Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 227


Woo Seung đã ngủ thiếp đi từ sớm, đột nhiên tỉnh giấc. Cậu xem giờ thì thấy đã quá 3 giờ sáng. Cả căn nhà tĩnh mịch đến lạ thường. Chỗ trống bên cạnh cậu cũng lạnh lẽo.

Nếu không có việc gì đặc biệt thì Tae Jeong thường về nhà vào khoảng 2 giờ sáng. Nếu về muộn hơn, hắn nhất định sẽ liên lạc. Nhưng bây giờ điện thoại không có bất cứ thông báo nào. Không có cuộc gọi nhỡ cũng chẳng có tin nhắn, chỉ có sự im lặng bao trùm.

Cậu biết rõ dù có gọi cho Tae Jeong thì hắn cũng sẽ cố tình không nghe máy. Dù vậy Woo Seung vẫn nhắn tin, và đúng như dự đoán là không có hồi âm.

Việc ngủ lại là điều không thể.

“……”

Woo Seung nhớ lại cuộc cãi vã giữa hắn và mình. Tae Jeong là người có tâm trạng thất thường, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến hắn vui vẻ rồi lại sa sút ngay lập tức. Là người biết rõ mình có ảnh hưởng to lớn đến sự thay đổi cảm xúc của hắn, Woo Seung không thể nào không biết rằng cuộc cãi vã đó đã làm Tae Jeong phật lòng.

Sau một hồi đắn đo, cậu dằn xuống cảm giác khó chịu và gọi điện cho Hoon Young. Chuông chỉ reo vài tiếng là đầu dây bên kia đã bắt máy.

― Vâng, cậu Woo Seung.

Một giọng nói khô khan vang lên từ điện thoại.

“A. Tôi, Trưởng phòng. Không có gì đâu ạ, chỉ là tôi không liên lạc được với anh Tae Jeong.”

― Vâng.

“Không biết anh có đang ở cùng với anh Tae Jeong không ạ?”

Hoon Young dường như đang lựa lời. Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, rồi anh ta nói.

― Bây giờ ngài ấy đang say lắm ạ.

“…Anh nói là say ạ?”

―Vâng. Ngài ấy nói sẽ ngủ lại đây rồi về.

Woo Seung hoang mang, dùng móng tay trỏ ấn mạnh vào ngón cái.

Vốn dĩ hắn rất khó say, lại còn có ảnh hưởng từ Woo Seung nên Tae Jeong gần như không uống rượu. Vậy mà lại uống đến mức say xỉn ư? Hoàn toàn không giống với con người hắn chút nào.

― Cậu đừng đợi nữa mà cứ ngủ trước đi ạ. Sáng mai khi nào ngài ấy tỉnh, tôi sẽ đưa về.

Cậu vội vàng giữ Hoon Young lại khi anh ta định cúp máy.

“Anh có thể đưa anh ấy về nhà được không ạ?”

― …….

“Hoặc là để tôi đến đón.”

Có tiếng sột soạt vang lên, rồi ngay sau đó Hoon Young nói.

― Không cần phải đến mức đó đâu ạ. Trước mắt tôi sẽ thử nói xem sao.

“Vâng, vâng. Cảm ơn anh.”

Woo Seung liên tục nói lời cảm ơn. Đúng lúc ấy, Hoon Young đột nhiên hỏi một câu.

― Nhưng mà cậu có sao không ạ? Ngài ấy say lắm đấy.

Woo Seung khó lòng nắm bắt được ý đồ của anh ta. Là bởi vì nó có thể được hiểu theo hai nghĩa. Một là liệu cậu có thể đối phó được với một Tae Jeong say xỉn không, và hai là liệu cậu có ổn không khi nhìn thấy một người say rượu.

“……”

Woo Seung lặng lẽ nhìn vào một góc nào đó trên kệ. Cậu vẫn đang uống thuốc. Dù đã giảm liều lượng từng chút một, nhưng để có thể ngưng thuốc hoàn toàn vẫn còn là một chặng đường dài.

Có lẽ việc Tae Jeong quyết định ngủ lại đó cũng là vì mình, bởi vì hắn không biết dù chỉ là một tác nhân nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến Woo Seung như thế nào.

“…Vâng, tôi không sao đâu ạ. Anh đưa anh ấy về đây đi ạ. Làm phiền anh.”

Hoon Young không hỏi thêm gì nữa rồi cúp máy.

“……”

Lẳng lặng nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, Woo Seung nhận ra rằng lúc mình nhờ đưa Tae Jeong say xỉn về nhà, bản thân đã không hề suy nghĩ một chút nào về chuyện sau đó.

Sự giác ngộ nhỏ nhặt đó đã khiến cảm xúc của Woo Seung gợn sóng.

Cậu nhìn xuống ngón tay hằn dấu móng tay của mình. Nó ửng đỏ lên nhưng không hề đau. Một cảm giác khó tả, không biết là cảm giác lạc lõng hay gì khác chợt bao trùm lấy cậu.

Không biết đã đợi bao lâu, cùng với tiếng cửa chính mở ra là một tiếng động ồn ào ‘rầm’ vang lên. Cậu giật mình đi ra huyền quan thì thấy Tae Jeong đang được Hoon Young dìu vào nhà.

“…Tae Jeong à.”

Tae Jeong đang lảo đảo với cái đầu cúi gằm, đẩy Hoon Young ra như muốn đứng thẳng người. Hắn vịn vào tường rồi lại gục đầu xuống, không thể nào tỉnh táo được.

“Đệt, chóng mặt quá…”

Hắn thở ra một hơi nặng nề rồi chậm rãi vuốt mặt. Sau đó hắn ra hiệu về phía Woo Seung.

“Cậu haa, vào phòng đi.”

“Hả?”

Tae Jeong không giải thích lý do tại sao mình lại nói vậy. Hắn chỉ đưa tay lên che miệng rồi bước đi với vẻ mặt cứng ngắc. Cậu vội vàng giữ Tae Jeong lại khi hắn đang lảo đảo định đi lướt qua mình.

“Anh không sao chứ?”

Ngay khoảnh khắc đó, Woo Seung đã nhận ra. Mùi nước hoa vốn đã nồng nặc của Tae Jeong còn nồng hơn cả thường ngày. Đến mức gần như là đã đổ cả chai lên người. Mùi hương đó đang át cả mùi rượu.

“……”

Sức lực từ những ngón tay thanh mảnh đang giữ Tae Jeong tuột đi. Tim cậu xao động. Tae Jeong đã rời khỏi hành lang, ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại.

“Cậu không sao chứ ạ?”

Hoon Young nãy giờ chỉ im lặng quan sát Woo Seung chợt hỏi. Woo Seung muộn màng định thần lại và quay đầu nhìn anh ta.

“Ai đã… chuốc rượu anh ấy ạ?”

Đáp lại không phải là một câu trả lời, mà là một câu hỏi.

“Cậu nghĩ ai có thể chuốc rượu ngài ấy được ạ?”

Lúc này Woo Seung mới nhận ra mình đã hỏi một câu thừa thãi. Ai có thể ép Tae Jeong uống rượu được? Hắn ngang ngược ngay cả trước mặt anh trai ruột hơn mình mười hai tuổi. Cuối cùng,m điều đó có nghĩa là Tae Jeong đã tự nguyện uống cho đến khi không thể tự chủ được cơ thể mình nữa.

Có phải là vì cuộc cãi vã với mình không? Cậu không thể nghĩ ra lý do nào khác để hắn uống rượu.

Có lẽ hắn đã uống một cách khá bốc đồng. Bởi vì Tae Jeong làm mọi thứ theo tâm trạng, và chẳng hề bận tâm đến sự can ngăn của người khác hay hậu quả sắp xảy ra.

“……”

Trong hành lang vẫn còn vương lại mùi nước hoa nồng nặc của hắn. Tae Jeong đã không định về nhà. Cuối cùng hắn cũng về theo yêu cầu của cậu, nhưng lại xịt nước hoa đầy người để che đi mùi rượu. Vừa nhận ra điều đó khiến tâm trạng cậu lại trở nên khó tả.

Đúng lúc ấy, giọng nói thờ ơ của Hoon Young vang lên.

“Cậu đừng quá dung túng.”

“Dạ?”

Hoon Young đang sửa lại cổ tay áo bị xộc xệch vì dìu Tae Jeong, liếc nhìn Woo Seung.

“Bởi vì trông cậu như thấu hiểu mọi chuyện vậy.”

“A…”

Woo Seung theo phản xạ sờ lên mặt mình. Đừng quá dung túng ư. Cậu cảm thấy ngượng ngùng như thể mọi suy nghĩ của mình đã bị đọc vị hết cả.

“…Vì sẽ làm hư anh ấy ạ?”

Anh ta nhướng mày như rất ngạc nhiên. Rồi anh ta bật cười phì một tiếng.

“Vâng.”

“Tôi không nghĩ còn có thói xấu nào để hư thêm được nữa đâu…”

Woo Seung khẽ cụp mắt, lẩm bẩm như nói một mình. Hoon Young làm ra một vẻ mặt lần đầu tiên nhìn thấy, như vừa nghe phải một câu nói đùa nực cười. Rồi anh ta hỏi.

“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?”

Woo Seung từ từ ngước mắt lên nhìn Hoon Young. Hàng mi khẽ lay động của cậu cũng yếu mềm như chính ấn tượng mà cậu mang lại.

“Cậu Woo Seung có vẻ như luôn nhìn người khác quá tốt đẹp.”

“……”

“Thì, đó không phải là ý xấu đâu ạ.”

Không biết có phải là một dạng tự vệ hay không, mà Woo Seung luôn biện minh thay cho Tae Jeong, rằng chắc anh ấy không đến mức đó đâu, rằng chắc phải có ý đồ gì khác.

Vấn đề là mỗi lần như vậy, Tae Jeong lại thể hiện ra còn hơn thế nữa. Như một đứa trẻ nghịch ngợm độc địa, cố tình phá đổ tòa thành đã khó khăn lắm mới xây dựng được. Hắn cứ làm vậy rồi lại im lặng quan sát phản ứng của Woo Seung. Thứ ánh lên trong con ngươi lấp lánh ấy không phải là ác ý, nhưng cũng chẳng phải là thiện ý.

Dù vậy…

Woo Seung chậm rãi hít vào mùi nước hoa nồng nặc đang lan tỏa khắp hành lang.

“Tôi thì… với anh Tae Jeong.”

Woo Seung mấp máy môi rồi khẽ nhíu mày. Sau khi lựa chọn từng lời từng chữ, cậu mới lại nói.

“Chỉ cần anh ấy làm vậy không phải vì ác ý…”

“……”

“Thì tôi chỉ muốn chấp nhận thôi.”

Có lẽ họ sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu được cách thức của nhau, nhưng bây giờ, không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận. Thay vì cho rằng bản thân thật khờ dại thì Woo Seung quyết định sẽ lặng lẽ thừa nhận điều đó. Và dù rất nhỏ nhưng rõ ràng Tae Jeong đang thay đổi. Woo Seung nghĩ rằng mùi nước hoa lan tỏa trong hành lang đã nói lên điều đó.

Cuộc trò chuyện với Hoon Young không kéo dài thêm nữa. Anh ta để lại một câu chúc ngủ ngon rồi rời đi ngay lập tức. Woo Seung cảm thấy mình cứ như một vị phụ huynh cuồng con của Tae Jeong vậy. Có lẽ vì Hoon Young không nói thêm lời nào nên cậu lại càng cảm thấy như thế.

“……”

Quay người lại, cậu chậm rãi nhìn quanh căn nhà rộng lớn.

Đêm nay Tae Jeong sẽ ngủ ở đâu đây. Có lẽ hắn sẽ ở căn phòng xa phòng ngủ nhất. Cậu đã định đi tìm hắn nhưng rồi lại thôi. Cậu không muốn làm sự quan tâm của hắn trở nên vô nghĩa.

Woo Seung lặng lẽ đi về phía phòng ngủ. Rồi cậu đóng cửa lại một cách hết sức cẩn thận để không gây ra tiếng động.

***

“Anh muốn nôn à?”

Tae Jeong lắc đầu quầy quậy. Thay vào đó, hắn chỉ ôm chầm lấy Woo Seung rồi vùi sâu mặt vào bụng cậu.

“Đầu tôi như muốn bể ra.”

Có lẽ vì đau nhiều, nên sau khi tỉnh dậy dù chẳng ngủ được bao nhiêu mà Tae Jeong cứ không ngừng mè nheo. Woo Seung liên tục vỗ về và xoa lưng cho hắn.

Ánh nắng trưa ấm áp chiếu rọi vào phòng khách. Cuộc phỏng vấn đã coi như bỏ đi. Cậu đã nhắn tin báo rằng mình không đến được, nhưng không có hồi âm. Cũng không phải là không thấy tiếc nuối… nhưng thật lòng mà nói thì đây cũng là chuyện đã lường trước được phần nào.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra tại sao Hoon Young lại nói với mình rằng đừng quá dung túng cho hắn. Một nụ cười khẽ nở trên môi cậu, gần như là tự giễu.

Cậu im lặng nhìn xuống Tae Jeong đang nép trong lòng mình rồi đưa mu bàn tay lên trán hắn. Cảm nhận được một cơn sốt nhẹ.

“Không cần đến bệnh viện à? Tae Jeong anh hình như đang sốt đấy.”

Thay vì trả lời, Tae Jeong lại ôm siết lấy Woo Seung với một lực mạnh hơn. Cậu khẽ vuốt ngược tóc hắn, thu vào mắt khung cảnh yên tĩnh của phòng khách.

Những việc đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay có lẽ sẽ chẳng thể thực hiện được bất cứ điều gì. Từ việc đi phỏng vấn cho đến việc mua món quà đã suy nghĩ sẵn. Bởi vì cậu không thể nào bỏ lại một Tae Jeong đang ốm mà ra ngoài được.

“Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy.”

“……”

“Hửm?”

“……Tôi thật sự định ngủ lại đó mà. Là do cậu gọi nên tôi mới phải miễn cưỡng về đây thôi.”

Tae Jeong trả lời câu hỏi một cách lạc đề. Rồi hắn khẽ xoay người, gối đầu lên đùi Woo Seung rồi ngước lên nhìn cậu. Vẻ mặt hắn xị ra. Woo Seung vuốt lại mái tóc rối của Tae Jeong, im lặng mỉm cười.

“Sao lại nói lảng sang chuyện khác thế.”

Hắn nhíu mày như không muốn trả lời. Ngay sau đó hắn tự nhiên đưa ngón cái lên miệng, cậu liền nắm lấy tay hắn kéo xuống. Dù sau khi Woo Seung lên Seoul, tần suất đã giảm đi đáng kể nhưng thói quen cắn móng tay mỗi khi bất an hay cáu kỉnh của hắn vẫn còn đó.

“Là tôi gọi nên anh mới phải miễn cưỡng về à?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

Tae Jeong lườm Woo Seung bằng một ánh mắt hung tợn như muốn nói ‘không biết mà còn hỏi à’.

“Vậy thì đừng uống rượu nữa là được. Ai bảo anh uống nhiều rượu như vậy.”

“Chẳng phải là vì ai đó mà tôi mới buồn bực đến mức phải uống hay sao?”

Trước câu nói đó cậu không thể không bật cười. Rốt cuộc thì vẫn là đổ lỗi cho người khác.

Trước bộ dạng đùn đẩy trách nhiệm một cách hiển nhiên của hắn, Woo Seung đành phải bật cười. Trước nụ cười dịu dàng, vẻ mặt hờn dỗi của Tae Jeong cũng khẽ giãn ra.

Họ nhìn nhau một hồi lâu, Woo Seung hỏi bằng một giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại cứng rắn.

“Không phải là anh cố tình uống rượu đấy chứ?”

Tae Jeong bật người dậy, vẻ mặt nghiêm lại.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.