“Ờ, phải rồi! Đi thôi, đi!”
Yoon Seung Ryong cố ý vỗ mạnh vào lưng Joo Ho Young rồi hét lên. Thấy Yo Han nhỏ tuổi hơn hẳn lại dũng cảm vô song như vậy, Joo Ho Young cũng nhắm chặt mắt, cố gắng gạt bỏ nỗi bất an bệnh hoạn do Khuếch đại Tiêu cực gây ra. Đang định nhanh chân bước đi thì Yoon Seung Ryong bỗng khựng lại.
“Chờ đã, 'bà già' cũng không có ở đây, chúng ta đi bằng cái này đi.”
Vừa nói anh ta vừa lục lọi túi mình rồi ư hự lôi ra… thật đáng kinh ngạc, đó là một chiếc mô tô. Đó là một vật quá đỗi bất ngờ khiến Yo Han và Joo Ho Young nhất thời quên cả tình hình nghiêm trọng hiện tại. Yo Han lắp bắp hỏi.
“M-mô tô… sao lại chui ra từ đó được ạ?”
“Cỡ này thì nhằm nhò gì. Anh đã chuẩn bị sẵn vì nghĩ biết đâu có lúc sẽ cần đến phương tiện di chuyển, ai ngờ lại dùng ở đây.”
Tiếp đó, anh ta lôi ra thêm một chiếc nữa. Joo Ho Young lén lút lại gần, vuốt ve thân xe bóng bẩy rồi như người mất hồn. Nhìn cậu ta vội vàng trèo lên xe nổ máy, Yo Han thầm nghĩ. Với tốc độ của Ho Young thì đâu cần phải đi mô tô chứ nhỉ...? Nhưng ánh mắt cậu ta lại long lanh đến mức Yo Han không nỡ nói ra lời đó.
Vì không có bằng lái cũng như chưa từng chạy mô tô bao giờ nên Yo Han leo lên ngồi cùng Yoon Seung Ryong. Chẳng mấy chốc, chiếc mô tô gầm lên tiếng động cơ ầm ĩ rồi lao đi. Dù chậm hơn Seo Yak Rin một chút nhưng tốc độ di chuyển cũng tương đương. Việc duy nhất Yo Han cần làm là di chuyển ngọn giáo qua lại để chỉ hướng. Để động viên hai người họ, Yo Han hét lên.
“Chỉ cần đi thêm một chút nữa thôi là đến nơi rồi ạ!”
Có lẽ vì nó là một phần của Lee Hyun Mook, nên Yo Han có thể cảm nhận được một sự cộng hưởng kỳ lạ từ Vĩnh Cửu Thạch khi càng đến gần anh. Cảm giác đó tựa như âm tiết của một lời nói nào đó.
‘Mà khoan, nơi này cũng là bên trong cơ thể anh Hyun Mook, vậy thì việc ‘đến gần anh ấy’ có ý nghĩa gì không nhỉ.’
Yo Han đang nghĩ vậy bỗng thay đổi suy nghĩ ngay.
‘Không có ý nghĩa thì đã sao. Bây giờ mình chỉ có thể làm một việc duy nhất mà thôi.’
Hơn nữa, ngay cả suy nghĩ đó vào lúc này cũng là một điều xa xỉ. Một thử thách khác đã xuất hiện. Mặt đất vốn đang cứng rắn và bằng phẳng bỗng dần trở nên mềm nhũn, khiến tốc độ của chiếc mô tô giảm đi rõ rệt. Tình hình ngày càng tệ hơn, giờ đây mặt đất đã gần như biến thành một vũng bùn. Mặc kệ điều đó họ vẫn tiếp tục lao đi, nhưng cuối cùng chiếc mô tô cũng bị hỏng.
“Aiss! Thế này thì phiền rồi!”
Vừa hét lên, Yoon Seung Ryong vừa vứt bỏ chiếc mô tô mà không hề luyến tiếc. Ngay lập tức vũng bùn sủi bọt ùng ục rồi một thứ gì đó trồi lên. Trong cả ba người, không một ai tỏ ra ngạc nhiên. Một ý chí nào đó của Lee Hyun Mook rõ ràng đang ngăn cản bước tiến của bọn họ. Đó là một sự kháng cự khá ngoan cường.
Ùng ục ục. Sùng sục….
Một hình người trồi lên như thể đang sôi sục. Rõ ràng là thứ này cũng sẽ tái sinh giống như trái tim khổng lồ và con quái vật có sừng lúc nãy, nên cả ba cố gắng lờ nó đi và chạy thật nhanh. Nhưng cuối cùng, chân của họ cũng bị tóm lấy. Ở nơi này năng lực của Yoon Seung Ryong hoàn toàn vô dụng, vì vậy Joo Ho Young đã ra tay.
Rắc rắc! Trong nháy mắt, cánh đồng bùn đỏ thẫm đóng băng lại. Mặt đất trở nên cứng rắn khiến việc chạy trốn dễ dàng hơn hẳn, nhưng cũng chỉ được chốc lát.
Từ những nơi chỉ bị đóng băng một lớp mỏng, những hình người bằng bùn trồi lên và tiến lại gần. Chuyển động của chúng tuy chậm chạp nhưng số lượng lại nhiều đến mức không thể xem thường. Vì không thể phòng thủ hay bay lượn, cả ba đành phải vung vũ khí lên để tiêu diệt lũ quái vật. Thế nhưng đúng như dự đoán, chúng lại tiếp tục trồi lên từ mặt đất. Càng tiêu diệt chúng lại càng xuất hiện nhiều hơn, nhiều hơn nữa....
“Chờ đã, đây... là bàn tay... phải không ạ?”
Yo Han vừa dùng mũi giáo chém bay đầu một con quái vật, kinh hãi thốt lên. Ban đầu cậu cứ ngỡ là năm con quái vật đang trồi lên, nhưng giờ nhìn kỹ lại mới thấy đó là đầu ngón tay. Bọn họ vội vàng lùi lại.
Sùng sục…! Cùng với những bong bóng lớn, đầu ngón tay của cả hai bàn tay trồi lên, đẩy bùn văng ra hai bên như sóng vỗ. Tiếp đó, thứ từ từ nhô lên từ giữa chúng là một cái đầu khổng lồ. Joo Ho Young liếc nhìn cái đầu đang từ từ trồi lên rồi lại quay sang nhìn Yo Han, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.
“Yo Han à, lại đây.”
Khi cậu lại gần, một luồng buff của Joo Ho Young ập đến. Hiểu được ý nghĩa của việc này, Yo Han nhìn cậu ta với ánh mắt dao động. Joo Ho Young vỗ nhẹ vào vai Yo Han rồi nói. Trong lúc đó, cái đầu kia đã trồi qua mắt, lên đến mũi.
“Có vẻ như tôi cũng phải ở lại đây rồi.”
“Anh….”
“Nếu để cái này trồi lên hoàn toàn thì lúc đó thật sự hết cách đấy. Cậu nói chỉ cần đi thêm một chút nữa thôi phải không? Vậy thì mau đi đi.”
Joo Ho Young đẩy lưng Yo Han rồi nhảy lên đỉnh cái đầu khổng lồ. Ngay khi bàn tay trắng bệch của cậu ta đặt lên chính giữa, một lớp sương trắng liền phủ lên đỉnh đầu của gã khổng lồ. Tiếp đó, nó bắt đầu đóng băng từ phần đầu xuống mà không một tiếng động.
Cái đầu đang từ từ trồi lên bỗng dừng lại. Một mùa đông trái mùa giáng xuống khắp nơi. Yo Han ngoảnh lại nhìn Joo Ho Young, rồi cùng Yoon Seung Ryong đạp lên mặt đất đã đóng thành băng mà chạy đi. Môi bị cắn chặt đến mức rách ra, cảm giác đau đớn truyền đến.
Trước khi hoàn toàn biến mất vào bóng tối, cậu ngoảnh lại nhìn, xung quanh Joo Ho Young là hàng chục hình người bằng bùn đã bị đóng băng. Dưới ánh sáng mờ ảo chúng trông như những con ma-nơ-canh, hay cũng có thể là những bức tượng figure. Yoon Seung Ryong lúc này đã hoàn toàn mất đi vẻ thong dong, lẩm bẩm.
“Cảm giác không ổn rồi. Từ nãy đến giờ cứ làm chúng ta rớt lại từng người một. Nhắm vào từng người, cố tình tạo ra tình huống không thể không ở lại….”
Yo Han cũng đồng tình với lời đó. Nhưng dù biết rõ thủ đoạn thì bọn họ cũng không có cách nào đối phó. Đó là một đối thủ vô vọng đến mức thà đối phó với hàng trăm con quái vật ở Vực Thẳm còn hơn.
Sau đó cả hai người không nói một lời nào mà cứ thế chạy. Cũng may là có lẽ vì Joo Ho Young đã đóng băng nguồn gốc của vũng bùn nên mặt đất không còn mềm nhũn nữa. Dù là Thức tỉnh giả cấp cao, nhưng khi cả hai đã chạy đến mức thở không ra hơi và miệng đắng ngắt thì có một thứ gì đó xuất hiện trong bóng tối. Đó là một cửa hang. Yoon Seung Ryong hét lên.
“A…. Không phải chứ? Yo Han à…. Làm ơn nói với anh là không phải đi?”
Yo Han cũng muốn nói là không phải. Nhưng Vĩnh Cửu Thạch treo trên mũi giáo của cậu lại rõ ràng đang chỉ về phía hang động. Khi đi lướt qua hang động, sự cộng hưởng yếu đi, và khi đến gần hang động thì sự cộng hưởng lại mạnh lên. Yoon Seung Ryong vò đầu bứt tai nhưng cũng hết cách. Vì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu càng kéo dài thời gian, nên anh ta nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Chết tiệt! Đội trưởng dù thế nào cũng sẽ không làm hại cậu đâu. Đi thôi!”
“Vâng, đi thôi ạ!”
Cố gắng che giấu nỗi sợ hãi, Yo Han bước vào cửa hang. Lối vào vốn chỉ hẹp đủ cho hai người đi qua, nhưng càng đi lại càng rộng ra. Yo Han nhìn sang thì thấy rõ Yoon Seung Ryong đang vô cùng căng thẳng. Nỗi bất an dâng lên đến tận cổ họng, cuối cùng Yo Han cũng phải bật ra thành lời.
“Anh Seung Ryong. Em, thật sự… có thể thuyết phục được anh Hyun Mook không ạ?”
Yoon Seung Ryong quay lại nhìn Yo Han. Thật đáng kinh ngạc là anh ta đang mỉm cười.
“Yo Han à, cậu có biết điểm khác biệt giữa bọn anh và cậu là gì không?”
Trời không nóng nhưng vì quá căng thẳng nên mồ hôi rịn ra trên trán, Yo Han lau đi rồi ngập ngừng đáp.
“…Là vì em là Thanh tẩy sư ạ?”
“Là vì cậu là người duy nhất đã cứu được đội trưởng.”
Trước câu trả lời không ngờ tới, Yo Han khựng lại. Yoon Seung Ryong nhìn xuống sàn nhà nhẵn bóng đang phản chiếu ánh đèn pin lập lòe mà anh ta cầm.
“Trước cả khi rơi xuống Vực Thẳm, và cả sau đó nữa, đội trưởng đã cứu bọn anh vô số lần, nhưng không một ai trong bọn anh cứu được đội trưởng. Thế nhưng, cậu đã làm được mà.”
Yo Han chỉ im lặng lắng nghe tâm sự chân thật của người vốn luôn tỏ ra vui vẻ. Ánh mắt của Yoon Seung Ryong nặng nề khi nhìn xuống sàn nhà.
“Đội trưởng của chúng ta thật sự là một người rất đáng thương, phải không. Cậu thấy đấy, anh ấy đã tan nát đến mức này chỉ vì muốn cứu những đồng đội vô dụng, lại còn căm ghét và sợ hãi mình. Thế nên… nếu anh có xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải chạy đi. Rồi đi tìm đội trưởng. Bọn anh không làm được, nhưng cậu thì có thể.”
Nói rồi, Yoon Seung Ryong chìa chiếc đèn pin đang cầm ra. Ngay khi Yo Han vừa nhận lấy đèn pin, Yoon Seung Ryong liền giơ ngọn giáo lên rồi cắm phập xuống sàn. Ngay lập tức, hang động chao đảo. Cứ như nó còn sống vậy…!
“Chạy đi!”
Yoon Seung Ryong hét lên trong khi dùng giáo rạch một đường dài trên sàn. Yo Han không ngoảnh lại mà cứ thế co cẳng chạy. Mỗi lần cậu chạy nước rút, chiếc đèn pin lại lắc lư, vung vãi ánh sáng hỗn loạn khắp bốn phía. Những tiếng la hét không thành lời vang lên tứ phía. Dù Yoon Seung Ryong đã bơm độc tê liệt vào chỗ vừa rạch ra như nội tạng, nó vẫn quằn quại dữ dội. Hang động vốn đã rộng ra giờ lại bắt đầu thu hẹp lại.
“Chết tiệt, thật chứ! Đội trưởng đúng là quá đáng thật mà! Đến mức này luôn sao?!”
Yoon Seung Ryong hét lên chửi thề. Anh ta tin tưởng Yo Han là Thanh tẩy sư nên đã tỏa độc ra khắp bốn phía. Đủ loại kịch độc lấp đầy không gian dày đặc. Độc tê liệt, độc thần kinh, độc gây ngủ…. Cứ ngỡ cử động của sinh vật khổng lồ đã chậm lại một chút, thì xung quanh bỗng chốc co hẹp lại. Đó là lúc Yo Han đang dốc hết sức bình sinh để chạy.
“…Đi… Yo Han à!”
Cùng với một lực đẩy cực mạnh vào lưng, cậu đã may mắn thoát ra ngoài trong gang tấc. Lực đẩy mạnh đến nỗi cậu ngã lăn ra sàn, rên rỉ bò dậy. Dù vậy, cậu vẫn giữ chặt cây giáo và chiếc đèn pin như thể liều chết. Yo Han sợ hãi ngoảnh đầu lại. Phía sau lưng đã bị cắt đứt hoàn toàn như chưa từng có hang động nào ở đó.
“Anh Seung Ryong…?”
Cậu gọi bằng giọng run rẩy nhưng không có tiếng trả lời. Chuyện cậu dự đoán đã xảy ra. Cậu thật sự đã bị bỏ lại một mình. Hơi thở gấp gáp dâng lên tận cổ họng, đầu óc cậu quay cuồng. Yo Han lết đi một đoạn trên sàn rồi loạng choạng đứng dậy. Cậu lập tức bắt đầu chạy.
“Hộc, hộc….”
Cậu đã bị bỏ lại một mình. Lee Chan Ha, Seo Yak Rin, Joo Ho Young, và cả Yoon Seung Ryong nữa. Tình cảnh mất đi từng người mà cậu đã dựa dẫm khiến cậu sợ hãi đến chết đi được. Cơ thể và tinh thần cậu tê dại như bị tê liệt. Yo Han cố tình không để cho cảm quan hay cảm xúc trỗi dậy. Nếu còn sức để khóc, cậu cũng muốn để dành. Cậu chỉ cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ, chạy dọc theo con đường thẳng tắp trong bóng tối.