Thời điểm Lee Gyo Han dám chắc Kim Soo Hyun không có ở đây là vào đêm khuya ngày 4 tháng 8, chỉ một ngày trước lễ kỷ niệm.
Dĩ nhiên, hắn không dễ dàng chấp nhận chuyện đó. Vô thức của Lee Gyo Han muốn phủ nhận tín hiệu đáng ngại vừa vang lên tức thì trong đầu. Rằng trong 365 ngày, 12 tháng 1 năm, không thể nào lại là hôm nay. Chắc chắn, Kim Soo Hyun không thể bỏ rơi hắn mà biến mất được.
Sự xuất hiện của Woo Yeo Jin tưởng chừng đã chết, khiến mọi người bàn tán không ngớt, mãi đến tối cuộc họp mới kết thúc. Giữa lúc các đặc vụ háu ăn đang gào đòi cơm, hắn đi thẳng lên tầng 2, hướng về căn phòng hẻo lánh cuối hành lang.
Lee Gyo Han lắng giọng một tiếng như cố để ai đó nghe thấy, rồi gõ cửa ba lần.
Và rồi, từ bên trong cánh cửa gỗ, luôn có tiếng đáp lại trong vòng 5 giây.
“―Anh?”
Không, phải là từng có tiếng đáp lại.
Hắn tự hỏi liệu có phải mình không nghe thấy câu trả lời của anh vì tiếng ồn ào huyên náo vọng lại từ xa không, nên hắn thậm chí còn nín thở, dỏng tai lắng nghe. Dù lý trí biết rõ rằng mình không thể nào bỏ sót bất cứ điều gì, nhưng có lẽ Lee Gyo Han vẫn muốn tỏ ra bình thường, ít nhất là khi đứng trước mặt Kim Soo Hyun.
Lát sau, hắn nói vọng vào căn phòng trống không đáp lại, “Anh, em vào nhé,” rồi vặn tay nắm cửa. Tiếp đó, Lee Gyo Han lần lượt kiểm tra nhà vệ sinh và phòng tắm, rồi kiểm tra tất cả các phòng khác trên tầng 2.
Thế nhưng, người hắn tìm kiếm lại chẳng thấy đâu.
“……”
Lee Gyo Han quay trở lại căn phòng của Kim Soo Hyun từng ở. Thoạt nhìn, mọi thứ dường như vẫn ngăn nắp y nguyên, nhưng rõ ràng có vài món đồ đã biến mất.
Điện thoại, kẹp tiền, súng lục. ……Và cả chìa khóa chiếc xe mà hắn thuê.
Ngoài những thứ đã mất, không có bất cứ thứ gì mới được để lại. Đừng nói là giấy nhắn, ngay cả một tin nhắn bình thường cũng chẳng có.
“Anh Kim Soo Hyun không xuống cùng sao?”
“Anh ấy bảo không có khẩu vị.”
Xuống đến tầng 1, hắn thản nhiên cười đáp lại Heo Seong Tae đang quay nhìn mình với vẻ mặt thắc mắc.
May mắn là, mấy ngày gần đây Kim Soo Hyun thường xuyên ru rú một mình trên tầng 2, vì vậy không ai nghi ngờ lời của Lee Gyo Han. Việc anh hay bỏ bữa, khiến hắn phải đích thân mang đồ ăn lên, lần đầu tiên lại trở nên hữu ích.
Lee Gyo Han vừa ăn chia món ăn chẳng cảm nhận được mùi vị gì, vừa tranh thủ kiểm tra điện thoại. Nhưng điện thoại của hắn không rung lấy một lần, nhà an toàn của Baek Woo thì bé quá, mà các thành viên thì lại tinh ý hơn mức bình thường.
Nói cách khác, chưa kể đến việc lời nói dối ngay từ đầu đã có hạn sử dụng rõ ràng. Lee Gyo Han đã trở nên xao lãng một cách kỳ lạ, hắn chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Rốt cuộc, 11 giờ đêm.
“―Quả nhiên, ta đã có linh cảm.”
“……”
“Dù vậy, nếu chỉ là ra ngoài đơn thuần thì ta cũng định giả vờ như không biết. Thật đáng tiếc.”
Lee Gyo Han đang một mình canh giữ phòng của Kim Soo Hyun, hắn buộc phải đối mặt với Nam Ki Joong đã để các đặc vụ Baek Woo đứng ngoài cửa và sải bước đi vào.
Dù biết đây là một cảm xúc nực cười, nhưng trong giây lát, hắn cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ khi không gian riêng của mình và Kim Soo Hyun bị xâm phạm.
“Đội trưởng Lee. Cậu có gì muốn nói về tình hình hiện tại không?”
“……Không có.”
“Kiểm tra CCTV tường ngoài ngay lập tức.”
Lee Gyo Han ngồi xuống chiếc ghế nơi chỉ vài giờ trước mọi người còn đang ăn tối vui vẻ cùng nhau. Dĩ nhiên, tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Bàn ăn từng bày đầy món ngon mắt giờ cũng trống trơn lạnh lẽo, chỉ còn trơ trọi một chiếc máy tính bảng được đưa cho.
Chính xác hơn, hình ảnh tựa bóng ma bị phát hiện trong vô số CCTV lắp đặt chi chít quanh nhà an toàn đang được phát đi phát lại.
“3 giờ chiều.”
“……”
“Chúng ta ăn tối cùng nhau lúc 7 giờ, phải không? Ta rất tò mò ai là người bảo không có khẩu vị đấy, Đội trưởng Lee.”
Lee Gyo Han nhìn xoáy vào Kim Soo Hyun đang di chuyển bên trong khung hình vuông vức 11 inch.
Mũ lưỡi trai đen, áo sơ mi trắng, quần jean sẫm màu. Thời gian để thoát ra khỏi cửa sổ và leo lên cái cây lớn mọc ngay bên cạnh chỉ vỏn vẹn 3 giây. Trong vô số CCTV, tất cả những gì bắt được chỉ là khoảnh khắc thoáng qua này. Nam Ki Joong tiếp tục chất vấn.
“Kim Soo Hyun. Cậu ta đã đi đâu?”
“Tôi không biết.”
“Bảo là không biết, nhưng chẳng phải Đội trưởng Lee đã câu giờ cho cậu ta tẩu thoát sao?”
Lee Gyo Han nhìn Nam Ki Joong dùng từ ‘tẩu thoát’, và hắn thấy may mắn vì chiếc xe đã được đỗ ở điểm mù của CCTV. Nhờ vậy, ngay cả Kim Soo Hyun đã rời đi theo hướng nào cũng không ai biết. Dĩ nhiên là Baek Woo không biết, mà ngay cả chính Lee Gyo Han cũng vậy.
“Ta hỏi lại lần nữa. Việc Kim Soo Hyun biến mất có liên quan đến chuyện mấy ngày trước cậu ta cùng cậu biến mất gần nửa ngày rồi mới quay về không?”
Nhà an toàn vốn đang yên bình, trong phút chốc đã biến thành một phòng thẩm vấn tạm bợ. Nơi này không có Shin Hyeong Cheol vốn chỉ mềm mỏng với người trong bộ phận của mình. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là hắn cũng không cần phải nhún nhường thêm nữa.
Lee Gyo Han chậm rãi lên tiếng.
“Việc đó thì có gì quan trọng chứ?”
“Gì?”
“Xin lỗi, nhưng tôi thì đã đành, tôi không nghĩ đây là tình huống để Chủ tịch nghi ngờ Kim Soo Hyun.”
“Ngay cả khi thấy cậu ta lén lút chuồn khỏi nhà an toàn sao? Thậm chí có vẻ cậu ta còn chẳng liên lạc với cả cậu, Đội trưởng Lee. So với một người đã sốt ruột suốt cả buổi tối, cậu lại diễn giải sự việc quá tích cực rồi đấy.”
“Người đang diễn giải tích cực hẳn là Chủ tịch mới đúng.”
Phòng khách của nhà an toàn, vốn đang chật cứng vì số đặc vụ vượt quá sức chứa, trong thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Ngay từ đầu, Lee Gyo Han đã không ưa gì Nam Ki Joong.
Ông ta là ứng cử viên duy nhất đã hãm hại Woo Yeo Jin, nhưng không phải vì lý do bạo lực. Dĩ nhiên, hắn cũng đã xem xét đầy đủ năng lực thể chất mà ông ta thể hiện khi thỉnh thoảng tham gia đấu tập cùng các đặc vụ.
Tuy nhiên, lý do lựa chọn mang tính quyết định nhất chính là lòng tự hào.
Lòng tự hào vì đã tập hợp những “sản phẩm lỗi” bị thế giới ruồng bỏ để tạo nên một tổ chức hoạt động hoàn hảo đến thế. Lee Gyo Han nghĩ rằng điều đó hoàn toàn trái ngược với Woo Yeo Jin. Hơn nữa, cũng rõ ràng là nếu là Nam Ki Joong, ông ta chắc chắn sẽ không từ chối cơ hội gài một nguồn tin cao cấp ở New York.
“Dù nói là người đã hẹn hò với tôi 5 năm, nhưng Kim Soo Hyun là một tay chuyên nghiệp không hề có bất cứ mối liên hệ nào với Baek Woo. Thậm chí 4 năm trong số đó, anh ấy chỉ ru rú ở Hàn Quốc đọc sách hoặc đến các trạm cứu hộ động vật bị bỏ rơi. —Thế mà.”
Khả năng một buổi đàm phán biến thành một vụ ẩu đả là bao nhiêu?
Lee Gyo Han đoán khả năng đó khá cao. Nhưng hắn không thể đưa ra vô số giả định đang lấp đầy đầu mình lúc này. Vì vậy, thứ hắn chọn thay vào đó là điểm chung giữa mình và Nam Ki Joong.
“Tình hình của ngài và cựu Đội trưởng Đội đặc nhiệm 2 Woo Yeo Jin có chút khác biệt mà, phải không?”
Đâu đó vang lên tiếng ai đó khẽ 'hậc', hít một hơi ngắn. Hắn không màng đến chuyện đó, nhìn thẳng vào đôi mắt hằn nếp nhăn theo khóe cười của Nam Ki Joong.
“Sao à, vì tôi nghĩ thế nào cũng thấy hơi bất công.”
“……”
“So với chuyện tình cảm rối rắm của một Đội trưởng mới 1 năm, thì chuyện vợ cũ của người đứng đầu cơ quan tình báo chết đi sống lại trong lúc làm nhiệm vụ mật rồi cho nổ tung Trụ sở chính, có vẻ là chuyện lớn hơn gấp 100 lần. Tại sao ngài cứ chăm chăm vào bên này không mà tha thế nhỉ? Nhìn kiểu gì thì bên làm rò rỉ bí mật là—”
“Nào, nào nào! Cả hai vị tạm thời bình tĩnh lại rồi nói chuyện đi chứ! Hả?”
Người chen vào giữa Nam Ki Joong đã tắt ngấm nụ cười, và Lee Gyo Han ngược lại còn nhếch mép cười, chính là Hwang Kyung Min.
Thực ra, nếu là bình thường thì việc hòa giải này là phần của Heo Seong Tae, nhưng xem ra lần này không thể được. Vì anh ta chính là người đã lỡ miệng nói về mối quan hệ của Nam Ki Joong và Woo Yeo Jin mà.
Nhưng Nam Ki Joong, cũng giống như Woo Yeo Jin, đã ngay lập tức nhận ra người làm lộ mối quan hệ của họ. Dĩ nhiên, đây là chuyện mà những người trong cuộc chẳng thể nào ngờ tới.
“Heo Seong Tae.”
Heo Seong Tae bị chỉ đích danh là thủ phạm ngay tắp lự, anh ta giật nẩy vai.
“Vâ, vâng ạ!”
“Nói cho ta nghe quy trình xử lý lính đánh thuê phản bội xem nào.”
“……Dạ?”
Ngay khoảnh khắc đó, không ai có thể trách phản ứng ngây ngốc của Heo Seong Tae. Ngược lại, họ chỉ thấy thương hại anh ta đang lúng túng nhìn luân phiên giữa Nam Ki Joong và Lee Gyo Han.
“Chẳng phải cậu biết sao. Ta bảo nói đi cơ mà?”
“Đ- đó là. Kể từ thời điểm xác nhận vi phạm hợp đồng…… (người đó) sẽ bị coi là kẻ thù chung của tất cả các thành viên, ngoại trừ các đặc vụ đang thực hiện nhiệm vụ có sẵn. Ng- người có đóng góp lớn trong việc xử lý…… sẽ được hứa thưởng một phần thưởng tương đương với việc thăng cấp đặc biệt.”
“Đúng vậy. Cậu biết rõ đấy.”
Lee Gyo Han tuy vẫn giữ khóe môi nhếch lên, nhưng không thể nói đó là một vẻ mặt đang cười. Đó cũng là lúc, trong vài giờ đồng hồ nghiền ngẫm sự thật rằng Kim Soo Hyun đã biến mất ngay trước mắt, những ràng buộc khiến hắn giống con người cũng đã bắt đầu phai nhạt.
“Đặc vụ phản bội và lính đánh thuê. Ta định sẽ đối xử với cả hai như nhau.”
“……”
“Như vậy có an ủi cậu được chút nào không, Đội trưởng Lee?”
Ánh mắt Lee Gyo Han vẫn lạnh như băng, nhưng khóe môi lại nhếch lên thành nụ cười nửa miệng. Trán Nam Ki Joong giật nhẹ, gân xanh hằn rõ vì tức giận. Sắc mặt của các đặc vụ bị kẹt giữa hai người họ ngày càng tái nhợt.
Sao đám người được gọi là cấp trên này, ai cũng như ai, toàn gặp phải hạng người giống hệt mình chứ…….
“Ơ- ơ!”
Đúng lúc đó, một giọng nói đẫm vẻ căng thẳng đã chen ngang vào tình huống đang hết sức gay gắt.
Park Hye Ri đứng trước bao cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, khóe miệng cô run lên vì căng thẳng, rồi cô xoay màn hình máy tính xách tay để mọi người cùng xem.
“Xin lỗi vì xen ngang lúc mọi người đang nói. Nhưng hình như tôi vừa phát hiện ra vài thứ.”
Thứ cô đưa ra là SNS của Joy, thứ mà Woo Yeo Jin đã phát hiện ra trước một bước. Park Hye Ri nuốt khan, rồi lên tiếng, “Đây, mọi người xem bài đăng vừa được tải lên cách đây không lâu.”