Bọ Rùa

Logo.png

Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chap 214


5.


Ở Shindang-dong, quả đúng như lời Jae Min nói, có rất nhiều quán cà phê, nhà hàng và quán rượu dành cho những người ở độ tuổi hai mươi. Cậu tìm một quán cà phê vắng người nhất trong số đó rồi ngồi đối diện với Jae Min, cậu ta vẫn đang mặc thường phục trước giờ đi làm. Giống như lần trước gặp ở nhà máy, trông cậu ta có chút ngượng ngùng.

“Tưởng mày không bỏ chặn cơ đấy.”

Một vệt nắng chiếu chéo qua bàn. Đá trong ly kêu lách cách rồi dần tan chảy. Woo Seung vừa dời ly để tránh nắng vừa thờ ơ đáp lại.

“Sợ mày lại tìm đến nhà máy nữa.”

“Gì hả, cái thằng này?”

Jae Min gắt lên. Thấy Woo Seung bật cười, cậu ta dường như biết đó chỉ là lời nói đùa nên mới ngả người lại về sau.

“Thế tại sao thứ Hai mà mày lại ở Seoul?”

“Tao xin nghỉ phép để đi nha sĩ.”

“À. Vậy tiện mày đến đây rồi thì-.”

“Tao không có ý định thi lại đâu.”

Woo Seung đoán được điều Jae Min định nói nên đã rào trước. Jae Min ngơ ngác chớp mắt.

“Hả, sao thế?”

“Vốn dĩ là do tao bị mày lôi kéo thôi mà.”

“Không phải, khởi đầu thì đúng là vậy… nhưng chẳng phải mày cũng đã khá là… chăm chỉ rồi sao?”

Woo Seung cười phì một tiếng. Đó là một nụ cười có thể được hiểu theo nhiều nghĩa hoàn toàn khác nhau tùy vào người nhìn. Trông vừa có vẻ nhẹ nhõm, lại vừa có vẻ trống rỗng.

“Nếu chăm chỉ thì tao đã đỗ từ lâu như mày rồi.”

Có lẽ Jae Min đã hiểu theo vế sau nên trông cậu ta có vẻ rất khó xử, môi cứ mấp máy. Trông cậu ta như đang đắn đo không biết nên dùng lời lẽ nào để an ủi.

“Ừm, thì. Khụ…. Thế giới này có biết bao nhiêu là nghề mà.”

“……”

“Mày bây giờ cũng đâu phải không kiếm ra tiền…”

Nếu là trước đây, hẳn cậu ta đã tuôn một tràng cằn nhằn xen lẫn tự mãn rằng chính vì tinh thần yếu đuối như vậy nên cậu mới thi trượt mãi. Nhưng bây giờ, Jae Min đã không làm thế.

“Làm việc ở nhà máy cũng tốt. Lương cũng không tệ.”

“Ừ, ừ. Tao vào đội cơ động rồi cũng thấy đầu óc nhẹ nhõm, tốt chán. Làm cọc tiêu sống thế này lại thoải mái hơn.”

Jae Min vừa khuấy ống hút vừa nói thêm bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

“Với lại, lần trước nhìn có vẻ mày cũng nhiều tiền lắm mà. Cứ từ từ suy nghĩ đi. Này, đời còn dài.”

“Trông tao có vẻ nhiều tiền á?”

“Ặc!”

Jae Min đang uống cà phê thì đột nhiên phun cả ra. Có lẽ do bị sặc nên cậu ta đột nhiên ho sặc sụa. Cậu ta vừa dùng khăn giấy lau vết cà phê bắn trên bàn vừa liếc nhìn Woo Seung không ngớt.

“Khụ, khụ. Không, khụ, ý tao là… người, người mà mày đang hẹn hò ấy.”

Cậu ta ném cục khăn giấy đã vò nát xuống rồi lấy tay vò mặt một cách ngượng nghịu.

“Ha, cứ coi như mày chưa nghe thấy gì đi…”

Woo Seung muộn màng nhận ra người mà Jae Min đang nhắc đến là Tae Jeong, mặt cậu cũng đỏ lên vì ngượng.

“…Làm sao mày biết là nhiều tiền?”

“Này, mấy chuyện đó chỉ cần liếc qua một giây là biết ngay thôi.”

“Gì chứ…”

“Mày cũng vậy thôi, thằng này, sau này ra ngoài xã hội rồi sẽ biết hết, à không không, bỏ đi.”

Jae Min lại quen thói định ra vẻ ta đây thì vội vàng tự vả vào miệng mình. Trước hành động tự hành hạ ồn ào đó, Woo Seung đành phải bật cười.

“Thời gian cũng lỡ cỡ rồi, hay là ăn trưa nhé?”

“Chắc không được rồi, tao phải đến nha sĩ.”

Woo Seung nhìn đồng hồ trên cổ tay. Vẫn còn khá nhiều thời gian mới đến giờ hẹn nên cậu có thể ở lại thêm khoảng 30 phút nữa.

“Oa, đệt. Yoon Woo Seung, đồng hồ của mày…”

“Hả?”

“Thôi bỏ đi. Tao không muốn nhìn nữa.”

Jae Min lẩm bẩm một mình những lời khó hiểu, “Mình không thấy gì hết.” Chẳng hiểu sao dáng vẻ hút cà phê rột rột của cậu ta trông có vẻ cay đắng.

Cậu ta tuy có u uất vì con đường thăng tiến giờ đã tắc nghẽn, nhưng trông vẫn khá hơn nhiều so với bộ dạng như người mất hồn trước đây.

Vừa trò chuyện một cách có chút ngượng ngùng lại có chút thoải mái, Woo Seung nghĩ rằng mình sẽ không thể nào qua lại với Jae Min như trước đây được nữa. Sự thay đổi đó không làm cậu thấy tiếc nuối hay buồn bã. Dù một góc trong lòng có trống trải, nhưng đó là cảm xúc mà cậu phải chấp nhận.

“Dạo này tao khá bận vì có biểu tình, nhưng dù vậy cũng phải liên lạc đấy nhé.”

“Ừ. Mày về đi.”

Cậu tiễn Jae Min qua bên kia đường rồi quay lưng đi. Đi bộ một đoạn, cậu tiến lại gần chiếc xe đang đỗ ở lối vào khu căn hộ. Vừa ngồi vào ghế phụ, cậu đã thắt dây an toàn ngay.

“Anh đợi lâu không?”

Tae Jeong đặt điện thoại xuống rồi lập tức vươn tay ra. Hắn hôn lên má Woo Seung rồi làm nũng, “Ừ. Tôi chờ cậu muốn chết luôn đây.”

“Bây giờ đi ngay thì vừa kịp. Tôi uống cà phê rồi nên đến đó phải đánh răng nữa.”

Bàn tay phải không cầm vô lăng của Tae Jeong nắm lấy tay Woo Seung. Chiếc xe từ từ tăng tốc, khung cảnh bên ngoài nhanh chóng lùi xa.

Cậu súc miệng rồi nhổ nước ra, cô phụ tá nha khoa nói bằng một giọng vui vẻ.

“Anh chăm sóc răng tốt thật đấy ạ. Sạch lắm.”

Cô nói thêm rằng không có gì đặc biệt cần làm, chỉ cần anh tiếp tục chăm sóc như hiện tại là được.

“Anh súc miệng xong rồi ra ngoài nhé.”

“Vâng, cảm ơn cô.”

Có lẽ vì vừa mới lấy cao răng xong nên răng cậu hơi ê buốt. Woo Seung vứt chiếc cốc giấy rồi rời khỏi phòng điều trị và đi ra sảnh chờ. Tae Jeong đang ngồi trên chiếc ghế sofa bốn người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tae Jeong à.”

“Xong hết rồi hả?”

“Ừm.”

Tae Jeong bỏ chân đang gác trên ghế sofa xuống rồi đứng dậy. Đúng lúc ấy, tên của Woo Seung được gọi và cả hai cùng đi đến quầy thanh toán.

“Nếu được thì anh đừng ăn đồ lạnh.”

Trong lúc Woo Seung nghe giải thích, hắn đã tự nhiên thanh toán thay cậu.

Vừa lên xe, Tae Jeong liền nói, “Nào, a ra xem nào.” Woo Seung nhăn mặt lắc đầu, hắn liền dùng ngón cái ấn vào môi dưới cậu.

“Để tôi xem chút nào. Hử?”

“Xem cái gì chứ…”

Hắn dùng ngón cái lướt qua lướt lại hàm răng dưới của cậu. Tae Jeong nhìn vào trong miệng Woo Seung như người mất hồn rồi lẩm bẩm.

“Hôn thì có được không nhỉ?”

“Gì cơ?”

“A, đệt, đáng lẽ phải hỏi mới phải.”

Woo Seung nghẹn họng, không nói nên lời. Cậu còn sợ nhỡ đâu Tae Jeong lại gọi điện đến nha khoa hỏi thật thì phiền.

Woo Seung mân mê dây an toàn rồi cẩn thận mở lời.

“…Chắc không sao đâu, vì đâu có lạnh.”

Tae Jeong đang tìm kiếm trên điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng cụm từ ‘hôn sau khi lấy cao răng’ liền quay phắt lại. Woo Seung ngập ngừng nhưng vẫn kiên quyết nói.

“Chỉ dặn là nếu được thì đừng ăn đồ lạnh thôi…”

“…”

“Lưỡi thì ấm mà.”

Ngay lúc ấy một thứ gì đó ập đến như vũ bão, lấp đầy tầm mắt cậu. Cậu giật mình nhắm chặt mắt lại, cùng lúc đó môi cậu bị ngấu nghiến. Chiếc lưỡi ướt át và nóng bỏng tách môi cậu ra rồi tiến vào. Tae Jeong mút lấy nước bọt của Woo Seung như một kẻ khát nước rồi nhay nhay môi cậu.

“Đệt. Ừ thì…”

“Ưt!”

“Lưỡi thì nóng thật.”

Tae Jeong nhíu mày, cười khanh khách. Hắn vuốt ngược mái tóc trước trán của Woo Seung một cách thô bạo rồi nhìn thẳng vào mắt cậu một cách khao khát.

“Sao lại xinh đẹp thế này?”

“…Gì cơ?”

“Đến bực mình luôn ấy.”

Thấy Woo Seung bật cười, hắn liền cáu kỉnh hỏi tại sao cậu lại cười. Nhưng có vẻ hắn không ghét tiếng cười trong trẻo ấy nên chẳng dám động vào môi cậu, sợ rằng tiếng cười sẽ ngừng lại.

“Bực mình thật…”

Trước lời mè nheo quen thuộc, Woo Seung vươn tay ra ôm lấy hắn. Tae Jeong cúi người xuống, ngoan ngoãn nép vào vòng tay nhỏ bé hơn mình của Woo Seung.

“Ý anh là thích chứ gì?”

Woo Seung cười khúc khích, thì thầm vào tai Tae Jeong. Lời nói ‘bực mình’ của hắn có nghĩa là khoảnh khắc này quá đỗi tuyệt vời khiến hắn chẳng biết phải làm sao.

Tae Jeong đang vùi mũi vào lồng ngực gầy của cậu, hít hà mùi hương cơ thể, rồi cất giọng hơi khàn.

“…Ừ, đúng vậy.”

“…”

“Có nghĩa là tôi thích cậu chết đi được.”

Thế nên mới bực mình đến không chịu nổi. Tae Jeong nói thêm.

Bàn tay Woo Seung đang vuốt ve tấm lưng rộng của hắn dần chậm lại. Chẳng hiểu sao, cậu có cảm giác đây là lần đầu tiên mình nghe được lời tỏ bày từ hắn. Lòng dâng lên một cảm giác xao xuyến, Woo Seung vùi mặt vào vai hắn.

Cậu cứ im lặng ôm hắn như vậy, rồi đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn đáp lại lời tỏ tình của hắn. Mà còn phải theo cách của Tae Jeong nữa. Một nụ cười khẽ nở trên môi cậu.

“Tae Jeong à. Tôi cũng bực mình đây.”

Vì tôi thích anh nhiều lắm, lời tỏ tình được thì thầm khe khẽ ấy chỉ có mình Tae Jeong nghe thấy.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.