Nơi này là một khoảng không quá trống rỗng để con người có thể chịu đựng, và đồng thời nó cũng chứa đựng quá nhiều thứ. Từ một lúc nào đó lũ quái vật không còn tấn công Yo Han nữa. Mặc dù vậy số lượng của chúng không hề giảm đi mà ngày càng lúc nhúc tăng lên. Dù run rẩy vì sợ hãi, Yo Han vẫn tiếp tục bước đi, để mặc cho máu phát sáng tí tách rơi xuống.

“A…!”

Đột nhiên một tiếng thốt lên bật ra từ miệng Yo Han. Bởi vì cậu đã cảm nhận được điều gì đó trong bóng tối mịt mùng, nơi chỉ có thể nhìn thấy lũ quái vật ngay trước mắt. Cậu nâng ngọn giáo mà mình vẫn luôn dùng như la bàn từ nãy đến giờ lên. Tiếp đó cậu truyền vào luồng ánh sáng mà mình đã cố gắng tiết kiệm. Vĩnh Cửu Thạch tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng khắp bốn phía. Tại nơi tựa như địa ngục đang lúc nhúc toàn quái vật, ở phía xa xa kia là sự tồn tại mà Yo Han đang tìm kiếm.

Thứ vĩnh hằng không bị bào mòn hay phá hủy ngay cả trong Vực Thẳm.

Thứ mà Yo Han đã từng chạm vào một lần.

Yo Han dừng bước giây lát rồi bắt đầu rẽ xuyên qua đám quái vật mà chạy. Như bị kích thích bởi chuyển động đó, lũ quái vật bắt đầu phản ứng và lao tới. Bóng tối đang bao phủ bên dưới lũ quái vật chao đảo. Yo Han không thể phóng ra điện, không thể dùng niệm động lực để nghiền nát hay đầu độc, cũng không thể đóng băng hay tạo màng phòng thủ, nhưng cậu có một việc có thể làm.

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi. Con quái vật đang định cắn vào mắt cá chân Yo Han co rúm lại như tan chảy, rồi giây tiếp theo biến thành một con ếch. Nó nhảy tưng tưng rồi biến mất vào đám đông hỗn loạn. Vuốt sắc đang định vồ lấy cánh tay cậu tan biến, thay vào đó là một con bồ câu bay đi. Bò và lợn, mèo và chó, hươu, chuột, hay là cừu kêu be be…. Bất cứ nơi nào cậu chạy qua là những con vật hoảng hốt đều xuất hiện.

“Hộc, hộc…!”

Yo Han thở hổn hển. Đây là năng lực thanh tẩy đã bị tiêu hao đáng kể vì Trường thanh tẩy lúc trước. Cậu cảm nhận được nó đang cạn kiệt và biến mất từng giây từng phút. Vừa chạy trong nỗi sốt ruột, cuối cùng Yo Han cũng đến được Vĩnh Cửu Thạch của Lee Hyun Mook. Cậu vươn tay ra, chạm vào Vĩnh Cửu Thạch!

Nhưng, cũng chỉ có vậy.

“Anh… Hyun Mook….”

Tay Yo Han vuốt ve Vĩnh Cửu Thạch. Thế nhưng khác với lần trước, không có ký ức nào được đọc cả. Vĩnh Cửu Thạch gắn trên ngọn giáo, có lẽ vì đã đến được đích nên cũng không còn cộng hưởng nữa. Yo Han không biết phải làm sao, bèn sốt ruột tựa vào Vĩnh Cửu Thạch khổng lồ.

Cậu chợt nhớ đến ngọn núi đen của Vực Thẳm. Những viên Vĩnh Cửu Thạch chỉ còn là những khoáng thạch xinh đẹp không bao giờ bị tổn hại, chỉ có thể giao tiếp một cách khó khăn qua Seo Yak Rin.

Chẳng lẽ Lee Hyun Mook cũng đã trở thành như vậy rồi sao?

Nghĩ đến đó Yo Han bỗng sợ hãi không kìm được. Sau khi bị bào mòn suốt thời gian dài đến mức gần như không còn chút thịt da nào, rồi sau khi ra khỏi Vực Thẳm anh ấy mất đi mục tiêu và lang thang, để rồi khi thấy cậu bị đe dọa, anh ấy đã tan vỡ mất rồi, không phải sao. Đến lúc này, những giọt nước mắt mà cậu đã cố gắng nhẫn nhịn bỗng vỡ òa.

“Anh giết những người đó cũng… cũng không sao đâu….”

Giọng nói run rẩy khô khốc của cậu khó khăn cất lên. Ngay cả trong khoảnh khắc đó, cậu vẫn vừa thanh tẩy từng con quái vật đang lao về phía mình vừa nức nở nói.

“Anh muốn trả thù theo bất cứ cách nào anh muốn cũng được… Em nghĩ anh xứng đáng mà. Đó là một địa ngục khủng khiếp đến nhường nào chứ. Anh đã phải vất vả và đau khổ biết bao nhiêu. Nhưng mà… không phải là cách này. Đây không phải là cách đúng đắn…”

Dù biết là không có tác dụng, Yo Han vẫn hết lần này đến lần khác thanh tẩy Vĩnh Cửu Thạch đen trắng khổng lồ, rồi bật khóc nức nở. Sợ hãi, đáng sợ, và buồn bã. Bất an, sốt ruột, và tuyệt vọng. Và trên hết là cảm thấy thật đáng thương. Người yêu của cậu, con người này thật đáng thương và tội nghiệp. Cậu đau đớn như thể tim mình bị xé toạc muốn chết đi.

Phải chi ngay từ đầu cậu cũng rơi xuống Vực Thẳm cùng anh thì tốt biết mấy?

Suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu, nhưng đó đã là quá khứ không thể nào thay đổi được nữa. Máu hơi ấm chảy ròng ròng từ mũi cậu. Vì quá mệt mỏi và kiệt sức, cơ thể cậu mất hết sức lực. Vĩnh Cửu Thạch gắn trên mũi giáo của Yo Han lập lòe một cách yếu ớt, rồi cuối cùng ánh sáng tắt hẳn.

Ngay khoảnh khắc đó, lũ quái vật đang lúc nhúc bỗng chìm nghỉm xuống sàn, hệt như ngọn nến bị gió thổi tắt. Xung quanh hoàn toàn rơi vào bóng tối mịt mùng. Đó là một sự tĩnh lặng đầy hư vô.

“Hức, hức….”

Có một thứ gì đó đã lau đi nước mắt của Yo Han đang sụt sùi trước Vĩnh Cửu Thạch khổng lồ. Một khối vật chất được tạo nên từ những thứ mềm mại và êm ái nhất mà chủ nhân của nơi này thu thập được, đã thấm hút những giọt nước mắt rơi xuống sàn. Tiếp đó, nó từ từ bao bọc lấy cơ thể Yo Han.

Nhấn chìm Lee Chan Ha vào vũng máu cho say ngủ, giam cầm Seo Yak Rin trong khối bột nhão dính dớp khiến cô kiệt sức, đặt Joo Ho Young vào lòng gã khổng lồ bùn, và giữ Yoon Seung Ryong trong lớp nội tạng trơn láng và mềm mại. An toàn, để được an toàn mãi mãi…. Ý chí đó giờ đây cũng đang dịu dàng vỗ về Yo Han. Nó từ từ hút cậu vào, hệt như đang nhấn chìm cậu xuống một đầm lầy vô tận.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.