Một lát sau, ánh mắt lệch lạc của hắn hướng về phía cậu.
“Tôi uống nước ép dưa hấu.”
“……”
“Tae Jeong à?”
Phải một lúc lâu sau, hắn mới thu tay về.
Có lẽ vì cậu tránh né hành động thân mật nên hắn đã phật lòng, sau khi gọi món và nhận nước rồi mà hắn vẫn mím chặt môi không nói một lời. Thậm chí hắn còn không đợi Woo Seung mà đi thẳng ra xe trước. Cuối cùng Woo Seung đành phải khẽ giữ hắn lại khi hắn đang mở cửa ghế lái.
“Tae Jeong à. Sao thế.”
Hắn đang nhai nhai ống hút với vẻ mặt hờn dỗi liền liếc nhìn vạt áo mình đang bị Woo Seung níu lấy.
“Có gì đâu.”
Rõ ràng là đang tỏ thái độ khó chịu ra mặt mà vẫn còn giả vờ như không có gì.
“Vì ở bên ngoài nên cẩn thận một chút cũng đâu có hại gì.”
Tae Jeong hạ ly nước xuống, nhíu mày.
“Lúc nãy cậu còn ôm tôi mà.”
“Lúc nãy là…”
Là vì xung quanh không có ai, cũng là vì đã lâu không gặp nên cậu quá vui mừng, muốn làm vậy một cách bộc phát. Cậu định bình tĩnh giải thích thì Tae Jeong đã mở lời trước.
“Woo Seung à.”
“Ừm.”
“Ở nơi không có tôi mà dám giả vờ không có người yêu thì cậu chết chắc.”
“…Gì cơ?”
Trước lời cảnh cáo vô cớ, Woo Seung thoáng giật mình. Có vẻ đó không phải là lời nói suông, Tae Jeong thở dài rồi cáu kỉnh xoa bóp gáy mình.
“Giả vờ không biết cái gì chứ.”
“……”
“Thằng khốn đó chẳng phải là vừa thấy cậu vào liền lòi mặt ra từ phía sau hay sao.”
Vì có khách đến nên dĩ nhiên nhân viên phải ra quầy để nhận đơn, vậy mà bây giờ Tae Jeong lại đang hiểu lầm một cách vô lý. Nếu thật sự nhìn bằng ánh mắt đó thì Woo Seung cũng đã nhận ra rồi. Nhưng người nhân viên hoàn toàn không phải như vậy. Đó chỉ là ánh mắt đã cạn kiệt sinh lực của một người đi làm đang tha thiết mong được tan ca mà thôi.
“Thật sự không phải như vậy đâu. Tôi cũng biết mà, chừng đó thì.”
Tae Jeong có vẻ chẳng thèm để tâm. Trước thái độ vô tâm của hắn, Woo Seung ngập ngừng rồi nói tiếp.
“…Nếu anh cứ để ý mọi chuyện như vậy thì làm sao chịu nổi chuyện tôi đi làm đây.”
“Thế nên tôi mới suốt ngày la lối bảo cậu nghỉ việc đấy thôi. Là do cậu có thèm đếm xỉa đến đéo đâu.”
“Yeom Tae Jeong.”
Cơn tức giận đột ngột bùng lên, Tae Jeong ném thẳng ly cà phê đang uống dở xuống đất. Bụp, cùng với tiếng động, chiếc nắp bật ra, cà phê và đá đổ ào ra ngoài.
“Đệt, đúng là khốn nạn thật…”
Bất chợt một chuyện của ngày nào đó ùa về trong tâm trí cậu. Khi ấy hắn cũng trở về tay không với vẻ mặt cau có khó chịu. Cùng với một lời nói vô thưởng vô phạt rằng mình đã làm đổ cà phê.
“Này, đưa đây.”
Tae Jeong cũng định giật lấy ly nước trên tay Woo Seung. Cậu giật mình, vội vàng dùng cả hai tay ôm chặt lấy ly.
“Đừng làm vậy.”
“Đừng làm vậy là sao.”
Tae Jeong bật ra một tiếng cười khẩy.
“Woo Seung à, nói nhẹ nhàng đấy nhé. Hử?”
“……”
“Đưa đây. Nhanh lên.”
Hắn tinh nghịch ngoắc tay như đang dỗ một đứa trẻ. Woo Seung lắc đầu quầy quậy.
“Sao lại bướng bỉnh thế? Trông đáng nghi thật đấy?”
Kể cả khi người nhân viên đó có tỏ ra quan tâm đi chăng nữa, thì điều quan trọng cuối cùng vẫn là thái độ của Woo Seung khi đối mặt với tình huống. Nếu Woo Seung không chấp nhận thì đối phương có làm gì cũng vô ích.
Cách đây không lâu, Woo Seung cũng đã ghen khi thấy Tae Jeong mỉm cười với cô gái hỏi xin số điện thoại. Dù đó chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng tâm trạng cậu đã không tốt đến mức cứ nhớ mãi. Chuyện đó có thể trôi qua như một sự cố nhỏ là nhờ vào niềm tin mà Tae Jeong đã trao cho cậu.
Có lẽ lúc này Tae Jeong đang bất an chăng. Woo Seung nghĩ mình nên dịu dàng nói với hắn rằng chuyện mà hắn lo lắng sẽ không xảy ra đâu.
“Anh không cần phải ghen đâu. Ngoài anh ra thì-.”
“Ngoài tôi ra, cậu còn nhiều người khác lắm mà.”
Lời nói mà Tae Jeong thờ ơ đáp lại bay thẳng đến, ghim vào lồng ngực Woo Seung. Cậu giật nảy mình như thể bị đâm trúng tim đen.
“Nhiều đến mức thành vấn đề luôn ấy chứ.”
Hắn vừa nói vừa cười nhạo.
Ngay khoảnh khắc ấy Woo Seung chợt nhận ra. Lý do tại sao Tae Jeong không thể bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt, lý do tại sao hắn luôn căng thẳng. Đó là vì cậu đã không thể cho hắn niềm tin. Câu hỏi có đặt hắn lên trên gia đình không chẳng phải là một lời hờn dỗi đơn thuần. Tae Jeong cần niềm tin, và Woo Seung đã không thể cho hắn đủ.
“……”
Thấy cậu im lặng không nói được lời nào, Tae Jeong bật cười phì một tiếng như thể muốn nói ‘thấy chưa’.
Hắn bất ngờ giật lấy ly nước từ tay Woo Seung rồi thản nhiên ném xuống sàn bãi đỗ xe. Đáng lẽ cậu phải nói đừng làm vậy nữa, nhưng Woo Seung lại chẳng thể thốt nên lời.
Thứ cảm giác bắt đầu len lỏi chiếm trọn tâm trí cậu chính là mặc cảm tội lỗi.
***
Đỗ xe xong, Tae Jeong xuống xe trước rồi đi vòng qua mui xe, tiến đến ghế phụ.
“A…”
Trong lúc cậu đang lấy túi, hắn đã mở cửa giúp. Woo Seung ngập ngừng một lúc rồi mới lí nhí nói lời cảm ơn. Tae Jeong không đáp lại.
“…Tae Jeong à?”
Thấy hắn vẫn không có vẻ gì là định cất bước dù mình đã xuống xe, Woo Seung cảm thấy khó hiểu. Cậu định hỏi có chuyện gì thì nhận ra Tae Jeong đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Ánh mắt hắn dõi theo một chiếc xe vừa tiến vào bãi đỗ.
Giữa hai hàng lông mày hắn dần chau lại, rồi hắn đột nhiên khẽ chửi thề, “Đệt.”
Kétttt, chiếc xe thản nhiên dừng lại, chắn ngang xe của Tae Jeong. Cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, một người đàn ông mặc vest xuất hiện phía sau. Là Tae Soo, anh trai của Tae Jeong.
Tae Jeong đóng sầm cửa lại rồi tiến về phía đó.
“Gì đây, là kẻ bám đuôi à?”
Tae Soo vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay vừa hỏi.
“Đi đâu về đấy.”
“Liên quan gì đến anh?”
Dù đang nói chuyện với Tae Jeong, nhưng ánh mắt của Tae Soo lại hướng về phía Woo Seung. Ánh mắt hai người gặp nhau, cậu không thể cứ thế làm lơ nên đành cúi đầu chào trước.
“…Chào anh.”
Cậu cố gắng thả lỏng bằng cách siết chặt ngón trỏ.
Ngay lúc đó một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tae Soo mà cậu cứ ngỡ sẽ cười hoặc làm lơ như lần trước, lại đáp lại lời chào của cậu.
“Ừ.”
Tae Jeong cũng ngạc nhiên không kém. Hắn nhìn luân phiên giữa Woo Seung và Tae Soo, rồi bật ra một tiếng cười ‘ha’ như thể không thể tin nổi.
“Bảo sao tự dưng lại làm cái trò chưa từng làm…”
Vẻ mặt hắn cứng lại, hắn đá mạnh vào lốp xe.
“Diễn trò phụ huynh ở đâu đấy.”
Không chỉ dừng lại ở một lần. Hắn vừa gằn từng chữ, vừa dồn hết sức đá theo nhịp.
“Tae Jeong à.”
Woo Seung giật mình vội can ngăn, nhưng bản thân Tae Soo lại tỏ ra như đã quen với chuyện này, vẻ mặt vô cảm không hề có một chút biến sắc. Anh ta chỉ liếc mắt xuống rồi lại ngước lên.
“Đi thôi.”
Tae Jeong ôm chặt lấy vai Woo Seung. Dù bị kéo đi xềnh xệch, Woo Seung vẫn bất giác ngoái lại nhìn. Cậu cảm thấy cứ thế này bỏ đi thì có vẻ không đúng lắm.
“Đừng có để tâm.”
Thế là Tae Jeong nắm lấy đỉnh đầu nhỏ bé của cậu rồi quay ngoắt đi.
“Nhưng mà…”
Đúng lúc ấy từ phía sau, Tae Soo nói bằng một giọng xen lẫn ý cười.
“Lúc nào đó chúng ta cùng ăn một bữa.”
“……”
“Cũng giới thiệu một chút đi chứ.”
Tae Jeong không thèm trả lời mà chỉ giơ ngón giữa lên. Nụ cười của Tae Soo càng thêm đậm. Trong tình huống này chỉ có duy nhất Woo Seung là đứng ngồi không yên.
Sau khi về đến nhà, lòng Woo Seung vẫn không yên. Vẻ mặt của Tae Jeong đang ôm Woo Seung vào lòng chơi game sau khi tắm rửa xong cũng chẳng khá hơn là bao. Không rõ là vì Tae Soo hay là vì chuyện xảy ra trước khi về nhà nữa.
“……”
Woo Seung nhớ lại ánh mắt của Tae Soo, một ánh mắt dường như không hề có ý định che giấu sự hứng thú. Cả ngày hôm đó và cả hôm nay, cậu không thể nghĩ rằng anh trai của Tae Jeong lại cố tình tìm đến như vậy mà không có việc gì. Chắc chắn phải có một mục đích rõ ràng, và có lẽ nó liên quan đến chính bản thân Woo Seung.
“Tae Jeong à.”
Tae Jeong nhìn Woo Seung rồi lại quay mắt về phía TV.
“Chuyện anh trai anh cứ tìm đến… là vì tôi phải không?”
“Anh trai?”
Không biết từ đó có gì buồn cười mà Tae Jeong lại bật cười phì một tiếng. Cậu gọi là ‘anh trai’ vì khoảng cách tuổi tác quá lớn để có thể gọi đơn giản là ‘anh’, nhưng chính Woo Seung nghe cũng thấy có chút ngượng ngùng.
“Cứ mặc kệ đi.”
Nhận ra sự lo lắng của Woo Seung, hắn đáp lại một cách thản nhiên. Mỗi khi bàn tay điều khiển tay cầm của hắn nhanh hơn là màn hình TV lại thay đổi vun vút.
“Tôi thấy mặc kệ thì có vẻ không đúng lắm.”
Woo Seung ngập ngừng một lúc rồi mới nói. Nếu có thể mặc kệ thì cậu đã mặc kệ từ lâu rồi. Nhưng gia đình của Tae Jeong không phải là những người có thể làm vậy.
“Sao. Sợ à?”
Dù là một câu hỏi thờ ơ, nhưng nó lại bất ngờ đánh trúng tim đen. Ngón tay cái của Tae Jeong bận rộn di chuyển qua lại. Dù vậy ánh mắt hắn vẫn thỉnh thoảng hướng về phía Woo Seung.
“…Vì chắc là anh ấy sẽ không hài lòng.”
Giọng nói gần như sắp chui xuống đất ấy không hề có một chút tự tin nào.
“Vậy thì đi ăn cơm với anh trai tôi đi.”
“Hả?”
Trước lời đề nghị không ngờ tới mà Tae Jeong thờ ơ buông ra, Woo Seung kinh ngạc mở to mắt. Ngay lúc cậu định hỏi có phải hắn nói thật không, Tae Jeong liền nói bằng một giọng điệu đầy kịch tính.
“Xin hãy cho cháu được hẹn hò với Tae Jeong. Nhé? Chúng cháu yêu nhau ạ.”
“……”
“Cứ cầu xin như vậy đi, Woo Seung à.”
Trước thái độ không rõ là thật lòng hay đùa cợt, Woo Seung chẳng thể có phản ứng nào.
Không biết sự im lặng đã kéo dài bao lâu, Tae Jeong đột nhiên nghiến răng buông một câu chửi.
“Đệt, toi rồi.”
Dòng chữ GAME OVER màu đỏ hiện lên đầy màn hình. Hắn ném bộp chiếc tay cầm xuống rồi thoải mái gác tay lên thành ghế sofa. Hắn khẽ tựa đầu vào vai cậu rồi nhìn chằm chằm.
“Sao. Đến mức đó cũng không làm được à?”
“Chỉ là…”
“……”
“Cũng không hẳn là vậy mà là…”
Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, Tae Jeong nghịch ngợm dùng ngón tay xoắn lọn tóc mỏng của cậu. Dù là hành động như thường ngày, nhưng ánh mắt hắn nhìn cậu lại không hề hời hợt chút nào.
“Woo Seung à. Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì.”
Quả nhiên, giọng nói đột ngột cất lên của hắn khá là sắc bén.