Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 166


Lúc này Yo Han mới ngẩng đầu lên và nhận ra trong mắt Lee Hyun Mook không hề có một tia cuồng loạn đỏ ngầu nào. Thế nhưng, một sự điên cuồng khác lại đang ẩn hiện trong đó. Không phải là sự điên cuồng do bị ô nhiễm. Mà hoàn toàn là sự điên cuồng của một người đã phát điên sau khi phải trải qua gian khổ trong một thời gian quá dài, quá đỗi dài.

Cậu nhìn lại các thành viên trong đội thì thấy ai nấy đều tái mét cả mặt. Nhưng đó cũng là vẻ mặt như thể chuyện gì phải đến cuối cùng cũng đã đến. Yo Han đặt bàn tay đang tỏa sáng lên ngực Lee Hyun Mook, khó khăn cất giọng hỏi.

“Những người lúc nãy…. đi đâu rồi ạ?”

“Đến nơi mà họ đáng phải đến.”

Yo Han hiểu được cơn giận của Lee Hyun Mook. Vì nếu là cậu, có kẻ nào định hãm hại Lee Hyun Mook thì cậu cũng sẽ nổi điên lên thôi. Cậu cũng hiểu việc trừng phạt cá nhân. Nhưng mà… chuyện này thì không. Một hồi chuông cảnh báo theo bản năng vang lên rằng Lee Hyun Mook không được làm thế này. Cậu biết rằng đây sẽ là một việc không thể cứu vãn được.

“A-anh. Bây giờ em không sao rồi. Em an toàn rồi ạ. Em không bị thương chút nào hết…! Cho nên anh đừng làm vậy nữa, chúng ta cứ… cứ bỏ tù họ… không được sao ạ? Nếu không được thì… hay là đưa họ đến một hòn đảo hoang nào đó.”

“Cừu Nhỏ của anh. Hôm nay vất vả nhiều rồi.”

Lee Hyun Mook dường như không hề nghe thấy lời Yo Han nói. Ánh mắt anh đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Bất chợt thấy lạ, Yo Han cúi xuống nhìn rồi cố gắng nuốt ngược tiếng hét vào trong. Nửa thân dưới của Lee Hyun Mook gần như đã tan chảy vào trong bóng tối.

“Em cứ về nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ giải quyết xong rồi về. Có thể sẽ mất… một chút thời gian.”

Lee Hyun Mook lùi lại phía sau với một nụ cười cứng ngắc như vẽ trên mặt một cách kỳ lạ. Yo Han bị kéo lê đi, rồi bàn tay anh dứt khoát đẩy cậu ra khiến cậu vuột mất anh.

“Chờ một chút! Anh, nghe em nói đã…!”

“Để chúng không bao giờ có thể làm những chuyện như thế này được nữa….”

Và rồi, trước khi Yo Han kịp níu lại, Lee Hyun Mook đã biến mất vào bóng tối mịt mùng. Không, phải nói là anh như tan chảy và hòa làm một với bóng tối. Yo Han kinh ngạc, vội lao theo Lee Hyun Mook. Ngay khoảnh khắc cậu không do dự mà nhảy vào, một bàn tay đã vội vàng níu lại. Là Lee Chan Ha với gương mặt tái nhợt.

“Cậu Yo Han! Không được!”

“Đừng vào đó! Muộn rồi…!”

Joo Ho Young cũng đã kéo tay Yo Han lại từ lúc nào. Vì những sự việc gây sốc liên tiếp xảy ra từ nãy đến giờ, Yo Han loạng choạng bị kéo lùi lại. Cậu thở hổn hển vì kinh ngạc và sợ hãi, quay lại nhìn các thành viên trong đội rồi hỏi.

“Nhưng mà, nhưng mà…. Rốt cuộc đây là gì vậy ạ? Em, em chưa từng thấy thứ này bao giờ. Năng lực thế này…. Anh Hyun Mook đã làm gì vậy?”

Vùng không gian không phản chiếu một tia sáng nào dù mặt trời vẫn đang lên cao trông vô cùng nhân tạo và phi thực tế. Đây cũng là hiện tượng cậu từng thấy ở đài truyền hình trước đây. Giống như có một chương trình nào đó đã xóa đi phần không gian ấy, nó sâu thẳm, mịt mùng và xa xăm vô tận. Đó không giống một quả cầu đen mà giống một cái lỗ thủng trên thế gian này. Seo Yak Rin nghiến răng lẩm bẩm.

“Không phải là năng lực đâu, Yo Han à. Đó chính là đội trưởng đấy.”

“Em không hiểu chị đang nói gì cả.”

Yo Han ngơ ngác đáp. Yoon Seung Ryong chỉ vào cái lỗ đen thủng trên trời và đất, nói bằng giọng sợ hãi.

“Đúng như lời cô ấy nói, thứ mà cậu đang thấy trước mắt không phải là anh ấy đang sử dụng năng lực đâu. Mà có nghĩa là, bản thân thứ đó chính là đội trưởng của chúng ta.”

***

Trên bầu trời xa xăm vang lên tiếng máy bay trực thăng ầm ĩ. Nhưng chúng không thể nào tiếp cận được Vùng đen kịt mà chỉ có thể lượn lờ xung quanh. Tuy nhiên, không một ai trong số họ để tâm đến chiếc trực thăng. Lee Chan Ha nói với Yo Han đang đứng ngây ra đó.

“Cậu Yo Han, cậu có biết tại sao chúng tôi có thể duy trì hình dạng con người mặc dù đã có ‘hình dạng nguyên bản’ không?”

Yo Han ngẩng đầu lên. Thật ra đây là một thắc mắc cậu đã có từ lâu. Họ là những người đã bị biến dạng bởi sự ô nhiễm cực độ, đến mức không thể gọi là ô nhiễm nặng được nữa. Dù có thanh tẩy cũng không thể nào trở lại như cũ, vậy làm thế nào mà họ có thể duy trì hình dạng con người vào lúc bình thường?

Lee Chan Ha nhớ lại chuyện trong quá khứ xa xôi.

Bất kỳ sinh vật sống nào cũng không thể tránh khỏi sự ô nhiễm trong Vực Thẳm. Lee Hyun Mook cũng không ngoại lệ. Không giống như những người đồng hành khác, Lee Hyun Mook trông có vẻ bình thường. Nhưng khi anh nuốt chửng Lee Chan Ha đang đau đớn phát điên đến mức tự lột da mình, nuốt chửng Yoon Seung Ryong đang phát điên vì cơn đói cồn cào đến mức xé thịt đồng đội và cả chính mình ra ăn, nuốt chửng Seo Yak Rin đang điên cuồng vì giận dữ, và nuốt chửng Joo Ho Young đang định đi đến cái chết vì cố gắng chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi và bất an không hồi kết, thì mọi người đều nhận ra.

Lee Hyun Mook mới chính là con quái vật khủng khiếp và đáng sợ hơn bất cứ thứ gì.

“Tôi vẫn nhớ chuyện xảy ra lần đầu tiên bị đội trưởng nuốt chửng. Khi tôi mở mắt ra, xung quanh toàn là những miếng thịt đang co giật và phồng lên.”

“Gì ạ? Thịt ư?”

“Đúng vậy, cậu Yo Han không biết đâu. Vì đó là chuyện xảy ra ở giai đoạn đầu của Vực Thẳm.”

Yo Han chợt nhớ lại lúc cậu đi vào bên trong cơ thể của Lee Hyun Mook. Bề ngoài thì trông anh vẫn bình thường, nhưng bên trong lại trống rỗng đến mức hư vô. Đó là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn khiến cậu thấy sợ hãi. Lee Chan Ha tiếp tục giải thích.

Lee Hyun Mook đã để máu của mình chảy vào cơ thể các thành viên trong đội mà anh đã nuốt chửng để rửa trôi những thứ dơ bẩn. Anh đã dùng thịt của mình để lấp đầy cơn đói cho họ, dùng xương của mình để họ đập nát cho hả giận, và bao bọc xung quanh để xoa dịu nỗi bất an khủng khiếp.

Lúc đầu, hành động đó có hiệu quả ở một mức độ nào đó. Sự ô nhiễm lây từ vật vô tri sang vật hữu tri. Và đối với các sinh vật sống, nó lây từ kẻ yếu sang kẻ mạnh. Từ côn trùng sang ếch, từ ếch sang cáo, từ cáo sang sói, gấu…. Và con người. Hơn nữa, trong số những con người, nó sẽ lây sang kẻ mạnh nhất.

Và người mạnh nhất trong số họ chính là Lee Hyun Mook.

Từ một lúc nào đó, bên trong cơ thể Lee Hyun Mook dần trở nên trống rỗng. Vì máu thịt của anh không phải là tài nguyên vô hạn. Nhưng anh cũng không thể không làm cái việc gần như là tự hy sinh đó. Vì các thành viên trong đội đang phát điên vì sự ô nhiễm cực độ từng giây từng phút, nên mỗi khi có nguy cơ ập đến, Lee Hyun Mook lại tiếp tục nuốt chửng họ.

Khi các thành viên trong đội định tự tử, anh sẽ nuốt chửng họ. Khi họ thoát khỏi hình dạng con người quá lâu, anh sẽ nuốt chửng họ. Nhưng bây giờ anh không còn máu thịt để cho đi nữa, nên bên trong cơ thể anh bắt đầu xảy ra một phản ứng ngược khủng khiếp. Có lẽ đó cũng là vì bản thân Lee Hyun Mook cũng đã cực kỳ điên loạn.

Trước câu chuyện không thể nào tưởng tượng nổi, Yo Han thất thần lắng nghe. Cậu không thể nào hình dung được sự thảm thương và khủng khiếp của họ….

“Nếu ở trong cơ thể đội trưởng quá lâu, chúng tôi sẽ bị tan chảy và phân rã. Sẽ trở thành một khối bột nhão sống.”

Ngay cả trong trạng thái đã phát điên, họ vẫn bị tan chảy một cách mềm nhũn trong một nơi mà sự hư vô thấm vào cơ thể khiến họ đau đớn, một cảm giác khác biệt bị bản năng chối bỏ, và không thể biết được mình đang thở hay không. Lee Hyun Mook đã nặn những thành viên trong đội đang la hét không thành tiếng trong tình trạng dính nhớp và sền sệt thành hình dạng con người rồi đưa ra ngoài. Anh đã lặp đi lặp lại việc đó mấy chục lần, mấy trăm lần.

Rồi từ một lúc nào đó, Lee Hyun Mook đã từ bỏ việc nuốt chửng các thành viên trong đội. Giới hạn đã đến mức anh không thể làm được cả cái việc khủng khiếp đó nữa. Anh không chỉ không thể nói chuyện được nữa, mà còn phải tách những người đồng đội không còn nhận ra địch ta ra xa để họ không thể giết nhau. Đó là cách tốt nhất mà anh có thể làm vào lúc đó. Lúc Yo Han rơi xuống Vực Thẳm, Lee Hyun Mook quả thực đã bị dồn đến đường cùng.

Yo Han nhớ lại lúc cậu bị hút vào bên trong cơ thể Lee Hyun Mook do thất bại khi tấn công lõi của Vực Thẳm. Lúc đó cậu mới nhận ra thứ mà cậu nghĩ là sàn nhà mềm mại và êm ái thực ra lại là thịt. Lớp thịt đó rất mỏng. Chỉ cần đào một chút thôi là đã thấy được Vĩnh Cửu Thạch của Lee Hyun Mook….

“Cho nên cậu không được vào đó. Chắc lần này anh ấy cũng sẽ sớm trở lại như cũ thôi. Chắc là khó có thể đoán được đó là năng lực của đội trưởng, nên chúng ta phải chuẩn bị ở bên ngoài….”

“Không.”

Nghe xong câu chuyện, Yo Han vẫn không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào ‘Lee Hyun Mook’, rồi dứt khoát đáp lời.

“Em sẽ đi vào trong.”

“Yo Han à, chúng ta bình tĩnh lại một chút rồi suy nghĩ xem sao nhé?”

Seo Yak Rin dỗ dành nhưng Yo Han lại lắc đầu. Nhìn vào gương mặt đó, Seo Yak Rin khựng lại. Cậu út của đội tuy vành mắt đã đỏ hoe nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là đang bị cảm xúc lấn át cả.

“Em không kích động đâu. Và dù có nghĩ thế nào đi nữa, chẳng phải rất lạ sao ạ?”

“Lạ chỗ nào chứ?”

Joo Ho Young vừa liếc nhìn quả cầu đen vừa nói. Cậu ta trông vô cùng bất an và bồn chồn, dường như chỉ muốn vác Yo Han lên vai và chạy đi thật xa ngay lập tức.

“Khuếch đại Tiêu cực của anh Hyun Mook đã ra sao rồi ạ?”

“…!”

Nghe Yo Han nói, tất cả mọi người đều khựng lại. Lee Hyun Mook từng nói ‘tuyệt đối không bỏ cuộc’ chính là Khuếch đại Tiêu cực của anh ấy. Rằng anh ấy chưa từng một lần từ bỏ đồng đội, và cũng chưa từng từ bỏ việc thoát khỏi nơi đó. Thế nhưng, sau khi thoát khỏi Vực Thẳm, khi đã mất đi mục tiêu thì Khuếch đại Tiêu cực của anh ấy sẽ hướng về đâu? Ở nơi này, một nơi không giống Vực Thẳm, một nơi không cần phải từ bỏ bất cứ điều gì…?

Ngay cả sau khi thoát khỏi Vực Thẳm, và sau khi được Yo Han thanh tẩy, Khuếch đại Tiêu cực của các thành viên trong đội tuy có yếu đi nhưng không hề biến mất. Bọn họ vẫn dễ dàng nổi cơn thèm ăn, vẫn tức giận, vẫn mắc chứng ưa sạch sẽ và thường xuyên bất an. Tương tự như vậy, Khuếch đại Tiêu cực của Lee Hyun Mook chắc chắn cũng không thể nào biến mất được.

Khuếch đại Tiêu cực của anh, thứ có thể gọi là một ý chí cao cả của con người, bắt nguồn từ một hoàn cảnh tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng phải sống sót, nỗi tuyệt vọng không thể để đồng đội chết, nỗi tuyệt vọng phải thoát ra khỏi địa ngục khủng khiếp này.

Thế nên càng nghĩ, Yo Han lại càng cảm thấy rằng Lee Hyun Mook của hiện tại sau khi thoát khỏi Vực Thẳm và mất đi mọi mục tiêu, đang ở trong một trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.