Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 60


Lee Gyo Han không hề ấn mạnh. Thậm chí có lẽ còn nhẹ hơn cả khi cậu dùng tay kích thích điểm cực khoái tít sâu bên trong lối vào phía sau. Nhưng chỉ riêng việc nhận thức rõ ràng một bộ phận cơ thể vốn thường chỉ lướt qua cũng đủ khiến Kim Soo Hyun không biết phải làm sao.

“A, hức! Ức!”

Vùng hội âm cũng ướt đẫm vì lớp gel bôi đẫy như mọi khi, khiến đầu ngón tay cậu cứ trượt đi mỗi lần ấn xuống trêu đùa.

Cơn hưng phấn vừa mới lắng xuống trong giây lát lại dâng lên đáng sợ, tóe ra những tia lửa nhỏ trước mắt anh. Kim Soo Hyun có cảm giác như hơi buồn tiểu, mà nửa thân dưới cũng giật nảy lên một cách kỳ lạ.

Kim Soo Hyun cố gắng xoay eo và vắt chéo chân hòng trốn khỏi cảm giác kỳ lạ, nhưng vì tư thế vốn đã thế, nên chẳng mấy chốc anh đã bị cậu giữ chặt, chỉ còn trơ lại mỗi cặp mông chổng lên.

Cuối cùng, chẳng bao lâu sau anh cũng từ bỏ việc chống cự, chỉ biết thút thít trước mặt người yêu nhỏ tuổi đang mặc sức trêu ghẹo cơ thể mình.

“Gyo Han à, hức, Gyo Han, a, anh, chỗ đó, dừng lại đi……”

Lee Gyo Han với vành mắt hoe đỏ như hoa thược dược, cậu khẽ đưa lưỡi liếm môi mình.

Bàn tay đang ranh mãnh trêu đùa lúc này mới chịu dừng lại. Dĩ nhiên, cậu cũng không hoàn toàn buông tha. Lee Gyo Han chỉ nghĩ rằng như mọi khi, mình sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn cho chuyện này mà thôi. Cậu lướt tay qua giữa hai chân đang nóng rẫy của anh rồi khẽ khàng hỏi.

“Không làm cái này nữa hả anh?”

“Ừm, đừng làm nữa……. Kỳ lạ lắm, thật đấy.”

“Vậy à? Thế em làm gì khác cho anh nhé?”

Yêu nhau đã 4 năm.

Kim Soo Hyun đã có thể nhận ra đôi chút ẩn ý đằng sau giọng nói dịu dàng của người yêu nhỏ hơn mình 3 tuổi. Đặc biệt là với những câu hỏi trên giường, khi mà Lee Gyo Han còn chẳng buồn giấu giếm sự hưng phấn của mình, anh biết rất rõ phải trả lời thế nào mới là đáp án đúng.

Mỗi khi bàn tay to lớn lướt qua dương vật đang cương cứng, rồi đến vùng hội âm đã bị trêu chọc suốt, và cả lối vào đang siết chặt, sâu trong bụng anh lại tê rần. Kim Soo Hyun không thể chịu đựng cảm giác đó, và cuối cùng cũng bật ra những lời Lee Gyo Han mong muốn, giọng như nức nở. Yêu em, mau thúc vào đi.

Dương vật đang nong rộng lối vào như thể muốn nghiền nát nó, bắt đầu lấp đầy bên trong đã thả lỏng mềm mại một lần nữa, kèm theo là một tiếng cười vô cùng thỏa mãn. Vách trong ướt đẫm chỉ mới bị đẩy vào thôi đã phát ra âm thanh nhóp nhép.

“Hư, ưm, a, a, ―Hức!”

Thực ra, vào khoảnh khắc cơ thể hòa quyện đến mức này, cũng chẳng cần cố chỉ ra một bộ phận cụ thể nào là điểm cực khoái nữa. Vì mọi nơi mà đầu khấc dày dặn kia cọ xát, đè nén và miết qua đều trở thành điểm nhạy cảm cả rồi. Cảm giác bên trong cơ thể được lấp đầy đến mức khó thở thì cũng không cần nói thêm làm gì.

Thậm chí, vùng hội âm vừa bị trêu chọc ban nãy cũng đang va đập bôm bốp theo, khiến một loại khoái cảm mà trước đây Kim Soo Hyun không hề để tâm tới đang làm cơ thể anh rung lên bần bật.

Mỗi khi cơ thể bị nong rộng, anh còn chẳng buồn cố gắng nhẫn nhịn tiếng rên mà cứ thế bật ra những âm thanh cao vút.

“Em muốn hôn.”

“Ưm, hức….”

Giữa lúc đó, cậu người yêu tham lam dù đang cắm sâu khi anh nằm sấp, vẫn mè nheo đòi hôn cho bằng được.

Kim Soo Hyun vừa xoay nhẹ cổ vừa vặn eo trong một tư thế chật vật, hơi thở vốn đã không đủ, nay đúng nghĩa là nghẹn ứ lại.

Cuối cùng, trong tình trạng cả trên lẫn dưới đều bị lấp đầy bởi chiếc lưỡi và dương vật dày dặn, anh đã không kìm được mà lên đỉnh thêm một lần nữa.

Lần này là cơn cực khoái mà không hề bắn ra, nên dương vật của Lee Gyo Han bị siết chặt hết sức, cậu cũng rên lên một tiếng trầm thấp từ sâu trong khoang miệng đang quyện lấy nhau.

Kim Soo Hyun gục ngã trong tư thế nằm sấp y như góc độ bị thúc vào ban nãy, anh cảm thấy hơi nhẹ nhõm khi cảm nhận sức nặng quen thuộc ngã phịch xuống bên cạnh mình. Những suy nghĩ rời rạc cũng nối đuôi nhau xuất hiện, tựa như đang bồng bềnh trên mây.

Thật sự kết thúc rồi. Mình cũng còn trẻ, mà chênh lệch thể lực 3 tuổi lại lớn đến thế này sao.

Đúng là không thể hiểu nổi em ấy là Quản lý kiểu gì mà khoẻ thế……

“―Mà hình như hôm nay có tin mưa sao băng đấy. Có thấy không nhỉ?”

Đó cũng là một câu hỏi mà mỗi chữ thốt ra đều đẫm hơi thở nóng hổi. Kim Soo Hyun còn chẳng mở nổi mắt mà chỉ đang cố điều hòa hơi thở, anh chậm mất một nhịp mới đáp lại bằng giọng khàn đặc.

“……Perseids.”

“Vâng, cái đó đó anh.”

“Ở Seoul…… không thấy được đâu.”

“Sao thế? Biết đâu định mệnh lại cho chúng ta thấy thì sao.”

Rốt cuộc, anh đã không thể đáp lại câu hỏi ngây thơ kia, mà mong muốn tự mình đi lại sau khi mây mưa cũng chẳng thể thực hiện được.

Bởi lẽ Lee Gyo Han chỉ vơ vội cái quần mặc vào, cậu đã quấn tròn anh trong chăn rồi bế bổng lên.

Nếu như mỗi lần thế này, Kim Soo Hyun đều nghi ngờ ‘Em ấy không thể nào là dân thường được’, thì liệu tương lai có thay đổi chút nào không nhỉ?

Khác với phòng ngủ vẫn còn ấm sực hơi người của cả hai, phòng khách vì bật điều hòa nhè nhẹ nên thậm chí còn thấy hơi lạnh. Cũng vì thế mà anh thấy lo cho cậu đang ôm mình, nhưng chính chủ đang mải nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài cửa kính lớn kia dường như lại chẳng hề bận tâm đến điều đó.

Kim Soo Hyun đưa mắt nhìn theo Lee Gyo Han, rồi lát sau khẽ bồi thêm một câu dập tắt hy vọng.

“……Chẳng có định mệnh nào cả.”

“Vô lý. Sao ngay cả mặt trăng cũng không thấy chứ?”

Cậu thở hắt ra một tiếng, rồi cứ thế ôm anh ngồi xuống ngay bên cửa sổ phòng khách. Cảm giác được ôm chặt cứng cả người lẫn chăn thế này cũng khá dễ chịu, nên anh cũng không ngăn cậu lại.

Đêm hè đã quá nửa đêm.

Cùng nhau nhìn xuống thành phố mờ tối tự nó cũng mang một vẻ thú vị riêng.

“Sinh nhật anh năm sau, thay vì chỉ ở nhà, chúng ta ra ngoài đi đâu đó chơi thì hay nhỉ.”

“Đi đâu?”

“Bất cứ đâu. Mà không phải vậy thì anh cũng toàn ở nhà cả ngày còn gì.”

“Anh có ra ngoài tập thể dục mà.”

“Thế thì không tính là ra ngoài.”

Rõ ràng là có bước ra khỏi cửa rồi mà, sao lại không tính?

Kim Soo Hyun nghĩ thầm vậy nhưng không cố hỏi thành lời. Bởi anh đã sớm nhận ra, dù chính Lee Gyo Han mới là người ghét cay ghét đắng chỗ đông người, nhưng cậu vẫn luôn thành tâm muốn dẫn anh đi làm bất cứ điều gì anh chưa từng thử. Anh nén lại tấm lòng đang xao động mà giữ im lặng, và ngay sau đó là một câu hỏi còn tích cực hơn, như thể muốn bù đắp thêm cả ngày kỷ niệm 4 năm họ không được ở bên nhau.

“Anh, lúc ở Mỹ anh thường làm gì vào sinh nhật?”

Cơn căng thẳng mờ nhạt lăn dọc theo từng đốt sống, vốn đang rã rời trong sự uể oải ập đến sau khi làm tình. Đó là thứ nằm ngoài vùng kiểm soát của ý chí, hệt như cơn rùng mình chạy dọc da thịt, nên nói chính xác là, đến khi anh kịp nhận ra thì cơ thể đã cứng ngắc cả lại.

Kim Soo Hyun vội thả lỏng người, hy vọng rằng cậu người yêu ở bên kia lớp chăn hè mỏng manh không nhận ra phản ứng của mình.

“Ừm. Ngoài gia đình ra thì anh đón cùng bạn bè à?”

“……”

“Em thật sự chỉ tò mò nên mới hỏi thôi. Để lần sau tham khảo……”

Nhưng giọng nói của Lee Gyo Han cố khoác lên một tông điệu đặc biệt tươi tắn, rõ ràng là của một người yêu đang cố lấp liếm sai lầm của mình.

Rõ ràng là cậu đã nhớ ngay lại lời nói dối mà anh từng dùng để chặn trước hồi mới yêu, khi chủ đề gia đình vô tình được nhắc đến: ‘Anh đã tuyệt giao với bố mẹ rồi nên mong em đừng hỏi nữa’.

“Không sao đâu. Chuyện anh nói quan hệ với bố mẹ không tốt là nói dối đấy.”

Kim Soo Hyun không biết nên viện cớ gì cho cái miệng đã tự tiện buông lời vào khoảnh khắc đó.

“……Hửm?”

“Anh không có bố mẹ. Nên em không cần phải lo lắng như vậy đâu.”

Là vì cảm giác tội lỗi khi đã lừa dối người yêu suốt 4 năm qua?

Hay là, một sự ấu trĩ thoái lui về như trẻ con, muốn mượn cớ sinh nhật để được xác nhận rằng ‘Em có yêu cả con người này của anh không’? Dù là vì lý do nào, điều rõ ràng là đôi mắt của cậu đang nhìn anh vì kinh ngạc.

Kim Soo Hyun hít vào một hơi như thể đang hít thở sâu.

“Em có biết gia đình giám hộ là gì không?”

Lát sau, Lee Gyo Han gật đầu thay cho câu trả lời.

Thật ra, ngay cả khi đang chậm rãi nói tiếp, anh cũng không chắc đây có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.

“Anh lớn lên ở gia đình giám hộ từ năm 15 tuổi.”

“……”

“Thế nên những thứ như sinh nhật…… vốn dĩ anh chưa từng tổ chức long trọng bao giờ. Nói thật hơn thì, anh chẳng hề để tâm đến nó. Vì ngoài chuyện đó ra còn có quá nhiều thứ nặng gánh rồi.”

Anh không thể nói về trại trẻ mồ côi được.

Thà bỏ tiền ra tạo nên bố mẹ không có thật, còn hơn là nói ra sự thật rằng anh chẳng phải là người gốc Hàn ba đời gì cả, mà là kẻ sống sót từ một địa ngục nay đã bị thiêu rụi.

Vì vậy, lựa chọn của Kim Soo Hyun là một lời nói dối gần với sự thật nhất có thể. Ngay cả lời thú nhận vừa khó khăn lắm mới thốt ra cũng lại là một lời nói dối khác, thảm hại đến mức kinh khủng, nhưng mặt khác, nếu có thể ở bên cạnh người đàn ông này, anh sẵn sàng sa ngã bao nhiêu cũng được.

Cuộc trò chuyện bắt đầu từ mưa sao băng tháng 8, sao lại trôi đến tận đây thế này nhỉ.

Kim Soo Hyun thở dài, nhận ra chính mình luôn làm hỏng mọi chuyện, cuối cùng anh đã khiến cho ngay cả sinh nhật của bản thân cũng trở nên buốt giá.

“……Xin lỗi. Em thất vọng rồi, đúng không.”

“Gì cơ? ―Không phải!”

Lee Gyo Han cau mày, giọng cậu bỗng cao lên như thể không hiểu nổi điều vừa nghe. Thậm chí, cậu còn muốn phủ nhận cả cái sự thật rằng mình vừa nói ‘Không phải’.

“Chuyện đó vốn dĩ còn chẳng phải là chuyện để mà thất vọng hay không. Sao anh lại xin lỗi chứ?”

“Nhưng mà.”

“Nhưng mà cái gì?”

Cậu người yêu vốn luôn mềm mại ngọt ngào như kẹo dẻo bỗng hỏi vặn lại một cách cứng rắn, khiến anh cũng căng thẳng theo.

Kết quả là, Lee Gyo Han còn chưa kịp nghĩ lại xem tại sao lòng mình lại bực bội đến thế, đã phải vội vàng dịu giọng. Vì cậu cảm nhận được cơ thể Kim Soo Hyun đang khẽ run lên, dù rõ ràng là không thể lạnh được khi đang được cậu quấn kỹ trong chăn và ôm chặt.

“Sao lại thế……. Anh à, em đâu có giận.”

“……”

“Ý em là anh lớn lên ở đâu, như thế nào, cũng chẳng sao cả. Anh đã trưởng thành tốt đẹp thế này rồi, thì mấy chuyện đó có gì quan trọng chứ. Hửm?”

Giọng nói thì thầm, vội vã khác hẳn mọi khi, trong khi Lee Gyo Han đan chặt tay mình vào bàn tay đã buông lỏng của anh. Kim Soo Hyun xúc động dâng trào, thay vì trả lời, anh chỉ không cho cậu nhìn thấy mặt mình.

Trong tình huống đó, việc Lee Gyo Han đã tỏ tình suốt 4 năm nhưng lại chưa từng an ủi ai trong cả cuộc đời mình, cậu bỗng trở nên lúng túng như bị hỏng hóc là điều dĩ nhiên. Vốn dĩ, Kim Soo Hyun là ngoại lệ duy nhất, là lỗi sai duy nhất tồn tại trong tâm trí của Lee Gyo Han.

Cậu mấp máy môi một hồi lâu, rồi gom góp hết thảy chút tấm lòng ít ỏi của mình mà nói tiếp.

“Anh này. Con người ta nếu không có gì đặc biệt thì cuối cùng ai cũng chung một điều kiện cả thôi. Nếu không có biến cố gì, thì bố mẹ nhất định sẽ chết trước con cái mà.”

Nếu Bitan mà nghe được những lời này vào giây phút này.

Chắc chắn, nó sẽ không thể không thừa nhận rằng, riêng câu nói này, là câu nói của chính bản thân Lee Gyo Han không hề có bản gốc ở bất cứ đâu.

Nhưng vào khoảnh khắc ấy, người nghe được lời an ủi vừa vụng về lại vừa có chút đáng sợ kia chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Kim Soo Hyun bất giác nín khóc, ngơ ngác ngẩng đầu lên, và Lee Gyo Han đang nhìn thẳng vào mắt anh như thể đã chờ đợi sẵn, chẳng bao lâu sau cậu nhận ra phản ứng vốn không hề xa lạ trong cuộc đời anh.

“Hình như…… em, vừa rồi hơi kỳ lạ đúng không?”

“Nhưng mà không hiểu sao anh lại thấy được an ủi.”

Kim Soo Hyun đã chủ động kéo cổ Lee Gyo Han lại và hôn khẽ trước khi cậu người yêu nhỏ tuổi kịp đảo mắt đầy lo lắng.

Lần này, sự im lặng chuyển sang phía cậu, nhưng cũng không sao cả. Những điều được truyền tải mà chẳng cần lời nói hay giọng điệu tô vẽ đã bù đắp cho những thiếu sót và vụng về kia.

Lát sau, Kim Soo Hyun hơi hé chăn ra, “Đắp chung đi”. Cơ thể Lee Gyo Han đã hơi lạnh nên cậu không từ chối mà áp sát vào anh.

“Sinh nhật anh năm sau, chúng ta nhất định phải đến nơi nào nhìn rõ được những thứ anh thích nhé.”

Lee Gyo Han đang lẩm bẩm cằn nhằn nào là Seoul nhiều vấn đề quá, thực chất cậu đã là dân gốc Seoul 28 năm, một người mà trong suốt cuộc đời mình, số lần bay đến thủ đô nước ngoài còn nhiều hơn là đi về vùng quê yên ả.

Kim Soo Hyun thừa biết điều đó, anh chỉ khẽ nhếch môi.

Anh cũng không nói ra rằng, nếu điều kiện là ‘nơi nhìn rõ thứ mình thích’, thì thật ra đi đâu cũng chẳng quan trọng.

Khi đó, không một ai trong hai người họ biết được tương lai chỉ 1 năm sau đó.

Rằng hai người sẽ chia tay, và…… trên hết, là việc Kim Soo Hyun sẽ ‘lại’ biến mất.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.