Woo Yeo Jin sải bước dứt khoát như thể đã nắm rõ cấu trúc bên trong.
Bà ta thản nhiên đi về phía bếp, ngồi phịch xuống trước chiếc bàn bày đồ ăn vặt ai đó vừa mua về, rồi cầm lấy một chiếc bánh scone vẫn còn hơi ấm.
“Ta ăn một cái đây. Ah, đói chết mất.”
“……”
“Nhân tiện, Nam Ki Joong mà các người đang đợi. Ông ta đang đến thì bị nổ lốp nên sẽ đến muộn một chút. Với cái tính hay lo xa thái quá đó, lại còn có người của Cục Tình báo Quốc gia bên cạnh, ông ta hẳn đang mường tượng ra đủ mọi tình huống xấu nhất, rồi chạy lòng vòng tìm nơi an toàn.”
Woo Yeo Jin nhai chiếc bánh scone khô khốc như đang gặm táo. Và ngay khi bà ta nuốt ực xuống, một giọng nói hơi nghèn nghẹn vang lên.
“―Vậy nên, trước khi cái gã ưa sạch sẽ đó đến, chúng ta hãy nói chuyện sau bao ngày xa cách đi. Như người một nhà ấy.”
Woo Yeo Jin đột nhiên lục lọi túi chiếc áo khoác gió màu đen. Mỗi khi bà ta cử động nhẹ, những họng súng đang chĩa thẳng vào đầu cũng đồng loạt di chuyển theo như một vũ điệu. Nhưng may mắn là, một lúc sau, thứ được đặt giữa bàn là một vật mà Kim Soo Hyun biết rất rõ.
Một chiếc máy chống nghe lén di động.
Nghĩ lại thì, nếu có thứ dùng tín hiệu gây nhiễu để ngăn chặn việc nghe lén kia, thì ngay cả trí tuệ nhân tạo cũng không thể thu thập âm thanh. Đương nhiên là Bitan và Rage, và ngay cả Joy cũng thế.
Tuy nhiên, trong giây lát, thay vì đưa ra phán đoán thực tế về tình hình, Kim Soo Hyun lại bất giác nghĩ đến một người từng sử dụng chiếc máy đó tích cực hơn bất kỳ ai khác.
Trong khi đó, người đáp lại lời của Woo Yeo Jin là Lee Gyo Han.
“Một người đã tổ chức cả tang lễ rồi mà giờ lại sống lại quay về tự xưng là gia đình, thì thông thường sẽ bị xem là kẻ lừa đảo.”
“Vậy à? Thường thì người ta không vui mừng sao?”
“Nhìn chúng tôi chẳng vui vẻ gì thế này, xem ra bà vốn dĩ cũng không phải gia đình.”
“Làm giá vừa thôi, cưng à. Chúng ta không có thời gian đâu.”
Lời đáp lại vẫn mang cái giọng điệu như đang đối đãi với đứa em út trong đội khiến hàng lông mày đều đặn của Lee Gyo Han khẽ nhúc nhích. Dù hắn ta cố tỏ ra thản nhiên, nhưng Woo Yeo Jin thừa biết điều đó, nên bà ta vẫn cố tình tiếp lời một cách trêu chọc.
“Sao nào. Chẳng phải các người cũng có nhiều điều tò mò sao. Đôi bên cứ trao đổi qua lại một chút―”
À không, chính xác hơn là, bà ta đã định nói tiếp.
...cho đến khi một con dao găm nhỏ sượt qua má bà ta ở một góc độ rõ ràng là đã được tính toán, kể cả khi quỹ đạo có vẻ bị lệch. Việc này không chỉ khiến các đặc vụ đang nín thở nhắm vào nhất cử nhất động của Woo Yeo Jin, mà ngay cả mắt của Lee Gyo Han cũng tròn xoe.
“……Ui.”
Woo Yeo Jin đưa tay quệt vết xước mảnh trên má, rồi bật cười khẩy khi thấy máu hơi rỉ ra.
“Cái cậu ‘Soo Hyun’ nổi tiếng đây hóa ra cũng có cá tính ra phết nhỉ? Nghe Lee Gyo Han kể, tôi cứ tưởng cậu là người chỉ sống bằng sương sớm nước trong.”
*Ý của Yeo Jin là khi bả đã nghe Gyo Han kể và bả hình dung Kim Soo Hyun là một người cực kỳ hiền lành, thuần khiết, dịu dàng và có lẽ là yếu đuối, không có khả năng làm hại ai.
“Đã có đồng bọn của bà chết vì đùa với lửa rồi, nên thế này xem như là màn chào hỏi thôi.”
“Đừng hiểu lầm. Cái đó không phải ta ra lệnh.”
“May mắn đấy. Nếu là do bà làm, thì mọi chuyện đã quá dễ dàng và trở nên mất vui rồi.”
Kim Soo Hyun không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một con dao găm nhỏ khác trong tay, anh đáp lại bằng giọng đều đều không cảm xúc.
Giọng điệu đó hoàn toàn khác với những gì anh thể hiện ở căn phòng hẻo lánh trên tầng 2 chỉ mới lúc nãy, đến mức nếu người không biết nghe thấy, họ sẽ không nghĩ đây là cùng một người.
Rốt cuộc, người nắm quyền quyết định một lần nữa lại là Lee Gyo Han.
Thực ra, đề nghị của Woo Yeo Jin cũng khá hợp lý.
Hiện tại, Baek Woo ‘về mặt chính thức’ không có bất kỳ thông tin nào về kẻ đã gửi thư mời. Họ chỉ đưa ra phỏng đoán mơ hồ rằng, xét theo thời điểm và phương thức, khả năng cao nó được gửi bởi nhà giả kim.
Lee Gyo Han từ từ hạ khẩu súng đang nhắm vào cựu Đội trưởng của mình xuống, dắt vào bên hông. Kế đó, hắn bước đi không một tiếng động như mọi khi và ngồi xuống phía đối diện Woo Yeo Jin. Chỉ mình hắn biết rằng lựa chọn này được thúc đẩy mạnh mẽ bởi một yếu tố vô cùng cá nhân: tâm trạng của hắn đã tốt lên.
“Vậy, lý do bà đến cái nơi mà mình chẳng hề ưa thích này là gì. Bà Woo Yeo Jin.”
“Ừm. Ta cũng đến đây để hỏi điều đó đấy.”
Cựu Đội trưởng và Đội trưởng hiện tại.
Cuộc đối thoại bắt đầu trong khi những người khác, ngoại trừ hai người họ, vẫn chĩa súng vào Woo Yeo Jin. Cuộc nói chuyện tiếp diễn không một chút nhượng bộ.
“Chính các người, lý do đột nhiên đến đây là gì?”
“Baek Woo vốn là nơi thỉnh thoảng lại bị quẳng cho mấy lịch trình nước ngoài không mong muốn, chẳng phải bà là người rõ nhất sao?”
“À. Đừng nói nhảm nữa. Trong tình huống Trụ sở chính vừa bốc cháy, đáng lẽ phải tập trung chấn chỉnh nội bộ cũng không xuể, vậy mà lại kéo cả đám di chuyển thế này, thì phải có lý do tương xứng chứ.”
Woo Yeo Jin đang hành động như thể ở Baek Woo không còn nội gián nào, như thể sau khi Trưởng phòng Thông tin chết, bà ta hoàn toàn không nắm được tin tức theo thời gian thực. Nhưng khứu giác thì không nói dối. Lee Gyo Han híp mắt cười, rồi đáp lại với 99% nghiêm túc và 1% trêu đùa mà chỉ một người duy nhất hiểu được.
“Vậy chúng ta giao dịch nhé?”
Kim Soo Hyun thoáng chỉ quay ánh mắt liếc nhìn cậu.
“Gì?”
“Trao đổi bằng cách hỏi và trả lời những điều đôi bên tò mò. Bà cũng vừa nói còn gì. ‘Đôi bên cứ trao đổi qua lại một chút’.”
“……Được thôi. Vậy trả lời câu hỏi vừa rồi của ta trước đi. Lý do Baek Woo đột nhiên đến đây là gì? Lại còn cả Nam Ki Joong nữa.”
“Vì lý do tương tự như báo cáo cuối cùng của bà đấy. ‘Vì dấu vết phát hiện được khi truy đuổi nhà giả kim’.”
“Vậy thì―”
“Đến lượt tôi rồi.”
Woo Yeo Jin giơ hai tay lên như thể đã hiểu.
“Lý do bà phải bày ra màn kịch phức tạp đến thế để giả chết là gì?”
“Xem nào……. Trực thuộc Baek Woo là một việc khá phiền phức đấy. Nhẹ thì từ các mối quan hệ cho đến xuất nhập cảnh, đều bị can thiệp không ít thì nhiều. Chắc cậu mới lên Đội trưởng chưa bao lâu nên không biết, nhưng chức vụ càng cao thì mức độ càng nghiêm trọng, không thể so sánh với lúc còn là đặc vụ đâu.”
Đó là chủ đề mà, thật đáng tiếc, Lee Gyo Han cũng biết rất rõ.
Nhưng hắn cố tình không biểu lộ ra ngoài, chỉ nghiêng đầu như thể chừng đó là chưa đủ. Woo Yeo Jin cũng đưa ra một câu trả lời đầy ẩn ý, hệt như đang bắt chước cái cách mà đối phương chỉ cung cấp thông tin ở mức tối thiểu.
“Ta có lý do cần phải di chuyển tự do, và để làm được điều đó, ta buộc phải xóa bỏ thân phận.”
Đó là một câu trả lời vô cùng ranh mãnh, dùng tiền cược ít nhất để tham gia giao dịch. Bằng cách lén lút thả ra manh mối ‘lý do cần phải di chuyển tự do’, bà ta rõ ràng đang cố gắng dẫn dắt câu hỏi tiếp theo của Lee Gyo Han đi theo hướng mình muốn.
Dù thế nào đi nữa, lượt hỏi đã quay về phía Woo Yeo Jin.
“Dấu vết của nhà giả kim mà các người tìm thấy là gì?”
“Không còn là người của Baek Woo nữa mà bà vẫn quan tâm đến nhà giả kim nhiều nhỉ?”
“Không muốn trả lời thì cứ nói thẳng. Thay vào đó, ta cũng sẽ không trả lời một lần y như vậy.”
“Mà. Cũng không đến mức đó. Chúng tôi nhận được một tấm thiệp mời.”
Woo Yeo Jin vẫn luôn ung dung thong thả kể từ khi bước vào nhà an toàn, lần đầu tiên bà ta cau mày.
“……Thiệp mời? Nội dung là gì. Từ ai?”
“Hai câu đó cũng tính là câu hỏi được chứ? Nếu vậy thì phần của tôi sẽ thành ba câu đấy.”
“Hà, khỉ thật. Tùy cậu đấy! Trả lời mau lên. Nhanh!”
Có vẻ như, việc đặt một cấp trên cũ và một người yêu đã chia tay mà hắn dịu dàng trao đổi từng câu hỏi một, lên cùng một bàn cân là điều rất khó.
Lee Gyo Han giả vờ ngượng ngùng, hắn nhún vai rồi ngả người vào lưng ghế, tỏ vẻ thản nhiên.
“Thoạt nhìn thì cứ như tin nhắn rác. ‘Đảm bảo an toàn 100%, ưu tiên 9 người đăng ký sớm nhất’……. Mấy nội dung kiểu đó. Vấn đề là, nó lại đến cùng lúc với cảnh báo thảm họa tại nhà an toàn ở New York. Và vừa khít với số lượng người, bao gồm cả Chủ tịch.”
“Thiệp mời thì liên quan quái gì đến LonDon?”
“Vì khi truy cập vào đường liên kết trong tin nhắn, màn hình hiện lên hình ảnh các địa danh nổi tiếng của LonDon cùng với dòng chữ này: ‘Các bạn của tôi, đừng đến muộn quá nhé. Tôi sẽ chờ’.”
Woo Yeo Jin tỏ ra đặc biệt bực bội với Lee Gyo Han đang cố tình kéo dài lời nói một cách chậm rãi và từ tốn gấp mấy lần bình thường.
“Và người gửi thiệp mời là―”
Nhưng, thứ thật sự khiến bà ta nghẹn ứ họng có lẽ là từ được thốt ra sau một khoảnh khắc ngập ngừng.
“Không biết nữa.”
“……Gì?”
“Đã bảo là không biết mà.”
“Cậu gọi cái thứ vớ vẩn đó là câu trả lời đấy à?”
“Tôi đã trả lời hết sức thành tâm rồi. Hay lẽ ra tôi nên nói dối thì sẽ tốt hơn?”
Thực ra, ngay lúc đó, các đặc vụ Baek Woo chợt nhớ đến Shin Hyeong Cheol đã kêu đau nửa đầu đột ngột khi đang nói chuyện với Lee Gyo Han. Dù sao đi nữa, hắn ta nắm được cơ hội tốt, khẽ mỉm cười khi đến lượt mình.
Lee Gyo Han sẽ hỏi câu gì đây? Có thể biết được gì qua câu hỏi đó.
Các đặc vụ bất giác nín thở. Thế nhưng, hắn ta sau khi nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì, lại quay sang hỏi một người mà tất cả bọn họ đều không ngờ tới.
“Anh Soo Hyun. Anh hỏi không?”
Người đầu tiên khẽ lên tiếng can ngăn là Heo Seong Tae.
“―Đội trưởng.”
“Sao, cũng phải cho người suýt bị thiêu chết ngay giữa Trụ sở chính một cơ hội để hỏi chứ.”
Trước một chủ đề không tài nào phản bác được, Heo Seong Tae đành ngậm miệng. Nhưng trong ánh mắt liếc ngang của anh ta, có thể thấy rõ anh ta đang thầm mong đợi Kim Soo Hyun sẽ từ chối.
Nhưng đáng tiếc là, Kim Soo Hyun không có ý định đáp ứng sự kỳ vọng đó.
“……Tại sao lại là New York?”
“Gì cơ?”
“Ý tôi là nơi bà kích hoạt mã khóa đã đánh cắp từ két sắt.”
Điều Heo Seong Tae không biết là, Kim Soo Hyun mới chính là người muốn tìm ra không chỉ nhà giả kim mà còn cả kẻ phản bội bên trong Baek Woo.
Hơn nữa, anh cũng ghi nhớ rất rõ những lời Joy đã bâng quơ nói ra.
‘Nhưng mà, anh Kim Soo Hyun. Bà Yeo Jin đúng là đã không lường trước được anh. Khi bà ấy cứu chúng tôi thoát khỏi Kho lưu trữ của Baek Woo, bà ấy đã khá bận tâm đến việc anh suýt chết trong vụ hỏa hoạn. Vì bà ấy đã hỏi thăm tình hình của anh mấy lần thông qua một người bạn khác ở Baek Woo.’
Ngay lúc này, người có sức thuyết phục nhất đối với vị cựu Đội trưởng Baek Woo đầy cảnh giác kia không phải là Lee Gyo Han, mà là Kim Soo Hyun.
Anh dự định sẽ tận dụng triệt để điều đó.
“Dù bà có nhiều giấy tờ tùy thân đi nữa, thì có lý do gì phải đến tận New York để kích hoạt nó? Thấy bà hỏi tại sao chúng tôi lại đến đây, thì có vẻ như căn cứ chính là ở đây, ở Anh thì phải.”
“Chà, Nam Ki Joong không chiêu mộ cậu Soo Hyun nhà ta về thì còn làm gì nữa nhỉ? À. Giờ đâu còn là người Hàn Quốc nữa, ha.”
Ánh mắt khó dò của Kim Soo Hyun đăm đăm hướng về Woo Yeo Jin đã trở nên thản nhiên thấy rõ.
Nhờ vậy, Lee Gyo Han nhìn cảnh đó mà thấy khá thích thú.
Hắn quá rõ vẻ mặt đó của anh.
Kim Soo Hyun bình thường vốn là người dễ tính, sao cũng được, nhưng hễ đã quyết tâm đeo bám chuyện gì thì sẽ có vẻ mặt đó. Lee Gyo Han không nhớ nổi mình đã phải thú nhận giá gốc của bao nhiêu món quà, và phải ngoan ngoãn đi trả lại hàng bao nhiêu lần trước đôi mắt đen láy như mực đó.
Khác hẳn với khi anh ấy đối xử với mình, đáng lẽ bà ta không nên thảnh thơi như vậy mới phải.
Lẽ ra bà ta phải căng thẳng hơn và vắt óc suy nghĩ mới đúng…….
“Tôi nói vậy vì nghĩ đó không phải là thứ được trao đổi chỉ vì ‘Joy’. Cứ xem như lời khen đi.”
Quả thực, Kim Soo Hyun chính là dopamine, là phenylethylamine1) vĩnh cửu của Lee Gyo Han.
{Phenylethylamine (viết tắt là PEA): là một hợp chất hữu cơ tự nhiên hoạt động như một chất kích thích hệ thần kinh trung ương. Dopamine: chất dẫn truyền thần kinh trong não.}
Hắn nhìn Woo Yeo Jin đang thoáng mở to mắt, phải cắn vào da non trong miệng để gắng gượng kiềm chế nét mặt.