Woo Seung chậm rãi chớp mắt, rồi hai má cậu chợt đỏ ửng lên như trái táo.
“…A.”
Chính cậu cũng không biết nữa. Cái ruột gan của mình, cứ thăm dò Tae Jeong rồi lại tỏ ra lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác. Chỉ đến khi Tae Jeong hỏi rốt cuộc cậu muốn nói gì thì cậu mới nhận ra.
Cậu đã không ngừng mè nheo. Có phải là vì cậu không có chút tự tin nào về bản thân không? Cậu đã ngấm ngầm hy vọng hắn sẽ dỗ dành mình, sẽ nói rằng không sao đâu, đừng lo lắng. Dù cho Tae Jeong đã mang lại cho cậu một sự chắc chắn to lớn đến nhường nào. Cậu cảm thấy mình như biến thành một kẻ tham lam, vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng không chịu nổi.
Và cậu thấy có lỗi.
“…Tôi xin lỗi.”
“Tôi đâu có nói để cậu phải xin lỗi.”
“……”
“Cưng à, sợ rồi hả?”
Tae Jeong véo má cậu rồi tinh quái trêu chọc. Thấy Woo Seung khẽ nhíu mày, hắn liền cười khúc khích đến rung cả vai.
Woo Seung mấp máy môi một hồi lâu rồi mới khó khăn thú nhận lòng mình.
“…Chắc là vì tôi chẳng có gì để tự hào nên mới càng như vậy.”
Tae Jeong với khuôn mặt đã dịu đi từ lúc nào, mân mê má Woo Seung.
“Ừ thì… Woo Seung nhà ta đúng là chẳng có gì để tự hào thật.”
“Yeom Tae Jeong.”
Thấy cậu đang nói chuyện nghiêm túc, Woo Seung liền làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, bảo hắn đừng đùa giỡn nữa. Tae Jeong đang giả vờ oan ức một cách khoa trương, liền thu lại vẻ mặt rồi dùng ngón cái ấn nhẹ vào dưới mắt Woo Seung.
“Woo Seung à, thật sự chỉ có vậy thôi à?”
Môi hắn tuy đang cong lên thành một đường cong thoải, nhưng ánh sáng trong mắt lại vô cùng sắc bén.
“Không phải là vì cậu không muốn dính líu vào đấy chứ?”
Lời nói tiếp theo cũng chứa đầy gai góc.
Sự im lặng càng kéo dài, nụ cười của Tae Jeong càng méo mó đi. Dù vậy Woo Seung vẫn suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Việc nhìn sâu vào nội tâm luôn là một điều nặng nề và khó khăn, nhưng rốt cuộc thì mọi thứ đều nằm ở đó.
“Nếu anh trai anh phản đối… Tôi phải thuyết phục thế nào đây, khi mà tôi chẳng có gì để tự hào cả.”
“……”
“Suy nghĩ đó…”
Woo Seung đang nói thì bỗng ngừng lại, mắt mở to. Giữa hai cánh môi hé mở, một tiếng thở dài ‘a’ thoát ra.
“Tôi chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Tae Jeong à.”
“……”
“Không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác… Chỉ có suy nghĩ đó thôi.”
Đối diện với tấm chân tình mà chính bản thân cũng không hề hay biết, cậu cảm thấy ngỡ ngàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy gia đình của Tae Jeong, thấy Tae Soo, Woo Seung đã bị ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía này làm cho tự ti. Đó là vì cậu cảm thấy bản thân thật thảm hại khi không có lấy một thứ gì có thể tự tin khoe ra. Thế nên khi biết Tae Jeong đã nói cho gia đình biết về mối quan hệ của cả hai, cậu đã rất bất an.
Mặc cảm tội lỗi mà cậu vẫn luôn ôm giữ một cách mơ hồ đã không hề trỗi dậy vào khoảnh khắc ấy. Đối diện với gia đình của hắn cũng đồng nghĩa với việc bước sâu vào thế giới của Tae Jeong hơn bất cứ điều gì. Điều cậu lo lắng chỉ có duy nhất một mà thôi.
“Sao lại có thể như vậy…”
Đôi mắt chầm chậm chớp mở trông thật ngây thơ vô tội. Kể cả khi nó nhăn lại vì bối rối ngay sau đó.
“…Ha.”
Tae Jeong bật ra một tiếng cười tựa như tiếng thở dài. Trước tấm chân tình bất ngờ của Woo Seung, bụng dưới hắn căng cứng lên, rồi chẳng cần bất cứ kích thích nào mà hắn đã cương lên trong chớp mắt. Miệng hắn khô khốc, một cơn khát không thể nào chịu đựng nổi ập đến.
“Vậy à?”
Tae Jeong liếm môi rồi hỏi. Woo Seung vẫn chỉ gật đầu với ánh mắt mơ màng. Rằng đúng là như vậy, rằng cậu chỉ nghĩ đến duy nhất chuyện đó mà thôi. Cậu chẳng hề hay biết Tae Jeong đang nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào.
Trong chiếc tổ của Woo Seung có rất nhiều trứng. Vì bản tính mềm mỏng và dịu dàng nên những thứ cậu ôm vào lòng không chỉ có một hai. Tae Jeong muốn hất văng tất cả những quả trứng đó đi và độc chiếm chiếc tổ cho riêng mình. Hắn đã luôn như vậy.
Thế nhưng, Woo Seung đang nói rằng cậu đã gạt tất cả những thứ mình đang ôm ấp sang một bên và chỉ nghĩ đến duy nhất một mình Tae Jeong.
Tae Jeong siết chặt đầu ngón tay đang tê rần, nghiến chặt răng. Cơ hàm bắt đầu căng cứng lên. Một cơn khoái cảm tê rần chạy dọc sống lưng.
“Cậu định làm thế nào đây, nếu anh trai tôi phản đối.”
“Ưt.”
“Woo Seung à.”
Tae Jeong nắm lấy cằm dưới của Woo Seung rồi dùng ngón cái ấn mạnh vào má cậu. Dù cảm nhận rõ ràng được hàm răng của cậu, nhưng một cảm giác nôn nao không rõ nguyên nhân tựa như đang nắm một nắm cát, cứ không ngừng dâng lên. Hắn muốn có được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Trong đầu hắn chỉ có duy nhất suy nghĩ mãnh liệt rằng vẫn còn thứ phải nhận lấy.
“Cậu định làm thế nào đây. Cậu thì có cái đéo gì để mà tự hào chứ. Hả?”
Hắn chế giễu Woo Seung bằng những lời lẽ mang đầy vẻ cười nhạo rằng một kẻ như cậu thì làm được gì, nhưng ẩn sâu bên trong là một dục vọng nhớp nháp.
Không lâu sau, Woo Seung đáp lại bằng một giọng nói dịu dàng và cẩn trọng.
“…Chắc là phải thử làm tất cả những gì có thể nhỉ?”
“……”
“Nếu chỉ cần Tae Jeong anh không sao là được.”
Giữa lúc ấy mà vẫn xem trọng ý kiến của đối phương nhất, sự dịu dàng đến ngốc nghếch đó đã khiến mọi suy nghĩ của Tae Jeong ngừng lại.
“…Tất cả?”
Tae Jeong hỏi bằng một giọng khàn đặc như có tiếng kim loại. Đôi mắt long lanh một thứ ánh sáng đục ngầu nhanh chóng đảo qua lại.
Woo Seung từ từ xoay vai, quay lại nhìn Tae Jeong. Đối diện với những cử động dồn dập và bồn chồn đó, cậu thoáng giật mình, nhưng rồi nhanh chóng chấp nhận một cách quen thuộc.
“Ừm, tất cả.”
Cậu giơ tay lên ôm lấy hắn. Hơi ấm của Tae Jeong lấp đầy lồng ngực cậu, nóng rực như muốn thiêu đốt. Giống như tình yêu mà hắn vẫn luôn thể hiện.
Nhịp tim đập thình thịch, mạnh mẽ truyền qua lồng ngực đang áp sát vào nhau. Woo Seung cũng muốn đáp lại hắn bằng một nhịp đập tương tự. Bằng một hơi ấm nóng bỏng, một tình yêu mãnh liệt.
“Cậu chỉ nghĩ đến mình tôi thôi, đúng không?”
Không lâu sau, Tae Jeong dùng một lực mạnh mẽ ôm siết lấy Woo Seung. Cậu nghẹn thở, nhưng không sao cả.
“Không thèm quan tâm đến những thứ khác, haa… Cậu chỉ nghĩ đến mình tôi thôi, đúng không.”
Hắn dụi sống mũi vào gáy cậu rồi thở hắt ra một hơi nặng nề. Như không biết phải làm sao với những cảm xúc dâng lên đến mức sắp tràn ra ngoài. Như ngay lúc này điều quan trọng duy nhất chỉ có cậu mà thôi.
“Woo Seung à, cứ tiếp tục làm như vậy cho tôi đi.”
“……”
“Chỉ mình tôi thôi, hử?”
Tae Jeong vừa nói vừa hít lấy mùi hương ấm áp và dịu dàng của cậu như đang chiếm đoạt. Woo Seung thoáng khựng lại, nhưng rồi ngoan ngoãn gật đầu. Dù chỉ là lời nói suông, cậu vẫn muốn đáp lại trọn vẹn niềm tin quý giá mà mình đã nhận được từ hắn.
“…Ừm.”
Không ai biết được Tae Jeong đã làm ra vẻ mặt gì trước câu trả lời khe khẽ ấy. Có thể là sự an tâm, cũng có thể là sự thỏa mãn tột cùng, hoặc cũng có thể là cảm giác chiến thắng đầy phấn khích.
Dù đó là gì đi nữa, Woo Seung nghĩ mình cũng chẳng bận tâm.
***
Chiếc xe lướt nhẹ vào trước cổng chính khách sạn. Tae Jeong bảo người nhân viên lại gần để nhận xe đỗ hộ chờ một lát rồi quay lại nhìn Woo Seung. Cậu đang đặt hai nắm tay siết chặt trên đùi, hít thở sâu.
“Gì đây, đi đánh trận à?”
Thấy bộ dạng không tài nào thả lỏng được của cậu, Tae Jeong trêu chọc. Lúc này Woo Seung mới giật mình, vội vung vẩy hai tay. Cậu nắm tay lại rồi xòe ra, cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy Woo Seung. Cơn căng thẳng tan đi, bờ vai đang gồng lên hết mức của cậu từ từ hạ xuống.
“Nếu muốn quay xe thì cứ nói.”
Chỉ cần cậu nói một tiếng, Tae Jeong sẽ lập tức quay xe mà không chút do dự nào.
“…Không cần đâu.”
Woo Seung dứt khoát lắc đầu. Cậu đã hạ quyết tâm rồi mới đến. Cậu cũng đã tự mình giả định nhiều tình huống khác nhau và luyện tập cả những lời nói có thể giúp ích cho việc thuyết phục. Tae Jeong thì ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh đó với vẻ vô cùng thích thú. Hắn còn nói những lời ngớ ngẩn như bảo mình sẽ giả vờ làm anh trai, cậu cứ thử nói thoại xem sao.
“Không sao đâu, đi thôi.”
Vừa xuống xe, một luồng không khí mát mẻ đã chào đón họ. Mùa hè đã đi đến những ngày cuối cùng, không khí ban đêm cũng trở nên khá se lạnh.
Nơi hẹn là ở tầng hai của khách sạn. Vừa bước vào nhà hàng, một nhân viên đã dẫn họ đến căn phòng nằm ở trong cùng của hành lang. Theo lời Tae Jeong nói thì anh trai hắn đã đến rồi. Cậu cố gắng xòe bàn tay đang tê rần vì căng thẳng rồi hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc ấy, Tae Jeong đan mười ngón tay vào tay trái cậu. Hắn cứ thế giơ lên rồi ấn môi thật chặt lên chiếc nhẫn. Ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn toe toét cười.
“Thật sự sẽ làm mọi thứ chứ?”
Đuôi mắt Tae Jeong cong tròn. Như một người sắp được xem một màn kịch vui, con ngươi hắn lóe lên một nhiệt khí kỳ lạ.
Biết đâu hắn đang thử thách mình chăng. Cũng có thể là hắn đang từng bước xem xét xem cậu có thể làm được đến đâu. Dù biết Woo Seung bất an sau khi sắp xếp cuộc hẹn, hắn vẫn không hề cho cậu biết một chút thông tin nào về việc anh trai hắn nghĩ gì về cậu. Chỉ cần nhìn vào đó thôi cũng có thể lờ mờ đoán được Tae Jeong đang mong đợi điều gì.
Nhưng không sao hết. Woo Seung tập trung vào hơi ấm đang lan tỏa từ bàn tay. Cậu trấn an trái tim đang xao động, nghiền ngẫm về niềm tin mà Tae Jeong đã trao cho mình.
“…Ừm.”
Cùng lúc cậu chậm rãi gật đầu, Tae Jeong cũng nở một nụ cười thỏa mãn khôn xiết.
“Giờ thì không rút lại được nữa đâu, Woo Seung à.”
Giọng nói trầm thấp của hắn nghe thật phấn chấn, tựa như đang tỏ tình.
Cốc cốc, người nhân viên đang đứng lùi lại một bước gõ cửa.
“Người đi cùng đã đến rồi ạ.”
Một khoảnh khắc rất ngắn trôi qua, cánh cửa lùa mở ra.
Đó là khoảnh khắc thế giới mà cậu đã không ngừng trốn tránh, lại há toang cái miệng lớn ra về phía Woo Seung.
< Hoàn Ngoại Truyện 3 >