Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 220


Ngày 21 tháng 9.


Trên màn hình laptop đang hiện lên vô số cửa sổ.

Nào là trang Tuyển dụng 24, Viện Xúc tiến Giáo dục Thường xuyên Quốc gia, cho đến cả những trang web tìm kiếm việc làm. Woo Seung đang ngồi co gối, lướt màn hình lia lịa thì nghe tiếng cửa chính mở nên đã gập laptop lại. Vì quá tập trung nên cậu đã không nghe thấy cả thông báo xe đã về.

Thứ chào đón cậu ở huyền quan lại là một bó hoa to đến bất ngờ.

Tae Jeong đang một tay chống vào tường để tháo giày thể thao, còn tay kia thì cầm một bó hoa hồng. Những đóa hồng phớt trông sơ qua cũng phải hơn 100 đóa.

“Tae Jeong à.”

Cậu tiến lại gần với vẻ mặt ngơ ngác.

“Bó hoa này là gì đây?”

Tháo giày xong, hắn đứng thẳng người rồi nhìn Woo Seung. Sau một hồi im lặng khá lâu, đáp lại cậu không phải là câu trả lời mà là một câu hỏi.

“Cậu nghĩ là gì nào.”

Thấy Woo Seung ngập ngừng, đuôi mắt Tae Jeong liền nhăn lại hết cỡ.

“Aish, lại nữa rồi.”

Trước phản ứng đầy hụt hẫng đó, Woo Seung không khỏi hoang mang. Trong lúc cậu còn đang ấp úng, giọng nói cáu kỉnh của Tae Jeong đã vang lên.

“Bộ chỉ có mình tôi đang yêu đương thôi à?”

Đến lúc này, Woo Seung mới nhận ra hôm nay là một ngày kỷ niệm. Tháng trước đã đi du lịch kỷ niệm 1 năm, nên nếu tính sơ qua thì…

“Hay là… ngày kỷ niệm 400 ngày?”

“Hay là?”

“……”

“Oa…”

Tae Jeong bật ra một tiếng cười khẩy như không thể tin nổi.

“Thôi dẹp đi, đệt.”

Cậu vội vàng giữ Tae Jeong lại khi hắn định đi lướt qua mình. Ai nhìn vào cũng biết là Tae Jeong đang hờn dỗi. Những lúc thế này mà cứ thế cho qua thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Trái ngược với cậu cần thời gian để suy nghĩ một mình, Tae Jeong lại là kiểu người càng để một mình thì cơn giận và sự cáu kỉnh càng tích tụ lại như tuyết, đến mức không thể kiểm soát nổi.

“Tôi xin lỗi.”

“……”

“Không phải tôi cố tình quên đâu… mà là, tôi thật sự không nghĩ đến.”

Giờ nhìn lại mới thấy, trên tay đang chống tường cũng có một cái túi mua sắm. Việc hắn ra ngoài sớm hơn thường lệ có hơi lạ, nhưng không ngờ lý do lại là để chuẩn bị cho ngày kỷ niệm.

Vậy mà cậu lại không biết gì, thậm chí còn đặt lịch hẹn vào hôm nay. Thật sự là cậu thấy có lỗi không biết phải làm sao.

Thực ra, lễ kỷ niệm 1 năm trước cậu cũng suýt quên mất, may mà nhờ có lời rủ đi du lịch của Tae Jeong nên cậu mới sực nhớ ra đó là ngày kỷ niệm. Dĩ nhiên là việc quên đi cũng có lý do riêng, nhưng khi nói ra thì Tae Jeong lại càng làm ầm lên, cuối cùng thà không giải thích còn hơn.

“Tôi thật sự xin lỗi, Tae Jeong à.”

Dù cậu đã liên tục xin lỗi nhưng hắn vẫn không hề giãn nét mặt.

Sau khi lên Seoul, cậu bận rộn tìm hiểu và chuẩn bị đủ thứ nên đầu óc cứ rối tung cả lên. Vấn đề này xảy ra cũng một phần là do cậu vốn không có thói quen để tâm đến những ngày như thế này.

“Vì tôi chưa từng có thói quen để tâm đến những ngày này nên đã không để ý. Lần trước cũng vậy, tôi xin lỗi.”

Đôi mắt Tae Jeong nãy giờ cứ nghe như không nghe, đột nhiên lóe lên.

“Chưa từng để tâm đến bao giờ à?”

Woo Seung gật đầu. Tae Jeong nhìn cậu bằng ánh mắt như đang dò xét điều gì đó rồi lại hỏi.

“Cả kỷ niệm 1 năm và 400 ngày luôn?”

“Ừm, chưa từng. Tôi xin lỗi….”

Sự im lặng bao trùm giữa hai người. Một lúc sau Tae Jeong quay mặt đi, lẩm bẩm một mình.

“Nếu là lần đầu thì….”

Khóe môi hắn dường như đang nhếch lên, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt. Rồi hắn nói bằng một giọng dứt khoát.

“Lần sau cậu phải là người chuẩn bị đấy.”

“Tôi biết rồi.”

“Vì là lần đầu nên tôi mới bỏ qua cho đấy.”

Việc hắn cố tình nhấn mạnh từ ‘lần đầu’ đã để lộ rõ tâm tư của hắn. Woo Seung cố nhịn cười. Vì cậu đã nhận ra Tae Jeong xiêu lòng vì câu nói nào và nguôi giận.

“Hoa hồng đẹp quá.”

Cậu cẩn thận vươn tay lấy bó hoa. Những cánh hoa hồng phớt càng về phía đầu cánh lại càng đậm màu hơn một chút. Mùi hương tươi mát dễ chịu lướt qua chóp mũi. Một nụ cười tự nhiên nở trên môi cậu.

“Cảm ơn anh.”

Cậu ôm trọn bó hoa vào lòng và bày tỏ lòng biết ơn. Tae Jeong chỉ nhíu mày mà không nói gì. Hắn chỉ nhìn Woo Seung chằm chằm.

“Tôi cũng muốn tặng quà cho anh…. Anh có muốn thứ gì không?”

“…….”

“Nếu có thì nói cho tôi biết nhé.”

Hắn im lặng một hồi lâu rồi quay phắt đi.

“Không thích. Cậu tự đi mà mua.”

Màu gáy của Tae Jeong khi sải bước đi dọc hành lang còn đỏ hơn cả đóa hồng trong lòng cậu. Woo Seung nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, cuối cùng không nhịn được mà bật cười. Một tiếng cười trong trẻo như tiếng bọt nước vỡ tan.

***

Sau khi đi vào con hẻm hẹp một đoạn, đích đến đã hiện ra ngay trước mắt. Tae Jeong quen thuộc dừng xe ở lề đường. Tắt máy, tiếng gió lùa qua con hẻm trở nên rõ ràng hơn. Đó là cơn gió thu mát mẻ sau một mùa hè dài.

“Aish, không muốn để cậu đi chút nào.”

Tae Jeong ôm lấy vô lăng, áp má trái lên đó rồi nhìn Woo Seung, lẩm bẩm như nói một mình. Woo Seung đang tháo dây an toàn thì khựng lại.

“…Tôi xin lỗi, nếu biết hôm nay là ngày kỷ niệm 400 ngày thì tôi đã không hẹn rồi.”

Vào học kỳ mới, Ye Jin than thở rằng mấy đứa bạn thân đứa nào cũng có bạn trai cả rồi, con bé chán chết đi được. Gần đây cậu cũng không quan tâm đến con bé nhiều, lại còn đã lâu không đến nhà Ye Jin nên cậu quyết định sẽ ở lại một đêm.

Nghe nói sáng thứ Hai con bé không có tiết nên cậu đã hẹn ngay là sẽ đến hôm nay, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Lòng Woo Seung cũng không khỏi áy náy.

“Mai ăn trưa xong là tôi về ngay.”

“Đến tận trưa á?”

Thấy hắn mè nheo, Woo Seung bật cười, Tae Jeong liền cáu kỉnh, “Tôi nói thật đấy, sao lại cười?” Dù thấy có lỗi với hắn nhưng cậu vẫn muốn mua bữa trưa cho em gái nên đành chịu.

“Tôi đi đây.”

“Cứ thế này mà đi á?”

“……”

“Oa, lạnh lùng vãi, thật đấy.”

Tae Jeong liên tục kể công rằng làm gì có người yêu nào lại cho phép qua đêm bên ngoài vào ngày kỷ niệm 400 ngày chứ. Woo Seung mân mê chiếc túi rồi quay người lại. Rồi cậu khẽ rướn người hôn chụt lên môi Tae Jeong.

“Cảm ơn anh, giờ tôi đi thật đây.”

Trước hành động thân mật không báo trước, Tae Jeong giật mình rồi bật người dậy.

“Làm lại lần nữa đi.”

“……”

“Nhanh lên.”

Vừa nói, Tae Jeong vừa nhấn nút khóa cửa.

“Không thì tôi không mở cửa cho đâu.”

Vừa muốn được thể hiện tình cảm lại vừa kèm theo lời đe dọa, đúng là phong cách của hắn. Cuối cùng, Woo Seung đành phải chống tay lên hộp đựng đồ giữa hai ghế rồi tiến lại gần, hôn hắn sâu hơn.

Ngay lúc ấy, như thể tất cả chỉ là một cái bẫy, gáy cậu liền bị giữ chặt lại.

“Ưt!”

Một nụ hôn đầy mạnh bạo tiếp nối.

“Aish, đừng rút lưỡi ra.”

“Ưt, vâng.”

“Haa, hử?”

Lưỡi quyện vào nhau, một cảm giác khêu gợi dâng lên.

Bàn tay Woo Seung đang vịn vai Tae Jeong co quắp lại. Tiếng chóp chép ướt át kéo dài không dứt. Đôi môi ướt đẫm nước bọt một lúc lâu sau mới tách ra.

“…Có vị cola.”

Cảm nhận vị ngọt nồng còn vương trên đầu lưỡi, Woo Seung lẩm bẩm. Dư vị của nụ hôn khiến mặt cậu hơi ửng đỏ hơn bình thường. Woo Seung điều chỉnh lại nhịp thở rồi cẩn thận hỏi.

“Bỏ thuốc có khó không?”

Chẳng biết có cơn gió nào thổi qua mà dạo này Tae Jeong đang bỏ thuốc. Vì cậu chưa từng ép hắn bỏ thuốc nên có chút ngạc nhiên. Dù sao thì cũng vì vậy mà ngày nào Tae Jeong cũng ngậm kẹo, đặc biệt là hắn rất thích kẹo mút vị cola nên mười lần hôn thì có đến chín lần là có vị cola ngọt ngào. Woo Seung thấy điều đó có chút dễ thương và thú vị.

Dù sao thì, phải cố tránh xa điếu thuốc mà hắn vẫn luôn kè kè bên mình, dù không nói ra nhưng chắc chắn cũng vất vả lắm.

“Người ta nói là không có mấy ai thành công ngay lần đầu đâu. Thế nên-.”

“Giống như cậu hả?”

Cậu nói vậy với ý là bảo hắn đừng quá gắng sức, nhưng Tae Jeong lại đáp lại một cách đầy tinh quái. Rồi hắn tự mình cười khanh khách. Dù chẳng có gì vui cả.

“……”

Thấy tâm trạng không tốt, Woo Seung quay mặt đi thì hắn liền lập tức nắm lấy cằm dưới của cậu. Hắn dùng sức thuần túy để bắt cậu phải quay mặt về phía mình. Đó là một bàn tay mà cậu không tài nào thoát ra được.

“Đừng làm vậy. Đau.”

“Đùa thôi mà cũng xụ mặt ra à?”

“Đâu phải là đùa.”

“Ừ, đúng vậy.”

Đôi mắt đen láy của hắn nhìn Woo Seung một cách đầy dai dẳng, như không muốn bỏ lỡ bất cứ một thay đổi nhỏ nào trên nét mặt cậu. Trước con ngươi lấp lánh một sự hứng thú rẻ tiền, cuối cùng cậu đành phải thở dài. Là bởi vì cậu đã quá quen rồi. Quen với cái thú vui xấu xa của Tae Jeong, là cố tình chọc tức cậu để rồi thưởng thức một cách ngon lành những cảm xúc bộc phát bất ngờ.

Hắn là kiểu người mà bất cứ chuyện gì liên quan đến Woo Seung, dù là tích cực hay tiêu cực, cũng đều phải tận mắt chứng kiến mới thấy thỏa mãn. Việc muốn nhìn thấy mặt tối không mấy tốt đẹp của người khác đôi khi thật khó hiểu, nhưng Tae Jeong không chỉ muốn mà còn tận hưởng điều đó.

“Nếu không muốn tôi cư xử khốn nạn thì mai về sớm đi.”

“……”

“Biết chưa?”

Trước yêu cầu đầy trơ trẽn, Woo Seung đành nuốt tiếng thở dài vào trong.

Chỉ có một ngày thôi mà hắn cứ làm như mình đã nhượng bộ lắm rồi, thật có chút nực cười. Dĩ nhiên là hôm nay lỗi của mình lớn hơn nên đành phải nhịn, nhưng mà…

Thỉnh thoảng nhìn Tae Jeong, cậu lại giật mình kinh ngạc trước lòng tham cứ ngày một lớn dần không có điểm dừng của hắn. Tae Jeong không biết thỏa mãn với những gì mình có được. Hắn dường như chỉ hả dạ khi cạo đến tận đáy.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.