Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 165


Yo Han đang căng thẳng chờ xem bọn họ định nói gì, bỗng há hốc miệng trước những lời không ngờ tới.

“Cái gì cơ? Dính líu đến quỹ bất hợp pháp ạ? …Không thể nào!”

Cha cậu, Yang Hwa Pyeong, là một người luôn làm việc chăm chỉ và chính trực. Niềm tin ấy vẫn không thay đổi ngay cả khi ông điều hành công ty, đến mức công ty của ông luôn được chọn vào danh sách 'Top 10 doanh nghiệp có môi trường làm việc tốt' hay 'Doanh nghiệp cùng phát triển với mô hình quản lý minh bạch' và nhận được bằng khen. Ông cũng tích cực quyên góp và phục vụ xã hội. Vậy nên chuyện này chắc chắn là âm mưu thâm độc của kẻ nào đó. Hơn hết, cậu có thể cảm nhận được sát khí bất thường tỏa ra từ bọn họ.

“Mọi chuyện chi tiết thế nào thì phải điều tra mới biết được chứ. Thời buổi này mấy người làm kinh doanh mấy ai mà trong sạch được.”

Với Yo Han, lời này nghe chẳng khác gì đang nói rằng nếu không có cớ thì sẽ dựng chuyện mà có. Tâm trạng vui vẻ vì vừa thanh tẩy được Đại Khe Nứt bỗng tụt dốc không phanh.

“Rõ ràng là mấy người đang vu khống không có bằng chứng mà…!”

Ngay khi Yo Han tức giận còn chưa kịp nói hết câu thì Lee Chan Ha đã bước lên phía trước. Khi anh ta lại gần, mấy người lính căng cứng cả người. Không chỉ có Cục trấn áp đặc biệt của Sở quản lý Khe Nứt mới có Thức tỉnh giả trực thuộc nhà nước. Đương nhiên trong quân đội cũng có những Thức tỉnh giả giữ các chức vụ đặc biệt. Dù bọn họ đều là Thức tỉnh giả cấp trung nhưng vẫn vô cùng căng thẳng. Đó là vì bọn họ đã chứng kiến màn thể hiện của nhóm trong trận chiến vừa rồi. Lee Chan Ha đứng trước mặt bọn họ, chầm chậm liếc nhìn từng người một rồi nói.

“Theo tôi biết thì yêu cầu triệu tập nhân chứng để điều tra không có nghĩa vụ phải tuân theo. Vì vậy, tôi từ chối.”

Như thể đã biết trước sẽ nhận được câu trả lời này, đối phương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Kim Jong Seok nói bằng giọng điệu ngạo mạn.

“Đi đường dễ không đi, thật đáng tiếc.”

Lời vừa dứt, những chiếc drone đang bay lượn xung quanh để ghi hình Đội Thái Dương từ nãy đến giờ đồng loạt rơi xuống đất. Cùng lúc đó, nhiều chấm đỏ hiện lên trên người Yo Han. Là con trỏ laser. Một lúc sau Yo Han mới nhận ra mình đang trở thành mục tiêu của tay súng bắn tỉa.

“Đây là…!”

Yo Han lắp bắp. Không chỉ một hai mà có rất nhiều con trỏ đang nhắm vào cậu. Gương mặt các thành viên trong đội co rúm lại. Seo Yak Rin bùng nổ cơn thịnh nộ dữ dội.

“Mấy thằng chó chết này, càng nể mặt càng làm tới…!”

“Chỉ cần một người trong số các người cử động nhẹ thôi là tôi sẽ cho bắn tỉa ngay. Là Thức tỉnh giả cấp cao thì chắc không nghĩ bị bắn một phát súng cũng không sao đâu nhỉ. Vì đây không phải là đạn thường đâu.”

Yo Han đứng im bất động tại chỗ. Những tay súng bắn tỉa đang nhắm vào cậu từ một vị trí mà cậu không thể nào nhận ra. Dù không có điểm nào nhắm vào đầu hay tim nhưng tất cả đều là những vị trí chí mạng.

“Dù là Thức tỉnh giả cấp cao nhưng nếu không phải là dealer hay tanker thì khả năng tái tạo cũng kém đi thôi. Hơn hết, đây là viên đạn làm bằng Vĩnh Cửu Thạch. Không biết anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu trong cơ thể Thức tỉnh giả có hơn hai viên Vĩnh Cửu Thạch không?”

Kim Jong Seok buông lời với giọng điệu chế giễu. Bọn chúng là những kẻ đã nhồi nhét cả ký sinh trùng, thứ ô uế khủng khiếp vào cơ thể người lành lặn. Chắc chắn bọn chúng đã thử nghiệm việc đưa Vĩnh Cửu Thạch vào cơ thể Thức tỉnh giả rồi.

“Luồng khí của Vĩnh Cửu Thạch sẽ hòa vào nhau và trở thành một đòn chí mạng. Có thể sẽ chết, mà nếu không chết thì cũng phải trải qua nỗi đau đớn chưa từng thấy trên đời. Anh muốn Thanh tẩy sư quý giá của mình phải chịu nỗi đau như vậy sao?”

Yo Han nuốt nước bọt. Không phải vì những con trỏ laser đang nhắm vào mình. Nếu tính mạng không gặp nguy hiểm thì sao cũng được. Vì chắc chắn bọn chúng sẽ không giết cậu, chừng nào cậu còn là Thanh tẩy sư cấp cao. Không hiểu sao điều khiến cậu sợ hãi lúc này lại là Lee Hyun Mook im lặng đứng phía sau từ nãy đến giờ…

“Anh Hyun Mook…”

Yo Han vô thức gọi tên Lee Hyun Mook bằng giọng điệu sốt ruột. Người yêu của cậu vẫn không có bất kỳ lời đáp nào.

“Lũ chúng mày là những thứ quá nguy hiểm cho an ninh quốc gia. Hiệp hội Thức tỉnh giả ư? Bản thân nó đã là một mối đe dọa và thách thức đối với thể chế quốc gia rồi! Lũ chúng mày chẳng qua chỉ là những vũ khí mang hình người thôi! Và vũ khí thì phải được quản lý nghiêm ngặt dưới sự giám sát của nhà nước!”

Kim Jong Seok tuôn ra những lời sủa bậy vào những người vừa mới ngăn chặn Đại Khe Nứt và cứu sống vô số mạng người. Đây không chỉ là suy nghĩ của riêng Kim Jong Seok. Mà đó là kết luận mà giới chóp bu của đất nước đã đưa ra khi theo dõi trực tiếp video chinh phục Đại Khe Nứt.

Bọn họ là những vũ khí chiến lược có thể hạ gục nhiều quái vật cấp cao cùng lúc. Những Thức tỉnh giả mạnh mẽ như vậy, nếu muốn làm gì đó thì chẳng phải có thể dễ dàng thực hiện được hay sao. Ví dụ như, họ hoàn toàn có thể làm hại những quan chức cấp cao trong chính phủ mà họ không ưa, những kẻ luôn phản đối Hội Thái Dương trong mọi việc. Vì vậy, chẳng phải cần phải có dây cương hay sao?

Vốn dĩ Hiệp hội Thức tỉnh giả đã vô cùng chướng tai gai mắt, nên không thể cứ để yên bọn họ như vậy được. Nhưng lại rất khó để trấn áp bằng vũ lực. Nếu vậy, sao không tấn công vào điểm mà họ vừa trân quý nhất lại vừa dễ bị tổn thương nhất?

Thời điểm bọn họ đã hao tổn nhiều sức lực sau khi chinh phục Đại Khe Nứt sẽ là lợi thế nhất. Vì vậy, trong lúc cuộc chinh phục diễn ra, bọn họ đã bố trí lính bắn tỉa và ra lệnh nhắm vào Yang Yo Han. Dù có bắn tỉa những thành viên có khả năng tái tạo vượt trội thì cũng không giết được họ, nên bọn họ quyết định bắt Yang Yo Han làm con tin ngay từ đầu để tiến hành kế hoạch... Hơn hết, một Thanh tẩy sư cấp cao là một nhân tài quá đỗi quý giá để một hội đơn lẻ độc chiếm.

Thay vì để Hội Thái Dương sở hữu, thà rằng không có còn hơn. Dù sao đi nữa, nếu cậu ta chết thì vài năm sau một Thanh tẩy sư cấp cao khác sẽ lại xuất hiện thôi...

Kết luận đó đã dẫn đến tình huống này.

“Nếu đã hiểu rồi thì lập tức bỏ vũ khí xuống và đưa Yang Yo Han qua đây….”

Đuôi giọng của Kim Jong Seok nhỏ dần. Gã cũng cảm nhận được bầu không khí lạ thường và lạnh lẽo. Các thành viên trong đội đang nổi giận với gã, bỗng đứng sững lại rồi quay người về sau cảnh giác với điều gì đó. Nói cách khác, theo quan điểm của Kim Jong Seok thì chuyện này hoàn toàn không thể hiểu nổi... đối tượng đó lại chính là đội trưởng Đội Thái Dương, Lee Hyun Mook. Yoon Seung Ryong còn không thèm ngoảnh lại, lẩm bẩm bằng giọng rít trong cổ.

“Lũ ngu này thật chứ…. Có biết chúng mày vừa làm cái gì không?”

Lee Hyun Mook sau khi im lặng suốt từ lúc đối mặt với Kim Jong Seok đến giờ, đã lên tiếng.

“Nhịn đến mức này là quá đủ rồi.”

Đó là một giọng điệu thờ ơ và vô cảm, không hề tức giận hay sốt ruột. Anh Hyun Mook, Yo Han gọi lại lần nữa nhưng anh không đáp lời mà tiếp tục nói.

“Ngay sau khi thoát khỏi Vực Thẳm, khi Cục trấn áp đặc biệt tìm đến nhà Yo Han, khi bọn mày thả con quái vật đó ở đài truyền hình, và cả nhiều lần khác nữa….”

Dù đối phương chưa làm gì cả, hắn bỗng nổi da gà toàn thân. Luồng sát khí ấy khiến Kim Jong Seok có cảm giác kỳ lạ rằng mình vừa làm một điều không nên làm. Một linh cảm chẳng lành vô căn cứ dâng lên, gã liền lớn tiếng. Giọng điệu của gã rõ ràng đang cố gắng không để lộ vẻ sợ hãi.

“L-lũ khốn này! Tao đã cảnh cáo rồi! Chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là tao cho bắn ngay! …Hả?”

Hả? Kim Jong Seok lại thốt lên một tiếng ngớ ngẩn. Những con trỏ laser đang nhắm vào người Yo Han đột nhiên biến mất không một dấu vết. Tại sao chúng lại biến mất? Không thể biến mất được chứ? Gã trợn trừng mắt, loạng choạng lùi lại.

“Ch-chờ đã. Chờ một chút! Chuyện này, không phải thế này….”

Kim Jong Seok lùi lại thêm vài bước nữa mà không thể nói thành lời. Nỗi sợ muộn màng ập đến.

‘Rốt cuộc là bằng cách nào chứ…?’

Vị trí của mấy tay bắn tỉa đã được che giấu kỹ càng. Thậm chí không chỉ có một hai người. Con trỏ laser chỉ là một công cụ để thể hiện sự uy hiếp, vẫn còn có những tay súng bắn tỉa khác ẩn nấp bí mật hơn để đề phòng tình huống bất trắc. Vì vậy, Đội Thái Dương vừa mới chinh phục Đại Khe Nứt xong không thể nào nắm được tất cả các vị trí này được. Rốt cuộc là bằng cách nào.

Dù gã có gửi tín hiệu bao nhiêu lần cũng không có một tay bắn tỉa nào hành động. Toàn bộ liên lạc đã bị cắt đứt đồng loạt. Kim Jong Seok vã mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí, à không, con quái vật đang đứng sau lưng Yang Yo Han. Nhờ có Trường thanh tẩy mà Yang Yo Han đã tạo ra nên xung quanh sáng như ban ngày, nhưng đôi mắt kia lại đen kịt và sâu thẳm đến lạ thường.

“Vào vị trí đã dọn dẹp Hwang Young Chul, và vào vị trí đã dọn dẹp thứ kia, lại có một tên y hệt nữa bò vào, phải không?”

Yo Han từ từ quay lại nhìn. Vì anh đang đứng quay lưng về phía Trường thanh tẩy nên gương mặt bị ngược sáng, không thể nhìn thấy gì cả. …Thật sự là do ngược sáng sao?

Giờ thì cậu đã hiểu tại sao đôi lúc Lee Hyun Mook lại cho cậu cảm giác như một quả bom hẹn giờ. Anh đã luôn đếm ngược kể từ khoảnh khắc thoát khỏi Vực Thẳm. Chờ đợi khoảnh khắc những kẻ đã cản trở và đe dọa anh từ trước cả khi rơi xuống Vực Thẳm cuối cùng cũng vượt qua giới hạn, tạo ra một lý do để anh không cần phải nhẫn nhịn thêm nữa.

“Tôi….”

“Anh Hyun Mook, chờ một chút…!”

“…còn hơn cả ‘Tràn’ hay Vực Thẳm…”

Bất chợt, Kim Jong Seok nhận ra một điều kỳ lạ. Cái bóng của Lee Hyun Mook đang đứng quay lưng về phía Trường thanh tẩy, có phương hướng khác với những người còn lại. Nó ngày một dài ra, dài ra, rồi chẳng mấy chốc đã vươn đến chân hắn. Hắn lắp bắp “ơ, ơ, ơ” trong khi vung vẩy tay chân.

“Ta căm ghét những thứ như thế này.”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kim Jong Seok biến mất không một tăm hơi. Những người lính đang hộ tống hắn cũng vậy. Chỉ trong một cái chớp mắt, bọn họ đã bị hút vào một màn đen đột ngột xuất hiện.

“A…?”

Yo Han ngẩng đầu lên với ánh mắt run rẩy. Mọi năng lực đều có quá trình khởi động và triển khai. Năng lực được rút ra từ cơ thể, sau đó luồng khí đó được giải phóng ra bên ngoài để tạo ra ảnh hưởng… Bất kỳ Thức tỉnh giả nào, dù mạnh đến đâu cũng phải trải qua quá trình này để phát huy năng lực. Nhưng năng lực mà Lee Hyun Mook đang sử dụng lại hoàn toàn không có những thứ đó.

Như thể nó đã tồn tại ở đó ngay từ đầu, một vùng đen kịt đã bao trùm một phạm vi rộng lớn trong nháy mắt. Đó là một khối cầu khổng lồ và trống rỗng, không thể nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ thứ gì. Nó lớn hơn Trường thanh tẩy mà Yo Han đã tạo ra gấp nhiều lần.

Yo Han thở hổn hển, bừng tỉnh và vội vã lao về phía Lee Hyun Mook. Cậu dồn hết năng lực thanh tẩy còn lại trong cơ thể vào anh. Thế nhưng, Lee Hyun Mook chỉ dịu dàng mỉm cười rồi đặt một nụ hôn lên bàn tay đang tuôn ra những dòng ánh sáng của cậu.

“Yo Han à. Không sao đâu, em không cần phải làm thế. Vì bây giờ anh đang vô cùng lý trí.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.