Bọ Rùa

Logo.png

Hãy Đi Theo Cừu Trong Vực Thẳm - Chap 164


Cuối cùng thì Trường Thanh Tẩy được giăng ra từ trên không trung xa xôi đã chạm đến mặt đất. Giờ đây, bên trong mái vòm sáng chói lọi này không còn bất cứ thứ gì bị ô nhiễm nữa. Thế nhưng dù đã nhận được buff tăng sức mạnh của Joo Ho Young, diện tích của Trường Thanh Tẩy vẫn không đủ để bao phủ hết khu vực Đại Khe Nứt. Đại Khe Nứt lan ra như một vết nứt giữa không trung vẫn còn đang cựa quậy.

‘Cứ làm như đã làm ở Vực Thẳm là được.’

Yo Han nghĩ trong lúc vô cùng tập trung. Nhưng có lẽ vì đã quá căng thẳng từ nãy đến giờ nên mọi chuyện không suôn sẻ. Đó là lúc cậu đang sốt ruột và siết chặt tay cầm vũ khí.

“Yo Han à.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, cậu giật mình ngẩng đầu. Lee Hyun Mook đã quay lại sau khi kết thúc việc lùa quái vật từ lúc nào không hay, đang đứng bên cạnh Yo Han. Anh dịu dàng và ấm áp nắm lấy vai cậu.

“Hít sâu một hơi nào…”

Yo Han nhìn Lee Hyun Mook một lần rồi hít một hơi thật sâu. Bờ vai đang gồng cứng của cậu thả lỏng ra.

“Được rồi, làm tốt lắm. Giờ thì thử lại nhé. Chầm chậm thôi. Tầm nhìn không quan trọng đâu. Hãy tập trung vào cảm giác.”

Bàn tay to lớn che mắt cậu. Lúc đầu cậu có hơi bối rối, nhưng khi nhắm mắt lại, cậu có thể tập trung tốt hơn vào vầng sáng mà mình đã giăng ra. Cậu cẩn thận tập trung, từ từ tưởng tượng mình đang đẩy màn ánh sáng đang khuếch tán ra xa. Lần này, may mắn là nó đã di chuyển theo ý muốn của Yo Han.

Trường Thanh Tẩy di chuyển chậm rãi, lướt qua khu vực khe nứt mà nó vẫn chưa bao phủ hết. Nó vẽ thành một vòng tròn, từ từ xóa sổ những phần dơ bẩn. Đại Khe Nứt đang mở toang hoác giữa không trung run lên như thể đang co giật.

“Robot hút bụi….”

Yoon Seung Ryong đang lẩm bẩm bị Seo Yak Rin vỗ vào mồm một cái. Ý là bảo anh ta đừng làm mất tập trung, nhưng Yo Han cũng nghe thấy hết. Sau khi bất giác bật cười, cậu cảm thấy bớt căng thẳng hơn và việc di chuyển Trường Thanh Tẩy cũng trở nên dễ dàng hơn. Và vài phút sau, ngay khi Yo Han cuối cùng cũng đã quét sạch đến phần cuối cùng của Đại Khe Nứt. Một người nào đó hét lên.

“Nó đang biến mất! Đại Khe Nứt đang biến mất!”

Vết nứt trên không trung vốn đang ngoan cố bám trụ đã dần được lấp lại. Nó lại lan ra những vết nứt nhỏ như đang giãy giụa lần cuối, rồi lại được phục hồi. Nó thu nhỏ dần, thu nhỏ dần, ngoan cố còn lại thành một chấm nhỏ, rồi cuối cùng ngay cả chấm nhỏ đó cũng hoàn toàn biến mất. Ngay khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều vỡ òa trong vui sướng. Đây là lần đầu tiên họ xóa sổ được một Đại Khe Nứt.

“Sống rồi! Chúng ta sống rồi!”

Sống rồi. Đó quả thực là một cách diễn đạt chính xác. Cho đến nay, đừng nói đến Đại Khe Nứt, ngay cả những khe nứt thông thường họ cũng chẳng có cách nào ngăn chặn, chỉ có thể bất lực chịu đựng sự ăn mòn, nhưng bây giờ hy vọng đã nảy mầm.

Sau khi xác nhận rằng Đại Khe Nứt đã thật sự biến mất hoàn toàn và bên trong Trường Thanh Tẩy không còn lại bất cứ thứ gì bị ô nhiễm, Yo Han liền ngã phịch xuống. À không, là cậu định ngồi xuống. Lee Hyun Mook đứng bên cạnh đã vững vàng đỡ lấy cậu trước khi cậu ngã xuống. Tựa vào người anh, Yo Han người đẫm mồ hôi, thở hổn hển.

“Oa, em đã căng thẳng lắm luôn…. Ở đây có quá nhiều người, em sợ lỡ như có gì sai sót…”

“Em làm tốt lắm. Chẳng có gì to tát hơn em nghĩ, phải không?”

Sau một thoáng chần chừ, Yo Han gật đầu. Đúng là như lời Lee Hyun Mook nói. So với uy thế đáng sợ và sự giãy giụa của sáu con quái vật, thì sự biến mất của chúng lại dễ dàng đến mức trống rỗng. Điều đó có nghĩa là, ‘Tràn’ nếu ở Vực Thẳm thì không nói, nhưng ở đây thì không thể phát huy sức mạnh một cách trọn vẹn được. Lee Hyun Mook quan sát xung quanh rồi đưa ra kết luận.

“Xem ra đây là thành quả sau khi chúng đã cố gắng hết sức rồi.”

“Thật sự nhẹ nhõm quá. Em đã rất sợ, không biết sẽ ra sao nếu nơi đây cũng biến thành Vực Thẳm…”

Yo Han lẩm bẩm rồi thả lỏng cơ thể. Cuối cùng, một vẻ mặt vui mừng thật sự cũng hiện lên. Như mọi khi cậu vô cùng mệt mỏi sau khi giăng Trường Thanh Tẩy, nhưng tâm trạng lại rất tốt. Và có lẽ vì đây không phải là Vực Thẳm nên cậu cũng không đến mức kiệt sức như những lần trước.

“Em út của chúng ta~!”

Seo Yak Rin nhảy vọt lên sân thượng, chạy đến ôm chầm lấy Yo Han như vô cùng tự hào và vỗ nhẹ vào lưng cậu. Tiếp đó, các thành viên khác trong đội cũng chạy đến xoa đầu cậu em út đã vất vả. Dù đã kiệt sức, Yo Han vẫn bật cười thành tiếng.

***

Dù là một trận hỗn chiến khá ác liệt, nhưng các thành viên trong đội không hề mệt mỏi chút nào. Cũng phải thôi, vì họ đã không chiến đấu hết sức mình.

“Ở đây đúng là yên bình thật đấy. Thật lòng mà nói, có khi một mình tôi cũng cân hết được cả lũ rồi ấy chứ?”

Joo Ho Young vừa nói vừa nhìn xuống từ mép tòa nhà một cách nguy hiểm. Dù có hơi khoác lác một chút, nhưng thật lòng thì Yo Han cũng đồng ý.

Các thành viên trong đội có dùng đến một nửa sức lực không nhỉ? Yo Han nghĩ, trong khi dùng chiếc khăn tay do Lee Chan Ha đưa cho để lau mồ hôi.

‘Nếu dùng toàn bộ sức lực thì đã dễ dàng lắm rồi.’

Thế nhưng không một ai thể hiện ra toàn bộ sức lực của mình. Vốn dĩ họ đã và đang bị chính phủ dè chừng rồi. Không ai muốn mọi chuyện trở nên phiền phức hơn nữa ở đây.

Yo Han cũng biết điều đó. Sức mạnh toàn lực mà họ tung ra áp đảo đến mức bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy có gì đó không ổn. Trừ khi có ai đó rơi xuống Vực Thẳm và trải qua một thời gian dài như họ rồi quay trở lại, nếu không thì sẽ chẳng có đối thủ nào có thể bắt kịp được sức mạnh của đội Thái Dương.

Khác với Yo Han, các thành viên Đội Đặc nhiệm không được nghỉ ngơi. Vì có hàng trăm người dân bị mất ý thức hoặc rơi vào trạng thái hỗn loạn, nên việc xử lý hậu quả lúc này rất cấp bách. Dù vậy, vì không có mối đe dọa lớn nào bên trong Trường Thanh Tẩy nên họ vẫn khá ung dung. Chẳng mấy chốc Jeong Si Young cũng đi lên sân thượng.

“Mọi người đã vất vả nhiều rồi. Nhờ có mọi người mà gần như không có thiệt hại về người.”

Ngay cả trong lúc cô nói, vẫn tiếp tục có những tiếng vo ve khó chịu. Đó là tiếng của những chiếc drone đang bay lượn cần mẫn để ghi hình. Jeong Si Young liếc nhìn những chiếc drone với vẻ khó chịu rồi mặc kệ chúng.

“Thiệt hại về người trong một Đại Khe Nứt chỉ dừng lại ở con số một chữ số, đây là một việc có thể gọi là kỳ tích rồi.”

Giọng của Jeong Si Young khi nói những lời đó có phần cứng nhắc. Ấy là vì trong cuộc chinh phạt Đại Khe Nứt lần này, cô đã cảm nhận được sức mạnh của những người này.

Chuyện những người dân thường ở dưới lá chắn bảo vệ của Lee Chan Ha thì không nói làm gì, nhưng việc không có ai trong số các thành viên Đội Đặc nhiệm bị thương nặng thật đáng kinh ngạc. Không, trước cả kinh ngạc, đó phải là kinh hoàng. Các thành viên dường như gần như không nhận ra, nhưng trận chiến lần này cũng giống như là được diễn ra hoàn toàn trong lòng bàn tay của đội Thái Dương vậy.

Cứ như đang chơi trò đồ hàng của trẻ con, mỗi khi các thành viên gặp nguy hiểm thì những chuyện may mắn lại xảy ra đúng lúc….

Kể từ khi trở thành Thức tỉnh giả cấp cao, Jeong Si Young gần như chưa từng cảm thấy sợ hãi, nhưng lần này cô đã toát mồ hôi hột trong suốt cuộc chiến. Những người đó còn đáng sợ hơn cả lũ quái vật. Thế nhưng cô đã lặng lẽ nuốt đi nỗi sợ đó, nhìn Yang Yo Han rồi nói.

“Thế này lại mang nợ mọi người rồi.”

“Ôi, nợ nần gì chứ? Có bấy nhiêu mà.... Dù sao thì may mắn là không có ai chết nên tốt rồi! Hàn Quốc có hòa bình thì chúng tôi cũng sống tốt hơn chứ!”

Yoon Seung Ryong nhận ra đối phương đang căng thẳng, cố tình trả lời một cách sảng khoái. Jeong Si Young gật đầu nhìn xuống bên dưới tòa nhà. Trên gương mặt của các thành viên vốn luôn đưa đám mỗi khi ra trận, hiếm hoi lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ. Sau khi thở dài một hơi, Jeong Si Young nói với Lee Hyun Mook.

“Trong thời gian tới, hãy cẩn thận.”

Dù không có chủ ngữ để nói rõ là phải cẩn thận điều gì, nhưng tất cả mọi người trừ một người đều đã hiểu. Nhưng rồi, Jeong Si Young lại bật cười vì thấy thật nực cười. Cẩn thận ư, với những người xem trận hỗn chiến này như một sân chơi thì rốt cuộc là phải cẩn thận cái gì cơ chứ?

“…Không, đó là một lời khuyên vô nghĩa rồi. Dù sao thì hẹn gặp lại lần sau. Lúc nào đó chúng ta hãy cùng đi uống một ly.”

Nói rồi Jeong Si Young nhảy xuống từ tòa nhà mà không hề ngoảnh lại. Đó là để tiếp tục chỉ huy việc xử lý hậu quả.

“Đội trưởng lúc nào cũng ngầu nên thích thật.”

Seo Yak Rin nheo mắt cười. Lee Hyun Mook đút một viên đá nhỏ cho Yo Han vẫn còn đang mệt mỏi thở hổn hển, rồi xoa lên gò má đang nóng bừng của cậu.

“Giờ mình về nhà nghỉ ngơi nhé?”

“Vâng ạ! Tắm rửa xong... rồi ăn món gì đó thật ngon và ngủ một giấc thật say.”

Những lo lắng muộn phiền bấy lâu nay đã tan biến sạch sẽ, Yo Han trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, cậu nhẹ nhàng tựa vào tay Lee Hyun Mook và đáp lời. Sau đó cậu thở phào một tiếng, đứng dậy rồi không chút sợ hãi mà nhảy vọt từ trên sân thượng xuống. Tạch, cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Trường Thanh Tẩy lấp lánh sẽ còn tồn tại trong vài ngày tới mà thầm nghĩ.

‘Những người sống quanh đây chắc là đều sẽ được thanh tẩy hết nhỉ?’

Nghĩ đến việc những người đang phải chịu đựng đau khổ sẽ được bình yên, cậu bất giác mỉm cười. Thấy Lee Chan Ha đang đi bên cạnh mình ngước nhìn Trường Thanh Tẩy với ánh mắt ngây ngất, Yo Han bèn hỏi.

“Anh Chan Ha, chúng ta ở lại đây thêm một lát nữa rồi hẵng đi nhé?”

“…Không cần đâu. Chúng ta còn nhiều việc phải làm khi quay về hội. Cậu Yo Han cũng cần phải về nhà nghỉ ngơi nữa.”

Dù tỏ ra tiếc nuối, Lee Chan Ha vẫn lắc đầu trả lời. Có lẽ mình nên cân nhắc việc thỉnh thoảng dựng một Trường Thanh Tẩy nhỏ ở nhà anh Chan Ha xem sao….

Cứ mải nghĩ như thế, chẳng mấy chốc họ đã đến ranh giới nơi Trường Thanh Tẩy kết thúc. Dòng ánh sáng tuôn chảy không ngừng, ngay cả trong mắt Yo Han cũng thật đẹp. Cậu nhảy một bước ra khỏi Trường Thanh Tẩy.

“Tôi đã gọi xe của hội rồi... nhưng đường sá tan hoang thế này, không biết xe có đến đây được không nữa.”

Yoon Seung Ryong đang thở dài nhìn đường phố với mặt nhựa đường vỡ nát và xe cộ vương vãi khắp nơi, bỗng khựng lại. Bên cạnh chiếc xe quân dụng đang đỗ trước mặt họ là vài Thức tỉnh giả mặc quân phục và Kim Jong Seok. Gã đang tạm thời thay thế vị trí bộ trưởng đã bị bỏ trống sau khi Hwang Yeong Cheol mất tích.

Gương mặt vô cảm, ánh mắt sắc lẹm đến mức có thể cảm nhận được cả sự thù địch và cảnh giác.... Đối mặt với bọn họ, Yo Han chợt nhớ lại lời cảnh báo của Jeong Si Young. Kim Jong Seok vừa hất đầu, một người liền bước lên phía trước và nói với Yo Han.

“Thức tỉnh giả Yang Yo Han. Chúng tôi yêu cầu anh có mặt để phục vụ điều tra với tư cách người có liên quan trong vụ án dính líu đến quỹ đen của công ty dược phẩm Sa Myeong và hội Neon.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

1 bình luận

AnttAntt

Vẫn luôn theo dõi và ủng hộ nhà mình nè. Mọi thứ vui vẻ là tốt rồi. Ngày nào cũng vô nhà mình hết á. Vô xem 1 chút rồi bận quá chạy ra nhưng mãi ủng hộ. Cảm ơn sự chân thành cũng như nỗ lực cố gắng của nhà mình. Bản thân mình luôn đánh giá cao các bạn về mọi mặt nên hãy luôn vui tươi, giữ gìn sức khoẻ nhé.