Người ta nói, con người cần khoảng 21 ngày để hình thành một thói quen mới.
Bởi lẽ, để một suy nghĩ đến được thân não, nơi quản lý thói quen, thì nó bắt buộc phải trải qua quá trình vượt qua vỏ não, nơi đảm nhận sự nghi ngờ và định kiến, đồng thời chiến thắng hệ viền, nơi đảm nhận sự sợ hãi và bất an.
Vậy thì, hãy thử thay đổi góc nhìn ở đây.
Một thói quen đã vượt xa con số 21 ngày, được thấm nhuần suốt 1.825 ngày và giờ đã trở thành một phần của cơ thể, thì phải làm thế nào mới gạt bỏ được đây?
Ảo tưởng mà những cặp đôi yêu lâu năm dễ mắc phải nhất sau khi chia tay chính là, họ nghĩ rằng nếu không ở bên nhau thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Thế giới này vắng bóng đối phương vẫn vận hành tốt đẹp đến vậy, thậm chí còn giao phó cả những công việc phải làm.
Hai con người chia sẻ một tình yêu tan vỡ, sau 5 năm ròng mới chứng kiến sự thật, vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa thấy buồn thương.
Giữa lúc ấy, niềm an ủi bất hạnh duy nhất, trớ trêu thay, lại chính là Joy vẫn liên tục đăng bài lên SNS.
D-1
“Chúng ta nên tập trung lại và sắp xếp các thông tin mới thôi.”
6 giờ 30 phút sáng.
Dù còn quá sớm để họp hành, nhưng Nam Ki Joong vẫn nói bằng giọng không chút nhượng bộ. Các đặc vụ mang quầng thâm đen kịt dưới mắt nốc cà phê, thứ đã cùng họ thức trắng đêm, như uống nước lã, rồi tụ tập lại từng tốp năm tốp ba.
Đứng trước thiết bị chống nghe lén hoạt động 24/24 không bao giờ tắt, một đặc vụ của Đội thông tin lên tiếng trước nhất.
“1 giờ 28 phút rạng sáng hôm nay. Đã có một bài đăng mới.”
Lời anh ta vừa dứt, một màn hình lập tức được chiếu lên bức tường trắng bệch. Đó là một tài khoản SNS mà không một ai có mặt ở đây còn lạ lẫm.
Con trỏ chuột nhỏ trên màn hình nhấn vào bài đăng mới nhất. Bài đăng được tải lên kèm bức ảnh một con đường có tháp đồng hồ xinh xắn màu xanh lục và vàng kim, đã thu hút được phản ứng đáng kể.
Lượt thích 217
LET.v.PLAY Cuối cùng cũng D-1!
Các bạn ơi. Chúng tôi cần một nhân viên hỗ trợ cho D-DAY. Chỉ duy nhất, ‘một người’ mà thôi. Trước tiên, chúng tôi sẽ nhận ứng tuyển rồi chọn lựa từ trong số đó. Về thù lao, chúng ta hãy cùng nhau bàn bạc nhé. 🙂
Nếu quan tâm thì hãy để lại bình luận.
Xem tất cả 41 bình luận
“Như mọi người thấy, đối tượng đang tuyển dụng công khai người hỗ trợ cho ‘D-DAY’. Đây cũng là bài đăng đầu tiên sau khi tải lên bức ảnh thẻ che phần mắt của Đội trưởng Lee, suốt thời gian qua chỉ toàn đếm ngược trên story.”
Trong thoáng chốc, nhiều ánh mắt đều hướng về Lee Gyo Han.
Nhưng vì chính chủ được nhắc đến không hề nhúc nhích, như thể chẳng nghe thấy lời đó, nên những ánh mắt quan tâm không chạm tới đích đã mất phương hướng mà tản ra. Buổi báo cáo khô khan lại tiếp tục.
“Kết quả xác nhận, tháp đồng hồ trong ảnh nằm ở Sheerness, hạt Kent. Đó là một thành phố cảng nhỏ, cách London khoảng 1 tiếng 30 phút lái xe, nhưng vì vị trí của nó nên lượng người qua lại không hề ít. Đúng vào ngày 12 tháng 8 lại còn dự kiến tổ chức một lễ hội nhỏ, nên hôm đó đương nhiên sẽ có cả người dân địa phương lẫn khách du lịch.”
“Xem ra phải đặc biệt lưu ý động tĩnh. Đã xác định được nguồn gốc bức ảnh chưa?”
“Chưa ạ. Đó không phải là ảnh chụp, mà là hình ảnh được phóng to sau khi điều chỉnh Chế độ xem phố trên bản đồ.”
Baek Woo lúc này đã nhận ra điểm đặc biệt của thứ mà họ đang đối phó.
Ngay từ khi nó tùy ý kích hoạt âm thanh cảnh báo tin nhắn thảm họa giữa lòng New York, và nắm rõ các hoạt động vốn được giữ bí mật tuyệt đối như lòng bàn tay, họ đã thấy có gì đó không tầm thường rồi. Nhưng điều đó chỉ biến thành một sự chắc chắn nào đó khi họ bắt đầu theo dõi các hoạt động SNS của nó.
“Bù lại, chúng tôi đã xác nhận danh tính tất cả những người trực tiếp bình luận vào bài đăng tuyển người đó. Thế nhưng...”
Vị đặc vụ đang báo cáo trôi chảy bỗng ngập ngừng ở cuối câu. Người hoàn thành câu nói chính là Nam Ki Joong.
“—‘Lần này người của chúng ta cũng không thể tiếp cận được?’”
“Xin thất lễ, nhưng vâng. Đúng là vậy ạ.”
Ha! Tiếng cười sắc lẹm của Nam Ki Joong vang lên, khiến gương mặt của các đặc vụ vốn đã thiếu ngủ lại càng thêm hốc hác.
Trong mấy ngày qua, khi Joy liên tục đếm ngược mỗi ngày, các đặc vụ Baek Woo tập trung tại London đã trải qua nhiều thay đổi lớn nhỏ. Trước hết, điều khác biệt lớn nhất so với trước đây là địa điểm. Họ đã rời khỏi căn nhà an toàn nhỏ, chuyển sang sử dụng toàn bộ văn phòng tầng 3 của một tòa nhà gạch đỏ sẫm. Thậm chí, nhân lực hỗ trợ từ Hàn Quốc cũng được chia làm hai đợt để đến đây.
Lý do rất đơn giản.
Joy đang đùa giỡn đúng nghĩa đen với Baek Woo, những kẻ đang truy lùng mình.
Hễ họ thử xâm nhập tài khoản, dòng chữ ‘Fair Play’ lại hiện lên màn hình và máy tính sập nguồn. Hễ họ định gửi tin nhắn riêng cho những người theo dõi có phản ứng đặc biệt nhiệt tình, thì dù có gõ bất cứ thứ gì, cũng chỉ hiển thị duy nhất dòng chữ ‘Đây là bạn của tôi’.
Điều đặc biệt khiến Baek Woo kinh hãi là lúc họ đang nói chuyện trên trình nhắn tin nội bộ để xem ai sẽ đi mua cà phê, Joy đã xen vào cuộc tán gẫu đùn đẩy việc vặt cho nhau và gợi ý một quán cà phê. Mà còn như thể khoe khoang, nó dùng đúng cái ID trên SNS.
Nhờ vậy, cũng không cần phải nhắc lại xem Đội kỹ thuật và Đội thông tin, hai bộ phận được coi là nền tảng của Baek Woo, đã chấn động đến mức nào.
“Các đặc vụ hiện trường chỉ để lại số nhân lực tối thiểu ở đây rồi di chuyển hết. Và, ta muốn mấy người bên bộ phận hỗ trợ cũng đi cùng.”
“À, vâng. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Lee Gyo Han lặng lẽ dõi ánh mắt theo cử động của các đồng nghiệp. Ngay lập tức, giọng nói của Nam Ki Joong đã nhận ra điều đó như một loài động vật nhạy cảm, ông ta liền bám theo.
“Đội trưởng Lee cũng di chuyển cùng đi.”
“...Vâng.”
Ông ta kết luận rằng đối thủ đã gửi thiệp mời và trơ tráo chế nhạo Baek Woo chính là nhà giả kim. Việc gần như toàn bộ lực lượng của Baek Woo lập tức dồn về phía này chính là bằng chứng cho điều đó. Nhưng hắn không thích đính chính lại sự nhầm lẫn đó.
Đó là vì lời nhắn ngắn gọn mà Kim Soo Hyun để lại qua cuốn sách cũ.
‘I met her’.
Anh đã gặp bà ta.
Không cần hỏi cũng biết ‘bà ta’ ở đây là ai.
Lý trí cũng đang hoạt động một cách sáng suốt. ‘Ngay lúc này, trong tình huống này, người biết nhiều thông tin nhất chính là Woo Yeo Jin. Anh hẳn là đã hành động vì nghĩ rằng có thể lấy được gì đó từ phía bà ta’.
Vì vậy, hắn phải lờ đi cái âm thanh đang thì thầm ở đâu đó nơi lồng ngực, thứ đang chối bỏ tất cả những suy luận hợp lý này.
Ví dụ, nếu nội dung đó là một lời hờn dỗi như ‘Anh định bỏ mặc em một mình thế này đến bao giờ đây, anh’, thì lại càng phải thế. Lee Gyo Han đứng dậy khỏi chỗ như một bóng ma, như thể đang noi theo biệt danh của người yêu đã biến mất.
“—Chờ, chờ một chút ạ!”
Người níu lấy hắn đang di chuyển không một tiếng động, chính là Park Hye Ri.
Hắn vô cảm nhìn cô ta đang đảo mắt quan sát xung quanh một cách đầy lo lắng. Một lát sau, khi đã xác nhận không có ánh mắt nào hướng về phía này, giọng của Park Hye Ri khẽ vang lên.
“Đội trưởng Lee. Không biết rạng sáng hôm nay anh có truy cập máy chủ nội bộ không ạ?”
Đây là cái bẫy được giăng ra bằng bộ mặt ngây thơ, hay là lời thật lòng đây.
Dù Lee Gyo Han trong sạch, hắn vẫn nảy sinh nghi ngờ trước tiên.
“Bây giờ nói là Đội trưởng thế thôi, chứ tôi vẫn ý thức được là mình cũng chẳng khác gì đang bị cấm túc.”
“Ơ, ờm, vậy thì...”
“—Ý là tôi không làm. Sao cô lại hỏi?”
Park Hye Ri lại một lần nữa ấp úng. Lee Gyo Han chăm chú nhìn vẻ mặt sốt ruột đó, rồi cuối cùng chậm rãi lên tiếng trước.
“Xem ra, không phải cô không biết tôi không truy cập nên mới hỏi nhỉ.”
“...C-Chuyện đó.”
“Sao nào. Lịch sử hoạt động tài khoản của tôi bị ghi lại cái gì à?”
Thật lòng mà nói, cho đến lúc đó hắn vẫn tưởng tượng đến khả năng đây là một trò đùa ác ý của Joy. Đối với cái trí tuệ nhân tạo chết tiệt, thứ được sinh ra ở Baek Woo và dám chắc rằng có thể đi lại bên trong đó như nhà mình, thì chuyện cỡ đó hẳn là dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, sau khi nghe câu trả lời đáp lại, cái đầu vốn đang nghiêng một bên của hắn lập tức thẳng lại.
“Là... tra cứu thông tin về anh Kim Soo Hyun ạ.”
“...”
“Thông tin cá nhân chỉ cấp Đội trưởng mới tra cứu được, với cả danh sách tài liệu được cho là của Bóng ma tháng Tư... và đã tải xuống toàn bộ rồi ạ."
Giọng nói vốn đã nhỏ, sau khi liếc qua vai hắn một cái, lại càng nhỏ đi gần như là thì thầm.
“A! Nhỡ đâu anh bị hiểu lầm nên nhật ký truy cập tôi đã xóa rồi ạ. Ghi chép là khoảng 3 đến 4 giờ sáng, mà lúc đó Đội trưởng ở cùng tôi trong phòng nghỉ, đúng không ạ. ...Thế nên.”
Cố gắng tiếp lời trước đối phương im lặng đến mức ngượng ngùng, miệng Park Hye Ri mím chặt lại. Vốn dĩ, cũng khó gọi đây là một cuộc đối thoại, khi nó diễn ra quá một chiều như vậy.
Lee Gyo Han nhìn xoáy hồi lâu vào khuôn mặt cô ta có tầm mắt thấp hơn mình cả một khoảng. Như muốn nhìn xuyên thấu qua cả lớp da mặt có vẻ đang căng thẳng kia.
Nhưng không may là, bây giờ không phải là lúc có thể dư dả thời gian.
“—Đội trưởng Lee. Không đi à?”
Mấy ngày nay, Lee Gyo Han không có một khoảnh khắc nào ở một mình.
Kể từ sau khi tung tích của bạn trai cũ trở nên mờ mịt, và đồng thời, bức ảnh thẻ căn cước của hắn bị đăng lên bảng tin SNS, được cho là do nhà giả kim quản lý. Sau khi bị lộ, chuyện này cứ kéo dài mãi không dứt.
Thậm chí, ngay cả điện thoại di động cũng bị 'bắt nộp' để phân tích, sau đó hắn còn bị phát cho một thiết bị làm việc mà rõ ràng là đã cài đặt chương trình giám sát.
Cuối cùng, Lee Gyo Han thay vì tìm hiểu thêm ý đồ của Park Hye Ri, đã tra hỏi câu trả lời trước.
“Là ai trong hai người đó?”
“Hai người ạ?”
“Heo Seong Tae và Hwang Kyung Min. Chẳng phải là một trong hai người đó sao.”
Nhờ vậy mà Park Hye Ri gần như suýt nấc lên.
“—L-Làm sao, làm sao... anh biết ạ?”
“Trong số những người có mặt lúc cô la lớn mật khẩu của tôi như cố tình cho người khác nghe, kẻ gan to đến mức dám ăn cắp tài khoản thì chỉ có hai người đó thôi.”
“À...”
“Nhanh lên.”
Lee Gyo Han giả vờ bình thản thúc giục, nhưng cũng không có nhiều thời gian. Nếu còn nói chuyện thêm, không chừng sẽ lọt vào mắt của Nam Ki Joong vốn đã đang căng như dây đàn.
Park Hye Ri cũng không phải là không biết điều đó, nên sau một hồi chần chừ, một cái tên cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng cô ta.
Hắn đến một cái nhíu mày cũng không có, chỉ khẽ thì thầm “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên”, rồi lướt qua cô ta, hòa vào giữa các đặc vụ hiện trường một cách tự nhiên.
Trong khi đó, ngay lúc Baek Woo bắt đầu hành động một cách nghiêm túc.
Kim Soo Hyun và Woo Yeo Jin cũng không hề ngồi yên.
Có lẽ, bản thân điều kiện của họ còn vượt trội hơn Baek Woo. Bởi lẽ, thay vì bị Joy cản trở đủ đường, họ có thể tiến thẳng đến ngày đã định dưới sự bảo vệ của Bitan.
Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa là họ đang phải đối mặt với một đối thủ dễ xơi.