Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 4


"Ọe!"

Thứ nước sóng sánh va vào yết hầu như sắp sửa trào ra ngoài. Cậu tức tốc chạy vào phòng vệ sinh bên trong phòng hát. Vừa mở cửa ra, cậu đã khuỵu xuống ôm lấy bồn cầu, thậm chí còn không có tâm trí để lật nắp lên.

"Khụ, ọe!"

Không biết có phải vì cả ngày chưa ăn gì không mà thứ tuôn ra chỉ toàn là trà lúa mạch mà cậu đã bị ép uống. Chất lỏng màu vàng nhạt trào ngược qua cổ họng như một dòng sông vỡ bờ.

Bàn tay bám vào bồn cầu run lên bần bật. Cơn buồn nôn khiến vành mắt cậu nóng bừng rồi ứa nước mắt. Đầu cậu nóng ran và mắt như muốn rớt ra ngoài.

"Hức, hừ..."

Nước bọt dính nhớp kéo thành một sợi dài. Woo Seung giật vài tờ giấy rồi thô bạo lau miệng. Cậu giật nước rồi bước ra đứng trước gương, một khuôn mặt trắng bệch với vành mắt đỏ hoe hiện ra trong đó.

Cậu rửa tay và súc miệng. Vị nhạt nhẽo cứ đọng lại trên đầu lưỡi nên có lẽ tốt hơn hết là nên đánh răng. Cậu rũ vai bước ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy có ai đó đang ở trong phòng.

"Này."

Là Kim Jeong Oh.

"...Vâng, thưa Trưởng phòng."

Woo Seung lần lượt dùng lòng bàn tay và mu bàn tay để lau miệng. Ánh mắt của Kim Jeong Oh rơi xuống phần dưới khuôn mặt vẫn còn ẩm ướt của cậu.

"Nôn à?"

Anh ta vừa hỏi vừa nhìn thùng trà Haneul Bori được đặt nguyên hộp trên bàn.

"...Vâng."

"Tên là Woo Seung, đúng không?"

"Vâng. Là Yoon Woo Seung ạ."

Chỗ nước chưa lau hết đọng lại giữa hai bàn tay đang đan vào nhau. Cậu không biết phải làm gì với lòng bàn tay ướt sũng, chỉ biết ngoan ngoãn đứng yên chờ đợi những lời sắp tới. Kim Jeong Oh xoa trán cùng với một tiếng thở dài.

"Tôi biết là cậu mới đến biệt quán nên chắc cũng nghĩ là phải làm này làm nọ."

"..."

"Nhưng đừng có làm mấy trò đó. Giám đốc lịch sự nên mới cho qua đến mức này thôi. Gây chuyện để ngài ấy chướng mắt thì cậu được cái gì. Ngoài thiệt thân ra thì còn được gì không?"

"Tôi xin lỗi."

"Là nhân viên thì phải làm việc trong phòng chứ. Mất mặt thật..."

Kim Jeong Oh chép miệng rồi không nói nữa. Woo Seung nhìn xuống chân anh ta và im lặng. Ngoài lời xin lỗi ra, cậu cũng chẳng còn gì khác để nói.

"Ra ngoài đi. Sau này liệu mà cẩn thận."

"Vâng, tôi xin lỗi."

Khi ra ngoài hành lang, không khí có vẻ bớt ngột ngạt hơn một chút. Cậu hít một hơi thật sâu rồi quay trở lại phòng chờ. Những nhân viên không được chọn vẫn còn ở đó. Khác với lúc đầu nhanh chóng không còn quan tâm nữa, giờ đây vài người đang nhìn Woo Seung chằm chằm.

"Anh ơi. Đây này!"

Hyo Jun vỗ vỗ lên ghế sofa, ra hiệu cho cậu lại đây. Dù sao thì người duy nhất quen mặt cũng chỉ có cậu ta nên Woo Seung không từ chối mà đi tới đó.

"Thế nào rồi anh?"

Chắc là cậu ta lại vừa ăn gì đó nên miệng thoang thoảng mùi nước tương ngọt.

"Tiền thì sao? Anh nhận được bao nhiêu tiền?"

"...Tôi không nhận được tiền."

"Hả? Thật á?"

Hyo Jun mở to mắt và hỏi đi hỏi lại có thật không.

"Chỉ nói chuyện một chút rồi ngài ấy bảo có việc nên đi thôi."

"Không có chuyện gì khác ạ?"

"...Vâng."

Chẳng lẽ phải có chuyện gì khác sao? Woo Seung theo phản xạ dò xét sắc mặt của đối phương. Hyo Jun ngồi khoanh chân rồi xoay hẳn người về phía này.

"Em cũng mới đến đây không lâu nên không rõ lắm. À, em từ Nonhyeon Tree qua đây. Dù sao thì, cái vị khách trong phòng mà anh vừa gặp ấy, nghe nói người đó là giám đốc ở đây đấy."

"À..."

Vì danh xưng để gọi hầu hết khách hàng đều là giám đốc nên lúc Kim Jeong Oh gọi người đàn ông là "thưa Giám đốc", cậu cũng cho qua mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng không ngờ đó lại là giám đốc thật sự của 'Kirin'. Nghĩ đến tuổi của người đàn ông thì có hơi kinh ngạc.

"Anh có biết ở đây với Crown không? Chỗ đó giống như khu chính bên mình vậy, nhưng dù sao thì ngài ấy cũng quản lý cả chỗ đó, rồi ở Dosan-daero..."

Không chỉ quán bar tiếp viên mà cả Ten Pro, Ten Cafe, hàng loạt những tụ điểm ăn chơi nổi tiếng ở Gangnam cứ thế tuôn ra từ miệng cậu ta. Vì nghĩ rằng sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa nên cậu chỉ nghe tai này rồi bỏ qua tai kia, nhưng đó đều là những nơi mà Woo Seung đã từng nghe qua trong lúc làm việc.

Có lẽ vì sự ồn ào của Hyo Jun mà ánh mắt của những người đang tụ tập trong phòng chờ lại càng thường xuyên hướng về phía này hơn lúc nãy. Woo Seung cảm thấy không thoải mái vì điều đó và mong rằng Hyo Jun sẽ nói vừa phải về 'giám đốc' rồi dừng lại.

"Nghe nói là hơi vô duyên nhưng lại boa tiền rất hậu hĩnh."

"À..."

"Nên em mới hỏi xem anh có nhận được không."

Thứ duy nhất nhận được chỉ là một bụng trà Haneul Bori bị ép uống, Woo Seung đành chậm rãi gật đầu. Dù người đàn ông đã bỏ đi giữa chừng nhưng dù sao nghe nói đó là giám đốc nên cậu chỉ nghĩ rằng mình sẽ không phải lo bị trừ tiền TC. 

(TC: Table Charge là khoản phí cơ bản mà khách hàng phải trả cho mỗi giờ (hoặc mỗi block thời gian quy định, ví dụ: 2 tiếng) mà một tiếp viên (host) ngồi phục vụ tại bàn của họ.)

***

Không thể từ chối lời rủ rê đi giải rượu của Hyo Jun, cậu đã cùng cậu ta ăn một bữa muộn ở quán ăn. Dù đã là lúc bình minh đang lờ mờ sáng nhưng ngoài vài bàn trống ra thì tất cả đều đã có người ngồi.

Hầu hết đều là các cô gái làm việc hoặc là tiếp viên ở gần đó nên ai nấy cũng đều trang điểm đậm và chăm chút đến từng sợi tóc. Trên con phố san sát những quán lounge bar và tụ điểm ăn chơi, quán canh giải rượu 24 giờ lúc nào cũng đông khách nhất vào rạng sáng như thế này.

"Bà chủ ơi. Cho hai canh giải rượu đặc biệt ạ!"

"Ấy không. Tôi… đặc biệt nhiều lắm. Bà chủ ơi, cho một suất thường thôi ạ."

Người phụ nữ có vẻ là bà chủ quán hướng về phía nhà bếp và hét lớn. Dáng vẻ của bà ấy với chiếc vòng cổ bằng vàng trông có vẻ nặng trịch trên cổ thật ấn tượng.

"Một đặc biệt, một thường!"

Hyo Jun hỏi liệu cậu có ăn gì trong phòng không. Cậu ta nói vậy là vì thỉnh thoảng cũng có những vị khách gọi đồ ăn bên ngoài vào. Woo Seung lắc đầu.

"Suất thường có được không anh?"

"Tại khẩu vị của tôi hơi kén..."

"Chắc vì vậy nên anh mới gầy thế à?"

Một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay gầy gò của Woo Seung rồi thả ra. Đó là một sự thân thiện không giống với mối quan hệ của những người mới gặp lần đầu hôm nay. Việc đề nghị nói chuyện thoải mái cũng khiến cậu thấy phiền hà nên đã từ chối, nhưng trước lời đề nghị gần như là ép buộc lặp đi lặp lại, cậu đành phải chấp nhận.

Nói một cách hay ho thì Hyo Jun là người hòa đồng, còn nói xấu thì cậu ta có xu hướng xem nhẹ người khác. Cậu ta vừa quan sát phản ứng của đối phương vừa điều chỉnh khoảng cách một cách thích hợp. Có thể ai đó sẽ thấy khó chịu vì điều đó, nhưng Woo Seung thì không. Ở biệt quán mới đến này, có một người dù đối xử với mình có hơi suồng sã một chút nhưng vẫn liên tục bắt chuyện thì lại hay.

Quan sát trong phòng chờ thì thấy cậu ta có vẻ thân thiết với tất cả các nhân viên, chứ không phải chỉ đặc biệt thoải mái với mỗi mình cậu. Nếu không ở dưới trướng cùng một người quản lý thì hầu hết đều sẽ giữ kẽ, nhưng xem ra bản tính vốn dĩ của cậu ta đã là người niềm nở rồi.

"Canh giải rượu đặc biệt, canh giải rượu thường ra rồi đây. Coca là dịch vụ nhé!"

"Wow, cảm ơn bà chủ ạ!"

Hyo Jun toe toét cười rồi mở lon coca. Ngay sau đó, coca được rót ào ào vào ly bia. Chiếc ly được đặt trước mặt Woo Seung cùng với tiếng bọt khí vỡ tan.

"Anh biết quán Taper ở phía đối diện kia không? Nghe nói bà chủ ở đây từng là quản lý ở đó đấy."

Hyo Jun vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu chéo về phía sau. Giọng nói "Kia kìa, cái người đeo vòng cổ vàng ấy ạ" chứa đầy sự ngưỡng mộ.

"Nghe đồn là bà ấy đào mỏ mà được cái quán này đấy, đỉnh thật."

Woo Seung không cố tình quay lại nhìn. Dù là đào mỏ được quán hay là gì đi nữa thì cũng chẳng có chút liên quan gì đến cậu.

Cậu dùng thìa khuấy đều phần nước dùng đỏ au trong chiếc nồi đất, gạt bắp cải muối sang một bên rồi múc một thìa nước dùng nếm thử.

"Ngon thật."

"Đúng không ạ? Quán này ngon lắm. Dù phải đi bộ hơi xa một chút."

Hyo Jun múc cơm rồi chan canh vào. Chắc là cậu ta đói thật, chỉ với vài lần đưa thìa, chiếc nồi đất đã nhanh chóng thấy đáy, khác hẳn với Woo Seung chỉ mới ăn được vài miếng.

"Anh ăn ít thật đấy."

Hyo Jun nhìn chiếc nồi đất của Woo Seung chẳng vơi đi là mấy so với lúc đầu rồi làm một vẻ mặt ngạc nhiên. Nước dùng kim chi củ cải dính trên khóe miệng cậu ta. Woo Seung đưa cho cậu ta một tờ giấy ăn.

"Nước... no bụng quá rồi."

Nói rồi cậu định uống coca nhưng một gương mặt chợt hiện lên trong đầu khiến cậu lại đặt ly xuống. Vừa mới nghĩ đến mà bụng đã lại thấy buồn nôn.

"Nước? À. Anh cũng đổ rượu đi à."

Hyo Jun ngậm thìa trong miệng rồi cười khúc khích. Đó là một nụ cười như thể rất hiểu ý.

"Em cũng toàn phải uống hết một lon Haneul Bori rồi mới bắt đầu mà."

Có người uống rượu giỏi thì ắt cũng có người uống kém, ngay cả nhân viên tiếp viên cũng không ngoại lệ.

Uống hết một lon Haneul Bori trước rồi để trống nó. Sau đó, giả vờ uống whisky, ngậm trong miệng rồi nhổ ngược lại vào lon rỗng. Những vị khách say xỉn không tài nào biết được sự thật đó. Hyo Jun cười và nói rằng số lon Haneul Bori mà cậu ta uống theo cách đó chắc cũng phải đến vài trăm lon rồi.

Woo Seung gật đầu như thể đồng cảm. Dù không phải vì lý do đó mà cậu bị no nước, nhưng cũng chẳng có lý do gì để phải nói ra sự thật.

"Anh ơi, nếu anh không ăn nữa thì em ăn hộ được không ạ?"

"Ừ... nhưng mà là đồ ăn thừa đó, có sao không?"

"Aish, anh cũng có ăn bao nhiêu đâu. Đưa em đi."

Woo Seung nhấc chiếc nồi đất lên rồi đặt trước mặt Hyo Jun. Cậu ta lập tức nhúng phập chiếc thìa vào. Cái nết ăn ngấu nghiến như hùm của cậu ta thật đáng kinh ngạc.

"Anh bảo anh sống ở Hwagok đúng không ạ? Em ở Daerim nên trên đường về anh cho em xuống nhờ nhé. Em gửi nửa tiền taxi."

Đó là khoảng thời gian vừa mới qua khung giờ đêm tính thêm phụ phí. Dù vậy, nghĩ đến giá taxi đã tăng thì đáng lẽ ra cậu nên đợi chuyến tàu đầu tiên như mọi khi. Thật ra cậu cũng chưa có ý định tan làm sớm như vậy, nhưng vì lời rủ rê của Hyo Jun nên đành phải ra về. Cậu mới chỉ đi được vài phòng nên không thể chi tiêu thêm ở đây được nữa, nhưng Woo Seung, như mọi khi, đã không thể từ chối.

"Ừ. Để tôi gọi Kakao."

Chiếc taxi bắt được ngay lập tức lao nhanh trên con đường rạng sáng vắng tanh. Hyo Jun xuống xe ở ga Daerim. Cậu ta vẫy tay rồi biến mất vào giữa con hẻm đầy những biển hiệu tiếng Trung.

Cậu mở cửa sổ và hít một hơi thật sâu không khí tờ mờ sáng, mặc cho cơ thể hứng trọn cơn gió lạnh với hy vọng mùi rượu và thuốc lá ẩm mốc tích tụ trong người sẽ thoát ra ngoài. Thật ra là vì bụng cậu cứ cuộn lên buồn nôn không chịu nổi. Hít thở không khí lạnh thì cũng thấy đỡ hơn một chút, nhưng quả nhiên là cậu không nên cố ăn canh giải rượu.

"Thưa anh. Anh xuống ở đây được không ạ? Đường hẹp quá nên hơi khó quay đầu xe ra. Tôi vừa mới nhận được cuốc xe..."

"Dạ? À, vâng. Tôi sẽ xuống ạ."

Vì tài xế nói rằng nếu đi vào sâu hơn sẽ khó quay đầu xe nên cậu đành phải xuống xe ở đầu hẻm. Chiếc taxi phải tiến rồi lùi đến ba bốn lần mới có thể thoát ra khỏi con đường. Cậu ngơ ngác nhìn đèn hậu của chiếc xe đang xa dần rồi xoay người lại.

Bên dưới bức tường đầu tiên khi bước vào hẻm chất đầy rác thải được mang ra đúng giờ. Cậu lẳng lặng đi qua những ngôi nhà đã tắt đèn rồi rẽ trái ở góc đường, khu nhà trọ nơi cậu sống hiện ra.

Trên bàn phím khóa cửa ra vào, các số 2, 5, 6, 9 đã mờ đi thấy rõ. Ấy là do đã mấy năm rồi mật khẩu cửa ra vào không được thay đổi.

Két, bỏ lại sau lưng tiếng động khó chịu như tiếng cào xuống sàn, cậu đi xuống nửa bậc thang. Nhà của Woo Seung là căn phòng bán hầm, ở tầng thấp nhất của khu nhà.

Vừa mở cửa ra, một luồng không khí ẩm thấp đã chào đón cậu. Cậu bật máy hút ẩm rồi đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa trước. Trong căn nhà tối om, tiếng nước rơi và tiếng máy hút ẩm chạy hòa lẫn vào nhau, vang vọng.

Cậu thậm chí còn không sấy tóc mà nằm vật ra giường, đến sức để cầm máy sấy cũng không còn. Cậu xoay người nằm nghiêng rồi bật điện thoại lên, một tin nhắn chưa đọc đang chờ đợi cậu.

[Hóa đơn điện tử của KEPCO [gửi từ web] [KEPCO] Thông báo tiền điện tháng 4 năm 20XX]

[Hongdae thẳng tiến?]

Woo Seung chỉ trả lời tin nhắn của Jae Min hẹn gặp vào tuần sau, rồi tắt điện thoại. Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi hóa đơn điện tử được gửi đến, nhưng cậu vẫn chưa xem. Ấy là vì cậu cảm nhận rõ rệt rằng mùa hè đang đến gần. Cậu có thể trì hoãn việc thanh toán cho đến hết tháng này, nhưng tháng sau thì nhất định phải thanh toán.

Cậu nằm ngửa nhìn lên trần nhà và lắng nghe tiếng tim mình đập. Bụng cậu vẫn còn cồn cào buồn nôn. Cậu định nôn ra thêm một lần nữa nhưng nghĩ rằng chắc cũng chẳng còn gì để nôn nên đành từ bỏ, thật ra là cậu không còn chút sức lực nào để dậy đi đến phòng tắm.

Cậu nhìn lên góc trần nhà loang lổ vết nấm mốc được lau chùi một cách qua loa rồi từ từ nhắm mắt lại. Trong cuộc đời không có phúc phận này, may mắn là không có chứng mất ngủ.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.