Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 67

Giọng nói đó vừa lọt vào tai, thứ ập đến ngay sau là một cú đấm thô bạo khiến anh tối sầm mắt mũi. Kim Soo Hyun lảo đảo dữ dội, nhưng anh không gục ngã yếu ớt như năm ngoái.

Anh không thể gục ngã.

Bởi vì Jeong Daun đang ở hướng đó.

“Ồ, khốn kiếp. Đến đúng lúc lắm. Trước đây mày đã bám dính lấy thằng què kia rồi chuồn mất nhỉ.”

“―Viện, Viện trưởng, anh Daun... máu, chảy nhiều lắm.”

“Câm mồm!”

Kim Soo Hyun dù ăn uống kham khổ là vậy nhưng vẫn lớn nhanh hơn bạn bè đồng trang lứa, 15 tuổi anh đã cao hơn 170cm. So với lúc bị ông ta hành hạ năm ngoái, chỉ trong 1 năm mà anh đã cao vọt lên gần 10cm.

Nếu nói rằng ‘nhờ phúc’ đó mà anh chịu đựng những cú đấm đá tàn nhẫn của ông ta tốt hơn một chút, thì chẳng biết đây có phải là chuyện tốt hay không.

“Nuôi nấng! Ơn nghĩa! Cũng không biết, đồ sâu bọ!”

“Khụ, ự…!”

“Gì cơ? ‘Vì đây là cơ hội tốt nên con sẽ suy nghĩ tích cực thử ạ?’ Thằng khốn kiếp này. Tao đã đối xử tốt với mày biết bao nhiêu mà!”

Người bị đánh là Kim Soo Hyun, nhưng đối tượng mà Kim Woo Seok trút lời chửi rủa thực chất lại là người khác.

Kim Soo Hyun vì thế lại càng cố gắng không rên rỉ tiếng nào. Vì nếu anh đau, Jeong Daun sẽ buồn. Jeong Daun mỗi khi bật khóc tỉnh giấc vì ác mộng lúc đêm khuya, anh ta lại chỉ biết cắn chặt môi bên dưới chiếc giường tầng mình không thể trèo lên, chắc chắn sẽ như vậy.

“Lũ như chúng mày thì đòn roi mới là thuốc chữa. Cứ phải, phải đánh cho đến chết mới được. Có thế mới biết ơn. Lũ khốn kiếp đáng ghét. Dám coi thường tao hả?”

Kim Soo Hyun gắng gượng chịu đựng trận đòn trút xuống không thương tiếc.

Có lẽ vì anh đã cuộn tròn người ôm lấy đầu. Tầm nhìn chập chờn mỗi khi bị đá gợi lại những ký ức mà anh vẫn chưa thể vượt qua. Đúng lúc khoang miệng bị rách toạc, máu rỉ ra càng khiến ảo giác kinh hoàng ấy tái hiện rõ rệt hơn.

Về mùa xuân lạnh lẽo ấy, chỉ vì lén cho con mèo hoang một hộp thức ăn, Kim Soo Hyun đã phải đội chiếc xô thiếc gỉ sét lên đầu, bò lết khắp nơi van xin tha thứ.

Về những đêm, ngay cả trong bộ dạng đó, hễ vừa chợp mắt, anh lại giật bắn mình bởi tiếng ‘Keng keng’ vang lên từ những cú đá và tiếng đập thô bạo, trái tim như bị xé nát.

“―A á!”

Mắt Kim Soo Hyun chợt mở ra đúng lúc tiếng hét xé tai vang lên và cú đá dữ dội dừng lại.

Thân hình nặng nề lảo đảo mạnh, Kim Woo Seok đang ôm lấy bắp chân trái của mình. Giữa khung cảnh nhá nhem vẫn thấy được chất lỏng đang rơi lộp độp từ chân ông ta.

Kim Woo Seok vốn có sở thích làm đủ thứ đồ thủ công, ông ta đã dựng một xưởng làm việc nhỏ ở khu nhà riêng. Dĩ nhiên, ngay cả chuyện đó cũng trở thành một lý do khác để ông ta trút giận lên đám trẻ trong viện, bởi chứng run tay ngày càng nặng do bị rượu chè nuốt chửng, khiến ông ta không thể tạo ra tác phẩm nào vừa ý.

Ông ta hét lên một tiếng kỳ quái rồi giật phắt thứ gì đó đang cắm trên bắp chân mình ra.

Đó là một con dao thủ công nhỏ.

Người cắm nó vào chính là Jeong Daun, anh ta đã lết mình, cố gắng bò đến tận chân của Kim Woo Seok.

“Thằng què khốn kiếp này!”

Ông ta theo phản xạ vung mạnh cái chân bị đâm để đá Jeong Daun, nhưng cơn đau nhói buốt chạy dọc lên khiến Kim Woo Seok hét lên một tiếng. Thậm chí, dường như ông ta càng tức giận hơn vì chính mình đã kêu đau như vậy.

Ông ta lia mắt nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm, “Ừ ừ, phải rồi. Ngài thiên tài tài giỏi kia bị đánh vào cái sọ não vĩ đại đó vẫn chưa tỉnh ra à.”

“Cái chân không dùng được vẫn chưa làm mày vừa lòng nhỉ. ―Được, nhân dịp này tao sẽ khiến mày phải nằm liệt giường chứ không chỉ là xe lăn nữa đâu. Thằng khốn kiếp này.”

“Hức…”

Thứ mà Kim Woo Seok chọn là một chiếc ghế sắt trông có vẻ đặc biệt nặng và cứng.

Chiếc ghế bị kéo lê trên tấm lót sàn cũ kỹ, phát ra âm thanh ghê rợn, ông ta ngày càng tiến lại gần Jeong Daun.

Đôi vai của Jeong Daun không hề run rẩy dù chỉ một lần trước trận đòn suốt cả ngày, bỗng khẽ co rúm lại.

Thấy vậy, Kim Woo Seok vừa đi khập khiễng vừa bật ra tiếng cười khì khì sặc mùi rượu.

Gã bạo chúa của Trại trẻ mồ côi Haetsal đã không nhận ra hơi thở của ai đó, có lẽ cũng vì sự lơ là ấy.

Cũng có thể là do Kim Woo Seok đã nhầm. Kim Soo Hyun không còn như năm ngoái, anh giờ đã cao gần bằng ông ta. Chỉ là ông ta không nhận ra, dù anh đang đứng ngay sau lưng mình, như một cái bóng.

“…Tôi xin lỗi.”

Kim Woo Seok chỉ nhận ra có thứ gì đó kề trên cổ mình, đúng vào khoảnh khắc ông ta nghe thấy lời xin lỗi ngắn ngủn đó.

‘Cái gì’?

Ông ta tự hỏi trong cơn hưng phấn ngấm men rượu và bạo lực, nhưng không thể đưa ra câu trả lời.

Ngay cả Kim Soo Hyun cũng mãi sau này mới biết, thứ mà anh đã rạch vào ngày hôm đó là gì.

“―Ực…”

Thân hình nặng trịch đổ ập xuống, ‘Rầm!’, đập mạnh vào chính chiếc ghế mà ông ta vừa kéo tới.

Kim Woo Seok ngã ngửa, mắt hướng lên trần nhà, đôi môi tím ngắt của ông ta khẽ mấp máy. Thực ra, đó có lẽ không phải là nỗ lực gọi tên một thứ gì.

‘Động mạch cảnh’ và ‘khí quản’.

Con người một khi bị cắt đứt hai thứ này, gần như sẽ tử vong ngay lập tức mà không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Nhưng Kim Soo Hyun, từ cơn co giật cuối cùng của Kim Woo Seok, vẫn đọc được rõ ràng ba chữ cùng lời đay nghiến cứ lặp đi lặp lại. Gã đàn ông đó chính là người đã bảo hộ anh kể từ lúc anh không còn nhớ rõ.

Kim― Soo― Hyun.

Nuôi nấng, ơn nghĩa, cũng không biết. Đồ sâu bọ.

“…”

Kim Woo Seok lịm dần giữa vũng máu đỏ bắt đầu từ cổ của chính mình.

Kể từ ngày đó, Kim Soo Hyun chưa một ngày nào quên được sức nặng và cảm giác của thứ mà anh đã nắm trong tay. Và ba chữ Kim Soo Hyun, cho đến khi được ai đó gọi lên, cũng là thứ khiến anh kinh hãi mỗi ngày.

Nghe thấy tiếng động lớn, Jeong Daun nhắm nghiền mắt lại. Tiếng hít thở kinh hoàng của anh ta vang lên khi anh ta muộn màng phát hiện ra Kim Woo Seok giờ đã ngang tầm mắt với mình.

Nhưng không có thời gian để mà yên ổn kinh ngạc.

Bởi vì cánh cửa của khu nhà riêng cũ kỹ vừa ‘Kéet’ một tiếng, báo hiệu một vị khách mới. trong khoảnh khắc, Kim Soo Hyun như người bị ma xui quỷ khiến, anh đứng chắn trước mặt Jeong Daun rồi chĩa dao về phía bóng tối.

“…Chà.”

Giọng nói vọng ra từ phía bên kia không lớn lắm, nhưng đủ để xác định danh tính. Vị phu nhân đội chiếc mũ màu tím che nhẹ qua lông mày, đi thẳng về phía họ.

“Ta đến đây định đổi đối tác làm ăn. Xem ra là đã muộn rồi nhỉ?”

Kim Soo Hyun dù đang hỗn loạn vẫn không thu lại con dao đang nhắm thẳng vào cô. Đó là một hành động theo bản năng.

Phu nhân liếc nhìn Kim Soo Hyun, rồi đi thẳng đến chỗ Kim Woo Seok đang gục ngã. Cái bóng rủ xuống từ vành mũ khiến khuôn mặt cô trông như một người làm nghề mai táng đã chai sạn trước cái chết.

“Là nhóc làm à?”

Kim Soo Hyun không trả lời, Phu nhân lại hỏi.

“Có tài đấy. Tay không run chút nào, rất gọn gàng. Nhóc tên gì?”

“….Cô hỏi cậu ấy làm gì!”

Thay vì Kim Soo Hyun vẫn đang sững sờ trong tư thế cầm dao, người cất tiếng lại là Jeong Daun vừa gắng gượng gượng dậy. Anh bực bội nhổ bãi máu đặc trong miệng mình ra, rồi nói tiếp bằng giọng khản đặc.

“Cô….. đừng nói chuyện với cậu ấy.”

“Ta cứ nghĩ cậu thông minh lắm. Ngạc nhiên thật.”

“Cô nói gì?”

“Là ngây thơ, hay là, không nhận thức được tình hình nhỉ.”

“…”

“Thà là vế trước còn tốt hơn đấy.”

Jeong Daun theo thói quen định cắn lên đôi môi sưng vù, nhưng ngược lại bật ra tiếng rên khẽ, “Ức”. Nhưng dù vậy, cái đầu lạnh toát của anh lại đang xoay chuyển nhanh hơn bao giờ hết.

Thế giới này tuyệt đối không công bằng.

Ngay cả đãi ngộ và trừng phạt cũng được áp dụng khác nhau tùy theo đối tượng.

Đây chẳng phải là chuyện gì mới mẻ. Đặc biệt là cái xã hội này, thứ họ xem xét nghiêm khắc nhất chính là ‘tội hỗn xược’. Kim Woo Seok đã để lại cho Kim Soo Hyun cơn ác mộng bất tận và đánh mình đúng nghĩa là ‘suýt chết’, chẳng phải cũng như vậy sao.

Bên ngoài trại trẻ mồ côi này đầy rẫy những kẻ sẵn sàng lật mặt giận dữ, chỉ vì đứa trẻ tàn tật mà chúng từng thương hại lại nhận được phiếu điểm tốt hơn mình.

Nếu người ta biết một đứa trẻ mồ côi quèn đã giết Viện trưởng của một cơ sở bảo hộ, chứ không phải ai khác.

Vậy thì, Kim Soo Hyun sẽ…

Jeong Daun lại nghiến chặt răng, cắn lên đôi môi đã rách nát của mình.

“…..Cô, sẽ bảo đảm điều gì?”

“Bảo đảm?”

Đáp lại là một tiếng cười khẩy, như thể vừa nghe được một điều gì đó thực sự nực cười.

“Không có thứ đó đâu. Cậu dường như cũng nhận ra phần nào rồi mà. Không phải sao?”

“…”

“Điều ta có thể hứa, là ta dù có để mặc cho chết, cũng sẽ không đánh đập. Chỉ vậy thôi.”

Đây có lẽ là điều kiện mà người khác sẽ lắc đầu cho là vô lý. Nhưng với những người sống ở nơi không có ánh mặt trời này, đây lại là một lựa chọn tốt hơn cả cái chết.

“Còn sinh hoạt cơ bản hay học hành thì sao?”

“Mong muốn của cậu thật là đơn sơ.”

“…Trả lời cho nghiêm túc đi!”

Đôi mắt vô cảm của phu nhân nhìn lướt qua hai thiếu niên. Sau một hồi im lặng, cô bình thản đáp.

“Ăn, mặc, ở và bất cứ thứ gì các cậu muốn học, ta đều sẽ hỗ trợ. Kể từ đó trở đi, mọi chuyện hoàn toàn tùy thuộc vào năng lực của các cậu.”

Jeong Daun đã đưa ra quyết định trước khi gã đàn ông đã chết bắt đầu co cứng lại. Nhưng người mà anh lên tiếng trước lại không phải là phu nhân, mà là người bên cạnh.

“…Soo Hyun à, giúp tôi một chút.”

Giữa mùi máu tanh nồng nặc cả trong lẫn ngoài, cái đầu của Kim Soo Hyun đang ngây ngẩn mất hồn, cử động cứng nhắc như một cỗ máy. Đôi mắt đen nửa tỉnh nửa mê trôi nổi giữa thực tại và vô thức, nhưng dường như anh vẫn không bỏ sót lời nói của người bạn duy nhất.

‘Tách’, thứ mà anh đang nắm trong bàn tay đã rã rời sức lực, cuối cùng cũng rơi xuống. Đó là con dao rọc giấy nặng trịch mà Kim Woo Seok thường dùng để điêu khắc.

Nhưng Kim Soo Hyun không nhặt nó lên, mà dựng thẳng chiếc xe lăn đang lăn lóc trên sàn trước. Kế đến là Jeong Daun, nhỏ bé và gầy gò.

“Chúng ta cùng đi thôi.”

“…”

“Đến đó, dù phải làm bất cứ thứ gìcũng phải sống sót. Khốn kiếp, ở cái nơi chó má này mà chúng ta còn trụ được. Lẽ nào đến nơi khác lại không xong à?”

Mắt Kim Soo Hyun vẫn không có tiêu cự.

Nhưng động tác đỡ Jeong Daun ngồi lên xe lăn của Kim Soo Hyun vẫn dịu dàng và cẩn trọng đến lạ thường. Nhờ vậy, Jeong Daun vừa cố nuốt ngược nước mắt, anh đã liên tục thì thầm với người bạn, cũng là gia đình duy nhất của mình.

“Từ giờ đừng quan tâm đến người khác nữa, chúng ta chỉ lo cho mình thôi. Hử? Người khác có ra sao, mặc xác bọn họ, bảo tất cả cút hết đi.”

“……Tôi sợ.”

Lần đầu tiên, một câu trả lời nhỏ bé vang lên.

Đó không hẳn là một câu trả lời được thốt ra sau khi suy nghĩ, mà giống như Kim Soo Hyun vừa nôn ra tất cả những gì đang cuộn xoáy bên trong mình, chỉ gói gọn trong ba tiếng đó. Vì vậy Jeong Daun cũng không nói những lời thật lòng như ‘Tôi cũng vậy’.

Thay vào đó, anh dùng cánh tay gầy gò của mình kéo cậu thiếu niên cao hơn mình rất nhiều vào lòng và nói.

“Không sao đâu. Đến đó, tôi sẽ bảo vệ cậu. Nhất định.”

Đêm đó. Người chứng kiến sự ra đời của bóng ma và vị thiên thần hộ mệnh đặc biệt của bóng ma ấy, chỉ có các thiên thể ngoài khung cửa sổ nhỏ, và vị phu nhân.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.