Tác dụng của màn sương mù vô cùng khó chịu này nhanh chóng được làm rõ. Những con quái vật vốn đang bám theo bọn họ, ngay khi vừa chạm vào màn sương mù liền ngã rầm xuống đất. Sau một hồi co giật, chúng liền duỗi thẳng người ra trông như đã chết. Yoon Seung Ryong đang theo dõi cảnh tượng đó, vừa toát mồ hôi lạnh vừa cười.
“Hừ…, đây không phải là loại độc gây chết ngay lập tức đấy chứ? Không lẽ nào, có cả Yo Han ở đây mà đội trưởng lại định giết chúng ta.”
Quả đúng như lời anh ta nói, tuy sự hiện diện của lũ quái vật đã yếu đi nhưng không biến mất, vậy nên đây không phải là loại độc gây chết ngay lập tức. Ít nhất thì Lee Hyun Mook dường như không có ý định giết bọn họ.
“Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.”
Joo Ho Young sốt ruột thúc giục. May mắn là màng phòng thủ của Lee Chan Ha không phải là loại cố định nên có thể di chuyển được. Vấn đề là đối tượng mà bọn họ đang đối phó đã vượt ra khỏi quỹ đạo của những con quái vật thông thường. Khi cả nhóm đang vội vã chạy đi để thoát khỏi khu vực này, Joo Ho Young đột nhiên ngăn lại.
“Chờ đã! Nhìn đằng sau đi!”
Nghe tiếng hét đó, Yo Han theo phản xạ quay đầu lại nhìn trái tim và giật nảy mình. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà họ đã di chuyển được khá xa, nhưng thật đáng kinh ngạc là khoảng cách giữa bọn họ và trái tim không hề thay đổi. Đó là vì bọn họ đi xa được bao nhiêu thì kích thước của trái tim cũng lớn lên bấy nhiêu. Khi bọn họ dừng lại, trái tim cũng không lớn thêm nữa.
“Cứ nghĩ là đã thấy hết mọi chuyện kỳ lạ ở Vực Thẳm rồi, ai ngờ đây lại còn là một cảnh tượng não nề hơn nữa.”
Mái tóc của Seo Yak Rin khẽ lay động, cô cắn chặt môi. Bây giờ, kích thước của trái tim đã lớn đến mức dù có ngửa cổ ra sau cũng không thể nhìn thấy hết được. Ngay cả trong tình huống bọn họ không thể tiến cũng không thể lùi mà chỉ biết đứng yên tại chỗ, máu đen đỏ phun ra từ trái tim vẫn đang tụ lại, và mực nước xung quanh cũng dần dâng lên. Sau một hồi suy nghĩ, Lee Chan Ha lại hỏi.
“Đóng băng nó thì thế nào?”
“Không hiểu sao em thấy có vẻ không ổn lắm…. Em sẽ thử xem sao.”
Joo Ho Young đóng băng trái tim. Trong giây lát, có vẻ như đã có hiệu quả. Thế nhưng chưa đầy vài giây sau nó đã vỡ tan tành, rồi một trái tim khác còn lớn hơn nữa lại trồi lên. Dòng máu phun ra ngày một mạnh hơn, và màn sương mù rùng rợn cũng trở nên dày đặc.
“Không được! Yếu quá nên vỡ ngay lập tức.”
Khi cả việc đóng băng cũng thất bại, Lee Chan Ha nhìn trái tim và Yo Han qua lại rồi đưa ra quyết định.
“Đành phải tạo một màng phòng thủ bao bọc lấy trái tim thôi. Tôi sẽ chặn nó lại, trong lúc đó mọi người hãy đi càng xa càng tốt. Nếu bay đi thì có thể thoát ra được trước khi trái tim kịp lớn hơn nữa.”
“Bọn em không thể bỏ lại một mình anh Chan Ha được!”
Yo Han kinh ngạc hét lên trước quyết định táo bạo đó. Lee Chan Ha liếc nhìn mực nước giờ đã dâng quá đầu gối rồi mỉm cười.
“Đừng lo lắng cho tôi, cậu Yo Han. Dù sao thì tôi cũng sẽ không chết đâu. Khuếch đại Tiêu cực của đội trưởng chắc chắn là không bỏ cuộc, phải không nào. Anh ấy là người đã cứu sống chúng tôi đến cùng ngay cả ở trong Vực Thẳm.”
“Nhưng mà….”
“Trường hợp tệ nhất thì cũng chỉ là bị ngủ quên ở đây mãi mãi mà thôi.”
Bây giờ không còn thời gian để do dự nữa. Trước sự thuyết phục của Lee Chan Ha, cuối cùng Yo Han cũng đành gật đầu. Lee Chan Ha hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào trái tim khổng lồ đang đập thình thịch, hay nói đúng hơn là vật thể kỳ dị trông như gương mặt của một người đang say ngủ. Seo Yak Rin dùng niệm động lực màu vàng kim quấn chặt lấy cả nhóm.
“Được rồi, đội phó. Tôi sẵn sàng rồi.”
Ngay lập tức, một màng phòng thủ màu xanh lam nhạt khác được bung ra từ đỉnh của trái tim. Đó là một màng phòng thủ vừa rộng lớn vừa kiên cố chỉ có thể thấy được ở Thức tỉnh giả cấp cao. Vừa tạo màng phòng thủ với tốc độ đáng kinh ngạc, Lee Chan Ha vừa hét lên.
“Ngay bây giờ!”
Trong nháy mắt, Seo Yak Rin biến thành một con chim quái dị khổng lồ, quắp lấy cả nhóm rồi bay vút lên. Khi xuyên qua màn sương mù dày đặc, cô bị ảnh hưởng nên có chút loạng choạng nhưng vẫn chưa đến mức mất đi ý thức. Trái tim cũng lớn lên để đuổi theo bọn họ, nhưng bị màng phòng thủ của Lee Chan Ha chặn lại nên không thể lớn thêm được nữa.
Yo Han ngoảnh đầu lại, mở to mắt nhìn màng phòng thủ trông như một viên ngọc màu xanh lam nhạt đang bị lấp đầy bởi ánh sáng đỏ đen. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lượng máu đen đỏ tuôn ra đã tạo thành một vũng nước lớn đến mức có thể gọi là một cái hồ. Đó là một cảnh tượng khiến người ta liên tưởng đến một hồ nước đen. Thế nhưng cả Lee Chan Ha, màng phòng thủ màu xanh lam, trái tim và vũng máu đen đỏ đều nhanh chóng tan biến vào trong bóng tối.
Yo Han lập tức kiên quyết quay đầu về phía trước. Rồi cậu chỉ hướng cho Seo Yak Rin.
“Chị Yak Rin, chị bay sang bên phải một chút đi ạ! Vâng, đúng hướng đó rồi.”
Một lúc sau, hình như có tiếng gì đó vỡ nát và phun trào từ phía sau vọng lại, nhưng Yo Han không hề quay đầu lại lần nào nữa.
***
Seo Yak Rin đã bay một lúc khá lâu. Nhìn từ trên cao có thể cảm nhận rõ ràng rằng không gian này đang ngày càng mở rộng. Vì tiếng gió rít, Joo Ho Young hét lớn.
“Có vẻ như không chỉ bên trong đang rộng ra đâu! Nhìn kìa!”
“…!”
Trong bóng tối đen kịt đến mức không thể phân biệt được cả dân thường, bọn họ miễn cưỡng nhận ra hình dáng của những tòa nhà liên tục xuất hiện. Nó đang phình to ra cả bên ngoài và nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Nỗi sợ hãi về một chuyện không thể tưởng tượng nổi đang xảy ra, và nỗi lo lắng cho Lee Chan Ha khiến cơ thể Yo Han bất giác run rẩy. Ngay cả nước mắt cũng không thể rơi. Joo Ho Young nhận ra điều đó và động viên cậu.
“Đừng lo lắng quá, Yo Han à. Cậu biết tốc độ bay của chị Yak Rin nhanh thế nào mà. Sẽ đến nơi nhanh thôi.”
“Vâng, em sẽ không lo lắng đâu….”
Lời nói cố tỏ ra mạnh mẽ của Yo Han chợt ngưng lại. Vừa rồi có thứ gì đó rơi từ trên xuống thì phải? Giống như mưa vậy…. Cậu tưởng mình nhầm, nhưng ngay sau đó Seo Yak Rin gào lên và đập cánh dữ dội. Thật sự có thứ gì đó đang rơi từ trên xuống. Nhưng đó không phải là mưa.
Aaa! Aaaaaa! A-Aaaaaaa! Á!
Lúc đầu cậu còn tưởng là tiếng quạ kêu. Nhưng tiếng kêu đó vụt qua tai rồi rơi nhanh xuống dưới. Những thứ đã hóa thành bùn nhão đang rơi xuống từ trên cao. Đó là những con quái vật đã ở trong cơ thể Lee Hyun Mook quá lâu, đến mức bị nhào nặn rồi mềm nhũn ra và mất cả hình dạng. Trước hiện tượng mà ngay cả trong ác mộng cũng chưa từng thấy, Yo Han á khẩu.
Những thứ giống như hắc ín đặc sệt chứ không phải nước rơi xuống đôi cánh khổng lồ của Seo Yak Rin. Sau một hồi chao đảo, Seo Yak Rin vội vàng hạ xuống dưới. Nếu còn tiếp tục bay thì e là tất cả sẽ cùng nhau rơi xuống mất.
Rầmmmm…! Seo Yak Rin đáp xuống một cách có phần không ổn định rồi quay về một nửa hình dạng ban đầu. Dù vậy, cô vẫn không thu lại đôi cánh khổng lồ mà dang rộng ra để bảo vệ Yo Han và các thành viên trong đội khỏi cơn mưa bùn nhão ghê tởm. Ở nơi không một chỗ ẩn nấp, một mình Seo Yak Rin hứng chịu những khối bùn nhão đó và cố gắng cầm cự. Yo Han vội vã hét lên.
“Chị! Em sẽ thanh tẩy ngay đây…!”
“Không được! Đừng lãng phí vào mấy thứ này, để dành đi!”
Seo Yak Rin thở hổn hển đáp lại. Nếu là bình thường thì không nói làm gì, nhưng vì đã tạo ra Trường thanh tẩy nên năng lực thanh tẩy của cậu chỉ còn lại một chút, chẳng thể làm được gì. Bàn tay Yo Han nắm chặt cây giáo đang rung lên.
Ngay sau đó, niệm động lực màu vàng kim phun trào. Một thứ giống như tấm lưới dệt dày đặc màu vàng kim bao phủ lấy bên trên, tuy không hoàn hảo như màng phòng thủ của Lee Chan Ha. Chỉ riêng nó thôi cũng đủ để đánh bật đám bùn nhão sống đó.
Ư ư ư, gừ ờ ờ….
Cơn mưa khủng khiếp này không chỉ đơn thuần là cản trở chuyến bay của Seo Yak Rin. Những thứ đang co giật và bò lết trên mặt đất bắt đầu dính vào nhau. Dù biết là không thể để chúng tụ lại thành khối, nhưng có làm chúng phân tán ra thì chúng lại tụ lại, hơn nữa chúng vẫn đang không ngừng rơi xuống từ trên trời nên cũng vô ích. Trong thoáng chốc những khối lớn tập hợp lại tạo thành thân mình, còn những khối nhỏ thì kết nối lại tạo thành các bộ phận phụ.
Thứ đứng dậy cùng với tiếng rên rỉ sôi sục mang hình dáng của một sinh vật có sừng. Một con quái vật khổng lồ có hình dáng giống nai sừng tấm hơn là hươu cố gắng tấn công, nhưng màn sương độc mà Yoon Seung Ryong đã rải trên mặt đất ập đến trước. Con quái vật loạng choạng. Nhưng nó không những không ngã xuống mà còn bốc ra độc khí rồi lao tới.
“Này! Nó biến thành hươu độc rồi kìa! Làm thế nào bây giờ!”
Seo Yak Rin, người đang dùng hết sức dùng niệm động lực để giữ con quái vật, hét lên oai oái.
“Là lỗi của tôi à! …Phải rồi, là lỗi của tôi! Á! Ho Young à!”
Ngay sau đó, Joo Ho Young đóng băng nó khiến chân con quái vật vỡ vụn. Nhưng cũng chỉ được một lúc, đám bùn nhão bao phủ mặt đất lại bám vào và tạo thành cái chân mới. Dù có dùng độc mạnh đến đâu, dù có chặt chân hay đánh bật nó ra, nó vẫn không ngừng lao tới. Tốc độ đó cũng quá nhanh.
Xoẹttttt! Yo Han vừa may mắn né được cú húc sừng của nó xuống đất chợt vã mồ hôi lạnh. Bản thân việc né đòn tấn công của con quái vật không quá khó. Vấn đề là phải tránh những thứ đang rơi từ trên xuống. Chỉ cần nhìn Seo Yak Rin là biết, cô vẫn đang khổ sở vì chưa thể gỡ bỏ được những thứ bám dính trên cánh từ lúc nãy.
“Aiss, lũ khốn này thật chứ!”
Vì khả năng di chuyển giảm sút nên bị con quái vật húc văng ra xa, Seo Yak Rin tức giận, một làn sóng màu vàng kim dấy lên từ cơ thể cô. Một tấm lưới niệm động lực khổng lồ đẩy lùi những thứ đang rơi từ trên trời xuống. Dù đã tạo ra được một khoảng trống tạm thời, nhưng Seo Yak Rin đoán rằng nó sẽ không kéo dài được lâu nên hét lên.
“Con khốn này để tôi xử lý xong rồi sẽ đến ngay, mọi người cứ đi tiếp đi!”
“Chị Yak Rin…!”
Joo Ho Young giật mình còn chưa kịp nói gì thì Seo Yak Rin đã biến trở lại thành chim quái dị từ lúc nào và đập cánh dữ dội. Ngay sau đó, như thể tình cờ, mặt đất gần đó trồi lên bao phủ lấy cả nhóm và che giấu đi bóng dáng của họ. Cảnh tượng cuối cùng mà Yo Han nhìn thấy là Seo Yak Rin quắp lấy con hươu rồi bay vút lên không trung. Yoon Seung Ryong vội vàng ấn Yo Han và Joo Ho Young xuống dưới lòng đất để che giấu rồi nín thở.
‘…!’
Yo Han đang nín thở, giật mình vì đất xung quanh chuyển động. Cậu cứ ngỡ đây cũng là một hiện tượng kỳ lạ nhưng có vẻ như đó là năng lực của Yoon Seung Ryong.
‘À, nói mới nhớ….’
Anh ấy đã từng nói năng lực của mình là tạo ra hang động chứa axit. Yo Han nhớ lại lời Lee Hyun Mook đã giải thích rồi lấy lại bình tĩnh. Đám bùn nhão ngọ nguậy tìm kiếm bọn họ một lúc rồi dường như bỏ cuộc, sau đó đuổi theo bản thể mà Seo Yak Rin đã mang đi xa. Một lúc lâu sau, Yoon Seung Ryong mới gạt đất ra và chui lên.
‘Oa, nhìn kiểu gì thì tình hình cũng toang rồi.’
Yoon Seung Ryong nghĩ thầm khi nhìn cơn mưa quái vật trút xuống trong bóng tối ở đằng xa. Nhưng anh ta không nói ra mà quay lại nhìn hai đứa em. Trong tình huống mà cả nhóm đã giảm đi gần một nửa chỉ trong chốc lát, Joo Ho Young đang vô cùng bất an và lo lắng, còn Yo Han thì trông như thể chỉ cần đụng nhẹ là sẽ khóc ngay. Nhưng thật bất ngờ, Yo Han chỉ đỏ hoe vành mắt một chút rồi nuốt nước bọt, sau đó mạnh mẽ nói.
“Chúng ta đi nhanh lên ạ! Em nghĩ chỉ cần đi thêm một chút nữa là có thể đến chỗ anh Hyun Mook rồi.”