“Em biết là lúc nãy trông em có vẻ nguy hiểm, nhưng thật ra em đâu có sao. Em cũng hoàn toàn hiểu là tình huống đó đủ để anh Hyun Mook nổi giận. Nhưng có cần phải làm đến mức này không ạ? Đây... đã không còn là Vực Thẳm nữa rồi.”
Ánh mắt của những người đồng đội đang hoảng loạn trước dáng vẻ thật của Lee Hyun Mook bỗng dao động. Yo Han hỏi Lee Chan Ha và Joo Ho Young vẫn đang giữ chặt lấy cậu.
“Chẳng phải bây giờ người thật sự gặp nguy hiểm lại là anh Hyun Mook sao ạ? Thật sự... liệu lần này anh ấy có thể trở lại như cũ được không?”
Dường như bị lời nói của cậu thuyết phục, bàn tay đang giữ chặt cậu từ từ nới lỏng ra. Yo Han khẩn khoản yêu cầu.
“Vì vậy, xin hãy để em đi trước khi quá muộn. Làm ơn đi mà….”
Yo Han sốt ruột dậm chân tại chỗ vì nghĩ rằng mình phải nhanh chóng vào trong để ngăn Lee Hyun Mook lại. Giữa bầu không khí im lặng nặng nề, có ai đó đột nhiên lên tiếng.
“Tôi cũng đi nữa.”
Thật ngạc nhiên, người nói câu đó lại là Joo Ho Young luôn bỏ chạy và lúc nào cũng chỉ muốn trốn thoát. Ngay cả bây giờ, dù sợ Lee Hyun Mook đến chết và muốn bỏ chạy, cậu ta vẫn không buông tay đang nắm lấy cánh tay Yo Han ra. Yoon Seung Ryong cũng nhìn lên trời một lần rồi thở dài một hơi thật sâu. Sau đó, anh ta vỗ nhẹ vào vai Yo Han và nói.
“Ừ, tôi cũng vậy. Phải có sĩ diện chứ, làm sao để cậu một mình đi vào đó được. Hơn nữa... làm người phải có liêm sỉ, có ơn phải trả. Đội trưởng đã làm cho chúng ta biết bao nhiêu chuyện.”
Gương mặt của Yo Han trong lòng vẫn luôn sợ hãi việc phải đi vào một mình, bỗng rạng rỡ hẳn lên. Tiếp đó, Seo Yak Rin cũng gật đầu.
“Làm sao có thể để mỗi em út của chúng ta đi một mình được chứ. Hơn nữa, chị biết ơn em bao nhiêu thì chị cũng biết ơn đội trưởng của chúng ta bấy nhiêu.”
Người từng căm ghét Lee Hyun Mook vì đã không để mình chết, đã nói như vậy. Cuối cùng Lee Chan Ha cũng từ từ gật đầu. Ánh mắt anh ta nặng trĩu khi nhìn vào Trường thanh tẩy, rồi lại nhìn vào Vùng đen kịt đối lập với nó.
“Dù sao thì đây cũng là chuyện đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, nên thêm một lần nữa cũng chẳng có gì thay đổi gì mấy. Tôi cũng sẽ đi cùng.”
“Vậy thì chúng ta vào nhanh lên ạ!”
Yo Han lòng nóng như lửa đốt, giãy giụa cánh tay đang bị giữ lại. Lee Chan Ha ngăn cậu lại khi cậu định đi vào ngay lập tức và lắc đầu.
“Nhưng hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi một tiếng đã. Bây giờ mọi người đều đã quá mệt mỏi rồi. Không biết bên trong sẽ có chuyện gì, nên tốt nhất là nên hồi phục dù chỉ một chút năng lực thanh tẩy.”
Sau một hồi do dự, Yo Han gật đầu. Quả thật cậu đã rất mệt mỏi vì đã tạo ra Trường thanh tẩy lúc nãy. Dù sao thì môi trường bên trong đó cũng chẳng dễ chịu gì, nên cậu nghĩ nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Cậu ngồi phịch xuống đất. Dù không có khẩu vị, cậu vẫn cố gắng nhai và nuốt món ăn vặt mà Yoon Seung Ryong đưa cho rồi nhắm mắt lại. Lính tráng đang lùng sục xung quanh, nhưng Lee Chan Ha đã dùng ảo ảnh để che giấu bọn họ nên cậu có thể yên tâm nghỉ ngơi. Khi một tiếng trôi qua, Yo Han đứng dậy. Lần này, các thành viên trong đội không ngăn cậu lại nữa.
“Phù….”
Yo Han đứng trước màn đen kịt, xa xăm không một tia sáng và hít một hơi thật sâu. Rồi không hề ngoảnh lại, cậu lao thẳng vào trong.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, cậu vẫn không nhịn được mà bật ra một hơi thở cứng nhắc. Xung quanh hoàn toàn mịt mùng và tối đen như mực. Lần đầu tiên, Yo Han cảm nhận được rằng ngay cả không khí cũng có mật độ. Nếu Vực Thẳm nặng nề thì nơi này lại nhẹ bẫng vô cùng. Nhẹ đến mức cơ thể cậu như bị hút vào đâu đó. Khi cậu hoảng sợ và theo phản xạ định truyền ánh sáng vào vũ khí của mình, một luồng sáng chói lòa bỗng bùng lên từ bên cạnh. Giật mình quay lại, cậu thấy Yoon Seung Ryong đã rút đèn pin ra từ lúc nào và đang toe toét cười.
“Thế nào, ngầu chứ? Túi bảo bối Doraemon của anh đấy. Tạm thời bây giờ cứ tiết kiệm năng lực hết mức có thể đi.”
“…Vâng. Em sẽ làm vậy.”
Yo Han bất giác bật cười trước câu bông đùa của Yoon Seung Ryong. Quả thật, lúc này dù chỉ một chút năng lực thanh tẩy cũng vô cùng quý giá. Bọn họ nương theo ánh đèn pin của Yoon Seung Ryong mà tiến về phía trước.
Khác với lần trước, bên trong cơ thể Lee Hyun Mook đã được lấp đầy phần nào. Đó là vì một phần của thành phố mà anh đã nuốt chửng vẫn còn nguyên vẹn ở đây. Giữa khung cảnh hoang vắng và tăm tối này, tất cả mọi người đều có chung một cảm nhận.
“Thật khó chịu quá. Cứ như lại quay về Vực Thẳm rồi vậy….”
Vô thức lẩm bẩm xong, Seo Yak Rin liền ngậm chặt miệng lại. Chính cô cũng nghĩ rằng mình vừa nói một điều xui xẻo. Dù đội trưởng có đáng sợ đến đâu đi nữa, sao lại có thể ví anh ấy với Vực Thẳm chứ…. Thấy Seo Yak Rin thầm tắc lưỡi, Yo Han cố ý nói bằng một giọng vui vẻ.
“Dù sao thì cũng không cảm nhận được sự ô nhiễm nên vẫn tốt hơn Vực Thẳm nhiều ạ!”
Đúng như lời cậu nói. Ở bên trong này, ít nhất thì mức độ ô nhiễm cũng không tăng lên. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là có đến hàng trăm sự hiện diện đang ở trong này. Yo Han dừng bước, hoang mang nhìn quanh.
“Có cả quái vật nữa. Và cả con người….”
“Ừ. Đúng như lời cậu nói Yo Han à, đội trưởng của chúng ta, chắc là mất trí thật rồi. Biết là có cả dân thường ở đây mà vẫn làm thế này.”
Joo Ho Young vừa lẩm bẩm vừa run rẩy. Yo Han cũng không ngờ bên trong cơ thể Lee Hyun Mook lại có nhiều quái vật đến vậy. Cậu từng thấy anh dùng bóng tối để nuốt chửng quái vật ở Vực Thẳm, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng sau đó chúng đã chết rồi.
Bọn họ kiểm tra những người ở gần nhất. Thấy không có chút náo loạn nào, cậu cứ ngỡ là lạ, nhưng không hiểu sao bọn họ đều đã mất đi ý thức hoặc ngây dại ra, không có bất kỳ phản ứng nào với các kích thích bên ngoài.
“Tạm thời cứ tập hợp họ lại một chỗ đã nhỉ? Không thể mang theo được.”
Lee Chan Ha quan sát kỹ lưỡng xung quanh, đưa ra một phán đoán lạnh lùng. Ngay lúc này, những con quái vật đang lảng vảng xung quanh cũng không có dấu hiệu lao vào tấn công, và những người dân thường cũng đều đang trong trạng thái yên tĩnh. Hơn hết, bọn họ không đủ sức để cứu hộ. Sau khi đồng ý với lời của Seo Yak Rin, cả nhóm nhanh chóng tập hợp những người dân thường ở gần đó và đưa vào trong một tòa nhà. Sau khi chặn lối vào để quái vật không thể vào được, họ lại tiếp tục đi tiếp.
Rắc, rắc rắc….
Trong suốt quá trình di chuyển và tập hợp mọi người lại một chỗ như vậy, tiếng ồn giống như tiếng đá nứt không ngừng vang lên. Đây cũng là một điểm khác biệt so với ‘bên trong’ trước đây, nơi không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Joo Ho Young đang căng thẳng tột độ, chợt lẩm bẩm.
“Rốt cuộc đây là tiếng gì vậy?”
“Tạm thời thì không biết nguyên nhân là gì. Thậm chí còn không biết phải đi hướng nào nữa. Tìm kiếm đội trưởng bên trong cơ thể đội trưởng, nghe có hợp lý không chứ.”
Yoon Seung Ryong cười một cách bực bội rồi vò đầu bứt tai. Yo Han đang đứng ngây ra nhìn xung quanh mà không thể đi về bất cứ đâu, đột nhiên quay đầu lại. Ngọn giáo của cậu đang rung lên ù ù. Khi Yo Han nhìn nó, ngay lập tức nó càng rung mạnh hơn.
Bây giờ Yo Han đã biết rõ rằng không phải Lee Hyun Mook đã tìm được Vĩnh Cửu Thạch ở đâu đó, mà là anh đã tách một phần của chính mình ra để đưa cho cậu. Yo Han cau mày tập trung, cầm ngọn giáo và từ từ xoay một vòng. Ở một hướng nhất định, độ rung trở nên mạnh hơn hẳn.
“…Em nghĩ chúng ta nên đi về hướng đó.”
Vì không có bất kỳ manh mối nào nên mọi người đều răm rắp nghe theo lời Yo Han. Khi cả nhóm đang rảo bước trên con đường hiu hắt và âm u, Lee Chan Ha đột nhiên lên tiếng.
“Bây giờ thì tôi đã biết nguồn gốc của tiếng ồn đó rồi, cậu Yo Han.”
Anh ta luôn bình tĩnh, hiếm hoi lắm mới có vẻ mặt nghiêm trọng đến vậy, rồi giơ tay chỉ vào một tòa nhà.
“Khoảng cách giữa các tòa nhà chẳng phải đã rộng hơn so với lúc nãy sao? Nhìn xem. Cả đường nhựa cũng đã bị nứt rồi. Nơi này đang lớn lên theo từ từ….”
Quả đúng như lời Lee Chan Ha nói. Đường nhựa đang dần nứt ra, kéo theo khoảng cách giữa các tòa nhà ngày một rộng hơn. Joo Ho Young ước tính với gương mặt căng thẳng rồi nói.
“Tuy không biết là chỉ có bên trong này đang lớn lên, hay là bên ngoài cũng đang rộng ra, nhưng với tốc độ này thì trong vòng một ngày là đủ để bao phủ toàn bộ bán đảo Triều Tiên rồi. Chúng ta cần phải nhanh lên.”
Nghe vậy, bước chân của cả nhóm vội vã hơn. Ai nấy đều vô cùng căng thẳng, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Cứ thế chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi thành phố, và một khung cảnh kỳ lạ hiện ra trước mắt. Đó là một vùng hoang dã, nơi thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện những cảnh quan tự nhiên như cây cối hay đá tảng và những mảnh vỡ tòa nhà không rõ là gì. Vừa nuốt nước bọt, Yo Han vừa tiến về phía ngọn giáo chỉ dẫn.
Không biết đã đi được bao lâu. Liệu có thấy được điểm kết thúc không, liệu có tìm được Lee Hyun Mook không, và cả nếu có gặp được thì phải thuyết phục anh ấy thế nào đây, Yo Han thở dài vì những suy nghĩ phức tạp.
“Còn phải đi bao xa nữa đây? Nếu cứ thế này thì sao chúng ta không bay đi luôn cho rồi?”
Đó là lúc Seo Yak Rin càu nhàu.
“Có thứ gì đó xuất hiện rồi.”
Lee Chan Ha nói bằng giọng đầy cảnh giác. Quả nhiên, ở hướng họ đang đi tới có một khối gì đó. Khi cả nhóm từ từ lại gần, hình dạng bị chôn vùi trong bóng tối cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng.
Đó là một trái tim khổng lồ.
Kỳ lạ là nhìn từ một góc độ nào đó, nó lại trông như gương mặt người. Mỗi lần trái tim đập, một hòa âm kỳ lạ lại vang lên. Thình thịch, vù, thình thịch, vút, thình thịch, vùuu... Giữa những nhịp đập bất quy tắc, một âm thanh giống như tiếng huýt sáo len lỏi phát ra. Đó là một giai điệu có sức mê hoặc kỳ lạ.
“Cậu Yo Han! Tỉnh lại đi!”
“…Hự!”
Nhờ tiếng gọi lớn của Lee Chan Ha, Yo Han mới bừng tỉnh và nhận ra mình đã vô thức lắng nghe rồi định lại gần trái tim từ lúc nào. Nếu không có Lee Chan Ha có sức đề kháng mạnh với loại tấn công này đi cùng, thì có lẽ cậu đã tiếp cận nó từ lâu rồi.
“Chết tiệt…. Đội phó. Em tấn công nhé?”
Seo Yak Rin lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại rồi nhìn Lee Chan Ha hỏi. Trong tình huống đội trưởng Lee Hyun Mook vắng mặt như thế này, quyền chỉ huy thuộc về đội phó Lee Chan Ha. Sau một thoáng do dự, Lee Chan Ha gật đầu.
“Tấn công đi.”
Được cho phép, một luồng khí màu vàng kim phun ra từ cơ thể Seo Yak Rin. Năng lực mà cô đã cố tình giảm bớt sức mạnh khi có người khác nhìn vào giờ đây lao thẳng về phía trái tim một cách dữ dội. Bàn tay vàng tựa như bàn tay của người khổng lồ cào cấu và xé nát trái tim. Xoẹt! Ngay lập tức, trái tim bị xé thành từng mảnh rồi nổ tung. Một cái kết còn trống rỗng hơn cả trong suy nghĩ. Mọi người đều cảm thấy bất an hơn là vui mừng. Seo Yak Rin muộn màng hỏi.
“Mà khoan, cho nổ cái này có được không…. Hả?”
Mặt đất bỗng nhiên co giật, rồi một thứ gì đó trồi lên từ bên trong trái tim đã vỡ nát. Đó là một trái tim khác với kích thước còn lớn hơn. Trái tim co giật dữ dội rồi tuôn ra một chất dịch màu đen. Ràooooo! Chất dịch đổ xuống như thác nước, những giọt máu đen tanh tưởi bắn tung tóe khắp nơi. Ngay khi Lee Chan Ha vội vàng dựng lên một lớp màng phòng thủ thì một màn sương mù đen kịt đã dày đặc bao phủ.