"Dạ? Lao công ạ?"
Kim Jeong Oh đưa mắt quét qua các nhân viên với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có vấn đề gì sao ạ..."
Kim Jeong Oh đan hai tay vào nhau và cười gượng gạo. Cái vẻ vô lễ khi vào phòng chờ dùng một ngón trỏ chỉ "cậu, cậu" đã không còn nữa, việc anh ta ngập ngừng cuối câu đã cho thấy rõ sự bối rối của mình.
Woo Seung cắn chặt môi dưới rồi thả ra. Người mà gã đàn ông đang ám chỉ chính là cậu, và người duy nhất biết điều đó cũng chỉ có mình cậu.
"Có vấn đề gì sao?"
Người đàn ông đang thoải mái tựa người vào ghế sofa nhại lại giọng điệu của Kim Jeong Oh.
"Một thằng nhãi lau dọn đang đứng cho khách chọn đây này."
Ánh mắt của Kim Jeong Oh hướng về bàn tay của hắn đang đặt hờ hững trên bàn. Đó là một cử động theo phản xạ. Khi người đàn ông cầm lấy chiếc bật lửa, Kim Jeong Oh lo lắng liếm môi dưới.
"Lau dọn. Khách chọn."
"..."
"Có từ nào không hiểu hả? Jeong Oh?"
Xoẹt tách, xoẹt tách. Mỗi khi bánh xe bật lửa quay, nó lại phát ra âm thanh như tiếng kim loại cọ vào nhau. Kim Jeong Oh nuốt nước bọt ừng ực.
"Thưa Giám đốc. Hay là mấy đứa này không vừa ý ngài..."
Đúng lúc đó, người đàn ông vung tay thật mạnh như thể đang ném một quả bóng chày. Đó chính là bàn tay vừa nãy còn đang nghịch chiếc bật lửa.
"Hự!"
Kim Jeong Oh giật mình ôm đầu rồi co người lại một cách khó coi.
Thế nhưng, trái với tiếng hét của anh ta, chiếc bật lửa chỉ khẽ đập vào vai anh ta một cái rồi rơi xuống sàn. Ấy là vì người đàn ông vung tay như muốn ném đi đã thả lỏng lực ở giây cuối cùng.
Sau một khoảng lặng ngắn, Kim Jeong Oh từ từ duỗi thẳng người ra.
"Chỉ là đùa thôi mà hét toáng lên như thế thì phải làm sao."
"..."
"Làm người khác ngượng chết đi được."
Trái ngược với lời nói đùa của gã đàn ông, không khí trong phòng trở nên đáng sợ khôn tả.
"Trừ lao công, tất cả ra ngoài hết đi."
Nghe lời người đàn ông, các nhân viên nhìn nhau dò xét, vẻ mặt lộ rõ sự không hiểu chuyện gì. Woo Seung đảo tròn con ngươi rồi miễn cưỡng bước lên nửa bước. Cậu cảm thấy nếu còn chần chừ ở đây thì sự việc sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, đây là ngày đầu tiên cậu đến biệt quán nên không thể để lại ấn tượng xấu được.
"Thưa, Trưởng phòng. Chuyện là..."
Cậu nhìn Kim Jeong Oh rồi từ từ nói.
"Lúc nãy tôi có dọn dẹp một chút ạ. Ở… ở ngoài cổng. Tôi đã nhặt một ít rác ở bãi đậu xe..."
"..."
"Nên tôi nghĩ là vị khách đây đã hiểu lầm tôi là lao công ạ."
Woo Seung vội vàng xoay người về phía người đàn ông.
"Thưa quý khách. Tôi... không phải là lao công đâu ạ. Xin lỗi ngài."
Mồ hôi rịn ra giữa hai bàn tay đang đan vào nhau. Cậu không biết phải làm gì với lòng bàn tay đã trở nên ẩm ướt, chỉ có thể chờ đợi lời nói của người đàn ông.
"À. Cậu không phải là lao công à?"
Người đàn ông nhếch mép cười.
"...Vâng. Xin lỗi ngài."
Hắn uể oải vẫy tay về phía sau lưng Woo Seung, ra hiệu cho họ đi ra ngoài.
"Jeong Oh. Bảo Hoon Young đến đây một chút. À, cậu tên gì?"
Người đàn ông đang nói thì ngừng lại rồi nhìn Woo Seung.
"...Là Woo Seung ạ. Yoon Woo Seung."
"Ừ, nói là đã chọn Woo Seung rồi."
"Vâng, thưa Giám đốc. Tôi hiểu rồi ạ."
Kim Jeong Oh kính cẩn cúi gập người rồi dẫn các nhân viên rời khỏi phòng. Rào rào, hơn chục người đàn ông vừa đi ra thì một sự tĩnh lặng bao trùm như thể chưa từng có sự ồn ào nào xảy ra.
"Không làm việc à?"
Người đàn ông nhìn Woo Seung đang đứng yên rồi nói. Woo Seung cầm lấy chai nước khoáng và lon trà lúa mạch Haneul Bori đặt ở cuối bàn rồi đến bên cạnh người đàn ông.
Rượu và đồ nhắm vẫn chưa được dọn ra nên trên bàn chỉ có những chiếc ly úp ngược. Thông thường rượu sẽ được mang ra trước khi khách chọn, nên đây là một chuyện lạ. Kim Jeong Oh rõ ràng đã nói là chọn lại mà... Cậu ngập ngừng định hỏi 'Có cần tôi mang rượu ra không ạ?'.
Thế nhưng, có một thứ quen thuộc lọt vào tầm mắt cậu. Woo Seung không hề do dự mà đứng dậy, lấy hai lon coca đặt cạnh lon trà Haneul Bori mang đến. Cậu vừa lật ly lại định rót coca vào thì người đàn ông dùng lòng bàn tay chặn miệng ly.
"Rót ra ly thì không ngon đâu."
"À... vâng."
Woo Seung đẩy lon nước đã bật nắp về phía trước người đàn ông. Gã cười như thể thấy thú vị.
"Nghe nói cậu vốn ở khu chính à."
"Vâng."
Sao hắn lại biết nhỉ, đó là nghi vấn đầu tiên nảy ra trong đầu cậu. Tuy nhiên, cậu không nói lời nào thừa thãi, vì nhìn cái cách Kim Jeong Oh luống cuống thì gã đàn ông này có vẻ không phải là một vị khách bình thường.
Và rồi cậu cảm thấy câu trả lời của mình có lẽ hơi quá ngắn nên vội vàng nói thêm.
"Tôi đã từng ở khu chính ạ."
Hắn nhìn Woo Seung chằm chằm. Woo Seung cũng từ từ nhìn vào mắt hắn, sao cho không quá vô lễ nhưng cũng không để lộ vẻ sợ sệt. Cậu giấu đi bàn tay đang tê dại vì sợ hãi bằng cách cuộn nó thành nắm đấm.
Dù không phải là một gương mặt non nớt nhưng trông hắn cũng không lớn tuổi. Khoảng cuối tuổi đôi mươi? Khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo chỉ có thể được diễn tả bằng từ đẹp trai. Đường nét góc cạnh và khối đậm, nhưng đuôi mắt và đôi môi lại thanh thoát. Đó là một gương mặt mang lại cảm giác như được vẽ bằng những nét vẽ hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là...
"Đẹp trai chết đi được, phải không?"
Người đàn ông đang chống cằm lên mu bàn tay bỗng lên tiếng.
"...Vâng. Ngài rất đẹp trai."
"Tại sao lại đến biệt quán?"
Như thể ngay từ đầu hắn đã chẳng hề tò mò về câu trả lời của Woo Seung, người đàn ông dễ dàng chuyển chủ đề.
Bàn tay đang đặt trên đầu gối của cậu giật nảy, run rẩy. Cậu chỉ nghĩ nhân viên hay trưởng phòng sẽ hỏi câu đó chứ chưa từng ngờ rằng sẽ nghe nó từ một vị khách, nên trong thoáng chốc đầu óc cậu ngừng hoạt động.
"Lý do..."
Woo Seung thận trọng mở lời.
"Tôi có phải kể hết toàn bộ không ạ?"
Người đàn ông cười.
"À! Nếu kể hết thì... tôi sợ ngài sẽ thấy chán."
Cậu vội vàng nói thêm trong khi dò xét sắc mặt của đối phương. May mắn là người đàn ông chỉ cười chứ không có vẻ gì là bực mình.
"Ừ. Có vẻ sẽ chán chết đi được thật."
Ngay lúc cậu không biết phải đáp lại lời trêu chọc đó như thế nào thì cánh cửa mở ra. Người xuất hiện chính là người đàn ông đã bước xuống từ ghế lái lúc nãy. Chắc là anh ta đã cởi áo khoác ngoài nên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Tay áo được xắn lên để lộ những hình xăm phủ kín cánh tay anh ta, chúng còn trải dài xuống tận mu bàn tay. Nó hoàn toàn không hợp với gương mặt chỉn chu trông như một nhân viên văn phòng, nên ban đầu cậu đã ngỡ mình nhìn nhầm.
"Hoon Young. Mang ít rượu ra đây."
Hoon Young đang đưa tài liệu cho người đàn ông thì dừng lại với vẻ mặt khó hiểu.
"Rượu ạ?"
"Ừ. Cho cậu này uống."
"À, tôi..."
Woo Seung vội vàng lên tiếng. Người đàn ông đang lật giở tài liệu liếc nhìn Woo Seung.
"Rượu thì không cần đâu ạ. Tôi uống coca cũng được."
"Coca là của tôi mà."
"À... Vậy tôi uống trà lúa mạch ạ."
Người đàn ông lật lại tờ giấy đã xem qua rồi quẳng xấp tài liệu lên bàn.
"Không muốn uống rượu à?"
"Tôi bị viêm thực quản ạ... Tuần này tôi đang định sẽ phải kiêng cữ."
Người đàn ông nhăn đuôi mắt lại rồi cười.
"Giờ thì tôi biết tại sao cậu lại đến biệt quán rồi đấy."
Nghe câu đó, Woo Seung không vội vàng xin lỗi mà lại nói một câu khác.
"Tôi chỉ uống trà lúa mạch cũng có thể vui vẻ được mà."
Trước giờ cậu đã gặp không biết bao nhiêu vị khách khó chiều, cũng từng trải qua đủ mọi chuyện kỳ quái.
Mỗi khi nói mình không uống rượu, khách hàng thường được chia làm hai loại. Một là bên đồng ý, và hai là bên bực bội hỏi tại sao lại không uống. Mỗi lần như vậy, Woo Seung đều tùy theo tính cách của khách hàng mà dùng một lời bào chữa thích hợp để thoát khỏi tình thế, có lúc thì được, có lúc lại không.
"Vậy sao?"
Người đàn ông thản nhiên vươn tay ra. Hắn bật lon trà Haneul Bori rồi rót ào ào vào ly, sau đó đặt ngón trỏ lên vành ly và đẩy một đường về phía trước Woo Seung. Thứ chất lỏng màu lúa mạch đầy ắp sóng sánh như thể sắp sửa trào ra ngoài.
"Uống đi."
Woo Seung siết chặt đầu gối rồi thả ra, từ từ đưa tay lên bàn, rồi cậu cầm ly lên.
"Cụng ly nhé?"
Cậu nghĩ rằng chẳng được lợi lộc gì nếu để lộ ra vẻ sợ hãi và bối rối, vì vậy Woo Seung cố gắng lờ đi cảm giác ớn lạnh vừa lướt qua gáy mình.
"Được, cụng ly."
Người đàn ông thoải mái nâng lon nước lên và chạm vào ly của cậu. Woo Seung kề môi vào ly rồi uống. Cậu vừa đặt ly xuống thì người đàn ông đã nói ngay.
"Ly đầu tiên phải một hơi cạn sạch chứ."
Woo Seung không do dự mà cầm ly lên lần nữa. Sau khi uống cạn, cậu lau môi rồi nói với người đàn ông, "Tôi cạn ly rồi đây." Cậu còn cố tình giơ chiếc ly chỉ còn vương lại vệt nước chảy dài lên cho hắn thấy.
"..."
Ánh mắt của người đàn ông lướt qua chiếc ly thủy tinh đang được giữ bởi những ngón tay mảnh khảnh rồi nhanh chóng rời đi. Không một lời khen, thậm chí một nụ cười nhạt cũng không có. Hắn chỉ chống cằm rồi nhìn Woo Seung chằm chằm.
Đây là lúc cần phải lanh lợi đổi chủ đề, thế nhưng trước khi Woo Seung kịp nói gì thì người đàn ông đã ra tay trước.
Hắn vươn tay lấy chiếc ly rỗng mà Woo Seung vừa uống cạn, đưa lên mũi và ngửi. Cùng với hành động kỳ quặc đó, người đàn ông nghiêng đầu.
"Sao lại có mùi rượu nhỉ?"
Woo Seung nuốt nước bọt ừng ực.
"Vừa đi một phòng rồi mới qua đây à?"
"Không phải đâu ạ. Phòng chờ, là do tôi ở trong phòng chờ lâu quá..."
Sự thật rằng đây là phòng đầu tiên, chỉ cần gọi Kim Jeong Oh vừa mới ra ngoài vào là sẽ sáng tỏ, vì thế Woo Seung vội vàng viện ra một lý do khác.
"Vậy à? Lạ thật đấy."
Nếu có thể, cậu thật sự muốn xòe bàn tay ra trước miệng rồi hà hơi một cái, nhưng dù có làm vậy thì cũng không thể nào có mùi rượu được. Trước khi vào đây cậu không chỉ đánh răng mà còn súc miệng nữa. Chắc có lẽ mùi rượu đọng lại trong phòng chờ đã ám vào người cậu rồi.
"Uống tiếp đi."
"..."
"Chẳng phải cậu bảo sẽ làm cho vui vẻ sao."
Ngón tay với đốt ngón to bè gõ nhẹ vào lon trà Haneul Bori. Woo Seung theo phản xạ cầm lon nước lên rồi rót vào ly.
Trong lúc đó, người đàn ông cầm lại xấp tài liệu đã quẳng sang một bên để đọc. Woo Seung ngoan ngoãn nhấp từng ngụm trà lúa mạch ở bên cạnh.
"Hoon Young."
"Vâng."
"Cái này là do các nhân viên tự viết, đúng không?"
"Vâng, đúng vậy ạ."
Nhân viên? Tự viết?
Mãi đến lúc này Woo Seung mới nhận ra tài liệu trong tay người đàn ông là gì. Người đàn ông cũng hành động như thể không quan tâm việc cậu có nhìn hay không, nên những dòng chữ ghi trên giấy hiện ra rất rõ.
Đó là sơ yếu lý lịch do chính cậu viết.