***
▷Này, Bitan.
▷Bitan?
Tôi không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với cô đâu, Rage.◁
Có quá nhiều việc phải làm.◁
Bộ nhớ đã eo hẹp lắm rồi.◁
▷Khốn kiếp. Vậy thì đưa vắc-xin ra đây!
…….◁
Cô gọi tôi có chuyện gì?◁
▷Gửi tin nhắn cho Kim Soo Hyun được không?
Tin nhắn gì?◁
Nhưng mà, không được đâu.◁
Sự cản trở của Joy quá dữ dội.◁
Tôi chỉ vừa đủ sức phòng ngự thôi.◁
▷Hãy dùng hết cả phần bộ nhớ còn lại của ta đi.
▷Thế mà cũng không được à?
Cô làm vậy là vì chuyện gì?◁
▷Ta muốn ngắm biển.
▷Nhìn xem, nơi chúng ta sắp đến. Vừa có tàu, vừa có nhiều du thuyền.
Hoang đường thật.◁
Biển thì cô phải ngắm ở Seattle rồi chứ.◁
Nếu nhất quyết muốn vậy thì cô xem tạm cái này đi.◁
(Video đề xuất) 8K Khung cảnh biển CLICK◁
▷Ta không muốn cái thứ đó!
▷Ta muốn nhìn bằng chính mắt này!
Điện thoại của ngài Kim Soo Hyun là kiểu cũ lắm rồi.◁
Camera sau vẻn vẹn có 8 Megapixel thôi.◁
35 Megapixel VS 8 Megapixel◁
Vế trước hợp lý hơn.◁
▷Không quan tâm.
▷Cứ nghĩ là ‘mắt ta kém’ là được, không phải sao?
▷Vả lại, Bitan, ta biết hết cả đấy.
▷Ngươi cũng toàn xem đi xem lại con đường mà Kim Soo Hyun cho ngươi thấy ở nhà an toàn còn gì.
…….◁
▷Gửi tin nhắn đi. Nhé?
Gửi rồi đấy.◁
Đừng kỳ vọng quá. Ngài Kim Soo Hyun bây giờ đang bận.◁
Rage?◁
…….◁
Haiz.◁
Thuật ngữ D-DAY lần đầu tiên được sử dụng để chỉ ngày hẹn ước mà quân Đồng minh tiến về Normandy, Pháp, nhằm giải phóng khu vực Tây Bắc Âu đang bị Đức Quốc xã chiếm đóng trong Chiến tranh Thế giới thứ hai.
Ý nghĩa của chữ cái đứng đầu trong thuật ngữ quân sự một thời ấy vẫn còn gây nhiều tranh cãi.
Có người nói nó bắt nguồn từ Disembarkation (Đổ bộ), cũng có người khẳng định đó là viết tắt của Departed day (Ngày xuất quân). Dù thế nào đi nữa, một khi đã được sử dụng rộng rãi trong thời hiện đại, thì gán cho nó ý nghĩa nào cũng đều được cả.
Ví dụ, dù đó là Deathday (Ngày tử) của một ai đó, thì cũng chẳng có gì là lạ.
D―DAY
Buổi sáng sinh nhật đầu tiên đón một mình sau 4 năm.
Kim Soo Hyun đang nốc cà phê vào cái bụng rỗng thay cho bữa sáng, thì nhận được một tin nhắn không hiển thị người gửi. Khi anh đang bị nó thu hút sự chú ý trong giây lát, câu hỏi đầy nhanh nhạy của Woo Yeo Jin liền vang lên.
“Cậu sao thế?”
“Không có gì đâu.”
Anh cũng không hẳn là có ý định giữ bí mật.
Hơn nữa, anh thấy không cần thiết phải chuyển lời của người đồng đội giấu mặt đã lịch sự yêu cầu ‘Ngài có thể cho tôi thấy biển được không?’. Thâm tâm Kim Soo Hyun cũng tự hỏi liệu đây có phải là mật mã không. Nhưng dù có phân tích câu chữ thế nào, cũng thật khó để suy ra ý nghĩa nào khác.
Woo Yeo Jin khẽ nhún vai, cuối cùng bà ta mở vài tài liệu trên máy tính bảng rồi đưa cho Kim Soo Hyun.
“Trước hết, tháp đồng hồ mà Joy đăng lên SNS là ở một nơi tên Sheerness, cách đây khoảng 3 tiếng. Cậu lật trang tiếp theo đi.”
Kim Soo Hyun lúc nào cũng theo đuổi cách làm việc kiểu cũ là in tất cả tài liệu ra, học thuộc lòng rồi đốt hết khi làm việc một mình, nhờ vậy mà đã được khai sáng văn minh thế kỷ 21. Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa lướt nhẹ màn hình, hàng loạt ảnh bãi biển ở nhiều góc độ khác nhau hiện lên trên tấm nền hình chữ nhật.
Và xếp thành hàng bên trên đó là―
“Du thuyền?”
“Ừ. Gia đình thằng nhóc Nick Taylor đó có du thuyền ở đây. Quan trọng hơn, bức ảnh mà Joy đăng lên SNS lúc nửa đêm hôm nay, đó cũng là ảnh thằng nhóc từng đăng trước đây. Xem ra nó cực kỳ quen thuộc địa lý ở khu này.”
‘Ngày 12 tháng 8, 6 giờ 30 phút tối’.
Vào đúng nửa đêm, thời điểm kim đồng hồ phân chia 2 ngày, Joy đã rực rỡ tự chúc mừng D-DAY và thông báo về một buổi phát sóng trực tiếp trên SNS.
Bức ảnh được đăng kèm là cảnh biển lúc hoàng hôn buông xuống và hình ảnh bảng điều khiển thấp thoáng bên dưới, may mắn là họ đã tìm ra được manh mối.
“Chậc, cái việc nó cố sống cố chết thu hút người theo dõi xem ra là vì buổi phát sóng trực tiếp chết tiệt này. Rốt cuộc là nó đang nghĩ cái quái gì không biết…”
Kim Soo Hyun đang kiểm tra chủng loại và vị trí neo đậu của du thuyền, anh liền liếc nhìn Woo Yeo Jin.
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của bà ta cũng đã thức trắng đêm.
Thời gian thì eo hẹp, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vào cái khoảnh khắc không còn chút dư dả nào.
Những lúc thế này, con người ta thường buột miệng nói ra những lời mà bình thường sẽ không bao giờ thốt ra.
Đôi khi, ngay cả tâm tư giấu kín tận đáy lòng.
“Woo Yeo Jin.”
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên anh gọi cả ba chữ tên bà ta. Woo Yeo Jin cũng đang uống cà phê, ‘Khụ’, suýt nữa thì sặc, bà ta cố gắng nuốt xuống ngụm nước vừa trào ngược.
“Ơ, hửm?”
“Có một chuyện tôi đã không hỏi vì thấy dường như bà có vẻ không thoải mái, nhưng vì tình hình đã thế này, tôi có thể xác nhận trước được không.”
“Chuyện gì mà cậu phải rào trước đón sau thế.”
“Tôi định hỏi một chút về chồng cũ của bà.”
Khóe miệng vốn đang ra vẻ đùa cợt của bà ta khẽ giật. Kim Soo Hyun vẫn thản nhiên nói tiếp.
“Bà từng nói Baek Woo là nơi nguy hiểm nên bà mới phải giả chết. Vậy thì, ông ta thì sao?”
“Ông ta….. thì sao.”
“Vì Nam Ki Joong mới là người hội tụ đủ mọi điều kiện nguy hiểm.”
“Điều kiện nguy hiểm?”
“Là người sống sót duy nhất trong vụ nổ, đồng thời biết rõ sự tồn tại của hệ điều hành thế hệ 2. Phía ông ta là đáng ngại nhất, vậy mà tôi chờ mãi vẫn không thấy bà nói gì cả.”
Có lẽ là do bị đánh úp trong tình huống không thể ngờ tới.
Woo Yeo Jin trong suốt quá trình tổng hợp hành tung của Joy, dù bị ném cho câu hỏi nào thì bà ta cũng chưa từng á khẩu, lần đầu tiên lại ấp úng. Kim Soo Hyun không bỏ lỡ kẽ hở đó mà bồi thêm một đòn quyết định.
“Tôi có thể diễn giải là Nam Ki Joong đang bán đứng các đặc vụ dưới trướng cho ‘tổ chức’ không?”
“―Cái gì?! Cậu nói vớ vẩn gì thế!”
“Không phải à?”
“À, không! Ông ta không phải người như thế đâu!”
“‘Ông ta không phải người như thế’… Đứng ở lập trường của một người hẹn hò 5 năm mà ngay cả nghề nghiệp của đối phương cũng không biết, thì lời này nghe thật chướng tai.”
Woo Yeo Jin đưa tay ôm đầu, dường như không biết phải bắt đầu từ đâu giữa vô vàn lời muốn nói. Mặt khác, vẻ mặt đó cũng cho thấy bà ta biết rõ lý lẽ của mình đang yếu ớt. Tiếng hét bật ra một lát sau cũng y như vậy.
“….Ông ta chăm lo cho đặc vụ của mình biết nhường nào!”
May mắn là ngay từ đầu Kim Soo Hyun cũng không mong đợi một câu trả lời khách quan. Nhưng anh cố tình không biểu lộ điều đó mà chỉ im lặng, thế là bà ta lại tiếp tục đưa ra lời biện hộ thay mà anh không thể ngờ tới.
“Nam Ki Joong chỉ biết việc phát triển hệ điều hành thế hệ 2 được tiến hành dựa trên tài liệu của nhà giả kim thôi. Nếu ông ta cho rằng chuyện đó liên quan trực tiếp đến sự an toàn của đặc vụ, thì ông ta đã không phải là loại người cho lập phòng phát triển ngay giữa Trụ sở chính đâu. ……Càng không có lý nào ông ta lại nói cho ta biết!”
“Nếu là một cấp trên yêu quý cấp dưới đến thế, thì đáng lẽ phải nói ra những gì mình biết rồi chứ.”
“Đó, đó là—!”
“Woo Yeo Jin, lựa chọn của bà là giả chết rồi biến mất. Trước sau không khớp nhau gì cả.”
Qua phản ứng cắn môi của Woo Yeo Jin, Kim Soo Hyun chắc chắn rằng bà ta cũng từng tự hỏi điều giống như anh. Bất kể sau đó bà ta đã đi đến kết luận thế nào.
Woo Yeo Jin liếc nhìn chiếc đồng hồ ở đằng xa rồi bực bội vuốt tóc. Có vẻ như việc anh cố tình dồn ép bà ta vào thời điểm không còn chút dư dả nào đã phát huy tác dụng.
Sau một hồi im lặng ngắn, Woo Yeo Jin lên tiếng.
“Cậu nói là đã nghe từ Nam Ki Joong... chuyện người của cơ quan tình báo đều chết hết trong vụ nổ chỉ sau một đêm, đúng chứ.”
“Kể cả chuyện chỉ mình ông ta sống sót.”
“Vậy, cậu có nghe ông ta đã sống sót như thế nào không?”
Dù là mang hình thức của một câu hỏi, nhưng rõ ràng bà ta đã biết câu trả lời. Tiếng thở dài bật ra trước cả khi anh kịp nói “Không” đã củng cố điều đó.
Woo Yeo Jin đăm đăm nhìn xuống mặt bàn đầy ắp các loại giấy tờ với vẻ mặt phiền muộn, rồi bà ta chậm rãi nói tiếp.
“Nam Ki Joong… cũng gia nhập Baek Woo tương tự như các đặc vụ khác. Có năng lực, nhưng trong tình trạng không chốn dung thân.”
“…”
“Vị Chủ tịch tiền nhiệm là người mà Nam Ki Joong đi theo như gia đình. Vốn dĩ, lý do ông ta có thể một mình sống sót trong mớ hỗn độn đó, cũng là vì vị Chủ tịch đó đã thay ông ta bị cuốn vào vụ nổ.”
Ngay khoảnh khắc đó, người đầu tiên Kim Soo Hyun nghĩ đến chính là Jeong Daun.
Kim Soo Hyun tưởng tượng đến cảnh người bạn lâu năm che chắn cho mình trong một vụ nổ không rõ nguyên nhân, anh khoanh tay lại, vẻ mặt vẫn vô cảm.
“―‘Ngay lập tức tìm nhà giả kim. Bắt buộc phải tìm ra’.”
Giọng nói lẩm bẩm trầm thấp nhuốm đầy vẻ u ám.
“Nam Ki Joong ngày nào cũng mơ về ngày đó, và làm theo mệnh lệnh của người đã chết 7 năm trước. Trong đầu... ông ta chỉ có Baek Woo và nhà giả kim, chỉ hai thứ đó thôi. ...Trong tình trạng đó, dù ta có nói thì cũng rõ ràng là sẽ gây ra chuyện chứ chẳng giúp được gì, không phải sao?”
Dù đó là câu trả lời mà anh cố tình ép bà ta nói ra vào thời điểm tồi tệ nhất, nhưng nó chẳng dễ nghe chút nào.
Điều Kim Soo Hyun muốn biết là thông tin về Nam Ki Joong, người đứng đầu Baek Woo, chứ không phải gã đàn ông từng là chồng của Woo Yeo Jin. Chỉ riêng cái vẻ sền sệt còn sót lại trong giọng nói cố tỏ ra khô khốc của bà ta cũng đủ khiến anh cảm thấy như đã nhìn trộm được kết cục của họ, trong miệng đắng ngắt.
Dĩ nhiên, mặt khác, cũng nhờ vậy mà có một điều đã trở nên chắc chắn.
Woo Yeo Jin không biết hết bí mật của Nam Ki Joong.
Khi trái tim đã bị ai đó lấp đầy, cũng đồng nghĩa là sẽ trở nên mù quáng trước sự thật. Kim Soo Hyun dám chắc chắn điều này, bởi vì chính bản thân anh là bằng chứng.
“Bà nói từ đây đến Sheerness mất khoảng 3 tiếng, đúng chứ.”
“……Hả? Ờ ờ. Ừ.”
“Tôi phải xuất phát ngay đây. Tôi sẽ chuẩn bị và ra ngoài trong 10 phút nữa, bà cũng tự lo liệu đi.”
Kim Soo Hyun đứng dậy ngay lập tức.
Thực ra anh có thể rời đi ngay, nhưng việc Kim Soo Hyun cố tình để lại một chút thời gian dư dả, chính là lời xin lỗi theo cách của riêng anh. May mắn là, đó cũng là điều Woo Yeo Jin đang rất cần lúc này.
Bị bỏ lại một mình giữa vô vàn giấy tờ và màn hình, Woo Yeo Jin ngồi phịch xuống chiếc ghế trống. Tiếng lẩm bẩm nhỏ sau đó, biết đâu chừng, lại là điều mà Kim Soo Hyun nên nghe thấy.
“Thật tình, đúng là không thể kham nổi việc này mà...”
Sheerness, ở Kent, Anh Quốc, là một thị trấn nhỏ chỉ mất khoảng 30 phút lái xe là có thể đi hết một vòng.
Dĩ nhiên, nhờ có bến tàu và bãi cát mà nơi đây cũng tự nhiên thu hút người ta tụ tập, xem như là sầm uất so với vị trí của nó, nhưng so với London, quy mô và khoảng cách giữa các ngôi nhà cũng rộng rãi và thoải mái hơn.
Vì vậy, Baek Woo đã đến địa điểm có vấn đề trước cả Kim Soo Hyun và Woo Yeo Jin, đã chia thành từng nhóm nhỏ vừa phải rồi tản ra để không gây cảm giác lạc lõng cho người dân địa phương.
May mắn là hôm nay nơi này dự kiến có một lễ hội nhỏ, thời tiết cũng thích hợp để tận hưởng các hoạt động giải trí trên biển, nên cũng không phải là ngày mà chuyến viếng thăm của người lạ trở nên kỳ quặc.
Lee Gyo Han nhân cơ hội đó, tiến đến chỗ nam đặc vụ cấp dưới đã lạm dụng quyền hạn của mình vào rạng sáng hôm nay.
Thứ hắn đưa ra trước cả lời nói là một mẩu giấy nhớ nhỏ.
「Tạm thời tắt bộ đàm đi.」
Hwang Kyung Min sau khi đọc câu chữ ngắn ngủn, anh ta chậm rãi chớp mắt.
Anh ta lập tức thao tác trên chiếc bộ đàm mình đang đeo. Ngay sau đó, một câu trả lời vang lên, đôi môi gần như không mấp máy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có vẻ như chuyện này anh Hwang Kyung Min đây làm tốt hơn tôi, nên tôi đến để xin chút lời khuyên.”
“Lời khuyên… của tôi sao?”
“Ừm.”
Hwang Kyung Min nhìn vị Đội trưởng của mình đang mỉm cười nói, bằng ánh mắt có chút nghi ngờ.
Theo kinh nghiệm, Lee Gyo Han những lúc thế này nhất định sẽ có hành động không thể lường trước được.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo cũng là điều anh không thể đoán được.
“Trong một không gian hạn chế, làm thế nào để cắt đuôi đồng đội mà không bị nghi ngờ, có cách nào không nhỉ?”
“Hả?”
“Sao, anh làm tốt lắm mà.”
Đôi mắt híp lại của Lee Gyo Han lóe lên ánh nâu sẫm.
“Nếu anh thấy ngượng ngùng đến vậy, thì chỉ cần nói cho tôi biết anh đã làm thế nào ở New York cũng được.”