Hidden Track. Yoon quản sự.
Phía trước khu trung tâm thương mại phức hợp nối liền với nhà ga là một biển người. Woo Seung đi về phía lề đường cách trạm xe buýt một đoạn, nơi ô tô có thể tạm dừng.
Coong, vì mải nhìn thẳng về phía trước, cậu đã đá phải một lon nước ngọt bị vứt trên đất. Cậu xác nhận có thùng rác ở phía trạm xe buýt rồi tự nhiên cúi xuống nhặt chiếc lon bị móp lên.
Đúng lúc ấy.
Pin-!
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Woo Seung giật mình rụt cổ lại rồi ngẩng đầu lên.
“Chào.”
Từ ghế sau của chiếc xe đang từ từ dừng lại, Tae Jeong khẽ vẫy tay. Hắn nhìn lon nước ngọt mà Woo Seung đang nhặt rồi làm ra vẻ mặt ngạc nhiên một cách khoa trương.
“Oa, lại nhặt rác nữa à?”
Tuy đúng là cậu định nhặt lên để vứt vào thùng rác, nhưng nghe những lời đó không hiểu sao cậu lại thấy ngượng ngùng. Woo Seung tay vẫn cầm chiếc lon, từ từ đứng thẳng dậy. Cùng lúc đó hắn bước xuống xe.
Hắn nhanh chóng bước tới rồi thản nhiên lấy chiếc lon từ tay Woo Seung. Hắn vừa tung nó lên trời rồi bắt lấy, vừa lẩm bẩm một mình những lời khó hiểu, “Bản tính à.”
“Đưa đây, để tôi vứt cho.”
“Không thích.”
Hắn né bàn tay đang chìa ra của cậu, xoay người qua lại rồi cười một cách tinh quái.
“Yeom Tae Jeong.”
Giữa lúc hắn đang đùa giỡn, một giọng nói trầm hậu cất lên từ phía sau gọi tên hắn. Âm thanh đó phát ra từ một chiếc xe đang đỗ ngay trước chiếc xe của Tae Jeong. Cửa sổ ở ghế sau được hạ xuống, từ đó, một người đàn ông với mái tóc được chải ngược ra sau gọn gàng đang nhìn về phía này.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Woo Seung đã có chút ngạc nhiên. Người đàn ông đó trông giống hệt Tae Jeong. Cảm giác như thể Tae Jeong chỉ cần nhiều hơn bây giờ khoảng 10 tuổi nữa là sẽ có dáng vẻ y như người đàn ông ấy.
“Tae Jeong à.”
“……”
“Yeom Tae Jeong.”
Người đàn ông lại gọi Tae Jeong một lần nữa. Tae Jeong, nãy giờ cứ làm lơ, cuối cùng cũng ‘Aish’ một tiếng rồi ngửa đầu ra sau. Từng hành động của hắn đều toát ra vẻ khó chịu.
“Ở yên đây.”
Tae Jeong khẽ xoa rối tóc Woo Seung rồi quay người đi. Hắn tiện tay ném chiếc lon đang cầm vào thùng rác bên cạnh trạm xe buýt.
Tae Jeong tiến lại gần chiếc xe, đặt tay lên nóc xe rồi hơi cúi người xuống. Hắn dường như đang nói chuyện gì đó với người đàn ông ở ghế sau, nhưng cậu không thể nghe rõ.
“……”
Woo Seung cố gắng kiềm chế sự chú ý cứ hướng về phía đó. Cậu có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rằng người đó là người thân của Tae Jeong. Nếu không phải vậy thì không thể nào giống nhau đến thế được. Có lẽ đó là người anh trai hơn nhiều tuổi mà Tae Jeong từng nhắc đến.
“Biết rồi.”
Cùng với câu trả lời đầy cáu kỉnh, Tae Jeong dùng lòng bàn tay đập mạnh vào nóc xe.
“Đi, đi đi.”
Trước hành động vô lễ đó, người đàn ông lập tức cau mày. Dù vậy Tae Jeong cũng chẳng hề để tâm đến. Hắn cáu kỉnh vuốt ngược tóc ra sau rồi quay người đi, tiến thẳng về phía Woo Seung.
Và ngay khoảnh khắc đó, Woo Seung lại chạm mắt với người đàn ông.
“A…”
Sau một hồi đắn đo, cậu hơi cúi người chào.
Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng Woo Seung sẽ chào mình. Rồi anh ta bật cười phì một tiếng. Ngay cả khuôn mặt khi cười của anh ta cũng giống hệt Tae Jeong.
Cùng lúc cửa sổ xe từ từ kéo lên, chiếc xe cũng lăn bánh. Chiếc xe mà Tae Jeong đi đến cũng nối đuôi theo sau rồi nhanh chóng khuất dạng.
“Anh trai anh à?”
Tae Jeong đáp “Ừ.” một cách thờ ơ. Trông hắn có vẻ không muốn nhắc đến chuyện về anh trai mình.
“Hai người cãi nhau hả?”
Cậu cẩn thận hỏi, Tae Jeong liền nhướng mày lên. Phản ứng cứ như vừa nghe phải một chuyện gì đó ngớ ngẩn.
“Không?”
“Vậy sao mặt anh…”
“Trông như cứt à?”
“Trông không được tốt.”
Woo Seung khẽ nhíu mày, Tae Jeong liền cười khanh khách. Hắn khoác vai Woo Seung rồi nói tiếp như không có gì to tát.
“Cứ can thiệp vào chuyện của tôi. Bực mình thật.”
“Can thiệp?”
“Ừ. Cứ bám theo tôi muốn chết.”
Woo Seung nhìn vết sẹo giờ đã mờ đi bên cạnh lông mày của Tae Jeong. Khi cậu hỏi chuyện gì đã xảy ra, Tae Jeong đã nói là bị anh trai đánh. Trái ngược với một Woo Seung sửng sốt, hắn lại tỏ ra hoàn toàn bình thản.
Woo Seung liếc nhìn về hướng chiếc xe vừa biến mất. Không phải tiện đường, vậy cớ gì lại cố tình đi theo Tae Jeong chứ? Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía này lúc nãy cũng khiến cậu canh cánh trong lòng.
Woo Seung mấp máy môi, thoáng chốc đắn đo không biết có nên hỏi thêm chi tiết hay không.
“Đi thôi.”
Nhưng vì Tae Jeong đã ôm vai cậu và dẫn đi nên cậu đã bỏ lỡ mất thời điểm thích hợp. Có lẽ đợi sau khi buổi hẹn hò kết thúc và về nhà rồi hỏi cũng không muộn. Woo Seung nghĩ vậy, rồi gạt đi ánh mắt đầy ẩn ý cứ nhìn chằm chằm về phía này lúc nãy ra khỏi đầu.
Xem phim xong, họ đến một cửa hàng thể thao cùng tầng. Cậu đến đây vì Ye Jin có nhờ mua đồ, nhưng vừa đến nơi Woo Seung chỉ toàn ngắm những bộ quần áo có vẻ hợp với Tae Jeong. Cách đây không lâu cậu vừa nhận lương nên ví cũng rủng rỉnh. Cậu nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mua cho hắn vài bộ đồ thật hợp.
Sau một hồi đắn đo, cậu đã chọn được quần áo, nhưng vì không chắc về kích cỡ nên cậu nhìn quanh tìm Tae Jeong để hỏi. Tae Jeong đang đứng trước một chiếc gương ở phía xa, đội mũ lên rồi lại cởi ra. Trong lúc cậu đang đi lại gần thì có người đã đến chỗ Tae Jeong trước.
“Anh ơi.”
Woo Seung bất giác đứng sững lại.
“Anh có bạn gái chưa ạ?”
Tae Jeong đang qua loa sửa lại mái tóc rối vì đội mũ liền quay người lại. Hắn nhìn cô gái rồi đáp, “Vâng, tôi có rồi.” Trước câu trả lời thờ ơ và nhanh chóng, cô gái hơi mở to mắt rồi ngay lập tức mỉm cười.
“Em cũng đoán vậy.”
Có lẽ thấy câu trả lời kỳ lạ đó thật buồn cười, Tae Jeong đang nhìn cô gái chằm chằm liền bật cười phì một tiếng. Cô gái nói xin lỗi rồi quay đi, tiến về phía người bạn đang đứng cách đó không xa rồi lắc đầu. Không biết có phải chị em không mà khí chất lẫn khuôn mặt đều khá giống nhau. Hai cô gái liếc nhìn Tae Jeong lần cuối rồi rời khỏi cửa hàng.
Tae Jeong vẫn đang nhìn vào gương, đội mũ lên rồi lại cởi ra.
“……”
Nghĩ lại thì, Tae Jeong chỉ là tính tình không tốt thôi chứ không phải là người keo kiệt nụ cười. Hơn nữa hắn còn có tài xã giao nên có thể dễ dàng bắt chuyện với cả những người mới gặp lần đầu. Thế nên việc Tae Jeong mỉm cười với một cô gái cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt. Cậu không có lý do gì để phải đơ người ra như vậy. Nhưng tại sao khuôn mặt của Tae Jeong khi bật cười phì lúc nãy lại khó phai trong tâm trí cậu đến vậy?
“Làm gì đấy.”
Trong lúc cậu đang ngẩn người thì một đôi giày sneaker quen thuộc lọt vào tầm mắt. Tae Jeong chẳng biết đã đến gần từ lúc nào, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào má Woo Seung. Cậu ngẩng đầu lên, hắn nở một nụ cười tinh quái rồi hất cằm.
“Chỉ là…”
“Chỉ là?”
Woo Seung mân mê chiếc móc áo trên tay rồi lảng sang chuyện khác.
“Tae Jeong à, anh mặc cỡ nào?”
Cậu cố làm ra vẻ mặt tươi tỉnh hỏi, rồi ướm thử bộ đồ lên người hắn.
“Vì tôi nghĩ nó sẽ hợp với anh lắm.”
Dù biết Tae Jeong đang nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ, cậu vẫn kiên quyết vờ như không biết. Cậu không muốn phải nói ra những suy nghĩ vừa rồi của mình.
***
Về đến nhà, trong lòng Woo Seung cứ nặng trĩu như bị khó tiêu, cuối cùng cậu đành phải uống thuốc tiêu hóa. Thế nhưng hiệu quả của thuốc lại rất chậm. Dù chờ bao lâu nhưng cảm giác tắc nghẽn trong lòng vẫn không hề biến mất.
Cậu ngồi bệt xuống trước cửa sổ sát đất của phòng khách, đờ đẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Hôm nay là một ngày trăng to lạ thường.
“……”
Tại sao mình lại ủ rũ thế này nhỉ. Dù bên ngoài oi bức nhưng bên trong nhiệt độ lại rất lý tưởng để sinh hoạt, không nóng cũng chẳng lạnh. Nói cách khác, không có lý do gì để cậu phải uể oải như một chiếc khăn ướt thế này.
Không, thật ra cậu biết rất rõ. Lý do tại sao tâm trạng mình không tốt. Lý do tại sao trong lòng lại nặng nề như thể bị khó tiêu.
“……”
Giữa hai hàng lông mày của Woo Seung khẽ chau lại. Một khi đã nhận ra, có không chỉ một hai điều khiến cậu khó chịu, nhiều đến mức cậu tự hỏi tại sao bấy lâu nay mình lại không cảm thấy gì. Trước đây cậu không thể hiểu nổi một Tae Jeong hay ghen tuông vì mọi chuyện nhỏ nhặt, nhưng giờ đây cậu dường như đã hiểu được lòng hắn đôi chút.
Những ánh mắt quan tâm dõi theo từng bước chân, cả việc hắn đặc biệt dịu dàng và tử tế với phụ nữ nữa. Dù đó không phải là lỗi của Tae Jeong, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy vừa bực bội lại vừa tủi thân.
Woo Seung cảm thấy bản thân lúc này thật thảm hại, lòng cậu chùng xuống. Cậu ôm lấy chân, lấy trán đập cồm cộp vào đầu gối. Hình ảnh cậu ủ rũ như một chiếc lá ướt mưa phản chiếu trên tấm kính.
Vốn dĩ mỗi khi đứng trước cửa sổ này, cậu đều bị cuốn hút bởi khung cảnh rộng lớn của Seoul mà chẳng còn bận tâm đến bất cứ suy nghĩ nào khác. Lòng cậu trở nên thênh thang và bình yên, nhưng bây giờ trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Tae Jeong mỉm cười với cô gái kia.
Có phải vì cuộc sống trở nên thoải mái hơn nên mới nảy sinh những cảm xúc xa xỉ thế này không? Có lẽ vậy. Woo Seung cười tự giễu.
Đúng lúc ấy, một bàn tay to áp lên trán cậu. Một luồng hơi ấm đột ngột áp sát phủ lấy toàn bộ lưng cậu. Tae Jeong đã kết thúc cuộc gọi và ra ngoài từ lúc nào, hắn đang nhìn vào Woo Seung trong tấm kính, mắt đối mắt.
“Woo Seung nhà ta có vẻ hơi ngẩn ngơ rồi…”
Hắn cười toe toét, áp mặt vào chỗ giao giữa cổ và vai của Woo Seung rồi hít hà.
“Hỏng rồi à?”
Hắn còn lè lưỡi ra liếm, trêu chọc một cách tinh quái.
Như chưa từng u uất, Woo Seung cảm thấy tâm trạng mình tốt lên hẳn. Sự thay đổi đó quá rõ rệt đến mức chính cậu cũng phải ngạc nhiên.
“Nhột quá.”
Hắn để Woo Seung ngồi vào giữa hai chân mình rồi dùng sức ấn vào bàn tay đang đặt trên trán cậu. Đầu cậu ngửa ra sau, ánh mắt hai người nhìn nhau. Tae Jeong cứ giữ nguyên tư thế đó mà hôn cậu nhiều lần. Dáng vẻ ấy hệt như một chú cún con đang làm nũng với chủ, cuối cùng Woo Seung cũng phải bật cười.
Tae Jeong nhìn Woo Seung chằm chằm như đang quan sát cậu.
“Giờ ổn chưa?”
Trước câu hỏi đột ngột, Woo Seung ngừng cười rồi chớp mắt.
“Cái gì cơ?”
“Oa, còn chối à?”
Tae Jeong bật cười một tiếng ‘ha’ như không thể tin nổi. Hắn xoay người Woo Seung lại để cả hai có thể đối mặt với nhau.
“Hiện hết lên mặt là tâm trạng đang tệ hại rồi còn hỏi tại sao cái gì.”
Woo Seung thoáng giật mình, một lúc sau cậu lén lút tránh ánh mắt của hắn, hai má hơi ửng hồng. Cậu đã cố gắng hết sức để không biểu lộ ra ngoài, nhưng xem ra vẫn không thể qua mắt được Tae Jeong. Thật ra suốt quãng đường về, cậu đã không thể nghe rõ lời hắn nói và còn trả lời lạc đề mấy lần. Chính cậu cũng cảm thấy mình không bình thường, không có lý gì Tae Jeong lại không nhận ra.