Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 6


Kim Soo Hyun chưa từng nghe nói tòa nhà của Cục Tình báo Quốc gia nằm ở Jongno.

Nhưng nếu là người ‘cùng ngành’, họ đã chẳng đưa mình đến đây với tay chân lành lặn thế này. Có Trưởng phòng và Đội trưởng, nghĩa là nơi này có hệ thống. Thêm cả một phòng thẩm vấn thế này nữa thì chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, đáp án chỉ có một.

‘Cơ quan tình báo quốc gia’.

Quả nhiên, đáng lẽ mình nên nghe cho kỹ những lúc Jeong Daun kể chuyện này chuyện kia.

Kim Soo Hyun vừa nhìn chiếc camera giám sát chắc chắn đang theo dõi đến từng cái chớp mắt của mình, vừa suy nghĩ. Suốt thời gian qua, anh thường đến khu Jongno, nơi Lee Gyo Han nói rằng mình làm việc ở “viện bảo tàng”, để chờ cậu tan ca. Anh không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần chôn chân ở hiệu sách lớn gần đó để giết thời gian một cách vô vị. Suốt mấy năm đó, anh chưa từng cảm thấy có gì bất thường.

……Thật sự không có sao?

Thật ra, một nơi nào đó trong tâm trí anh đang nói lên một sự thật khó chịu.

Mình có thật sự quan sát xung quanh kỹ càng không? Có phải vì mình đã quá đắm chìm vào người đàn ông đi bên cạnh cầm quạt tay vào ngày nóng, hay cởi khăn choàng cho mình vào ngày lạnh, nên đã trở nên mù quáng hay không?

Tiếng “cạch” của cánh cửa mở ra vang lên. Kim Soo Hyun cử động đầu như thể đã linh cảm được điều gì đó.

“……”

“……”

Mái tóc màu nâu nhạt bóng mượt ngay cả trong phòng thẩm vấn tối tăm. Đôi mắt tựa như viên bi thủy tinh tròn giam giữ ánh mặt trời. Trong thế giới của Kim Soo Hyun, Lee Gyo Han là sự tồn tại duy nhất mang màu sắc. Trước khi gặp cậu, anh chưa từng quan sát ai khác sâu sắc đến vậy, đây là một sự thật không hề khoa trương.

Tiếng ghế bị kéo lê chói tai lấp đầy căn phòng hình vuông. Kim Soo Hyun thoáng thử đoán xem đã bao lâu rồi anh không thấy một Lee Gyo Han không cười, nhưng cuối cùng anh vẫn không tìm ra được câu trả lời.

“Tên.”

“……Gì cơ?”

“Tên. Nói đi.”

Viện trưởng đã nói rằng lý do ông ta đặt cho mình cái tên Kim Soo Hyun trong số rất nhiều cái tên khác là để gây nhầm lẫn về giới tính. Ông ta bảo rằng khi nghe tên mà không biết là nam hay nữ thì sẽ dễ được nhận nuôi hơn. Có lẽ vì vậy mà mình chưa từng một lần thích cái tên này.

Cho đến khi nó được thốt ra từ giọng nói của người đàn ông trước mắt.

Kim Soo Hyun bất giác nín thở, chỉ có thể hô hấp trở lại cùng với câu trả lời mà anh thốt ra.

“Tôi nghĩ là cậu biết mà.”

“Tôi là người đặt câu hỏi. Và đừng để tôi phải hỏi lại nhiều lần.”

Giọng điệu của cậu cũng vô cảm như biểu cảm gợi nhớ đến một bức phù điêu bằng đá cẩm thạch. Nhờ đó mà những lời biện minh tệ hại mà anh đã sửa đi sửa lại bao lần trong đầu đều nhàu nát trong miệng. Không biết đây là bất hạnh hay may mắn nữa. Lee Gyo Han lại nói một lần nữa.

“Tên.”

Quy trình khi bị bắt sống đã được định sẵn. Nếu là Kim Soo Hyun của quá khứ, hẳn anh đã ngoan ngoãn đi theo con đường đó. Nhưng khoảng thời gian ở bên Lee Gyo Han thật sự đã thay đổi rất nhiều thứ.

“……Để xem. Nếu cho tôi hút một điếu, có lẽ tôi sẽ có tâm trạng để nói chuyện.”

“……”

Việc bỏ thuốc lá nhờ có Lee Gyo Han, giờ lại kết thúc cũng chính vì Lee Gyo Han.

Chẳng bao lâu sau, một điếu thuốc trắng do ai đó mang đến đã được ngậm trên môi Kim Soo Hyun. Tư thế thẳng tắp như thái độ không hề khuất phục của anh từ đầu đến giờ cũng lần đầu tiên chùng xuống. Có lẽ đó là mong muốn được sụp đổ, hoặc một điều gì đó từ bên trong cuối cùng cũng để lộ ra phần xương trắng của nó.

“Tên.”

“Kim Soo Hyun.”

“Tuổi.”

“32.”

“Nơi ở.”

“Căn hộ số 2, tầng 37, Tháp SJ, đường Jaeun, quận Seocho, Seoul.”

Lông mày của Lee Gyo Han, vốn không hề lay động trước làn khói thuốc mờ đục, lần đầu tiên khẽ nhúc nhích. Chắc hẳn là vì địa chỉ được nói ra một cách bình thản đó chính là nhà của cậu.

Anh cảm thấy mình như nhà điêu khắc của đảo Síp. Giống như người đàn ông say mê bức tượng đá màu sữa do chính mình tạc nên, cổ họng anh khô khốc trước từng cử động trên những đường nét ngay ngắn kia. Dĩ nhiên, anh biết rõ kết cục sẽ khác với câu chuyện đó. Kim Soo Hyun dùng khói thuốc để giải tỏa cơn khát mịt mùng. Anh hít vào, nhưng thực chất là để bản thân chết ngạt.

“Nghề nghiệp.”

“Biên dịch viên.”

“Biên dịch viên dạo này cũng giết người à?”

“Người Quản lý viện bảo tàng dạo này cũng tự tạo ra chuyến bay không tồn tại để đi công tác sao?”

“……”

“Hơn nữa, nếu nghĩ lại lời của ‘Trưởng phòng Shin’ thì xem ra cuộc sống của ‘Đội trưởng Lee’ cũng chẳng khác tôi là bao.”

Kim Soo Hyun không có ý mỉa mai hay chế nhạo, nhưng kết quả cũng chẳng khác gì. Lee Gyo Han sau một hồi im lặng, lại tiếp tục hỏi.

“Địa điểm của đối tượng mà anh gọi cuộc gọi cuối cùng là quán net Zero ở quận Jungnang. Nơi đó chỉ treo biển quán net thôi, chứ tiền điện 1 tháng đã là 15 triệu won. Những người cùng tòa nhà đều biết đó là một ‘xưởng làm việc’.”

“……”

“Là ai. Đồng phạm ở đó là ai. Toàn bộ CCTV gần đó bị vô hiệu hóa hơn 1 tiếng đồng hồ cũng là tác phẩm của bên đó à?”

Đây là tin tốt duy nhất mà anh nhận được giữa vũng lầy khủng khiếp này.

Nhưng mặt khác, anh cũng cảm thấy bản thân thật thảm hại. Nào là ngoại tình, nào là dân thường. Những lo lắng đó mới đáng yêu làm sao. Một tiếng cười nhạt nhẽo vô thức bật ra từ anh. Đúng lúc đó, Lee Gyo Han bỗng trở nên sắc bén.

“……Vui lắm sao?”

Một thiết bị tròn vành vạnh bị ném xuống giữa bàn. Đó là máy theo dõi vị trí do Jeong Daun đích thân cải tiến. Cũng là thứ mà anh đã tự tay gắn lên sau cà vạt của người yêu mình.

Làn da trắng trẻo của Lee Gyo Han, vốn dễ bị bỏng nhẹ chứ không hề sạm đi dù có ra nắng nhiều, giờ đây lại đỏ ửng một cách lạ thường ở dưới cổ áo. Khỏi phải nói đến cả những đường gân xanh nổi lên. Kim Soo Hyun vừa mừng rỡ lại vừa tuyệt vọng trước những cảm xúc rõ rệt kia.

“Tôi đang hỏi ai đã giúp anh gắn cái thứ chết tiệt này lên người tôi và bám theo tôi, vui lắm sao?”

“……”

“Không. Xem ra từ trước đến giờ anh vẫn thấy vui vẻ lắm nhỉ, Kim Soo Hyun? Anh rốt cuộc là cái gì?”

Em không được để lộ điểm yếu dễ dàng như vậy, Gyo Han à. Kim Soo Hyun thầm nghĩ.

Những kẻ đang đứng sau tấm kính phản quang màu đen chắc chắn sẽ không có cái nhìn thiện cảm gì với bộ dạng bị xoay như chong chóng của một người được gọi là Đội trưởng. Nhưng người yêu duy nhất của anh dường như chẳng còn tâm trí để mà tính toán những điều đó. Nhờ vậy, nếu có thể gọi là nhờ vậy, lần đầu tiên anh đã biết mình nên làm gì thay vì viện cớ.

Một khi đã bị phát hiện ra đến tận nơi ở của Jeong Daun thì việc đưa ra thân phận giả đã là sai lầm. Ngược lại, phải kéo họ vào trong sương mù. Có như vậy thì mới có cơ hội để tính đến bước tiếp theo.

……Cho cả hai.

“Cái bộ dạng hành động như thể bị phản bội của cậu cũng thú vị đấy chứ.”

“Gì?”

“Tên, Lee Gyo Han. Tuổi, 29. Địa chỉ thì, tôi vừa nói lúc nãy rồi.”

“……”

“Người Quản lý viện bảo tàng của Trung tâm Nghệ thuật Narae. Lý lịch ghi là tốt nghiệp cử nhân và thạc sĩ khoa Lý luận Mỹ thuật của Đại học Hankuk, nhưng xem ra đó chỉ là một vỏ bọc được cài cắm kỹ lưỡng thôi…”

Những lời nói bâng quơ. Những nơi đã cùng nhau đến. Những khoảnh khắc thường nhật vụn vặt vô tình liếc thấy. Việc nhớ lại những điều về người đàn ông từng là người yêu dịu dàng hơn bất cứ ai là một việc dễ dàng. Vốn dĩ, Kim Soo Hyun đã xoay quanh trục chính mang tên Lee Gyo Han từ rất lâu rồi.

“Những người bạn cùng khoa để lại bình luận trên mạng xã hội hiếm khi cập nhật của cậu, ‘Park Hye Ri’, ‘Heo Seong Tae’, ‘Hwang Kyung Min’. Đây cũng là những tài khoản giả được tạo ra chỉ để lại bình luận trên bài đăng của cậu à? Hay họ cũng là ‘người Quản lý viện bảo tàng’ giống cậu?”

“Hình như tôi đã nói người đặt câu hỏi là tôi mà.”

“Đừng keo kiệt thế chứ, Lee Gyo Han. Tôi đã tò mò từ trước rồi, không biết các đặc vụ chính phủ nói thật với người yêu đến đâu, và nói dối đến đâu.”

“……”

“À. Bố mẹ là giáo sư Đại học Hankuk và em gái học trường Mỹ thuật có phải là người thật không thế? Sao nào, cậu chẳng phải thìa vàng còn gì.”

Chủ đề gia đình tuy cũ rích nhưng lúc nào cũng hiệu quả. Hơn nữa, cũng không có cách nào trở thành một kẻ tồi tệ dễ dàng hơn thế. Thật may là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cậu qua một lớp khói thuốc. Nếu không, có lẽ anh đã phản xạ mà tránh đi ánh mắt của cậu trước rồi.

“……Hay là chúng ta thử nói chuyện gì đó thú vị hơn đi.”

“Tôi lại thấy chuyện này thú vị.”

“Không đâu. Chuyện này cũng đáng nghe đấy. Chủ đề là lời nói dối của một người rêu rao rằng mình là người gốc Hàn thế hệ thứ ba sinh ra ở Mỹ, và lớn lên trong một gia đình nhận nuôi từ năm 15 tuổi.”

“……”

“Cậu không có hứng thú với câu chuyện về một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi ở Mỹ 17 năm trước sao? Hoàn cảnh có vẻ giống ai đó nên chắc sẽ dễ đồng cảm lắm. À không, chắc phải diễn đạt khác đi thì mới có hứng thú nhỉ.”

‘Em tò mò hơn bất cứ điều gì. Rằng anh đã sống ở một nơi như thế nào, và sống ra sao.’

Thật nực cười và trớ trêu khi ngay lúc này Kim Soo Hyun lại nhớ đến khoảnh khắc Lee Gyo Han hôn mình. Trong khi đôi môi ấy bây giờ lại đang gợi cho anh nhớ về một ngày khởi đầu nào đó.

“Nghi phạm hàng đầu trong vụ sát hại Viện trưởng trại trẻ mồ côi Haetsal, Kim Woo Seok. Chính là Kim Soo Hyun.”

Xác suất người lật lại quá khứ mà mình đã chạy trốn lại chính là tương lai mà mình lần đầu mơ tới là bao nhiêu? Kim Soo Hyun đang nhìn vào đầu điếu thuốc cháy đỏ rực, một lúc sau mới chậm rãi đáp lời.

“Chuyện cũ quá rồi.”

“May mắn đến mức ấn tượng thật đấy. Mọi tình huống đều nhắm vào một người, vậy mà lại được thả ra chỉ vì trại trẻ mồ côi cũ kỹ đó cháy rụi không còn một mảnh chứng cứ.”

“Cũng còn có chút vận may để bám víu. Một đứa trẻ mồ côi 15 tuổi sống sót cũng khó khăn lắm.”

“Giá như ai cũng được như đứa trẻ mồ côi 15 tuổi may mắn đó thì tốt biết mấy. Đến cả một cơ quan tư nhân phụ trách việc nhận nuôi ở nước ngoài cũng bốc cháy đúng vào ngày xuất cảnh rồi phải đóng cửa, chẳng phải là quá xui xẻo sao?”

Đây là lần đầu tiên anh nghe về cách mà thân phận của mình ở Hàn Quốc đã được “dọn dẹp”. Vì vậy, không thể kéo dài chủ đề này được. Đây là một trận chiến mà thông tin chỉ đến từ một phía.

“Ừ, tiếc thật. Phải chi lúc đó tôi chết cháy thay cho Kim Woo Seok thì có lẽ sau này đã cứu được thêm nhiều đứa trẻ mồ côi đáng thương khác rồi.”

“……”

Cuộc tra hỏi dồn dập và gay gắt bỗng chốc im bặt.

Kim Soo Hyun nhanh chóng nghiền ngẫm lại tất cả những lời mình vừa nói, nhưng không có sai lầm nào đặc biệt đáng chú ý. Nhưng phản ứng của Lee Gyo Han thì lại khác. Từ đôi mày nhíu chặt rõ rệt, đôi môi mím chặt, cho đến cả khung xương nổi rõ trên mu bàn tay. Đó là khuôn mặt của một kẻ đã bị phản đòn một cách bất lực, khiến cho những nỗ lực giành giật thế chủ động từ đầu đến giờ trở nên vô nghĩa.

Như thể để báo hiệu chiến thắng bằng tính điểm thuộc về phe này, Lee Gyo Han bực bội nhìn về phía bức tường kính đặc biệt. Xem ra bây giờ người đứng sau định can thiệp rồi. Quả đúng như vậy, câu hỏi được ném ra một cách nghiến ngấu sau đó là một câu hỏi đã có câu trả lời từ lâu.

“……5 năm trước, anh ở lại Hàn Quốc 3 tháng rồi xuất cảnh, sau đó từ năm sau thì định cư hẳn ở đây. Lý do là gì?”

Trong thoáng chốc, câu hỏi đó có vẻ như nhắm vào anh, nhưng thật ra ai cũng biết rõ mũi nhọn của nó đang chĩa về đâu.

Đó là lời cảnh cáo dành cho Lee Gyo Han, rằng phải xác định rõ lập trường và đừng có nhầm lẫn. Nhưng người yêu của anh không thể không biết điều đó, lại liên tục để lộ ra. Dù cậu không cười và cất giọng cộc lốc, dù cậu tuôn ra những câu hỏi đã được gọt giũa sắc bén, anh vẫn có thể nhận ra. Anh đã thấy vô số lần trong suốt thời gian hẹn hò. Mỗi khi muốn được xác nhận tình yêu, Lee Gyo Han đều có bộ mặt giống như bây giờ. 

Rõ ràng là cậu đang đợi anh, bằng cách nào đó, nói ra thành lời.

Rằng ký ức về mùa hè khi cả hai phải lòng nhau trong phút chốc, mối tình được duy trì ở hai múi giờ khác nhau nối tiếp những ký ức vốn chỉ cần cắt đứt là xong, và cả ký ức về ngày hai ta ôm chầm lấy nhau giữa sân bay Incheon khi cuối cùng cũng quay trở về rằng 5 năm của anh và em, không phải là giả dối.

Rằng tất cả những điều đó chắc chắn là vì em, và chúng ta chắc chắn đã yêu nhau.

Lee Gyo Han khao khát những lời tuy là sự thật, nhưng lại không phải là câu trả lời đúng đắn lúc này.

“……”

Vì vậy, bây giờ phải lựa chọn thôi.

Hoặc là vẫn làm người yêu đã hẹn hò 5 năm với Lee Gyo Han.

Hoặc là trở thành một người đàn ông không rõ danh tính với một quá khứ đáng sợ, để cậu được ở lại trong thế giới an toàn của mình.

Kim Soo Hyun dí tắt mẩu thuốc lá còn lại trên bàn, và trong khoảnh khắc đó, anh hy vọng rằng cơ mặt của mình đang co lại giống như đang mỉm cười. Có như vậy thì lời chia tay, thứ mà anh do dự vì lúc nào cũng sẵn sàng chết chứ chưa một lần sẵn sàng để chia ly, mới có thể trở nên dễ dàng hơn một chút.

“Vì đây là một đất nước dễ sống nếu có tiền. Ngôn ngữ cũng không phải là vấn đề lớn, lại còn tốt cho việc thay đổi không khí.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.