“…….”
“À, phải rồi. Dĩ nhiên là người yêu trẻ tuổi vừa giàu có vừa đẹp trai cũng đáng xem lắm chứ.”
Tiếng động chói tai vang lên từ chiếc bàn được cố định chặt xuống sàn. Khoảnh khắc ấy, Kim Soo Hyun đã ngỡ tim mình đập điên cuồng đến vỡ tung, nhưng rồi anh nhận ra đó là âm thanh phát ra khi Lee Gyo Han đứng dậy.
Lỡ tay em ấy bị thương thì sao đây. Mong là không phải vậy.
“Kim Soo Hyun!”
“Gyo Han à.”
Anh chỉ gọi tên cậu thôi mà bờ vai vững chãi ấy lại giật nảy lên như thể bị đạn găm. Thật ra nếu xét kỹ thì cách nói đó cũng chẳng sai, bởi vì anh vốn đã định thốt ra những lời cay độc để làm tổn thương người đàn ông không thể từ bỏ hy vọng đến phút cuối cùng.
Kim Soo Hyun nhìn thẳng vào đôi mắt như hút trọn mọi ánh sáng trong phòng thẩm vấn tối tăm.
“Bây giờ tôi có cảm giác như mình bị bắt ở khu nghỉ dưỡng vậy. ‘Đội trưởng Lee’ ư, đúng là xui xẻo thật mà.”
Màn kịch giấu đi mục đích đang dần đi đến hồi kết.
Sau cùng thì, nếu môi anh có bị rách toạc bởi nắm đấm của Lee Gyo Han không thể chịu đựng được sự khiêu khích, thì đó sẽ là một kịch bản hoàn hảo. Nếu có thể thành công trong ván bài chia tay này chỉ bằng một chút đau rát và sự thảm hại mà mình anh chịu đựng là đủ, thì đó còn là một cái giá quá hời.
Nhưng mà.
“……Ưm!”
Cái mối tình chết tiệt này, tại sao ngay cả khoảnh khắc thế này cũng đi chệch khỏi dự đoán cơ chứ.
Sức mạnh kéo ghì lấy thân thể anh trong chốc lát lại ấm áp và mềm mại ở nơi hai người giao nhau, khác hẳn với một cái siết tay thô bạo. Ngay khi Kim Soo Hyun nhận ra thứ gì vừa chạm vào môi mình, anh đã cố dùng hết sức để đẩy ra, nhưng đến cả việc đó cũng trở nên khó khăn vì còng sắt đang trói chặt tay chân.
Cùng lắm thì thứ hoàn toàn tự do chỉ còn lại mỗi cái lưỡi thôi sao.
“Ha, Lee Gyo Han, đợi đã……. Ưm.”
Từ trước đến nay, những nụ hôn của Lee Gyo Han luôn được ví với mọi điều tốt đẹp trên đời. Là mảng mây đơn độc treo trên bầu trời quang đãng. Là ngụm nước giải khát đầy đá đầu tiên uống trong một đêm hè oi ả, nhớp nháp. Là chiếc chăn yêu thích nhất thấm đẫm mùi nắng...
Nhưng bây giờ thì khác.
Mỗi lần đôi môi bị hàm răng không rõ là của ai nghiền lên, anh lại cảm nhận được cơn đau tê dại, và dù có đẩy ra bao nhiêu lần đi nữa thì một Lee Gyo Han xa lạ vẫn cứ ở đó. Kim Soo Hyun nhìn vào đôi mắt màu nâu vàng không còn có thể ẩn sau màn kịch độc hại được nữa rồi thả lỏng cơ thể đang giãy giụa của mình. Ngay sau đó, một thứ thịt mềm ấm nóng len vào khoang miệng đang hé mở của anh.
Mỗi khi âm thanh ẩm ướt của lưỡi và nước bọt hòa vào nhau vang lên, dù muốn hay không, anh vẫn buộc phải nuốt lấy hơi thở của đối phương. Nụ hôn cố tình né tránh sự mơn trớn trên da thịt mềm mại dường như chỉ có một mục đích duy nhất.
Thứ duy nhất không đổi chỉ có thói quen của Lee Gyo Han.
Bàn tay to lớn ôm trọn từ gò má, dái tai, cho đến tận sau gáy. Chỉ đến khi hơi ấm đó rời đi, Kim Soo Hyun mới nhận ra mình đã tựa đầu vào đó. Chính anh cũng theo thói quen ấy.
Một giọng nói trầm thấp vang lên, gần đến mức hơi thở của cậu như đang chạm nhẹ trên mí mắt anh.
“Kỳ nghỉ kết thúc rồi, cảm giác thế nào hả Kim Soo Hyun.”
“……Chết tiệt thật.”
“Cứ mong chờ đi. Vì tôi sẽ khiến nó còn chết tiệt hơn nữa.”
Lee Gyo Han ném chiếc tai nghe đang đeo ở tai trái của mình đi, rồi lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn mà không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Kim Soo Hyun chỉ ngã ngồi xuống ghế sau khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại một cách thô bạo. Vị kim loại nhàn nhạt lan ra trên môi anh. Nhưng kế hoạch đã thất bại. Đây là bảng thành tích đầu tiên anh nhận được kể từ khi sở hữu nhiều thân phận khác nhau.
“Mẹ kiếp……”
Dù biết có tai mắt đang theo dõi sau bức tường kính, việc anh buột miệng chửi thề một tiếng nhỏ chắc chắn là một sự bất khả kháng.
***
‘Nghề làm vườn’.
Người phụ nữ đã đưa Kim Soo Hyun 15 tuổi đến một đất nước xa lạ đã định nghĩa một cách thản nhiên về những gì anh sẽ phải học và làm sau này. Bà ấy cười nói rằng cốt lõi vẫn vậy, chỉ là đối tượng của những hành động như tỉa cành, ngắt lá hỏng, bắt sâu bọ đã chuyển từ vườn hoa sang con người mà thôi.
Nhìn lại thì đó quả là một cách diễn đạt tài tình. Bởi vì người ta luôn khao khát trả bất cứ giá nào để chăm sóc cho khu vườn của riêng mình.
Vào thời điểm những đứa trẻ bình thường cùng trang lứa tốt nghiệp trung học, Kim Soo Hyun đã trở thành người làm vườn nổi tiếng nhất ở Tổng bộ. Các khách hàng đều không giấu được sự hài lòng với những bản ‘thiết kế và thi công’ của anh.
Hồ sơ năng lực của Kim Soo Hyun ngày càng dày thêm. Không rõ đó là chuyện tốt hay xấu. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là nhờ nó mà anh đã thoát khỏi kiếp một đứa trẻ chật vật chỉ để bảo vệ tấm thân mình.
Cũng vào khoảng thời gian đó, anh bắt đầu có sở thích chăm sóc động vật.
Bất kể ở quốc gia nào, sử dụng ngôn ngữ nào, những người làm ‘nghề làm vườn’ đều có một sự níu kéo với việc chứng minh nhân tính của mình. Từ những việc phổ biến như tin vào tôn giáo cho đến các môn thể thao nguy hiểm phó mặc tính mạng cho thiên nhiên rộng lớn và vận may. Dù không ai đặt ra luật lệ nào nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, có lẽ vốn dĩ nghề làm vườn là một công việc phải như vậy mới có thể tiếp tục.
Một tháng trôi qua kể từ khi anh sống như một kẻ ngoại tộc nửa mùa ở Hàn Quốc, nơi anh đã rời đi năm 15 tuổi và trốn chạy về vào năm 27 tuổi.
Vào lúc bắt đầu thấy chán ngán cuộc sống ăn chơi ở khách sạn, Kim Soo Hyun đã tìm đến một trạm cứu hộ động vật bị bỏ rơi. Đó là một nơi tồi tàn, phải đi ra khỏi ngoại ô tỉnh Gyeonggi một đoạn khá xa rồi men theo một con đường đặc biệt gồ ghề mới tới được, nhưng ngược lại chính vì thế mà lòng anh lại thấy thanh thản. Ấn tượng của anh về Lee Gyo Han lần đầu gặp ở đó, rất đơn giản và rõ ràng.
‘Một người vô hình với sự tồn tại quá đỗi mãnh liệt’.
Ngay cả lúc đó, khi anh đã đến trạm cứu hộ làm tình nguyện được vài tuần, cũng chẳng có gì khác.
Lee Gyo Han mà anh chạm mặt trong phòng nghỉ thậm chí còn không có một lời chào hỏi thông thường. Cậu ta chỉ rót cà phê đã pha đầy bình vào cốc giữ nhiệt của mình. Đó là một thái độ thờ ơ, như thể vờ như không biết, hoặc có lẽ là thật sự không biết, rằng cả hai đang ở cùng một không gian. Kim Soo Hyun không ghét sự im lặng sâu thẳm ấy. Ngược lại, đối phó với những người khác mới thực sự khó khăn.
Ví dụ như những người có vẻ ngoài thân thiện vừa ào vào khi cánh cửa bật mở.
“Oaa. Thơm mùi cà phê quá! Đang thiếu caffeine đây này!”
“Đúng đó. Mọi người nghỉ ngơi chút đi.”
Không gian vốn tĩnh lặng như thư viện thoáng chốc đã tràn ngập sự sôi nổi. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun đang ngồi nghỉ ở một góc ghế, cũng được dúi cho một chiếc cốc giấy nhỏ.
“Ừm. Lạ thật. Ngon quá đi. Ai pha cái này vậy?”
Ánh mắt mọi người theo phản xạ hướng về phía đáp án. Nhưng người đàn ông đang tựa vào tường ở đằng xa dường như không có ý định nhận công, cậu ta dùng cốc giữ nhiệt che đi nửa khuôn mặt.
…Nếu chính chủ đã muốn vậy thì thôi.
Kim Soo Hyun lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê đã nguội đến nhiệt độ vừa uống. Hương vị đậm đà của ca cao và sự bùi béo của các loại hạt lập tức quyến rũ đầu lưỡi. Đúng lúc đó, người phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn luôn để ý đã quay sang hỏi chuyện anh.
“Ah, đúng rồi. Cậu Soo Hyun này. Cậu thích chó hơn hay mèo hơn?”
Ánh mắt của những người tình nguyện đang trò chuyện vui vẻ lập tức đổ dồn về phía người mới ít nói.
“……Dạ?”
“Giữa chó và mèo thì cậu nuôi con nào? Hay là, có khi nào là con vật khác không?”
“À… Tôi không nuôi con nào cả.”
“Hử? Thảo nào chẳng thấy cậu khoe bao giờ! Ai cũng cho xem ảnh ít nhất một lần mà.”
“Đúng đó! Sao cậu lại nghĩ đến việc đến giúp một công việc vất vả thế này chứ?”
Có lẽ vì anh vốn chỉ lặng lẽ làm việc, nên như thể đã tìm được cơ hội bắt chuyện, mọi người ở khắp nơi đều góp vào một câu.
Vốn dĩ động vật có nhiều điểm tốt hơn con người.
Bộ lông mềm mại, thân nhiệt ấm áp. Khuôn mặt bộc lộ sự ngờ vực hay tin tưởng không một chút giấu giếm, khiến anh thấy thoải mái vì không cần phải đoán già đoán non suy nghĩ của chúng. Đặc biệt, chúng không có điểm nào để chê ở chỗ sẽ không đi rêu rao những bí mật đã được thì thầm bên tai. Xin lỗi những người làm vườn sùng đạo, nhưng nếu xét về sự chân thành của đối tượng để xưng tội thì nhìn thế nào đi nữa, nhân loại cũng thua toàn tập.
Kim Soo Hyun đang phân vân không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước, đã gom tất cả lại và đáp một thể.
“Vì… nó giống như một bằng chứng ạ.”
Sự khó hiểu xen lẫn vào những ánh mắt chứa đầy thiện ý. Có phải là do đặc thù nghề nghiệp không quen được người khác quan tâm không? Anh không ngờ việc thổ lộ một mảnh lòng chẳng có gì to tát lại khiến mình có cảm giác ngượng ngùng đến thế. Kim Soo Hyun lúng túng nghịch chiếc cốc giấy.
“Nếu đối xử tốt được với động vật… thì không hiểu sao tôi lại có cảm giác như đang tìm thấy bằng chứng mình là con người. Chỉ vậy thôi ạ.”
“Ah. Tôi đồng cảm thật sự luôn. Hôm nay tôi lại càng thêm ghét loài người. Sao lại có thể vứt bỏ mấy đứa nhỏ xinh đẹp thế này chứ! Cứ chết quách đi cho rồi.”
“Haha, đúng vậy. Cậu Soo Hyun vẫn còn tình yêu thương nhân loại nhỉ!”
Với một người làm trong ‘nghề làm vườn’ mà nói, những lời hưởng ứng dịu dàng này nghe thật ngượng ngùng. Kim Soo Hyun ngượng nghịu nhếch môi.
Giờ nghỉ giải lao ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua. Các tình nguyện viên bắt đầu lần lượt rời đi, vừa đi vừa nhẩm tính công việc còn lại. Kim Soo Hyun cũng uống cạn ly cà phê rồi gấp gọn gàng chiếc cốc giấy. Nhưng anh không thể rời khỏi phòng nghỉ ngay như những người khác.
“…….”
Đó là một ánh mắt quá đỗi rõ ràng để có thể vờ như không biết.
Kim Soo Hyun dù biết có một đôi mắt đã dán chặt vào mình từ lúc nào nhưng vẫn cố tình né tránh nhìn về phía đó, cuối cùng cũng gượng gạo quay đầu lại. Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh ngay cả dưới ánh đèn huỳnh quang bám bụi dường như có điều gì muốn nói.
Quả nhiên không sai, đôi môi tựa như những cánh hoa khép chặt ấy từ từ mở ra.
“Xin chào.”