Hwang Kyung Min vốn luôn đáp lời răm rắp, lần đầu tiên lại im lặng.
Lee Gyo Han vui vẻ cho anh ta thời gian trả lời. Hwang Kyung Min im lặng một lúc với vẻ mặt khó đoán, lát sau mới dùng giọng trầm thấp lên tiếng. Đó là một giọng điệu bình tĩnh, không giống với người nổi tiếng nóng nảy nhất mà ai cũng công nhận.
“...Trước hết, phải giảm số lượng người.”
“Lấy cớ gì?”
“Trong tình hình hiện tại, tốt nhất là đề nghị tập hợp ba bốn người đi thị sát xung quanh. Vì trong lúc di chuyển cùng nhau, chúng ta có thể chia lẻ ra một lần nữa. Nếu chúng ta ấn định thời gian và địa điểm trong khoảng thời gian ngắn rồi hẹn gặp lại, mọi chuyện sẽ diễn ra tự nhiên mà không bị nghi ngờ.”
Đó là một buổi báo cáo không khác gì những nhiệm vụ khác.
Lee Gyo Han cười như rất hài lòng với kế hoạch của cấp dưới.
“Vậy thì, thử luôn bây giờ chứ nhỉ.”
“...”
“Tôi nghĩ thay vì đối tượng cần quản lý là tôi đây đề xuất, thì sẽ tốt hơn nếu anh Hwang Kyung Min làm việc đó. Không phải sao?”
Thực ra, đề nghị của Lee Gyo Han không có gì sai.
Vốn dĩ, Lee Gyo Han bây giờ tuy gọi là Đội trưởng, nhưng cũng không ở trong tình thế có thể ra lệnh bất cứ điều gì cho các đặc vụ khác. Ngay cả Hwang Kyung Min cũng đang theo lệnh của Nam Ki Joong mà bám theo để giám sát hắn, nên chẳng cần nói thêm nữa.
Tình trạng giằng co này đã kéo dài bao lâu rồi nhỉ.
Cuối cùng, trên môi anh ta cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Hwang Kyung Min vừa nhìn thẳng vào hắn, vừa mân mê chiếc tai nghe bên tai mình.
“...Hình như phía bên này không có gì đáng ngờ cả. Tôi nghĩ chúng ta nên đi xem xét nhẹ xung quanh một chút. Có ai muốn đi cùng không?”
Lát sau, đã có tiếng đáp lại từ đây đó.
Anh ta tìm được đồng đội một cách không mấy khó khăn, rồi nói một cách lễ phép như mọi khi: "Chúng ta đi thôi, Đội trưởng!" Lee Gyo Han nhìn quanh một lát rồi chậm rãi đi theo sau.
Hwang Kyung Min mượn lời chính anh ta vô cùng ‘tự nhiên’.
Tự nhiên đến mức Lee Gyo Han nghĩ rằng, nếu bây giờ đang cùng làm nhiệm vụ, thì ngay cả hắn cũng sẽ không chút nghi ngờ.
Các đặc vụ Baek Woo, vốn nổi tiếng nhanh nhạy, lần lượt tách ra từng người một trước sự dẫn dắt được ngụy trang bằng trò đùa và sự quan tâm vô cùng điềm nhiên. Nhờ vậy, Lee Gyo Han có thể chắc chắn rằng đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm hành động này.
Nơi họ hướng đến sau khi chỉ còn lại hai người tình cờ lại ở gần nhà thờ. Đó là một khu đất trống vắng người, nằm cạnh bờ biển xanh biếc.
Hwang Kyung Min đã không thể giữ yên tay mình kể từ khi tách người đặc vụ cuối cùng với lời hẹn ‘Gặp lại ở quán cà phê sau 30 phút nữa’, lúc này anh ta mới vứt bỏ lớp ngụy trang cuối cùng còn sót lại.
“Thật lòng……. Tôi không ngờ cậu lại bắt chuyện với tôi trước như vậy.”
Lee Gyo Han không trả lời mà chỉ lẳng lặng quan sát kỹ gương mặt kích động kỳ lạ. Vì hắn không chắc chắn được điều gì đang ẩn giấu đằng sau lớp mặt nạ trông vừa như căng thẳng, lại vừa có vẻ phấn khích kia.
May mắn là hắn không cần phải đắn đo lâu. Bởi vì trước cả khi Lee Gyo Han kịp tra hỏi, Hwang Kyung Min đã vội vàng nói theo những lời nghe như đang biện minh.
“À! Dĩ nhiên, tôi biết là Đội trưởng thì thế nào cũng nhận ra. Nhưng mà...”
“Tôi nhận ra? ...Cái gì?”
“Hả? À. Chuyện đó, dĩ nhiên là...”
Vẻ mặt cười bẽn lẽn, thậm chí còn xua tay của anh ta trông có phần giống một thiếu niên nhút nhát, không hề hợp với thân hình vạm vỡ. Nhưng, câu nói tiếp theo lại khác xa với sự ngây thơ đó.
“—Mấy con khốn xấc xược đó.”
*từ đây tui đổi ngôi xưng của Kyung Min nhó ≧^◡^≦
***
5 năm trước.
Vào thời điểm đó, tuy mang tên là mùa xuân nhưng thực ra lại gần như mùa đông.
Lý do Lee Gyo Han lần đầu tiên tiếp cận Kim Soo Hyun không thể giải thích hết bằng từ tò mò. Có lẽ gọi đó là sự khao khát thì đúng hơn.
Vốn dĩ đã bị phủ nhận là một động vật xã hội, nhưng chung quy vẫn là một dã thú, nên có lẽ hắn đã cần chút cảm giác thuộc về. Nhất là khi nhìn cái cách hắn muốn xác nhận xem Kim Soo Hyun được cho là đã tìm đến trại trẻ mồ côi vì lý do giống mình, có phải là đồng loại hay không.
“Vốn dĩ tôi định tóm lão già đó trước. Nhưng con khốn vệ sĩ cố tình bị bỏ lại đằng xa kia lại nổi điên xông vào...”
“...”
“Chết tiệt, thật sự là bao nhiêu năm rồi con dao mới kề sát mắt tôi! Sống lưng cứ phải gọi là lạnh toát.”
Lee Gyo Han nhìn Hwang Kyung Min cười như thể đang kể một câu chuyện phiêu lưu cũ rích, rồi hắn chậm rãi lên tiếng.
“...Ngày 18 tháng 7. Việc đó cũng có liên quan à?”
“Hả, 18 tháng 7 á? Xì, để xem, lúc đó là khi nào nhỉ.”
“New York, tòa nhà màu xám gần bờ biển.”
Hắn vừa giải thích cặn kẽ, lát sau gã liền kêu lên một tiếng lớn "A," rồi nói: "Đúng rồi, vì tôi không trực tiếp đến đó. Tôi không biết cậu đang nói đến chỗ đấy."
Đó là câu trả lời hoàn toàn trái ngược với thái độ lễ phép, nhưng Lee Gyo Han không ngạc nhiên mà bình tĩnh hỏi tiếp. Vẫn còn nhiều thứ hắn cần moi được trước khi giương móng vuốt.
“Anh làm thế nào mà biết vị trí đó?”
“Kim Soo Hyun.”
“...Kim Soo Hyun?”
“Ngay khi đến New York, Kim Soo Hyun đã lấy khẩu súng lục của tôi. Cậu biết đấy, cái có gắn máy phát tín hiệu siêu nhỏ ấy. Giờ thì không biết là hết pin hay là hỏng rồi... Chết tiệt. Phải chi nó còn hoạt động tốt!”
Hwang Kyung Min vốn đang nói năng khá lễ phép, bỗng nhiên nghiến răng chửi thề rồi đá mạnh vào sàn bê tông. Nhưng khi Lee Gyo Han nhìn bằng ánh mắt vô cảm, gã vội sửa lại tư thế và kéo khóe miệng lên.
“Cậu biết cái thằng thư ký khốn kiếp luôn lẽo đẽo theo Chủ tịch đúng không? Tôi cứ nghĩ nó giỏi lắm cũng chỉ biết pha cà phê với sắp xếp tài liệu thôi. Ai ngờ nó cũng có tài đấy.”
“...”
“Tôi khéo léo tuồn cho nó địa điểm rồi kích động một chút, kiểu như ‘Chúng ta không nên tích cực thu thập thông tin cao cấp sao?’, thế là nó gọi một cuộc điện thoại, đem tới ngay tắp lự hai phân đội.”
“Có vẻ Nam Ki Joong không biết chuyện này rồi.”
“Ôi trời, ông ta mà biết thì phiền phức lắm! Chỉ có mấy người chết mà kiểu gì cũng làm ầm lên, rõ rành rành còn gì.”
‘Tôi cứ thấy chuyện đó giống như đang cảnh cáo tôi phải rời xa cậu vậy. Cậu nghĩ sao?’
Bỗng nhiên, câu hỏi của người yêu đã chia tay chợt hiện về.
Nhờ vậy, hắn lần đầu tiên thấy may mắn vì anh không ở cạnh mình. Lee Gyo Han chậm rãi cử động, duỗi từng khớp ngón tay, rồi hỏi tiếp bằng giọng điệu dịu dàng hơn hẳn lúc trước.
“Thế sao anh lại lấy thông tin về Kim Soo Hyun?”
“Vì anh ta cứ cản đường cản lối!”
“...”
“Đội trưởng không phải là người lãng phí thời gian vào mấy chuyện ngu ngốc thế này. Bây giờ cũng vậy. Nào là nhà giả kim, nào là cái quái gì nữa. Đúng là đồ chó, chết tiệt!”
‘Quanh năm suốt tháng 99℃’.
Lời nhận xét hắn dùng khi đánh giá Hwang Kyung Min với tư cách là Đội trưởng trước đây, đến giờ vẫn còn giá trị. Gã cứ lơ lửng quanh điểm sôi. Cứ tuôn ra một tràng nhanh gọn khi nóng nảy, rồi lại như cố lấy hơi mà chau chuốt lại lời nói, lặp đi lặp lại mấy lần.
“Chẳng phải tất cả chuyện này là do Chủ tịch phát điên lên bám víu vào hay sao? Nghe nói chỉ vì mấy lão già khốn kiếp chết toi từ 7 năm trước! ...Phù, Đội trưởng đừng lo. Tôi sẽ dọn dẹp giúp cậu.”
“Anh sẽ dọn dẹp thay tôi?”
“—Đúng!”
Câu trả lời cuối cùng gần như là một tiếng rống. Hwang Kyung Min gần như gầm lên.
“Vì ‘chúng ta’ phải làm việc mà chúng ta vốn làm, Đội trưởng. Công việc của Đội Đặc nhiệm 2!”
‘Bộ phận Hoạt động Đặc biệt’ của Baek Woo.
Nơi mà cả sự ra đời và mục đích đều xa rời lẽ thường, lại cố tình được bao bọc thêm một lần nữa bằng từ ‘đặc thù’, thực ra ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Không phải ‘đặc biệt’, mà là ‘đặc thù’.
Điều đó mang tính mục đích rất rõ ràng.
Nói cách khác, điều đó có thể có nghĩa là bọn họ, những kẻ đều mang theo câu chuyện riêng, sẽ làm những việc mà ngay cả Baek Woo, một nơi vốn đã khác xa phạm trù bình thường, cũng phải né tránh.
Trong khoảnh khắc, Lee Gyo Han nhìn thấy hình ảnh quá khứ của chính mình phản chiếu qua dáng vẻ của Hwang Kyung Min.
Khoảnh khắc hắn không thể rời mắt khỏi người xa lạ kia chỉ vì một câu nói rằng anh đến trại trẻ mồ côi vì lý do giống mình. Nếu Kim Soo Hyun là người duy nhất mà Lee Gyo Han bám víu vào, thì đối với Hwang Kyung Min, nơi duy nhất gã thuộc về dường như chính là Baek Woo, là ‘Đội Đặc nhiệm 2’.
Có lẽ bởi vì Baek Woo, chính xác hơn là Đội Đặc nhiệm 2, là nơi duy nhất mà kẻ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi tập thể đáng lẽ phải là tiêu chuẩn nhất, có thể hoạt động bình thường.
Khi hắn chỉ lẳng lặng nhìn gã thay vì trả lời, một tiếng kêu không giấu được sự sốt ruột đã bật ra.
“Đội trưởng! Đội trưởng, cậu sẽ hiểu tôi mà.”
“...Tại sao tôi phải.”
“—Vì tôi đã nhận ra ngay lập tức!”
“...”
“Những người khác có thể không biết, nhưng riêng tôi, ngay từ lần đầu tiên Đội trưởng bắn súng khi mới vào làm lính quèn, tôi đã nhận ra ngay.”
Giọng nói đầy kích động tiếp tục luyên thuyên. Thậm chí khi hồi tưởng về quá khứ, còn xen lẫn cả sự phấn khích như đang mơ.
“Ba phát ngay cùng một chỗ. Đội trưởng đã bắn vào giữa trán của những kẻ tấn công chúng ta, bắn liên tục vào ngay chỗ đã bị thủng. Tôi vẫn còn nhớ như in.”
Hwang Kyung Min kể lại rành rọt những chuyện mà ngay cả chính Lee Gyo Han cũng đã đẩy vào một góc ký ức, cứ như mới xảy ra hôm qua.
Khoảnh khắc thức trắng ba ngày đêm để đối phó với một đám mafia nào đó. Cái đêm đen sâu thẳm truy đuổi kẻ phản bội đã đánh cắp thông tin mật. Thậm chí cả cái lúc làm gãy xương ai đó trong phòng rèn luyện của Baek Woo.
Những giai thoại được kể lại qua giọng nói đó, hết thảy đều là những khoảnh khắc khiến người khác phải cau mày. Dĩ nhiên, kẻ đang tuôn ra những lời ấy chỉ nhe răng cười khi ánh mắt họ giao nhau.
Hwang Kyung Min thở hắt ra một hơi dài, "Phù," như đang chuẩn bị để thú nhận một điều gì đó ghê gớm lắm, rồi gã lập tức nhấn giọng nói tiếp.
“Chúng ta giống nhau, Đội trưởng. Cậu không hiểu ý tôi là gì sao?”
“...”
“—Ý tôi là, tôi là người duy nhất thấu hiểu cậu, Đội trưởng.”
Đã từng có lúc, Lee Gyo Han nghĩ rằng nếu gặp được kẻ giống mình, hắn sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi.
Bắt đầu từ câu hỏi rốt cuộc người đó đang sống qua mỗi ngày kinh khủng này như thế nào, cho đến việc người đó nghĩ bản thân còn lại bao nhiêu thời gian.
Không. Thậm chí hắn còn muốn hỏi ý kiến về những thứ như, nếu có thể nhanh chóng kết thúc ở một nơi nào đó, thì cách thức tự nhiên nhất sẽ là gì.
Nhưng 5 năm đã trôi qua, ngay lúc này.
Lee Gyo Han đứng trước đối phương mà hắn hằng mong mỏi, nhưng lại không hỏi bất cứ câu hỏi nào đã dồn nén bấy lâu. Đó là bởi hắn đã từng mơ về một tương lai khác, một tương lai mà hắn của quá khứ không tài nào tưởng tượng nổi.
Ví dụ như, một cuộc sống dưới mái nhà màu xanh biếc ngập tràn ánh nắng. Một tương lai mơ hồ, nơi cây xương rồng ngốc nghếch giơ tay tắm nắng, và biết đâu, nuôi một con chó mà hắn vốn ghét cay ghét đắng cũng chẳng sao.
“...Hwang Kyung Min. Anh nói anh hiểu tôi mà, đúng chứ.”
“Dĩ nhiên rồi!”
Như thể cuối cùng cũng thông suốt, một nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên mặt gã. Bàn tay Lee Gyo Han đặt lên vai đối phương đang vô cùng kích động, di chuyển như thể đang vờ an ủi cho khoảng thời gian cô đơn đã qua.
Tách ra một cách tự nhiên đến mức không khiến các đồng đội mảy may nghi ngờ, tại một nơi mà có ai chết cũng chẳng ai hay, Lee Gyo Han khe khẽ thì thầm.
“Vậy thì, chắc anh cũng biết tôi đang định làm gì anh ngay bây giờ nhỉ?”