Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 3


Thứ đầu tiên lọt vào mắt cậu là tấm ảnh thẻ. Dù đã bôi hồ dán kín mặt sau của tấm ảnh, nhưng vì sợ nó rơi ra nên cậu còn cẩn thận dùng thước miết chặt.

Bất chấp nỗ lực lúc đó, một góc của tấm ảnh vẫn hơi cong lên. Thời gian mà bản sơ yếu lý lịch này được cất giữ như hiện ra trước mắt.

Woo Seung mân mê ngón tay, lơ đãng nhìn tấm ảnh thẻ. Tóc mái ngắn cũn khiến chân mày lộ ra rõ mồn một, gương mặt không một nét cười trông có vẻ hờn dỗi. Cậu chỉ tìm đến những nơi có phí cắt tóc không quá mười nghìn won, kết quả là mái tóc lúc nào cũng trong bộ dạng đó. Tóc mái bị cắt cụt lủn trên chân mày khiến gương mặt vốn đã không giống với tuổi thật trông lại càng ngây ngô hơn.

'Nghe nói có một thứ gọi là maiking, kiểu như nhận trước một khoản tiền rồi trả lại sau. Anh cũng chỉ nghe người ta nói thôi nên không rõ lắm. Nếu em tò mò thì anh hỏi giúp cho cũng được.'

Đó là lúc cậu còn làm ở nhà máy chế biến cá ngừ. Dù không quen biết ai nhưng sau một năm, tự nhiên cũng có những người trở nên thân thiết. Người thân nhất là anh Young Chan ở cùng tầng trong ký túc xá. Công việc của anh khác với cậu chuyên làm công đoạn đóng gói, nhưng hễ xong lượng hàng trong ngày là họ lại thay phiên nhau tụ tập ở phòng của mỗi người để uống rượu.

'Mày bán mặt kiếm ăn được mà, sao lại phải khổ sở ở đây làm gì?'

Bàn tay của người anh làm công việc phân tách từng bộ phận của con cá ngừ đông lạnh được chuyển đến bàn mổ lúc nào cũng nứt nẻ. Dù có bôi bao nhiêu kem dưỡng da thì đôi tay hay ngâm nước ấm cũng không khá hơn là bao. Trước khi rời nhà máy, bàn tay đã nắm lấy tay cậu và dúi vào đó năm mươi nghìn won vẫn thô ráp như thế, nghĩ lại thì có lẽ bây giờ cũng chẳng khác là bao.

Vào cuối tuần, anh ấy luôn cùng những người anh lớn hơn mình cả chục tuổi đến các tụ điểm ăn chơi. Nghe đâu chỉ cần vui vẻ dơ bẩn với mấy cô em là mọi mệt mỏi trong tuần đều tan biến hết. Anh cũng thỉnh thoảng kể lại cho Woo Seung nghe những câu chuyện mà mình hóng được, một trong số đó là chuyện về 'tiếp viên'.

'Em làm sao mà làm được công việc đó.'

'Sao lại không? Mày cao ráo thế này, mà quan trọng là mặt tiền ngon nghẻ vãi ra.'

'...'

'Mấy ông anh tao chém gió với mấy cô em là ở nhà máy có một thằng nhan sắc đỉnh của chóp, thế là các cô ấy hứng thú lắm đấy. Mày ở cái tầm đó đấy, thằng nhãi này.'

Đó là một câu chuyện mà dù nghe cậu cũng chẳng thấy vui chút nào, vì cậu nghĩ những người làm việc ở nơi như vậy đều đã được định sẵn rồi. Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã có hứng thú với maiking.

"Sức uống, ba ly soju."

"..."

"Không hút thuốc."

Người đàn ông chậm rãi đọc tờ giấy ở mặt sau bản sơ yếu lý lịch, từng chữ từng chữ một như thể cố tình đọc cho cậu nghe.

Đó là tờ giấy mà người quản lý đã đưa cho vào ngày phỏng vấn, bảo rằng cứ thoải mái ghi vào để tham khảo những thứ như sức uống, ngày giờ làm việc mong muốn.

Dù là ở Gangnam, dù tòa nhà có lộng lẫy đến đâu hay quy mô thế nào thì cũng chỉ là một tụ điểm giải trí. Cậu chẳng hề nghĩ đến việc họ sẽ giữ lại sơ yếu lý lịch. Thế nhưng ngay trong buổi phỏng vấn đầu tiên, người quản lý đã bảo Woo Seung mang sơ yếu lý lịch đến, sau đó còn kiểm tra kỹ cả chứng minh thư nhân dân.

Dù thấy lạ nhưng cậu cũng không để tâm nhiều, vì lúc đó cậu đang quá cần tiền và cho rằng sơ yếu lý lịch cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi. Ấy vậy mà cậu lại điền mục học vấn và kinh nghiệm làm việc một cách tỉ mỉ quá mức... Dù sao thì lúc đó cậu đã gấp gáp đến thế.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thứ trong tay người đàn ông không chỉ là một tờ giấy. Đằng sau đó còn có thêm vài tờ nữa.

Woo Seung bất giác nhổm người dậy. Hình ảnh được in ở mặt sau trông thế nào cũng giống như được chụp lại từ màn hình camera giám sát. Nếu bị đuổi khỏi cả biệt quán... Vậy thì...

"Uống hết rồi à?"

Người đàn ông đang vắt chéo chân xem giấy tờ thờ ơ hỏi.

"Vâng. Tôi… tôi uống hết rồi ạ."

Woo Seung vội vàng gật đầu. Hắn liếc nhìn chiếc ly rỗng trên tay Woo Seung rồi nói.

"Hoon Young. Mang thêm cái đó ra đây."

Hoon Young đang ngồi ở cuối ghế sofa xem máy tính bảng liền lập tức xoay người rời khỏi phòng. Không lâu sau anh ta quay lại, trên tay là một hộp giấy. Không cần người đàn ông ra lệnh, anh ta tự mình xé hộp rồi đẩy về phía Woo Seung. Bên trong hộp giấy có 30 lon trà Haneul Bori.

Woo Seung bất giác siết chặt chiếc ly. Ken két, tấm kính trơn láng bị đẩy đi tạo ra một âm thanh khó nghe.

"Mở giúp cậu nhé?"

Người đàn ông thân thiện hỏi.

"...Không cần đâu ạ. Tôi tự làm được."

Woo Seung đưa bàn tay run rẩy lên lấy một lon. Tổng dung tích 250ml. Nãy giờ cậu đã uống hai lon, tức là tương đương với một chai nước khoáng 500ml.

Woo Seung ngậm ngụm trà lúa mạch đã rót ra ly trong miệng rồi khó khăn nuốt xuống. Ban đầu rõ ràng là có vị thơm bùi, nhưng giờ thì lại hơi ngấy. Nếu uống thêm nữa thì lúc đó...

"Tên ngài... là gì ạ?"

Cậu đặt ly nước đã vơi đi khoảng một phần ba xuống rồi bắt chuyện với người đàn ông. Có lẽ vì lòng sốt ruột đã vô tình bộc phát nên cậu nói nhanh hơn bình thường. Cậu đã mạnh miệng tuyên bố rằng dù không uống rượu cũng có thể vui vẻ, nên cậu phải làm gì đó.

"Yeom Tae Jeong."

"Tuổi thì à... tôi có thể hỏi được không ạ?"

"Cậu nghĩ tôi bao nhiêu tuổi?"

Dù người đàn ông không rời mắt khỏi tờ giấy nhưng cũng không phớt lờ câu hỏi của Woo Seung. Woo Seung vắt óc suy nghĩ rồi thận trọng trả lời.

"Hai mươi... chín?"

Thực ra chỉ nhìn vào khí chất thì có một điểm khó nói là ở độ tuổi đôi mươi, nhưng gương mặt không một nếp nhăn của người đàn ông lại khiến cậu bận tâm, nên Woo Seung đã nói một con số nhỏ hơn so với suy nghĩ của mình.

"Đúng không ạ?"

"Không."

Người đàn ông thờ ơ đáp lại.

"Vậy thì..."

Thấy hắn không có vẻ gì là bực mình, cậu lại lấy hết can đảm định hỏi. Tuy nhiên, câu trả lời của đối phương lại nhanh hơn.

"Bằng tuổi cậu đấy?"

Người đàn ông vừa nói vừa giơ bản sơ yếu lý lịch lên đặt ngang bên cạnh mặt Woo Seung, rồi hắn nhìn luân phiên tấm ảnh thẻ và Woo Seung.

"Trông trẻ con vãi. Hay là cậu khai gian tuổi đấy?"

Woo Seung định lắc đầu thì vội vàng mở miệng. Cậu nghĩ nếu chỉ dùng hành động lắc đầu để trả lời thì người đàn ông sẽ không thích.

"Tôi không khai gian đâu ạ. Vốn dĩ tôi trông hơi… hơi trẻ."

"Thế à? Tiếc thật."

Tờ giấy được đặt xuống bàn. Hoon Young ngay lập tức thu dọn và cất giấy tờ đi, rồi anh ta xem đồng hồ trên cổ tay và ra hiệu gì đó cho người đàn ông bằng ánh mắt.

"Làm gì đấy? Không uống à."

Woo Seung nhanh chóng uống một ngụm trà lúa mạch rồi lại lên tiếng. Ý nghĩ phải tiếp tục cuộc trò chuyện bủa vây lấy cậu như một nỗi ám ảnh, bởi vì thứ chất lỏng đã dâng lên đến tận cổ họng như thể sắp sửa trào ra ngoài.

"Ngài có thường đến quán không ạ?"

"Không."

"Tôi hát cho ngài nghe nhé?"

"Không."

Mỗi lần đặt một câu hỏi, cậu lại phải uống cạn một ly. Nếu Woo Seung không uống, ánh mắt của người đàn ông sẽ chỉ luân phiên nhìn vào chiếc ly và con ngươi của cậu. Rõ ràng là một sự ép buộc. Mãi đến lúc này, một dự cảm nhỏ nhoi mới lóe lên trong cậu.

Mục đích của hắn chỉ đơn thuần là muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Woo Seung khi bị ép uống nước.

Dù có hỏi câu gì đi nữa thì câu trả lời của người đàn ông cũng chỉ có một. Lẽ ra cậu không nên phớt lờ cái cảm giác ớn lạnh lướt qua gáy lúc nãy. Woo Seung chẳng thể làm gì với đầu ngón tay đang tê dại, chỉ biết siết chặt chiếc ly. Chiếc ly đặt trên đầu gối rung lên khiến thứ chất lỏng bên trong sóng sánh.

"Woo Seung. Cậu sợ tôi à?"

Trong giọng nói của người đàn ông có nhuốm một ý cười mờ nhạt.

Nên trả lời là không sao?

Vậy thì người đàn ông có nguôi giận rồi bảo cậu đừng uống nữa không?

Woo Seung không dám đoán mò về gã. Cậu hoàn toàn không thể biết được hắn đang vui hay đang bực mình. Vì vậy, Woo Seung quyết định tin vào ý cười trong giọng nói của người đàn ông.

"Vâng. Tôi sợ ạ."

Đồng thời cậu cũng chừa cho mình một lối thoát.

"...Nhưng mà chỉ hơi… hơi sợ một chút thôi ạ."

Lông mày của người đàn ông nhướng lên thành một hình tam giác nhọn.

"Tại sao chỉ sợ một chút?"

Hắn xoay hẳn người về phía Woo Seung, gác tay lên lưng ghế sofa rồi vắt chân phải lên đùi trái. Lồng ngực của người đàn ông mở rộng hoàn toàn về phía Woo Seung.

Woo Seung bất chợt nghĩ, người đàn ông này thật là to con. Không chỉ bờ vai rộng và lồng ngực vạm vỡ, mà ngay cả bàn tay đang tinh nghịch lúc lắc của hắn cũng rất to. To đến mức cậu nghĩ rằng nếu hắn xòe tay ra thì có thể che hết cả khuôn mặt của mình.

"Tôi hỏi tại sao chỉ sợ một chút."

Ngón tay dài của hắn gõ nhẹ vào má Woo Seung. Rõ ràng chỉ là một cú gõ đùa giỡn, nhưng lực tác động lên ngón tay lại không hề nhẹ. Khuôn mặt đang không chút phòng bị của cậu bị hất mạnh sang một bên.

"Cái bật lửa..."

"Bật lửa? Ừ, vừa uống vừa nói đi."

Hắn khẽ hất cằm như đang dỗ dành một đứa trẻ, thúc giục cậu uống thêm. Ực, ực. Ánh mắt của người đàn ông hạ xuống nơi yết hầu nhô ra trên chiếc cổ mảnh khảnh.

"Lúc ngài ném cái bật lửa tôi đã rất sợ. Nhưng mà... ngài không ném mạnh nên tôi mới nói là chỉ sợ một chút thôi ạ."

Woo Seung khó khăn lắm mới nói hết câu rồi vội vàng lấy tay che miệng. Dù chỉ là một cử động nhỏ cũng khiến cho chỗ nước đầy trong bụng như đang sóng sánh. Cậu thậm chí còn cảm thấy sợ hãi rằng nếu vô ý nuốt nước bọt thì có thể sẽ nôn ra ngay lập tức.

"Muốn nôn à?"

Woo Seung liều mạng lắc đầu.

"Vậy à? Thế uống thêm nữa nhé?"

Vành mắt cậu nóng bừng lên. Không biết có phải vì nhịn cơn buồn ói hay không mà cả người cậu bắt đầu nổi da gà, bắt đầu từ sau gáy.

Cậu thậm chí không còn tâm trí để tính xem mình đã uống bao nhiêu lon trong đầu. Sau khi mở nắp lon thứ sáu, cậu đã không thể đếm được nữa.

"Bảo là không uống rượu cũng vui mà."

Người đàn ông xem đồng hồ đeo trên tay.

"Chẳng vui chút nào."

Rồi hắn nói với Hoon Young đang đứng trước máy karaoke, "Đi thôi, Hoon Young." Người đàn ông đứng dậy rồi bẻ cổ sang hai bên. Rắc, một âm thanh rợn người như tiếng xương khớp va vào nhau vang lên.

Woo Seung bịt chặt miệng, cố gắng chịu đựng. Ruột gan cậu cuộn lên cồn cào cứ như cơ thể đang bị những con sóng dữ xô đẩy. Lòng bàn tay cậu đã ươn ướt vì thứ nước chua không kịp nuốt xuống.

"Nếu có nôn thì dọn sạch rồi hãy đi."

Woo Seung vội chớp mắt. Đôi mắt đối diện có màu nhạt đến kinh ngạc, tựa như caramel tan chảy.

"Cậu dọn dẹp giỏi lắm mà."

Trước khi rời đi, người đàn ông cầm lấy lon coca mà Woo Seung đã mở sẵn. Đôi chân dài sải bước băng qua căn phòng. Ngay khoảnh khắc người đàn ông bước qua cánh cửa do Hoon Young mở và cánh cửa đóng lại một lần nữa, Woo Seung liền bật dậy và lao đi.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.