Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 216


“Đừng có để sau này rồi mới làm ầm lên đấy.”

“……”

“Chuyện gì thế. Hử?”

Hắn đùa giỡn, dùng răng ngoạm nhẹ vào sống mũi cậu. Trước hành động thể hiện tình cảm có chút nhồn nhột này, Woo Seung ngập ngừng một lúc rồi mới khẽ lên tiếng.

“Lúc nãy…”

“Lúc nãy?”

“Lúc nói chuyện với cô gái kia, tại sao anh lại cười?”

Tae Jeong hỏi lại, “Cô gái nào?” rồi nhướng mày.

“Vâng. Người đã hỏi xin số của anh…”

“À, cô gái đó.”

Dường như lúc này mới nhớ ra, Tae Jeong chậm rãi gật đầu. Woo Seung mím chặt môi, chờ đợi câu trả lời tiếp theo.

Nhìn bộ dạng đó của cậu, đôi mắt đen của Tae Jeong nhanh chóng ánh lên vẻ thích thú.

“Sao nào. Tôi không được cười à?”

“Hả?”

Đó là một câu trả lời cậu không hề ngờ tới. Woo Seung đang quay mặt đi để che giấu vẻ ngượng ngùng, chợt giật mình kinh ngạc. Cậu thật sự không nghĩ Tae Jeong sẽ nói như vậy.

“Không phải, ý tôi là…”

Woo Seung chỉ biết mấp máy môi với vẻ mặt ngơ ngác như một đứa trẻ.

“A, bây giờ tôi mà cười ở bên ngoài chắc Woo Seung sợ lắm đây.”

Woo Seung lập tức đáp lại, “Không phải như vậy.” nhưng dĩ nhiên là Tae Jeong chẳng thèm để vào tai.

“Vậy thì tại sao tôi lại không được cười.”

Hắn hất cằm ra hiệu cho cậu nói ra một lý do hợp lý. Dù nụ cười tinh quái nở trên môi cho thấy hắn đang đùa giỡn, nhưng Woo Seung đang bối rối nên chẳng thể nhận ra ý nghĩa đó.

“Vì chẳng có lý do gì để cười cả…”

Một lúc lâu sau thì câu trả lời lí nhí như muỗi kêu cuối cùng cũng thoát ra, Tae Jeong liền phá lên cười. Gáy của Woo Seung đỏ bừng lên.

Tae Jeong cứ cười mãi, vùi mặt vào bờ vai gầy của cậu như thấy cậu đáng yêu đến chết đi được. Dáng vẻ đó của hắn trông thật đáng ghét, khiến cho ý chí phải bắt hắn trả lời bằng được trỗi dậy trong lòng cậu.

“Tại sao anh lại cười?”

Tae Jeong khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Mặt vẫn còn đỏ như hoa hồng mà lại bám riết dai dẳng ra phết.

“Tôi đang hỏi tại sao anh lại cười, nghe không.”

“Ghen tuông trông đáng sợ thật đấy nhỉ?”

Dù chẳng đáng sợ chút nào, Tae Jeong vẫn giả vờ sợ hãi để trêu chọc cậu.

“Cậu tò mò đến vậy à?”

“……”

“A. Nói cho cậu biết, hay là không nhỉ.”

Trước thái độ đùa giỡn đến cùng của hắn, Woo Seung tủi thân mím chặt môi. Cậu quay ngoắt đầu đi với vẻ mặt cứng ngắc rồi nói.

“Không muốn nói thì thôi.”

Tae Jeong chộp lấy cằm dưới của Woo Seung rồi hôn thật sâu lên má cậu. Cùng lúc đó, hắn nói bằng một giọng đầy ý cười.

“Vì nghĩ đến cậu nên tôi mới cười đấy.”

Trước câu trả lời bất ngờ, Woo Seung hỏi lại, “Ý anh là sao?”

“Cách nói chuyện của cô ta giống cậu mà.”

Thấy vẻ mặt Woo Seung vẫn còn đầy nghi hoặc, Tae Jeong nhún vai.

“Lúc Woo Seung nhà ta ngày xưa còn dùng kính ngữ ấy.”

“……”

“‘Chắc là vậy ạ’, ‘Vâng, em nghĩ là vậy ạ’. Ngày nào cậu cũng nói thế này mà. Dù trong lòng đéo nghĩ vậy.”

Mặt thì cứ xị ra. Tae Jeong bắt chước lại bộ dạng của Woo Seung lúc đó, mắt xệ xuống, môi thì bĩu ra. Đó là một vẻ mặt vừa thờ ơ lại vừa có vẻ đầy bất mãn một cách kỳ lạ.

“Tôi có làm vậy bao giờ đâu.”

Nhìn khuôn mặt chẳng giống mình chút nào, Woo Seung lập tức phản bác rằng mình chưa từng như vậy.

“Cái gì cần thừa nhận thì phải thừa nhận chứ, Woo Seung à.”

“……”

“Tôi nhìn cậu còn nhiều hơn cả cậu nhìn mình đấy.”

Trước câu nói đó cậu chẳng thể nào cãi lại được. Bởi vì dù ở đâu thì Tae Jeong cũng luôn dõi theo cậu, đến mức chỉ cần quay đầu là có thể chạm mắt ngay.

“Giờ được chưa?”

Như muốn hỏi lời mình nói có sai không, hắn cười một cách vênh váo rồi cầm tay Woo Seung vòng qua cổ mình. Sau đó, hắn đỡ mông Woo Seung rồi nhẹ nhàng bế bổng cậu lên.

“A!”

Woo Seung giật mình kinh ngạc trước tầm nhìn đột ngột cao lên, vội vàng ôm chặt lấy cổ Tae Jeong.

“Bảo một tiếng rồi hãy bế lên chứ…”

Như chẳng hề nặng nề, Tae Jeong thản nhiên ôm Woo Seung đi vào phòng ăn. Hắn đặt Woo Seung lên bàn ăn, chống hai tay hai bên để giam cậu lại rồi hôn chụt một cái lên thái dương.

“Đến giờ Woo Seung uống thuốc rồi.”

Tae Jeong lấy một ly nước không quá lạnh đưa cho cậu. Hắn còn tử tế đến mức lấy gói thuốc từ trên kệ xuống rồi xé ra giúp cậu.

“Bệnh nhân, a ra nào.”

Nhưng hắn cũng trêu chọc một cách kỳ quặc, sau khi chờ Woo Seung uống hết thuốc, hắn nói phải kiểm tra xem cậu có giấu thuốc đi không rồi nắm lấy cằm dưới của cậu, bắt cậu há miệng ra.

“Cái gì, hựt!”

Hắn xoay mặt Woo Seung qua lại để kiểm tra. Không dừng lại ở đó, hắn hôn cậu rồi tỉ mỉ luồn lách khắp cả dưới lưỡi, giữa răng hàm và má trong, sau đó mới rút phắt lưỡi ra.

“Làm gì thế…”

“Ừm, trò chơi bệnh viện?”

Dáng vẻ nhún vai đầy tinh quái của hắn trông thật đáng ghét. Woo Seung liếc xéo hắn, rồi đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu lại hắn một trò tương tự.

“Chỉ cần… kiểm tra xem đã uống thuốc chưa thôi à?”

“Gì cơ?”

“Không, chỉ là tôi tự hỏi không biết có cần kiểm tra chỗ khác không…”

Bàn tay Tae Jeong đang chống trên bàn ăn bỗng siết chặt lại. Gân xanh dữ tợn nổi lên trên mu bàn tay, cơ cẳng tay cũng giật nhẹ.

Khóe môi Tae Jeong cứng lại. Ánh mắt Woo Seung thoáng dừng lại trên cơ hàm đang nổi lên một cách rắn rỏi của hắn. Đó là một ánh mắt kỳ lạ như đang quan sát từng phản ứng của đối phương.

“Ha…”

Tae Jeong bật ra một tiếng cười khẩy khi nhận ra điều đó. Trước lời khiêu khích ngấm ngầm, máu trong người hắn như bùng cháy. Đôi mắt hắn lóe lên, hắn nở một nụ cười đầy nhục dục rồi nắm chặt lấy gáy Woo Seung.

“Ưt!”

Cảm nhận được sự căng thẳng ngay trước khi hắn lao tới, Woo Seung hơi rụt cổ lại, Tae Jeong liền kéo tóc cậu một cách nhẹ nhàng.

“Không phải là cậu chỉ nhử mồi rồi rụt lại đấy chứ?”

“……”

“Nếu vậy thì đệt, tôi sẽ bực mình lắm đấy. Woo Seung à.”

Vì hôm qua đã làm tình nên hôm nay cậu không hề mong đợi gì. Woo Seung đã cố gắng đáp ứng hết dục vọng của Tae Jeong, nhưng việc phải lao vào nhau hai ngày liên tiếp quả thực khá là mệt mỏi. Hơn nữa, mai là thứ Hai cậu phải đi làm nên Tae Jeong cũng đã dằn lại ham muốn, định rằng sẽ chỉ ngoan ngoãn ôm Woo Seung ngủ thôi.

Thế nhưng, cậu lại là người chủ động tung mồi như đang thăm dò trước.

“……”

Woo Seung đang bị nắm chặt trong tay hắn một cách bất lực, khẽ cụp mi mắt xuống rồi từ từ ngước lên. Giữa hàng mi khẽ lay động, một đôi mắt trong veo lộ ra. Nơi đó tuy thoáng hiện lên vẻ mềm mại, lại ẩn chứa một sức mạnh dịu dàng có thể nắm giữ và điều khiển Tae Jeong.

“Vì tôi muốn làm nên mới đang thăm dò đây.”

Đầu ngón tay Tae Jeong tê rần vì khoái cảm.

“Ha, đệt…”

Ngay khoảnh khắc ấy, Tae Jeong không thể kìm nén thêm được nữa mà lao vào. Tựa như một con thú hoang vồ lấy con mồi trong chớp mắt, khuôn mặt hắn ngập tràn một niềm khoái lạc kỳ dị.

***

Ánh bình minh lờ mờ lui dần, nhường chỗ cho buổi sáng.

Woo Seung ngồi trên ghế phụ cứ ngủ gà ngủ gật suốt, mãi đến lúc xe đã tới nhà máy một lúc lâu sau cậu mới tỉnh giấc. Dù đã ngả ghế ra sau hết mức để có được tư thế thoải mái nhất, nhưng cơ thể đã bị hành hạ suốt một đêm dài vẫn đang gào thét.

Cậu dụi dụi mắt, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ thì đột nhiên có tiếng ‘tách’ của máy ảnh vang lên. Tae Jeong đang dùng điện thoại chụp hình cậu.

“Gì thế. Sao lại chụp?”

“Vì trông như trẻ con.”

Hắn thản nhiên nói ra những lời nghe thật sởn da gà. Woo Seung kinh ngạc, nhưng Tae Jeong chỉ nhìn vào Woo Seung trong tấm ảnh rồi cười khì khì, “Aish, đáng yêu chết đi được.” Ngón tay cái của hắn lướt vun vút trên màn hình, xem ra trong lúc cậu ngủ thì hắn không chỉ chụp một hai tấm.

Cậu uống nước rồi xem giờ. Vẫn còn dư dả 30 phút nữa mới đến giờ làm. Woo Seung thoải mái tựa vào ghế rồi nhìn Tae Jeong. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tae Jeong liền đặt điện thoại xuống.

“Tae Jeong à, này.”

Woo Seung đắn đo một lúc rồi mới khẽ gợi chuyện. Thật ra cậu định hỏi ngay khi về nhà hôm qua, nhưng chẳng hiểu sao lại thành ra đến tận bây giờ mới nói.

“Có khi nào… gia đình anh biết chuyện của chúng ta không?”

Có lẽ đây là một chủ đề hắn không hề ngờ tới, bàn tay Tae Jeong đang mân mê những ngón tay của Woo Seung liền khựng lại. Hắn nhìn cậu bằng một ánh mắt như đang thăm dò điều gì đó, rồi ngay sau đó đáp lại bằng một giọng điệu thờ ơ.

“Ừ, biết.”

Lúc này cậu mới hiểu được cảm giác canh cánh trong lòng là gì. Ánh mắt của anh trai Tae Jeong không đơn thuần chỉ là nhìn một người bạn của em trai mình, mà ý nghĩa của nó có chút mơ hồ. Ánh mắt nán lại một cách khác thường cũng khiến cậu canh cánh trong lòng mãi. Cậu đã cho rằng đó là mình nhầm, nhưng nếu đúng như lời Tae Jeong nói thì có lẽ không phải là nhầm lẫn.

“Anh đã nói khi nào?”

Thay vì trả lời, Tae Jeong tựa đầu vào ghế rồi làm ra vẻ mặt hờn dỗi.

“Sao.”

“……”

“Biết cả gia đình tôi biết chuyện rồi nên thấy toi rồi à?”

“Gì chứ…”

Tae Jeong bắt đầu châm chọc một cách cay nghiệt, hỏi có phải vì cậu thấy không thể rút lui được nữa không. Woo Seung không hiểu lý do tại sao hắn đột nhiên hờn dỗi, nên trước hết cậu xoa xoa bàn tay đang nắm lấy tay hắn để dỗ dành.

“Không phải vậy… Tôi lo lắng nên mới hỏi.”

“Lo lắng?”

“Vì dĩ nhiên là họ sẽ phản đối thôi.”

Woo Seung nhìn xuống bàn tay to và rắn chắc hơn mình rồi bình tĩnh nói tiếp.

“Làm gì có gia đình nào lại chấp nhận chuyện hẹn hò với đàn ông chứ.”

“……”

“Với lại, Tae Jeong anh lại đặc biệt thân thiết với gia đình… nên tôi lo nhỡ đâu vì tôi mà anh lại cãi nhau với họ.”

“……”

“Chuyện anh trai anh bám theo hôm qua cũng khiến tôi hơi bận tâm…”

Hiểu được điều Woo Seung đang lo lắng, hắn liền làm ra một vẻ mặt kỳ lạ.

“Chuyện đó quan trọng à?”

“…Quan trọng chứ?”

Tae Jeong chưa một lần nào nghĩ rằng gia đình mình sẽ là trở ngại cho mối quan hệ này. Nói đúng hơn là hắn thậm chí còn chưa từng mảy may nghĩ đến.

“Nếu lỡ họ phản đối thì…”

“À, phản đối.”

Tae Jeong thờ ơ tựa đầu vào ghế, lặp lại lời của Woo Seung.

“Vậy thì…”

“……”

“Tôi phải cầu xin họ cho tôi được hẹn hò với Woo Seung à?”

Thái độ xem nhẹ nỗi lo của cậu khiến cậu có chút phật lòng. Khóe môi Woo Seung cứng lại, nhưng Tae Jeong vẫn giữ một thái độ dửng dưng. Đối với hắn, việc cậu tự mua lấy nỗi lo cỏn con này thật vừa đáng yêu vừa buồn cười.

“Lo lắng cái gì.”

“……”

“Với tôi, cậu là ưu tiên số một mà.”

Hắn kéo tay Woo Seung lại rồi hôn chụt một cái lên chiếc nhẫn.

“Không giống như ai đó.”

Cứ giữ nguyên tư thế đó, hắn chỉ liếc mắt lên nhìn thẳng vào Woo Seung. Lời nói ghim một chiếc gai nhọn và ánh mắt tựa như gông cùm khiến Woo Seung thoáng chốc giật mình.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.