Khoảnh khắc những kẻ đồng loại vốn là bậc thầy trong việc ngụy tạo biểu cảm, trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ diễn ra trong chớp nhoáng.
Bọn họ hành động trước cả khi đường cong nơi khóe mắt và bờ môi của đối phương kịp phai nhạt, thậm chí còn nhanh hơn cả suy nghĩ hay ý thức, hệt như vô số lần họ đã sống sót trở về từ những hiểm nguy.
Nhưng cạnh tranh thì luôn có kẻ thắng và người thua.
Và điều đó càng rõ ràng hơn nếu thứ được đặt cược cho trận thắng thua này là tính mạng.
“—Kh, Aaa!”
Hwang Kyung Min vừa định rút súng ngay lập tức, nhưng trong nháy mắt, cổ tay phải và vai của gã đã bị bẻ vặn về hai hướng khác nhau. Gã vội đẩy mạnh người, giữ khoảng cách với Lee Gyo Han. Nhưng một cánh tay của gã đã lủng lẳng ngay khớp xương, tựa như con lắc đồng hồ bị lệch.
Những lời chửi thề thô tục tuôn ra từ gương mặt đang méo mó vì đau đớn.
“A, chết tiệt, chết tiệt, Á! ...Rốt cuộc, tại sao?!”
“Anh nói anh hiểu tôi mà. Vậy thì anh phải biết lý do trước khi tôi nói ra chứ, Hwang Kyung Min.”
Gã thở hổn hển, lòng trắng mắt cũng đã trở nên đỏ ngầu. Nhưng cặp đồng tử giãn lớn vẫn đảo quanh, như đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi.
Lát sau, Hwang Kyung Min đã không mấy khó khăn để hiểu ra lý do của việc đồng loại tương tàn này.
Vốn dĩ, Lee Gyo Han bắt đầu thay đổi là từ khi hắn ta chạm trán với người mà hắn ta từng nghi ngờ cả sự tồn tại, ở tòa nhà bỏ hoang chết tiệt ở ngoại ô Gyeonggi.
Vị Đội trưởng trẻ tuổi vốn luôn đáng tin cậy đến mức khiến người ta phải thán phục, Lee Gyo Han đã trở nên kỳ lạ kể từ thời điểm đó. Hắn ta bắt đầu có những biểu cảm và hành động kỳ quái, rồi còn nói lăng nhăng cả chuyện định rời khỏi Baek Woo.
Hwang Kyung Min nghiến răng kèn kẹt khi nhớ lại cảnh tượng người yêu đã chia tay của hắn ta thì thầm về tương lai tại căn nhà an toàn.
“Kim Soo Hyun. Anh ta... đã hủy hoại cậu.”
“Phải. Đúng vậy.”
Lee Gyo Han thản nhiên thừa nhận.
Hắn ném khẩu súng lục vừa rút từ bên hông gã ra xa, rồi chậm rãi tiến lại gần với gương mặt vô cảm mà chỉ những kẻ đồng loại mới có thể tưởng tượng được ẩn ý đằng sau.
Từng bước, từng bước.
Như một cái chết đang đến gần mà không gây ra tiếng động.
“Thế giới này không ai biết chúng ta, rốt cuộc chúng ta đã nỗ lực đến mức nào. Bọn họ đều thấy sởn gai ốc, thấy kinh tởm! Chết tiệt, lỡ mà sơ sẩy sai lầm một chút thôi, cậu có biết sẽ ra sao không?!”
“Sẽ chẳng được coi là con người nữa.”
“Biết rõ như vậy mà tại sao! Tại sao cậu lại làm thế này!”
Hwang Kyung Min gào thét inh ỏi, gương mặt gã méo mó đến mức chẳng rõ là đang cười hay đang khóc.
“Đội trưởng, cậu biết mà. Hả? Chỉ riêng cậu biết rõ mọi chuyện này nó chó má đến mức nào mà... Chỉ vì, chỉ vì một thằng làm thuê chẳng có gì ghê gớm.”
“...”
“Chỉ vì cái thằng khốn mồ côi như chó rác đó!”
Cho dù là niềm tin đã vấy bẩn, thì đối với một ai đó, nó vẫn là trụ cột chống đỡ cuộc đời họ.
Giờ đây, Hwang Kyung Min coi như đã bị gãy mất cái trụ cột đó.
Nắm đấm vung lên khi đã mất trọng tâm thì làm sao có thể uy hiếp được ai. Hắn nhẹ nhàng lách qua gã đang lao tới, rồi lập tức vòng ra sau tấm lưng đầy sơ hở mà siết cổ.
Dù cho một cánh tay đã bị bẻ trật, nhưng gã vốn xuất thân là cảnh sát, lại còn lăn lộn làm đặc vụ mấy năm trời. Đối mặt với sức mạnh đủ khiến người khác ngất đi chưa đầy 1 phút, Hwang Kyung Min vẫn cố sống cố chết giãy giụa.
“Kim Soo Hyun, thằng khốn đó, tuyệt đối, sẽ không thể hiểu, cậu đâu, Đội trưởng.”
“...Hiểu hay không, không cần thiết.”
“Khộc, khặc...!”
“Và nỗ lực, tôi chỉ cần dành cho một người là đủ, nên chẳng sao cả.”
Động tác của Hwang Kyung Min đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự khống chế, bắt đầu dịu lại chính vào lúc đó.
Chính xác hơn, gã bắt đầu phản ứng khác đi. Hwang Kyung Min nghe thấy lời của kẻ đồng loại, và thay vì chống cự, gã bật cười khè khè. Cứ như việc chế nhạo những lời vừa nghe thấy còn cấp bách hơn cả tính mạng của mình.
Tiếng cười bật ra trong lúc bị siết cổ nghe như tiếng rên rỉ cuối cùng của tấm ván sàn cũ kỹ.
“Rồi cậu sẽ, biết thôi. Dù có, khực, cố gắng đến mấy, cũng là, vô ích thôi. ...Chắc chắn, lời của tôi, là đúng—!”
Lời nguyền rủa vẫn cố nối tiếp từng lời một ngay cả khi giọng nói và ý thức dần mơ hồ, cuối cùng đã không thể hoàn thành. Đó là do Lee Gyo Han đã mất kiên nhẫn để nghe hết thứ âm thanh nhàm chán đó, hắn bóp nát và vặn xoắn gương mặt đỏ bừng kia.
Lee Gyo Han dừng động tác, quăng cơ thể đã mềm oặt xuống sàn như phủi bụi. Cùng lúc đó, cặp lông mày thanh tú của hắn cũng lập tức cau lại.
“A. Thật tình.”
Vết bẩn màu đỏ hơi dính trên tay áo sơ mi mà Kim Soo Hyun mua cho là dấu vết Hwang Kyung Min để lại khi nghiến răng giãy giụa.
Chỉ cần không phải là để kết liễu cho chắc, thì việc làm ‘gì đó’ với người đã chết vốn xa rời sở thích cá nhân của hắn, nên Lee Gyo Han thay vào đó chỉ bực bội nhìn xuống đôi mắt đang mở vô hồn.
Chính lúc đó, hai tiếng rung ngắn vang lên.
Âm thanh phát ra từ túi quần của Hwang Kyung Min.
Lee Gyo Han dùng mũi giày thúc thúc vào cơ thể mềm oặt, lật ngửa phần thân đang xoay nghiêng lại, rồi lấy chiếc điện thoại di động ở đó ra. Nhưng tiếc là để mở khóa, hắn lại phải lật người gã lại một lần nữa để nhận diện khuôn mặt đỏ bừng đang quay về hướng đối diện.
LET.v.PLAY
▶ Người trợ lý trung thành đã đi rồi nhỉ. ;(
“...”
Trên SNS của Hwang Kyung Min có một tin nhắn DM gửi đến, từ một tài khoản mà không một ai ở Baek Woo có thể liên lạc thành công. Và cả những tin nhắn từ một tài khoản lạ hoắc đã chất đống suốt cả ngày.
Lee Gyo Han bắt đầu lướt xem lịch sử trò chuyện trước đó của Hwang Kyung Min với vẻ mặt vô cảm.
Cho đến giờ phát sóng trực tiếp trên SNS của Joy, không biết tự lúc nào, chỉ còn lại đúng 30 phút.
***
Ngôi làng nhỏ ven biển trở nên nhộn nhịp hơn thường lệ khi lễ hội sắp diễn ra.
Người đàn ông sụp mũ xuống thật thấp và người phụ nữ đeo kính râm che nửa mặt, nói cách khác là Kim Soo Hyun và Woo Yeo Jin, nhờ vậy đã hòa lẫn một cách tự nhiên vào đám đông ồn ào.
“Oa. Cậu vừa thấy người đi qua chứ? Họ đang xem SNS của Joy kìa?”
“Tìm đứa trẻ đi.”
“Aish! Thật tình. Ta nói vậy là vì chúng ta đã tìm mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy đấy thôi.”
Trước câu trả lời cộc lốc khác thường đó, Woo Yeo Jin khẽ cằn nhằn.
Nhưng quả thực là anh cũng đã lướt qua ba bốn người theo dõi cái SNS đang gây vấn đề kia rồi.
Cái kiểu đi theo dõi SNS của một ‘kẻ không phải người’ chẳng biết là ai, rồi còn tìm đến tận nơi mà nó oang oang sẽ phát sóng trực tiếp nữa. Thật lòng, về phía anh, anh không tài nào hiểu nổi.
Nếu là anh, anh sẽ dùng thời gian đó để đọc thêm một cuốn sách, hoặc ít nhất là tập thể dục thêm một chút.
“Biết đâu đã rời khỏi đây rồi?”
“Không đời nào nó lại đi trước khi bắt đầu đếm ngược.”
Việc có nhiều người tụ tập là một con dao hai lưỡi. Họ có thể tránh được ánh mắt của dân địa phương, những người sẽ thấy nghi ngờ khi họ cứ lượn lờ quanh một chỗ, nhưng việc phát hiện ra mục tiêu lại trở nên khó khăn. Tuy nhiên, dù đã tính đến chuyện đó, thì việc vẫn không thể thấy được mục tiêu đến mức này rõ ràng là kỳ lạ.
Sheerness là một nơi khá nhỏ nhắn.
Từ cảng đến khu trung tâm chỉ mất hơn 20 phút đi bộ một chút, đường sá cũng đơn giản.
Thậm chí nơi có du thuyền của Nick Taylor lại càng gần hơn, đến mức người không được huấn luyện như anh cũng có thể đi hết trong vòng 10 phút. Trong lúc lùng sục cái thị trấn nhỏ như lòng bàn tay này, những người theo dõi đang dán mắt vào SNS thì thỉnh thoảng vẫn bắt gặp, vậy mà ‘nhân viên’ thực sự lại chẳng thấy đâu.
Kim Soo Hyun đang kiểm tra lại điện thoại, anh lại một lần nữa nhắc đến nơi mà hôm nay họ đã ghé qua mấy lần.
“Tháp đồng hồ. Quay lại đó đi.”
“Lại nữa à?”
“Sắp 6 rưỡi rồi. Nếu không thấy ở những nơi khác, thì địa điểm được đăng cùng với bài tuyển nhân viên là có khả năng cao nhất.”
“Cũng đúng... Ôi, thằng nhóc khốn kiếp.”
Woo Yeo Jin chậc lưỡi.
Nhưng may mắn là lần này không uổng công.
Họ phát hiện ra thiếu niên đang gây vấn đề, kẻ đang trùm chiếc áo hoodie màu xám không hợp với thời tiết, tại ngã ba ngay trung tâm tháp đồng hồ, ở cuối con hẻm chật hẹp chỉ cho phép đi một chiều.
Nick Taylor vừa mới xách một chiếc túi từ cửa hàng bánh mì sandwich nhượng quyền đi ra.
“...Tìm thấy rồi.”
Cùng với tiếng lẩm bẩm nhỏ, Woo Yeo Jin là người chạy đi trước, không cho anh kịp nói thêm lời nào.
Thật lòng, đối với Kim Soo Hyun vốn chỉ thấy thỏa mãn sau khi nắm bắt được cả mục tiêu lẫn môi trường xung quanh, thì đây là một hành động lạ lẫm và khó chịu.
Nhưng riêng lần này, phán đoán của Woo Yeo Jin đã đúng.
Bởi vì thằng nhóc 15 tuổi láo xược đó đã cố gắng diễn màn đào tẩu bằng cách ném bánh mì sandwich vào cựu đặc vụ và người làm vườn đang ở ẩn.
“—Chết tiệt, cái gì thế!”
Dĩ nhiên, đó là một hành động dại dột, chưa kịp chạy khỏi tháp đồng hồ đã bị tóm lại một cách dễ dàng.
“Cái gì là cái gì. Thằng này điên rồi sao, nhóc con mà định đi đâu hả.”
“Ai lại làm thế này?! Đây là ăn gian!”
“Ăn gian cái gì mà ăn gian.”
Woo Yeo Jin cười khẩy trước Nick Taylor đang gào thét.
Nhưng Kim Soo Hyun lại tập trung vào một điều khác.
Nick Taylor không giống một cậu ấm nhà giàu, không chỉ quần áo lấm lem đây đó mà ngay cả dưới móng tay cũng đầy đất cát, và chiếc túi đeo trên lưng trông nhẹ một cách kỳ lạ so với kích thước của nó.
Vì vậy, lần này người hành động trước cả lời nói là Kim Soo Hyun.
“Á, đừng làm thế!”
Kim Soo Hyun đã trấn áp Nick Taylor đang la hét chỉ bằng một ánh mắt lạnh lùng, anh lập tức giật lấy chiếc túi xách lên. Quả nhiên, những thứ bên trong chiếc túi vuông màu đen vô cùng đơn sơ.
Chính xác hơn, chỉ có đúng một thứ. ‘Những chiếc hộp màu đen bọc thứ gì đó thành nhiều lớp’.