“…Tôi biết rồi. Tôi sẽ không về quá muộn đâu.”
Chỉ sau khi nghe được câu trả lời mình muốn, hắn mới có vẻ hài lòng mà mở khóa cửa. Nghe tiếng ‘tách’, Woo Seung liền mở cửa. Cậu đi vòng qua mui xe đến bên phía ghế lái thì cửa sổ đã được hạ xuống sẵn.
“Đi cẩn thận nhé, đừng có lái nhanh quá đấy.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Trước cách xưng hô đột ngột, Woo Seung tỏ ra hoang mang thấy rõ, hắn liền tự mình bật cười. Tae Jeong như thấy cậu đáng yêu chết đi được, vươn tay ra xoa xoa gò má mềm mại. Bàn tay khi rời đi chứa đầy vẻ tiếc nuối.
“Tôi đi đây.”
“Ừ.”
Mãi cho đến khi Woo Seung quay người đi vào trong tòa nhà, tiếng động cơ khởi động vẫn không hề vang lên.
Cậu nhập mật khẩu mà Ye Jin đã cho trước đó rồi bước vào nhà, con bé đang ngồi co gối xem điện thoại.
“Ồ, em đang định nhắn tin cho anh. A, đúng rồi, em có gọi tteokbokki rồi đấy.”
Woo Seung gật đầu rồi đi vào phòng tắm rửa tay trước. Trong lúc đó, Ye Jin dọn dẹp xung quanh rồi dùng khăn ướt lau bàn.
Cũng đã một thời gian khá lâu kể từ khi con bé chuyển đến căn nhà này do Tae Jeong tìm giúp. Căn nhà ghé thăm sau một thời gian dài không có gì thay đổi nhiều, nhưng vì sau lần ghé qua hồi đầu mới chuyển đến thì cậu chưa từng quay lại nên cũng có chút lạ lẫm.
Cậu đặt túi xuống, cởi áo khoác ra thì Ye Jin khịt khịt mũi rồi đột nhiên hỏi.
“Anh xịt nước hoa à?”
“À, ừm. Rõ lắm à?”
“Anh có dùng nước hoa bao giờ đâu.”
“Là Tae Jeong tặng cho nên…”
Vì ngượng ngùng nên cậu bất giác nói lí nhí. Ye Jin im lặng nhìn Woo Seung như vậy rồi lẩm bẩm một mình.
“Đúng là con người ta phải yêu đương có khác.”
“……”
“À không. Hay là do lên Seoul rồi nhỉ? Thấy chưa, em đã bảo anh lên Seoul sớm đi rồi mà?”
“Tự dưng em nói gì vậy.”
“So với lúc còn ở dưới quê thì gương mặt khác một trời một vực luôn nên em mới nói đấy chứ.”
Ye Jin đưa lòng bàn tay lên trước mặt mình rồi huơ huơ. Woo Seung đành phải bật cười phì một tiếng.
“Thật mà?”
“Anh biết rồi.”
Ye Jin làu bàu sao anh lại không thèm để tâm đến lời em nói, nhưng Woo Seung cũng đồng tình phần nào với lời em ấy. Cuộc sống mỗi cuối tuần lại lên Seoul rồi lại xuống dưới đó chắc chắn đã gây không ít gánh nặng cho cơ thể cậu. Hầu hết đều là Tae Jeong đưa đón nên gánh nặng trong lòng cũng rất lớn.
Sau khi lên Seoul, gánh nặng cả về thể chất lẫn tinh thần đã giảm đi rõ rệt. Tae Jeong cũng vô cùng vui mừng nên niềm vui do điều đó mang lại cũng không thể xem nhẹ.
“Em tìm hiểu về hệ thống tín chỉ ngân hàng rồi, có vẻ như có thể vừa học vừa làm thêm được. Nên là từ tháng sau em định đi làm.”
Cách đây không lâu, cậu đã nghỉ việc ở nhà máy chả cá nơi cậu đã làm hơn nửa năm rồi lên Seoul.
Sau khi khó khăn lắm mới quyết định nghỉ việc, lúc chào tạm biệt mọi người lần cuối, tâm trạng cậu cứ bồi hồi khó tả. Không biết có phải vì đã thân thiết từ lúc nào không mà một vài cô trong số những người làm cùng đã rơi nước mắt. Woo Seung cũng đã nhiều lần tự hỏi liệu quyết định này có đúng đắn không. Bởi vì công việc ở nhà máy hợp với cậu hơn cậu nghĩ, và đó cũng là lúc cậu đang dần nhận ra niềm vui của việc kiếm tiền.
‘Phải đấy, suy nghĩ đúng đắn lắm.’
Không như những người khác cứ hỏi có chuyện gì, cô tổ trưởng lại không hề hỏi han chi tiết. Cô chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay cậu mấy cái. Nói rằng người trẻ tuổi như cậu lên Seoul lập nghiệp là phải rồi, có gì mà phải lo lắng, nhờ vậy mà không chỉ làm vơi đi sự tiếc nuối của những người khác mà còn xua tan cả nỗi lo trong lòng Woo Seung.
Việc Woo Seung quyết định nghỉ việc tuy có ảnh hưởng từ Tae Jeong, nhưng cũng là vì cậu muốn toàn tâm toàn ý cho việc tìm kiếm một công việc mới trong khi làm thêm ở Seoul. Vì không có kinh nghiệm gì nổi bật lại chỉ tốt nghiệp cấp ba nên cậu sẽ phải nỗ lực hơn người khác, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Cứ như vậy, cậu thu dọn vài món đồ đạc ít ỏi của mình rồi trở lại Seoul. Trước mắt, cậu quyết định sẽ sống cùng hắn ở nhà của Tae Jeong và tìm kiếm nhiều phương án khác nhau.
Cơ thể vốn đã quen làm việc không ngừng nghỉ mỗi ngày lại thấy xa lạ với việc nghỉ ngơi. Dù đã làm hết việc này đến việc khác, cậu vẫn thấy mông lung không biết phải làm gì với quỹ thời gian dư thừa của mình. Thế nên Woo Seung đã bắt đầu tìm kiếm một nơi làm thêm sớm hơn so với kế hoạch ban đầu. Yêu cầu của Tae Jeong có hai điều: thời gian làm việc ngắn và địa điểm phải gần nhà. Trước mắt Woo Seung cũng định tránh những công việc có cường độ cao như ở nhà máy, nên đó không phải là một yêu cầu quá đáng.
“Hả? Anh không nghỉ ngơi thêm à?”
“Anh làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi.”
Ye Jin nhìn Woo Seung, chớp mắt.
“Có anh Tae Jeong giúp mà.”
Woo Seung làm ra vẻ mặt ái ngại như vừa nghe phải một lời nói trẻ con.
“Oa, cái vẻ mặt đó là sao đấy?”
“……”
“Không phải, em nói gì sai à? Thật lòng mà nói thì đúng là có anh Tae Jeong giúp đỡ, vậy thì việc gì phải lãng phí thời gian đi làm thêm trong khi chỉ cần chuyên tâm học hành là được rồi.”
Vì Woo Seung chỉ tốt nghiệp cấp ba, nên để lấy được chứng chỉ nhân viên xã hội cấp 2, cậu cần phải có bằng cấp và hoàn thành các môn học chuyên ngành. Cậu dự tính sẽ mất khoảng 2 năm, nhưng việc chỉ dành trọn thời gian đó để học hành khiến cậu thấy bất an.
“Anh cũng hơi lạ đấy, từ lúc trưởng thành đến giờ chưa nghỉ ngơi lần nào cả. Hay là do anh thấy bất an?”
Không biết phải giải thích cảm giác của mình lúc này như thế nào, Woo Seung đành chọn cách im lặng. Ye Jin thở dài như thể thấy thật bí bách.
“Em biết là anh làm vậy vì sau này còn phải lo cho em nhiều, nhưng dù vậy thì cũng phải nghỉ ngơi ít nhất một tháng, à không, hai tháng đi chứ. Thật lòng mà nói thì nghỉ hay không nghỉ cũng đâu có khác biệt gì lớn đâu. Em cũng đang đi dạy thêm mà.”
Chuyện đó thì đúng là vậy nhưng…
Trước sự thúc giục liên tục của Ye Jin, Woo Seung đành nói là biết rồi để tạm cho qua chuyện. Ye Jin tuy có làm ra vẻ mặt khó chịu nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó, họ trò chuyện về những chuyện đã qua, bầu không khí căng thẳng cũng dần được cởi bỏ.
Khoảng 30 phút sau, chuông báo điện thoại vang lên.
“Đến rồi!”
Ye Jin kiểm tra điện thoại rồi bật dậy đi ra huyền quan. Ngay sau đó, em ấy cầm một túi đồ nặng trịch bước vào với vẻ mặt hớn hở. Bàn tay mở gói đồ của em ấy vô cùng tất bật.
Sau khi ăn tteokbokki và cả món kem sữa chua mà dạo này Ye Jin đang mê mẩn, trời cũng đã về khuya, đồng hồ điểm 10 giờ.
“Thật á? A, điên mất!”
Lúc cậu tắm xong đi ra, Ye Jin đang vừa nói chuyện điện thoại với ai đó vừa cười khanh khách. Em ấy nói rằng gương mặt cậu đã tươi tắn hơn, nhưng Ye Jin cũng vậy. Woo Seung thoải mái nằm xuống tấm nệm mà Ye Jin đã trải sẵn.
“……”
Cậu đờ đẫn nhìn lên trần nhà rồi quay người đi để tránh ánh đèn sáng chói. Vừa nghe tiếng Ye Jin nói chuyện điện thoại, cậu vừa lấy điện thoại của mình ra.
Vừa hay có tin nhắn của Tae Jeong gửi đến. Một nụ cười dịu dàng liền nở trên đôi môi hồng hào. Ngón cái bận rộn lướt trên màn hình.
Tae Jeong lúc nào cũng trả lời tin nhắn rất nhanh. Trừ khi có việc gì đặc biệt, hắn luôn như vậy nên mỗi lần nhắn tin là họ lại trò chuyện không ngớt gần cả tiếng đồng hồ. Ngay cả khi còn ở Asan, ngoài giờ làm việc ra thì cậu cũng đã cố gắng trả lời tin nhắn một cách chăm chỉ.
Cậu vừa thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi của Ye Jin, vừa nhắn tin với Tae Jeong, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua vùn vụt. Tắt điện thoại, Ye Jin giờ lại bắt đầu xem những đoạn video ngắn trên điện thoại.
Woo Seung gửi tin nhắn nói mình đi ngủ đây rồi đặt điện thoại xuống. Cậu chẳng tài nào ngủ được, cứ trằn trọc qua lại. Dù cố gắng đi vào giấc ngủ, mí mắt vẫn không có dấu hiệu nào là sắp sụp xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng sau một hồi đắn đo, Woo Seung cũng ngồi dậy.
“Ye Jin à. Anh về nhà ngủ đây.”
“Hả? Tự dưng thế?”
Ye Jin đang quay mặt vào tường liền quay đầu lại. Đối diện với ánh mắt tỉnh như sáo của em ấy, dù chưa nói lời nào, cậu lại có cảm giác như thể tâm tư mà chính mình cũng không biết rõ sắp bị nhìn thấu, nên đã phản xạ mà lảng tránh ánh mắt. Hệt như một kẻ có tật giật mình.
“Anh nghĩ ở nhà sẽ thoải mái hơn.”
“Hừm…”
Woo Seung mân mê tấm chăn, chờ đợi câu trả lời.
“Thôi được rồi.”
May mắn là Ye Jin không hỏi han chi tiết. Dù em ấy có làm ra vẻ mặt kỳ lạ, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Woo Seung cố gắng thu dọn đồ đạc một cách nhẹ nhàng nhất có thể để không gây ra tiếng động rồi rời đi. Cậu về đến nhà thì đã khoảng 1 giờ sáng. Cậu không nói cho Tae Jeong biết. Vì khả năng cao là hắn sẽ đòi đến đón hoặc sai Jun Seok đến.
Tách, cậu bật đèn, cả căn nhà tĩnh lặng chào đón cậu. Không gian không một bóng người thật yên ắng, nhưng chính vì vậy mà lòng cậu lại cảm thấy bình yên. Không hề có cảm giác cô đơn hay bất an.
Khi ở một mình, Woo Seung thường chỉ bật đèn gián tiếp. Phòng khách chìm trong ánh sáng dịu nhẹ thật ấm cúng. Bóng tối tự nhiên phủ lên những nơi ánh sáng không thể chạm tới, làm giảm bớt cảm giác trống trải của không gian rộng lớn.
Bầu trời đêm lấp đầy khung cửa sổ một màu đen kịt. Woo Seung quay lưng lại với cảnh đêm Seoul đã trở nên quen thuộc rồi rời khỏi phòng khách. Cùng lúc cậu bước vào hành lang, khóa cửa điện tử được mở ra.
Tae Jeong đã về nhà. Woo Seung vội vã đi ra huyền quan. Nhưng trái với mong đợi, người mở cửa bước vào không phải là Tae Jeong.