Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 65

“Thằng nhãi chết tiệt này!”

Kim Soo Hyun đang dán tài liệu lên một bên bức tường cũ để sắp xếp, nghe thấy tiếng hét của Woo Yeo Jin đang gõ bàn phím gần như muốn đập nát nó, anh liền hỏi lại.

“......‘Thằng nhãi’?”

“Ta cá là chính nó. ‘Nhân viên duy nhất’ trong cái sự kiện chết tiệt mà Joy tổ chức vào ngày sinh nhật của bên đó!”

Woo Yeo Jin nghiến răng nghiến lợi khi nói từng từ từng chữ. Kim Soo Hyun trở nên khá nghiêm trọng rồi vội vàng đi đến bên cạnh bà ta.

Đúng như lời bà ta nói, Woo Yeo Jin không hề nói dối. Bức ảnh hồ sơ của đối phương trong cuộc trò chuyện lấp đầy màn hình, dù có trang điểm màu đen dưới mắt nhưng nhìn đâu cũng thấy rõ vẻ non nớt. Cùng lắm chắc cũng chỉ tầm mười mấy tuổi. Rõ ràng là một ‘đứa trẻ’ không thể nào coi là người lớn được.

“Chứ không phải à, ta nói sai chỗ nào!”

Thay vì nhìn Woo Yeo Jin đang tỏ vẻ oan ức, Kim Soo Hyun cuộn lên xem lại cuộc trò chuyện mà bà ta đang tham gia.

▶Cậu có phải

▶Được chọn làm nhân viên tổ chức sự kiện của @LET.v.PLAY không?

Bà là ai?◀

▶Trên story cậu đăng ‘Ôi yeah mình được chọn rồiㅋ’, là nói về sự kiện này đúng không?

▶Cậu bao nhiêu tuổi? 12 tuổi? 13 tuổi?

▶Đăng ký làm việc qua mạng mà còn không biết đó là việc gì. Cậu có bình thường không? Bố mẹ cậu có biết không?

Đệt mịa bà già mồm này điên à◀

Với lại tôi 15 tuổi rồi đấy◀

“......”

“Bọn trẻ dạo này sao mà gan thế không biết?”

Rõ ràng là Woo Yeo Jin đã bị chặn sau cuộc trò chuyện cuối cùng.

Bên dưới, bà ta đã gửi hàng loạt những lời càu nhàu tương tự nhưng dĩ nhiên là không nhận được hồi âm, và trang cá nhân cũng không hiển thị, báo là không tìm thấy người dùng.

Kim Soo Hyun không nói thêm gì, lặng lẽ đổi sang tài khoản của mình và đăng nhập.

Ngay lập tức, trang mạng xã hội của thiếu niên chửi thề kia tưởng như đã bị xóa trong giây lát, liền hiện ra.

Tên là Nick Taylor.

Sống ở Fulham, một khu phố được coi là giàu có bậc nhất London.

Đang theo dõi 1 người, 27 người theo dõi. Lượng người theo dõi ít ỏi không phải là vấn đề. Vấn đề là người duy nhất mà cậu ta theo dõi chính là Joy.

“Cậu xem mấy bức ảnh thằng nhãi này đăng đi. Tài khoản không bị khóa kể cũng tài thật đấy?”

“......Đúng thật.”

Dù cho tuổi thiếu niên là giai đoạn nổi loạn nhất trong vòng đời con người, thì dù có xét đến điều đó, quả thực toàn bộ trang cá nhân của Nick Taylor đều nhuốm màu u ám.

Rốt cuộc tại sao lại rạch bụng con gấu bông vốn dĩ vô tội, và tại sao lại vẩy thứ chất lỏng màu đỏ bên cạnh nó chứ.

Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chắc chắn rằng thứ sền sệt đỏ rực trong ảnh không phải là máu. Cùng lắm cũng chỉ là nước đường đun sôi pha phẩm màu đỏ mà thôi?

Woo Yeo Jin lắc cả đầu, nói với vẻ chán ghét.

“Dù là trí tuệ nhân tạo đi nữa thì ta cũng không thể hiểu nổi. Rốt cuộc nó đang nghĩ gì mà lại chọn một đứa nhóc bất ổn về mặt cảm xúc thế này? Một thằng nhóc mới 15 tuổi thì làm được cái gì chứ!”

15 tuổi.

Nếu là Di sản của nhà giả kim, kẻ đã rùm beng thu hút người theo dõi và đếm ngược đến ngày sinh nhật của mình kể từ khi tuyên bố sẽ ‘mang lại niềm vui lớn nhất’ cho Lee Gyo Han, thì việc lựa chọn độ tuổi này rõ ràng không phải là ngẫu nhiên.

Hơn hết, anh khó mà đồng tình với lời của bà ta.

15 tuổi có thể làm được rất nhiều việc. Dù muốn hay không. Kim Soo Hyun suýt chút nữa đã vô thức rơi vào ký ức của 17 năm trước. Nhưng không như mọi khi, việc đó đã dừng lại giữa chừng, là nhờ một nét chữ vô cùng ngay ngắn và đẹp đẽ.

‘Vì anh vẫn chưa sẵn sàng nên em sẽ không hỏi’, dòng chữ của ai đó bay lượn như cánh bướm trong tâm trí, giúp anh không bị lạc lối.

“......”

Rõ ràng người bỏ đi không một lời từ biệt là anh, vậy mà tại sao lại cứ nhớ cậu theo thói quen thế này chứ.

Chỉ mới không gặp nhau vài ngày mà gương mặt đã gắn bó gần 5 năm cứ liên tục nhòa đi. Kim Soo Hyun thầm tặc lưỡi rồi hỏi bằng giọng trầm lắng.

“Nếu không phiền, bà tìm giúp tôi một chút thông tin về đứa trẻ này được không?”

“Phù, không muốn cũng phải làm thôi! Ta không biết rốt cuộc cái trí tuệ nhân tạo thích thể hiện này định giở trò gì với Lee Gyo Han, nhưng dù sao thì 2 ngày nữa là có kết quả thôi, đúng chứ?”

Woo Yeo Jin uống cạn cốc cà phê lớn đầy ắp trong một hơi. Rồi bà ta nói thêm một lời khuyên tựa tiếng thở dài: “Xong hết mọi chuyện thì... cậu cũng về đi. Ở đây cũng chỉ tổ rước thêm hiểu lầm mà thôi”.

 ***

Lần đầu tiên Kim Soo Hyun và Jeong Daun có một cuộc nói chuyện tử tế là vào đầu xuân năm anh 14 tuổi.

Dĩ nhiên, không phải là họ không biết đến sự tồn tại của nhau. Thỉnh thoảng, khi va phải nhau trên hành lang hẹp, họ cũng từng trao đổi những lời như “Xin lỗi”. Nhưng khó có thể gọi đó là sự qua lại.

Phải nói rằng, họ chỉ coi đối phương là một trong số rất nhiều đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, giống như cái cây vẫn luôn ở một góc sân kể từ khi ký ức bắt đầu tồn tại.

Khoảnh khắc đầu tiên hai người nhận ra nhau như những cá thể sống riêng biệt là vào một buổi sáng nọ, khi Kim Soo Hyun đang tưởng tượng đến việc mình rơi xuống.

Vào tháng 2 năm đó, giờ ăn trưa, mọi người đều đã đến nhà ăn nên phòng sinh hoạt chung vốn luôn ồn ào, bỗng trở nên trống rỗng.

Kim Soo Hyun 14 tuổi đăm đăm nhìn vào khung cửa sổ, nơi gió lạnh lùa vào vù vù qua khe hở, rồi thay vì vô ích cố kéo lại cái khe hở không bao giờ khép kín đó, anh lại chọn cách mở toang nó ra.

Đó không phải là hành động được quyết định hay ý thức rõ ràng. Chỉ là, tay anh tự cử động trước, như bị mê hoặc.

“......”

Bầu trời nhợt nhạt, như thể đang mường tượng ra điều gì đó khủng khiếp.

Cơn gió sắc như dao ùa vào như thể đã chờ đợi sẵn. Kim Soo Hyun đứng giữa ô cửa sổ không hề có lấy một thiết bị an toàn thông thường nào, ngẩn ngơ nhìn xuống dưới.

Chính lúc đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.

“Này. Cậu mà rơi không đúng cách thì đời còn thê thảm hơn đấy.”

Thực ra, ban đầu Kim Soo Hyun còn không nhận ra giọng nói đó đến từ thực tại.

Anh chỉ nghĩ đó là tiếng nói trong đầu đang ngăn cản mình, khi anh vừa nhận ra đây là khoảnh khắc hoàn hảo để thực hiện ‘lựa chọn nào đó’.

Một lát sau, dù đã chạm mắt với Jeong Daun đang ở vị trí thấp hơn, anh vẫn chỉ chớp mắt mấy giây cũng vì lẽ đó.

“……Gì cơ?”

“Cậu có tự tin rơi từ đó xuống mà chết ngay không?”

Cách nói chuyện châm chích đặc trưng của Jeong Daun khi đó vẫn y như vậy.

Ngược lại, Kim Soo Hyun ngoài việc cao vượt trội hơn những đứa trẻ 14 tuổi khác, thì vừa nhút nhát, lại càng ít nói.

Khi Kim Soo Hyun không dám trả lời mà chỉ mấp máy đôi môi nhỏ, Jeong Daun liền đẩy chiếc xe lăn đang kêu ken két lại gần hơn, giọng anh ta trở nên gay gắt.

“Hay là, cậu tự tin mình có thể sống tiếp trong khi dở sống dở chết, tàn phế chỗ này chỗ kia à?”

“……”

“Không có gan đến thế thì dẹp đi. Bị bắt nạt chút thôi cũng không chịu nổi mà bày đặt!”

Đôi mắt đen vốn khô khốc suốt bấy lâu lúc này mới pha lẫn vẻ ấm ức. Jeong Daun diễn đạt là ‘bắt nạt một chút’, nhưng cả người nói lẫn người nghe đều biết rõ thực tế không phải vậy.

Mùa xuân năm đó, đến lượt Kim Soo Hyun.

Dù luôn có ai đó trở thành đối tượng trút giận của Viện trưởng, nhưng thực tế, ít ai ngờ rằng trong số đó lại có Kim Soo Hyun.

Ông ta thích bẻ gãy những đứa trẻ được cho là cứng đầu. Trái lại, Kim Soo Hyun 14 tuổi lại quá ngoan ngoãn và im ắng để lọt vào mắt của ông ta. Nói thẳng ra là tẻ nhạt.

Nhưng dù vậy, anh phải gánh lấy vai trò mà không ai mong muốn này, là vì cái gọi là ‘tội ngứa mắt’.

Jeong Daun cố ý lên giọng lớn hơn trước mặt Kim Soo Hyun đang rõ ràng là vô cùng uất nghẹn.

“Đồ ngốc! Thế mới nói, ai bảo cậu tiết kiệm tiền xe buýt để làm trò vô ích hả? Cậu nổi tiếng là thằng khờ bị Viện trưởng ghim chỉ vì một con mèo đấy, biết không.”

Kim Soo Hyun ‘tẻ nhạt’ lọt vào mắt của Kim Woo Seok, Viện trưởng Trại trẻ mồ côi Haetsal, là khi anh bị phát hiện đang chăm sóc một con mèo gầy trơ xương vì trải qua mùa đông khắc nghiệt ở sân sau trại trẻ.

Thực ra, nếu chỉ dừng ở mức đó, anh có thể bị đánh một trận, chứ chưa đến mức trở thành ‘lượt tiếp theo’. Vấn đề nằm ở chỗ khác.

Từng chút một, từng chút một từ tiền tiết kiệm.

Một hộp thức ăn đóng hộp rẻ tiền cho mèo, được mua bằng số tiền tiết kiệm nhờ đi bộ thay vì đi xe buýt.

Khi Kim Woo Seok phát hiện ra, ông ta đã nổi điên lên, nói rằng ‘Thân là một thằng nhóc mồ côi mà dám lấy tiền của tao tiêu vào thứ này’.

Địa ngục ấy, vốn còn có thể chịu đựng nhờ chút công bằng méo mó, bỗng chốc biến thành hình phạt dành riêng cho anh chỉ sau một đêm, tất cả cũng vì một lý do vặt vãnh.

Có lẽ việc Kim Soo Hyun trở thành người làm vườn và sau này có sự gắn bó đặc biệt với động vật bị bỏ rơi, cũng chính là cách anh tự chữa lành vết thương lòng trong giai đoạn này.

Dĩ nhiên đó là chuyện của tương lai rất xa, còn với Kim Soo Hyun bé nhỏ, thứ duy nhất đọng lại chỉ là những danh xưng đồ ngốc, thằng khờ.

“......Tôi không nghĩ là sẽ bị phát hiện.”

“……”

“Dù có bị phát hiện...... tôi cũng nghĩ đó không phải chuyện đáng để nổi giận đến thế.”

Nhờ vậy, dù là xưa hay nay, Jeong Daun vẫn không thể chịu đựng lâu được cái cách Kim Soo Hyun nhìn mình đăm đăm bằng đôi mắt đen, hay vẻ mặt mất tinh thần không giống thường ngày, nên chỉ mình anh ta thấy khó xử.

Trời, cậu ta bị cái gì vậy!

Cố nuốt lời chửi thề vào trong, Jeong Daun bèn hắng giọng một tiếng rồi nói tiếp một cách cộc lốc.

“Này. Kim Soo Hyun. Lại đây đẩy cái này xem nào.”

Thực ra, vào mùa xuân năm đó, khi đợt rét cuối mùa đang hoành hành dữ dội, không một ai bắt chuyện với Kim Soo Hyun. Đó là vì họ sợ ngọn lửa sẽ lan sang mình, đúng như lời Viện trưởng vẫn hay nói cửa miệng ‘Tao chỉ đì một đứa thôi’.

Nhưng Jeong Daun lại không chút sợ hãi mà gọi thẳng tên ‘quả bom nổ chậm’ đó. Ngược lại, Kim Soo Hyun mới là người giật mình nhìn quanh.

“Lỡ như anh cũng......!”

“Viện trưởng động vào tôi thế nào được. Tôi mang về cho nơi này bao nhiêu tiền mà.”

“......”

“Aiss, xe lăn hỏng thì phải sửa ngay chứ. Lại đi vác cái đồ cũ nát này về. ‘Tạm thời dùng cái này đi’? Bực mình thật, mông chật muốn chết.”

Jeong Daun là đứa trẻ duy nhất ở trại trẻ mồ côi dám công khai chửi bới ông ta. Không, thậm chí đôi khi, gã bạo chúa Kim Woo Seok đó còn phải dè chừng anh ta.

Cũng phải thôi, Jeong Daun là đứa trẻ chiếm sóng tin tức, được tô điểm bằng những cụm từ như ‘Phép màu của Trại trẻ mồ côi Haetsal’. Nhờ vậy, số tiền quyên góp cho nơi này cũng khá lớn, và người lạ thường xuyên lui tới bất cứ khi nào có dịp, nói là yêu cầu phỏng vấn hay kiểm tra này nọ.

Lý do mà trước ngày hôm đó, Kim Soo Hyun cũng như những đứa trẻ bình thường khác không thể hòa hợp với Jeong Daun, tựa như nước với dầu, hóa ra lại trở thành sức mạnh giúp họ có thể ở bên nhau khi đứng trước bờ vực thẳm.

“Tôi đói rồi! Đến muộn là hết đồ ăn đấy!”

“À, biết rồi.”

Kim Soo Hyun chần chừ một lúc lâu, chỉ đến khi Jeong Daun hét lên, anh mới đứng bên cạnh chiếc xe lăn cũ kỹ.

Lời tiên đoán của thiên tài đã diễn ra đúng như những gì anh đã mường tượng trước đó.

Kể từ ngày đó, Kim Soo Hyun đã thoát khỏi nạn bạo lực đơn phương, như thể anh bị trúng phép thuật vậy.

Nhưng ở Trại trẻ mồ côi Haetsal này, sự bình yên cũng mong manh như chính tổng lượng hữu hạn của nó vậy, thế nên khi Kim Soo Hyun được thoải mái bao nhiêu, thì sẽ có người khác phải khổ sở bấy nhiêu.

Kim Soo Hyun đã buồn phiền vì điều đó một thời gian rất dài. Jeong Daun cũng vậy, dù luôn càu nhàu nhưng vẫn không rời khỏi anh.

Có lẽ là nhờ những năm tháng bên nhau từ thuở không thể nhớ nổi chăng.

Hai người vốn chỉ cùng sinh sống chứ không hề hòa hợp, đã nhanh chóng trở nên thân thiết đến mức không thể tin được rằng họ là những mảnh ghép muộn màng.

Chẳng bao lâu sau, mọi người trong trại trẻ mồ côi từ lúc nào không hay đã coi Kim Soo Hyun và Jeong Daun là một cặp.

Và điều đó vẫn tiếp diễn cho đến tận ngày ngọn lửa nuốt chửng trại trẻ mồ côi.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.