Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 1


[Bắt đầu từ hôm nay hãy đến làm ở biệt quán]

Woo Seung đọc tin nhắn rồi nhét vội điện thoại vào túi áo khoác. Không phải là vài ngày trước mà ngay trong ngày, cậu đã bị đơn phương thông báo phải đến làm ở biệt quán. Dù buồn lòng nhưng cậu cũng chẳng thể trách ai được.

Vì đây là chuyện đã được dự báo ở một mức độ nào đó.

'Thằng này sao thế! Điên rồi à!'

Cơn đau khi tóc bị giật mạnh khỏi da đầu.

'Này, này! Woo Seung! Mày bị sao thế!'

Cảm giác dính nhớp của rượu whisky chảy dài trên mu bàn tay.

Woo Seung đưa tay xoa lên bên má đã bị đánh lúc đó rồi hít một hơi thật sâu bầu không khí vẫn còn khô hanh. Bầu không khí nơi đây rồi sẽ sớm tràn ngập mùi hương ẩm ướt và nhớp nháp của màn đêm.

Cậu lê những bước chân nặng trĩu rồi rẽ vào góc đường. Hoàng hôn đang buông xuống nên những chiếc bóng in hằn trên đường nhựa cũng trở nên đậm nét lạ thường. Chẳng mấy chốc, một khung cảnh quen thuộc đã chào đón cậu.

Toàn bộ mặt tiền được lấp đầy bằng kính mờ, những đường vân màu bạc chảy dọc theo bức tường. Chỉ thoáng nhìn vẻ ngoài thì thật khó để đoán được mục đích của nó, trông cũng giống như một cửa hàng thời trang lớn hoặc một tòa nhà tập trung nhiều văn phòng.

Chắc là khách đã đến rồi, có vài chiếc SUV đang đậu cách nhau một khoảng. Kể cả vậy vẫn còn thừa ra 4 chỗ đậu xe.

Ngay cả trên con phố quy tụ những cơ sở kinh doanh tương tự, 'Kirin' vẫn là nơi có quy mô lớn nhất. Điểm khác biệt so với những quán bar tiếp viên khác là nó được chia thành khu chính và biệt quán, nhưng dù đối tượng khách hàng khác nhau thì thực chất chúng vẫn nằm trong cùng một tòa nhà.

Giống như mọi công việc phải tiếp xúc với con người, ở đây giá trị của một người cũng giảm dần theo tuổi tác. Woo Seung đã hai mươi sáu tuổi nên dù có bị chuyển sang biệt quán bất cứ lúc nào thì cũng không có gì lạ. Từ trước đến giờ, nhờ được những khách hàng nữ trẻ tuổi yêu mến nên cậu mới trụ lại được, nhưng... Bây giờ thì chuyện đó cũng kết thúc rồi.

'Tao bị chửi vì mày trốn uống rượu không phải một hai lần đâu, thằng chó. Mấy đứa khác thì có tội tình gì?'

Giọng nói của người anh quản lý trách mắng cậu như thể đã quá chán ngấy lại vang lên trong đầu. Dù nói vậy nhưng mỗi khi Woo Seung vướng vào ồn ào, anh ấy đều đứng ra hòa giải. Thế nhưng, chỉ riêng lúc 'sự việc đó' xảy ra thì ngay cả anh ấy cũng không thể bao che cho cậu được.

Ký ức về lúc đó vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng. Khác với những khung cảnh còn sót lại như tàn ảnh, những cảm giác sống động lại thật xa lạ. Woo Seung nắm chặt rồi lại xòe tay ra, cố gắng xua đi cảm giác dính nhớp bám trên lòng bàn tay.

"Hắt xì!"

Khi bước vào cuối xuân, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày càng trở nên lớn hơn. Cái lạnh len lỏi qua từng kẽ áo buốt giá. Những lúc thế này càng phải cẩn thận kẻo bị cảm, bởi vì nếu bị cảm không thể đi làm thì mọi tổn thất sẽ đều do một mình cậu gánh chịu. Woo Seung kéo chặt chiếc áo khoác hơn.

Ngay lúc cậu cất bước thì cảm nhận được một cơn rung động làm mặt đất rung chuyển, ngay sau đó là tiếng lốp xe nghiền lên sỏi đá. Một chiếc xe sedan cỡ lớn đang tiến vào bãi đậu. Ánh đèn pha chiếu sáng rực bãi đậu xe tối tăm. Woo Seung tự nhiên nép sang một bên.

Người đàn ông bước ra từ ghế lái đi vòng qua mui xe để ra ghế sau. Cánh cửa mở ra và một người đàn ông trong bộ đồ thể thao thoải mái xuất hiện. Người đàn ông vươn vai rồi uống lon coca đang cầm trên tay.

"..."

Trưởng phòng của biệt quán sao?

Ban đầu cậu đã nghĩ vậy, bởi vì dáng vẻ của họ trông tương tự nhau.

Thom Browne và Prada. Những vị trưởng phòng thích khoe khoang luôn khoác lên mình hàng hiệu từ đầu đến chân, ngay cả đồ lót họ cũng không mua qua loa. Dĩ nhiên là mấy nhân viên tiếp viên cũng có lòng khoe mẽ đến mức đó.

Chỉ là cậu chưa từng nghe nói hay nhìn thấy vị trưởng phòng nào lại bước xuống từ ghế sau của một chiếc Rolls-Royce. Woo Seung nghĩ rằng đó có thể là khách nên cúi đầu rồi từ từ di chuyển bước chân, vì vô cớ lọt vào tầm mắt của hắn thì cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Trên đường đi, cậu nhặt vài mẩu thuốc lá rơi vãi. Lúc cậu xoay người về phía cửa tự động thì thấy người đàn ông đã đến gần từ lúc nào. Woo Seung lùi lại một bước, dùng cử chỉ ngoan ngoãn để ra hiệu mời hắn vào trước.

Keng!

Chính lúc đó, một lon nước bị bóp móp lăn đến chân cậu.

Lon nước dừng lại ở khoảng cách vài bước chân rồi trào hết chất lỏng bên trong ra ngoài.

Coca cola zero sugar, Woo Seung ngẩn ngơ nhìn dòng chữ khắc quanh lon nước rồi ngẩng đầu lên.

Người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía này, với một tay đút trong túi quần thể thao.

"Gì."

Hàng lông mày bên trái được cắt tỉa gọn gàng nhướng lên. Ý là 'Nhìn cái gì?'.

"..."

Woo Seung mím môi dưới rồi ngoan ngoãn cúi đầu. Vẻ mặt của người đàn ông trông không hề tầm thường nên cơ thể cậu theo bản năng mà co rúm lại.

Hơn nữa, đối phương lại có đến hai người. Đằng sau người đàn ông ném lon nước xuống đất còn có một người đàn ông khác mặc vest cao tương đương, đó là người lúc nãy đã đi vòng qua mui xe và mở cửa sau.

Cậu cúi đầu chờ họ đi vào. Phải nhặt lon nước sau khi họ đi, ngay khoảnh khắc cậu đang nghĩ vậy thì người đàn ông dùng chân đá cái lon.

Keng, cùng với tiếng động, lon nước lăn lông lốc đến ngay trước mặt Woo Seung. Đây rõ ràng là một hành động gây sự. Xem ra hắn ta chắc chắn là người trong ban quản lý của biệt quán, người đã nghe kể về chuyện Woo Seung gây ra ở khu chính.

"Không nhặt à?"

"...Dạ?"

Người đàn ông thản nhiên hất cằm về phía lon nước.

"Tôi đang giúp cậu nhặt cho nhanh hơn đấy chứ."

Đúng là những lời trơ trẽn. Ánh mắt của Woo Seung rơi xuống theo cái hất cằm của hắn.

Dọc theo vệt lăn của lon nước, một vệt bẩn màu đen còn vương lại trên sàn. Một tiếng thở dài dâng lên đến tận cổ họng, nhưng cậu đã quen nén nó lại. Rồi cậu nhặt lon nước lên.

"Cậu là lao công à?"

Người đàn ông hỏi.

"...Không phải ạ."

"Thế thì dọn làm gì?"

Cố ý ném rác ra như bảo cậu dọn đi rồi còn nói những lời như vậy, rốt cuộc là có ý gì đây.

"Chỉ là... vì có rác thôi ạ."

Woo Seung cẩn thận lắc lon nước để ước chừng lượng chất lỏng còn lại bên trong. Cậu đã định bụng rằng nếu còn nhiều thì sẽ ghé vào nhà vệ sinh đổ vào bồn rửa mặt trước khi đến phòng chờ.

Người đàn ông nhìn Woo Seung như thể thấy cậu thật kỳ lạ.

"Ừ. Dọn cho sạch vào."

Nhưng đó cũng chỉ là thoáng chốc, hắn nhanh chóng mất đi hứng thú rồi quay đi. Cùng lúc tấm thân to như bức tường xoay đi, người đàn ông khác vẫn đứng sừng sững như tượng đá sau lưng hắn đã nhấn nút PUSH bên cạnh cửa kính.

"À."

Trước khi vào trong, người đàn ông chỉ về phía sau như quên mất điều gì. Nơi đầu ngón tay hắn chỉ chính là chỗ đậu xe mà chiếc Rolls-Royce vừa tiến vào lúc nãy.

"Chỗ kia cũng có rác đấy."

Woo Seung nhìn hắn với vẻ mặt sững sờ, còn người đàn ông thì nhếch mép cười.

"Vậy thì vất vả cho cậu rồi."

Cửa kính mở ra, một mùi hương khử mùi quen thuộc bay tới, rồi người đàn ông biến mất sau cánh cửa đó.

Đúng là một người kỳ lạ. Cậu đã nghĩ vậy khi nhìn tấm lưng rộng đang xa dần. Phải đến khi người đàn ông vào trong được khoảng 1 phút thì Woo Seung mới cất bước.

Dĩ nhiên là sau khi đã nhặt rác rơi bên cạnh chiếc Rolls-Royce như lời hắn nói.

***

Biệt quán nằm ở dưới tầng hầm.

Woo Seung trước giờ luôn đi lên trên, lần đầu tiên đặt chân lên những bậc thang đi xuống tầng hầm. Toàn cảnh phòng chờ cũng không khác khu chính là mấy. Ngoại trừ chỗ ngồi ra thì tất cả đều là đồ đạc, nào là ví cầm tay, giày cao gót và áo khoác ngoài được cởi ra vứt bừa bãi khắp nơi, và không có món nào trong số đó không phải là hàng hiệu.

Dù mùi hương khử mùi lấp đầy hành lang hay khung cảnh của phòng chờ không khác mấy so với khu chính, nhưng có lẽ vì ở dưới tầng hầm nên không khí có vẻ hơi ngột ngạt.

Woo Seung ngồi vào một góc phòng chờ và cố gắng thích nghi với môi trường đã thay đổi. Vài người nhìn về phía này với vẻ mặt tò mò, nhưng không ai bắt chuyện với cậu. Woo Seung ngơ ngác nhìn những người đang túm tụm trên ghế sofa đánh bạc.

"Anh ơi. Anh có muốn ăn không?"

Chàng trai đang ngồi bên cạnh ăn chả cá xiên đột ngột chìa tay ra. Trên tay cậu ta là một xiên chả cá mới còn chưa bóc vỏ. Thấy Woo Seung do dự không nhận ngay, cậu ta liền niềm nở bắt chuyện.

"Mua hai tặng một đấy ạ. Anh ăn đi."

"Không, không sao ạ. Tôi vừa mới đánh răng xong."

"À, vậy ạ? Chan Il à, mày ăn không?"

Chan Il đang nằm ườn trên ghế sofa đối diện nghịch điện thoại liền thờ ơ đáp lại, "Cứ để đó đi. Tao xem xong phòng này rồi ăn." Nghe vậy, chàng trai liền ném xiên chả cá về phía gần đó.

"Mà anh bao nhiêu tuổi rồi ạ? Gọi là anh đúng chứ?"

Vừa nhai chả cá sồn sột, chàng trai vừa hỏi. Dù có kiểu tóc vuốt ngược gọn gàng và mặc bộ vest cách tân, nhưng cậu ta vẫn toát lên vẻ non nớt.

"Hai mươi sáu tuổi."

"Đúng là anh rồi. Hầu như ai cũng lớn tuổi hơn em cả. Nhưng mà trông anh trẻ quá nên em mới hỏi cho chắc."

Chàng trai ném que chả cá đã ăn xong lên bàn rồi cười.

"Em là Hyo Jun. Park Hyo Jun. Ở trong phòng thì người ta gọi là Jae Woo... mà thôi, sao cũng được. Anh cứ gọi em là Hyo Jun nhé."

"Tôi là Woo Seung. Yoon Woo Seung."

"Ồ, Woo Seung? Victory? Win?"

Khi cậu cười và gật đầu thì Hyo Jun lại hỏi, "Tên thật à?" Cậu lại gật đầu không ngớt.

"Anh cười trông hiền hơn hẳn đấy."

Hyo Jun cụp đuôi mắt xuống rồi nói mấy lời vô vị rằng ở trong phòng thì không nên cười. Woo Seung đáp lại một cách vừa phải và tiếp tục cười. Dù có hơi ngượng ngùng nhưng so với việc ngồi im như phỗng thì có ai đó bắt chuyện vẫn thoải mái hơn.

"Có khách chọn rồi."

Một người đàn ông mặc áo sơ mi gọn gàng mở cửa phòng chờ bước vào.

"Lần chọn lại nên chỉ những đứa lúc nãy chưa vào thì vào thôi."

Đó là Kim Jeong Oh, một trong những trưởng phòng của biệt quán, thường được gọi là Trưởng phòng Kim. Anh ta nhìn quanh phòng chờ một vòng rồi chỉ vào vài người, "Cậu, cậu."

"Jae Woo, lúc nãy vào chưa?"

"Chưa ạ."

"Vậy thì cũng vào xem đi. Bên cạnh đó... cậu tên gì?"

Người mà anh ta chỉ chính là Woo Seung. Hyo Jun đã nhanh nhảu trả lời trước.

"À, anh này hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên ạ."

"Thế tôi mới hỏi tên là gì."

Woo Seung siết chặt đầu gối rồi đáp, "Là Yoon Woo Seung ạ." Vừa nói cậu cũng vào đi, người đàn ông vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

"Đứng dậy nhanh cái chân một chút xem nào. Lề mà lề mề."

Anh ta giục giã những nhân viên đang uể oải đứng dậy bằng giọng nói khó chịu.

Các nhân viên ồ ạt rời khỏi phòng chờ rồi đi dọc hành lang. Hành lang cũng chẳng khác khu chính là bao, những cánh cửa xếp dọc theo bức tường và ở góc tường có đặt một chậu cây cảnh lớn.

Khi đến trước cánh cửa có ghi số '7', Kim Jeong Oh đã cho các nhân viên dừng lại. Tất cả đều đứng sát vào tường, chờ đợi cửa mở.

"Lạ thật. Phòng số 7 mà sao Trưởng phòng Kim lại vào xem khách chọn nhỉ..."

Nghe thấy tiếng Hyo Jun lẩm bẩm, Woo Seung chỉnh lại trang phục của mình. Tim cậu đập thình thịch, nhanh đến mức lạ thường. Trước khi vào phòng lúc nào cũng vậy, nhưng hôm nay lại đặc biệt dữ dội. Chắc là do môi trường đã thay đổi.

"Người để chọn đã đến rồi ạ."

Kim Jeong Oh gõ cửa cộc cộc rồi vào trong trước. Một bộ ghế sofa vải màu xám nhạt được xếp theo hình chữ U, ở giữa là một chiếc bàn hình chữ nhật màu đen. Độ sáng không quá thấp nên cũng bớt đi cảm giác của một quán rượu giải trí, chắc chắn là phòng này có vẻ được bật nhiều đèn hơn những phòng khác.

Woo Seung là người thứ năm bước vào phòng, và cậu ngay lập tức mở to mắt.

Ở ghế chính có một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông trong bộ đồ thể thao thoải mái trông không hề xa lạ.

"..."

Hắn rít một hơi thuốc thật sâu rồi nhả ra. Khói thuốc lan ra trong không trung và con ngươi của người đàn ông từ từ di chuyển từ trái sang phải.

Lát sau, hắn dụi điếu thuốc đang kẹp giữa những ngón tay vào gạt tàn. Xèoo, làn khói cháy bùng lên để lại một mùi khó chịu.

"Jeong Oh."

"Vâng, thưa Giám đốc."

Trước tiếng gọi của người đàn ông, Kim Jeong Oh chắp tay trước bụng, cung kính đáp lời.

"Hết người rồi hay sao?"

Hắn bỏ chân đang vắt chéo xuống rồi ấn mạnh vào thái dương. Kim Jeong Oh còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông đã lại lên tiếng.

"Để cả lao công vào cho khách chọn à?"

Đó là một giọng nói thoáng nghe thì có vẻ tinh quái, mà cũng có vẻ hung dữ.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.