Thời gian đăng tải của đoạn video dài vài giây chỉ mới 2 phút trước.
Trên bầu trời với màu sắc rực rỡ thay đổi không ngừng, hiện lên gương mặt tươi cười của những người lính, rồi chẳng bao lâu sau, những con chữ được thêu dệt bằng nét chữ tao nhã.
‘D-8’
Từ gam màu, kiểu chữ, cho đến cả người lính đang cười nhăn nhở một cách kỳ quái.
Mọi thứ đều trùng khớp với nội dung tấm thiệp mời đã dẫn họ đến nước Anh này. Nam Ki Joong bật dậy khỏi chỗ, kéo máy tính xách tay lại gần và hỏi.
“Làm sao cô phát hiện ra?”
“Từ SNS của Đội trưởng Lee Gyo Han ạ.”
“……Gì?”
Cô vội vàng giải thích thêm trước khi ông ta kịp cau mày.
“T- Tôi có theo dõi qua lại với Đội trưởng Lee ạ. Nhưng mà mấy ngày trước, rất nhiều người lạ bỗng dưng bắt đầu gắn thẻ một tài khoản lạ và để lại bình luận bằng tiếng Anh thế này. Có thể không có gì to tát, nhưng không hiểu sao linh cảm của tôi không tốt lắm……. M- May mắn là vậy!”
Lee Gyo Han lúc này mới bật điện thoại, truy cập vào tài khoản SNS của mình.
Thật ra, hắn thậm chí còn không biết có người lạ đang bình luận trên tài khoản của mình. Là do Lee Gyo Han thấy phiền phức nên đã tắt thông báo từ lâu. Quả thật, bài đăng cuối cùng, vốn đã tải lên hơn 2 tháng, có kha khá bình luận bằng tiếng Anh.
ilii1iil1ll Nhưng người này thì có liên quan gì cơ chứ? @LET.v.PLAY
Cái việc AI [ám chỉ Joy] lại có cái tôi phình to đến mức [người ta] có thể đoán ra danh tính chỉ bằng ID được gắn thẻ, rõ ràng là một bi kịch.
Park Hye Ri tiếp lời.
“À! Và còn một điều nữa ạ. Tôi nghĩ chúng ta cũng cần chú ý đến ngày mà tài khoản này đang đếm ngược.”
“Ý cô là 8 ngày nữa à?”
“Vâng. Ngày 12 tháng 8 là sinh nhật của anh Kim Soo Hyun. Dĩ nhiên có thể là trùng hợp, nhưng tình hình đã thế này, nên tôi nghĩ tốt nhất là xem xét cả việc đó.”
Nhưng cái giả định được Park Hye Ri nói thêm một cách đầy tự tin đó, đủ để khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của các đồng nghiệp lần thứ hai. Thậm chí, ngay cả Lee Gyo Han đang nhìn vào điện thoại, cũng dán mắt vào cô. Bằng ánh mắt rõ ràng đang hỏi ‘Rốt cuộc làm thế nào cô biết chuyện đó?’.
Điều đó khiến Park Hye Ri giật bắn mình, cô kêu 'Hí' một tiếng hệt như người bị hẫng một nhịp, rồi cuống quýt nói thêm.
“Cái đó là, lần trước tôi cũng tham gia phân tích những món đồ được thu thập từ nhà riêng của Đội trưởng Lee. Lúc đó tôi cũng nhận được mật khẩu cửa ra vào. ‘124812’, chẳng phải là kết hợp từ sinh nhật của hai người sao. Vì vậy—”
“……Nếu cô đã biết đó là mật khẩu cửa nhà tôi, thì tôi mong là cô đừng oang oang lên như thế có được không?”
“Hì hì……. Tôi xin lỗi.”
Lời giải thích tuôn ra ào ạt, kèm theo cả động tác tay khoa trương, rốt cuộc lại kết thúc bằng một nụ cười vô nghĩa.
Nếu nói là nhờ vậy thì cũng đúng, cục diện đối đầu đang căng như dây đàn cũng theo đó mà chùng xuống. Về phía Baek Woo, tức là lập trường của Nam Ki Joong, ông ta không còn dư dả tâm trí để tiếp tục cuộc chiến thần kinh đẫm cảm xúc cá nhân này, khi cuối cùng đã phát hiện ra kẻ thù đằng sau bức màn bí ẩn. Lee Gyo Han lại càng không cần phải nói, hắn đã cầm cự cả ngày trời bằng đủ thứ vọng tưởng về Kim Soo Hyun đã biến mất không một lời từ biệt, và giờ đây hắn thậm chí còn bắt đầu gây hấn với cả Chủ tịch.
Sau một khoảng im lặng ngắn, Nam Ki Joong là người lên tiếng tuyên bố đình chiến trước.
“……Nếu ta chấp nhận nguyên văn lời của Đội trưởng Lee rằng cậu không biết gì về hoạt động cá nhân của Kim Soo Hyun, thì việc cậu ta lẳng lặng rời đi cũng có thể hiểu được phần nào.”
“……”
“Một người vốn dĩ đã thích hành động một mình, nếu nhận ra có kẻ đang đếm ngược đến sinh nhật của mình, ta không nghĩ cậu ta sẽ ngồi yên.”
Thái độ vốn coi Kim Soo Hyun là kẻ phản bội rõ ràng đã lùi lại một bước. Nhận ra điều đó, Park Hye Ri vội đỡ lời thay cho Lee Gyo Han đang vô cảm.
“—Vâng, vì vậy chúng tôi đã liên lạc với Trụ sở chính để lưu trữ toàn bộ các bài đăng được tải lên đây và đang trong quá trình phân tích ạ.”
“Kiểm tra kỹ xem có gì có thể xác định thông tin vị trí không. Dù là Woo Yeo Jin, hay là tay chân của nhà giả kim, ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.”
“Tôi hiểu rồi ạ!”
Bầu không khí của nhà an toàn, nơi vừa có được manh mối đầu tiên, lập tức thay đổi.
Đúng chất một tập thể coi trọng mục tiêu hơn bất cứ đâu, ngay khi một miếng mồi nhỏ được trao, ánh mắt họ liền thay đổi. Bất kể thuộc bộ phận nào, họ cùng chụm đầu lại, không cần phân chia công việc mà vẫn di chuyển, phân công như một bản năng.
Người thì so sánh hình ảnh trong tấm thiệp mời trước đây với gợi ý mới, người khác lại bắt đầu kiểm tra từng người một theo dõi tài khoản lạ.
Lee Gyo Han cũng xem lại tài khoản SNS của mình, nơi đã tràn ngập dấu vết của những người xa lạ.
Thú thật, kể từ lúc không thấy Kim Soo Hyun, đừng nói là Joy, ngay cả Bitan, thứ bị ràng buộc bởi lời hứa tựa như hợp đồng, hắn cũng chưa từng nghĩ đến một lần, thì chỉ mấy cái bình luận vớ vẩn này không thể nào lay động được trái tim đang chai sạn của hắn.
Nhưng lý do Lee Gyo Han hành động gần như theo phản xạ tự động, là vì đúng như lời Park Hye Ri nói, màn đếm ngược bất thình lình này khiến hắn liên tưởng đến Kim Soo Hyun.
Dĩ nhiên, con số trên đồng hồ ở góc trên bên trái màn hình điện thoại càng lớn, tâm trạng hắn càng lao dốc không phanh.
“……”
Ngay lúc này, khi chỉ còn chừng 30 phút nữa là đến nửa đêm.
Tức là, ngay khoảnh khắc này, chỉ 30 phút nữa là đến ngày kỷ niệm 5 năm tính từ lúc chia tay, Lee Gyo Han không ngờ việc Kim Soo Hyun không ở bên cạnh mình, lại khó chống đỡ đến mức này.
Lẽ ra hắn nên níu giữ anh bằng mọi giá, vào cái lúc anh cuống quýt lo lắng chỉ vì một vết xước nhỏ trên lòng bàn tay hắn chăng? Nhưng nếu làm vậy, Kim Soo Hyun ắt hẳn cũng sẽ lại trốn chạy thôi.
……Giống hệt như bây giờ.
Đầu óc Lee Gyo Han bắt đầu ngập tràn những tưởng tượng và giả định đen tối. Rằng để giữ Kim Soo Hyun ở bên cạnh, hắn có thể làm bất cứ điều gì. Những suy nghĩ mà ‘thế gian’ chắc chắn sẽ xếp vào loại xấu xa, cũng lần lượt khuấy động nội tâm hắn.
Nhưng Kim Soo Hyun vẫn như mọi khi, anh đã kéo Lee Gyo Han ra khỏi bóng tối.
zero.t0999 1X1266X204061
Đó là bình luận đầu tiên mang tính kỷ niệm của người yêu đã chia tay.
Kim Soo Hyun là một người yêu vô tâm, luôn duy trì tài khoản ở chế độ riêng tư, không theo dõi Lee Gyo Han, và cũng không cho phép hắn theo dõi mình.
Chỉ với lý do khô khốc là ‘Không muốn làm ầm ĩ’.
Bằng chứng duy nhất cho thấy anh vẫn luôn dõi theo hắn, có lẽ chỉ là dấu vết ‘Thích’.
Hồi chỉ biết Kim Soo Hyun là dịch giả, Lee Gyo Han đã nghĩ rằng anh thật sự ghét SNS nên mới vậy. Nghe nói trước khi đến Hàn Quốc anh thậm chí còn không dùng điện thoại thông minh, nên cũng chẳng phải là không thuyết phục.
Nhưng bây giờ hắn đã biết đó là do anh lo lắng cho tình huống ‘lỡ như’. Bản thân Lee Gyo Han cũng chưa từng đăng ảnh lộ mặt lên SNS, nên về bản chất là giống nhau.
Việc biến dãy số mười ba chữ số thành mười chữ số không khó.
Lần này chỉ cần xóa số 1 và 24, là sinh nhật của hắn, chứ không phải sinh nhật của anh. Lee Gyo Han chỉ đảo mắt nhìn lướt xung quanh một vòng, rồi nhập đáp án vào thanh tìm kiếm. Ngay sau đó, hệt như lần trước, một quyển sách hiện ra.
<Be Careful Who You Trust>
Hắn đang ngồi thẳng lưng, suýt chút nữa đã thả lỏng toàn bộ sức lực, nhưng sở dĩ gắng gượng được là vì đây là thông điệp Kim Soo Hyun gửi cho mình. Lee Gyo Han đọc đi đọc lại tựa sách vài lần, rồi hít một hơi thật sâu để không ai phát hiện.
Quay lại SNS, nhấn vào tài khoản của anh, thế giới bí mật mà hắn không tài nào thấy được suốt thời gian họ hẹn hò lập tức hiện ra.
Đang theo dõi 0 người, 0 người theo dõi.
Dù không kỳ vọng gì nhiều, nhưng đúng như dự đoán, trang cá nhân trống trơn.
Nhưng cũng nhờ sự trống trải đó, hắn đã có thể nhấn vào vòng tròn đang nhấp nháy trên viền ảnh đại diện cơ bản mà không bỏ lỡ.
4, 12, 7
104, 1, 12
282, 37, 10
Những con số viết bằng chữ trắng trên nền đen là một loại mật mã sách vô cùng điển hình. Đó là một cấu trúc đơn giản, không cần đến chương trình gì cao siêu, chỉ cần tìm từ theo thứ tự trang, dòng, và ký tự trong sách rồi ghép nghĩa lại là được.
Lý do loại mật mã này, dù độ khó rất thấp, vẫn có thể được sử dụng một cách hữu hiệu cho đến ngày nay, là bởi vì người giải mã cần phải biết được cuốn sách dùng làm khóa mã.
“……”
Việc hắn mượn cuốn sách cũ kỹ đầy ẩn ý từ nhà của người ra mật mã chỉ là một sự tình cờ.
Rõ ràng, cho đến lúc nãy vẫn là vậy.
Lee Gyo Han trong khoảnh khắc đã vô tình liếc nhìn cuốn sách đang đặt trên chiếc bàn ở phía xa, hắn vội vàng dời tầm mắt đi.
***
‘zero.t0999’.
Hồi người yêu hỏi ý nghĩa của ID, anh đã nói dối là mình đặt bừa không suy nghĩ, nhưng thật ra, nó được đặt theo tên con dao anh thích. Kim Soo Hyun cũng đã chọn nó vì thầm nghĩ rằng một Quản lý như Lee Gyo Han chắc chắn sẽ không biết, nhưng giờ nghĩ lại, đó đúng là một suy nghĩ đơn giản.
Kim Soo Hyun ngay khi xác nhận Lee Gyo Han đã xuất hiện trong danh sách những người xem bài đăng mình tải lên, anh liền lập tức xóa mật mã.
Cốc cốc, đúng lúc đó, một tiếng gõ cửa nhỏ vang lên.
Tiếng vang và nhịp điệu khác hẳn với những gì anh vẫn luôn nghe thấy ở nhà an toàn. Dĩ nhiên, người ló đầu qua khe cửa hé mở cũng khác.
“Này. Ta vào được chứ?”
“……Đây không phải nhà tôi.”
“Ừ. Nói chính xác thì cũng không phải nhà ta. Thôi kệ, ta vào đây.”
Woo Yeo Jin bước vào khá lịch sự, bà ta đưa cho anh một chiếc chăn màu ô liu.
Kim Soo Hyun lặng lẽ nhận lấy. Căn phòng ngủ có cửa sổ nhỏ, cũng giống như nơi ở của Baek Woo, có lẽ vì nằm cách xa trung tâm thành phố nên dù đã xét đến yếu tố mùa màng, vẫn có một luồng khí lạnh nhè nhẹ.
“Ta nghĩ thế nào cũng thấy lo lắng. Cậu thật sự không quay lại cũng được chứ?”
“Nếu thấy bất tiện thì tôi đi.”
“Không, không. Ý ta không phải vậy, nhưng mà……”
“Ở đó, tôi chỉ cần đến gần cửa ra vào thôi là đã có ánh mắt theo dõi rồi. Quan trọng hơn, không phải tốt hơn là nên hành động trước khi Baek Woo biết hệ điều hành của nhà giả kim bị chia tách và đang hoành hành hay sao?”
Dù Kim Soo Hyun đang nói qua loa với Woo Yeo Jin, nhưng thực chất, có hai lý do khiến anh quyết định không trở về nhà an toàn của Baek Woo.