Chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ khiến người ta nghi ngờ anh mắc bệnh hô hấp nghiêm trọng, Kim Soo Hyun ho sặc sụa một lúc lâu, mắt cũng đã đỏ hoe, anh hỏi lại.
“Gì—, cậu nói gì?”
“Anh ổn không? Em lấy giấy cho anh nhé?”
“Không. Được rồi. Nhưng mà cậu vừa nói gì cơ……”
Bàn tay vươn ra khi hắn giật mình chạy tới còn chưa kịp vươn tới, anh đã chỉnh lại tư thế và hỏi lại. Cứ như câu hỏi đó bật ra ngoài ý muốn của anh vậy. Lee Gyo Han nắm bàn tay đang lơ lửng ở vị trí lỡ cỡ thành nắm đấm.
Biểu cảm bao trùm khuôn mặt Kim Soo Hyun là ‘Sửng sốt’.
Trông giống hệt như những gì hắn từng thấy trên mấy tấm thẻ biểu lộ cảm xúc. Lông mày rậm hơi cong xuống dưới, mắt mở to, môi hơi mở nhưng cứng lại.
Khi xoa dịu người đang sửng sốt, cần có một thái độ điềm tĩnh. Tốt hơn nữa là tỏ ra ung dung. Lý thuyết là vậy. Tiếc là, Lee Gyo Han lúc này chẳng có mấy cái đó.
“Anh cứ tránh mặt em suốt mà. Trên xe lúc về cũng gần như không nói gì, đến nhà an toàn thì rõ ràng là cố tình không nhìn thẳng vào mắt em.”
“Đó là—”
“Em hiểu việc anh từ chối. Vì anh ngay cả nhẫn cũng không thấy thoải mái, nên em đã nghĩ là dù mang tính về mặt pháp lý hay hình thức thì anh đều có thể không mong muốn. Vì vậy, em đã sớm chấp nhận tinh thần là dù anh có từ chối thì cũng đành chịu thôi.”
Cho đến tận giây phút này, Lee Gyo Han không hề biết mình có thể nói nhanh và nhiều đến vậy. Cái miệng một khi đã bắt đầu tự ý chuyển động thì cứ như nó phải tuôn ra hết những câu chữ dồn nén.
“Nhưng việc anh ghét bỏ thì.”
“……”
“Việc anh ghét bỏ, cái đó……”
Mình tuyệt đối không được mắc lỗi trước mặt người ấy.
Lee Gyo Han khó khăn lắm mới kìm giữ được các cơ quan trên cơ thể đang đi ngược lại ý chí của mình. Nhưng khi tập trung toàn bộ thần kinh vào cơ quan phát âm, thì những thứ khác lại bị lơ là.
Ví dụ như, vẻ mặt đã cố giữ cho coi được, hay những đầu ngón tay chuyển động thay cho lời nói không nỡ bật ra đến cùng.
Nếu đó là Kim Soo Hyun khi còn là người yêu, thì anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng người đàn ông trước mắt, dù vẫn mang ánh mắt từng vỗ về ôm lấy hắn, lại vẫn giữ nguyên khoảng cách vài gang tay.
Nhờ vậy, Lee Gyo Han cảm nhận được cơn nôn nao không rõ lý do lại một lần nữa ập đến trái tim như sóng vỗ.
Nếu giọng nói trầm thấp của Kim Soo Hyun cất lên chậm rãi không khác gì trong ký ức, Lee Gyo Han chắc chắn đã buột miệng thốt ra những lời tồi tệ hơn rồi.
“Nhẫn… không phải là tôi đặc biệt ghét bỏ gì.”
“Mỗi lần em hỏi anh đều bảo là không thích mà.”
“Tôi chỉ được học như thế nên mới nói vậy thôi.”
“……”
“Vì họ nói nếu để lại dấu hằn trên tay, không biết khi nào, bằng cách nào sẽ bị nhận dạng, nên dặn là tuyệt đối không được đeo.”
Lời giải thích nhỏ nhẹ thật dịu dàng, hệt như đang đọc truyện cổ tích.
Lee Gyo Han hiểu được trọn vẹn từ "dịu dàng" đều là nhờ Kim Soo Hyun.
Trong ánh mắt đen láy và giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý nghĩa mà không sách vở hay phim ảnh nào có thể truyền tải được.
Đong đầy đến mức dù anh có cố tỏ ra cộc lốc thế nào cũng vô ích.
“……Ở cái nơi tập hợp mấy đứa trẻ giống anh lại rồi dạy dỗ ấy à?”
“Ừ. Cậu nghĩ mà xem. Ngay cả đồng hồ đeo tay tôi cũng không đeo mà.”
Lee Gyo Han vô thức bật ra tiếng thở dài. Hắn khẽ nói lời xin lỗi, hàng lông mày rậm và đều tăm tắp của anh lập tức nhíu lại.
“Xin lỗi cái gì?”
“Vì em thật sự muốn cầu hôn cho thật tốt mà.”
“……”
“Trong phim điện ảnh hay phim truyền hình, dù có hỏng bét thế nào, ít nhất họ cũng tự mình nói ra. Đằng này em, ngay cả điều đó cũng bị một thứ không phải con người oang oang nói thay—”
Cổ họng hắn nghẹn lại như có thứ gì đó nóng hổi trào dâng. Lee Gyo Han cứ ngỡ đó chỉ là một cách nói sáo rỗng thường xuất hiện trong nhiều câu chuyện, nhưng thật ra, nó lại quá chính xác đến mức không cần dùng từ nào khác.
Vừa buồn, vừa giận.
Giờ thì hắn hiểu rồi. Cảm giác này, chính là phiền muộn. Lee Gyo Han hy vọng khóe mắt mình không đỏ lên như ai đó trên màn ảnh hay TV.
“Đến nước này, đã chia tay rồi mà em vẫn còn ăn vạ anh thế này.”
Lee Gyo Han vô thức nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Vị trí của trái tim là ở chỗ hõm xuống, cách trung tâm xương đòn khoảng nửa gang tay. Lời khẳng định này không có cơ sở y học, thậm chí cũng chẳng có cơ sở triết học nào. Nhưng nếu không phải vậy, hắn không biết giải thích thế nào cho cái cảm giác vùng lân cận đó đang bị một sợi dây thép mỏng quấn xiết rồi siết chặt lại.
Chính lúc đó, một hơi ấm cứng rắn nhưng dịu dàng áp lên trán và thái dương hắn.
Lee Gyo Han theo phản xạ càng nhắm chặt mắt, rồi từ từ mở ra.
Ngay sau đó, tựa như màn hình tối đen ngay trước khi bộ phim bắt đầu rồi bất chợt một thế giới muôn màu muôn vẻ bung ra, Kim Soo Hyun đứng ngay giữa tầm mắt đang ùa về của hắn.
“Lee Gyo Han. Chuyện cậu thật sự muốn làm ở New York là cái đó à?”
……À, Kim Soo Hyun của em không bao giờ nỡ nhẫn tâm đến cùng.
“Đằng nào cũng hỏng bét rồi, hay em nói thêm chút nữa nhé?”
“Ừ. Tôi muốn nghe.”
Bàn tay của Kim Soo Hyun chậm rãi di chuyển trên mái tóc nâu. Cử chỉ đó cẩn trọng đến mức ngay cả người chưa từng một lần được yêu thương trong đời cũng có thể cảm nhận được tình cảm.
“Nếu anh chấp nhận em, thì em đã định nghỉ việc ở Baek Woo rồi.”
“Thật à?”
“Vì em chán ngấy việc lấy cớ công tác rồi đi lang thang. Em giỏi nhất cũng chỉ là bắn súng với dùng dao, nên không biết sẽ sống bằng gì... nhưng mà.”
Tiếng cười khẽ lướt qua tai. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến gò má lạnh buốt của hắn tan ra, ấm áp đến ran rát, Lee Gyo Han tựa mặt mình cọ cọ vào bàn tay dịu dàng đang xoa đầu.
“Nhưng mà em cũng tiết kiệm tiền phụ cấp rồi. Nếu thôi việc thì lại có tiền trợ cấp theo cấp bậc và thâm niên, nên em đã định vừa tiêu dần chỗ đó vừa tìm kiếm công việc mới.”
“Cũng thực tế ra phết đấy nhỉ, cậu ấm.”
“Đương nhiên rồi. Người ta bảo ‘hôn nhân là thực tế’ mà.”
“Cậu còn hơn cả tôi.”
“Anh không thích sống chung cư nên em đã nghĩ hay là mình sống ở nhà riêng. Tất nhiên nghe nói việc đó cũng không dễ dàng gì, nhưng em nghĩ nếu cùng nhau thì sẽ ổn thôi.”
“……”
“Em đã nghĩ mái nhà là màu xanh đậm mà anh thích thì sẽ tốt, nên lúc thấy nhà anh đúng là như vậy, thật sự em đã hơi ngạc nhiên. Nếu anh cho phép... em cũng đã từng tưởng tượng việc cùng nhau sống ở Mỹ cũng tốt.”
Thật ra, ngay khi vừa nói ra câu cuối, Lee Gyo Han đã hơi hối hận.
Những lời vốn chỉ dám thổ lộ với cây xương rồng mà hắn lại thật sự nói ra với anh. Lee Gyo Han đã muốn cắn lưỡi, lo rằng Kim Soo Hyun sẽ không hài lòng. Hắn không thể nhìn trọn vẹn cảm xúc trong đôi mắt mở to có vẻ hơi ngạc nhiên của anh, đó là lý do hắn lảng ánh mắt đi.
“Trong căn nhà như quay về 50 năm trước ấy à?”
Sự trêu đùa ẩn chứa trong giọng nói tựa như biển cả màu chàm sẫm kia chính là ánh sóng lấp lánh mà chỉ mình Lee Gyo Han mới có thể nhìn thấy. Nhờ vậy, trái tim đang căng như dây đàn bỗng chốc vỡ òa, hắn đáp lại “Ừm” bằng giọng hơi nghẹn ngào.
Chính lúc đó, tiếng chuông cửa từ tầng 1 vọng lên.
“……Có vẻ cuối cùng cấp trên của cậu cũng đến rồi.”
Người mà hắn đã thấy bực bội, tự hỏi rốt cuộc bao giờ mới đến, lại xuất hiện đúng ngay cái lúc hắn tuyệt đối không muốn bị làm phiền nhất. Lee Gyo Han cảm nhận hơi ấm vốn đang chuyển động như thể phác họa đường nét khuôn mặt mình đang từ từ rời đi, hắn nuốt ngược tiếng thở dài vào trong.
Người bạn trai cũ nghiêm túc lập tức đi trước, như chưa từng có giây phút nào thong dong ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Ngay cả Lee Gyo Han đang ngập trong mớ cảm xúc không tên, cũng thấy Kim Soo Hyun di chuyển nhanh đến thế, huống hồ là kẻ nghe lén ngoài cửa.
“—Hự!”
“……”
“……”
Cùng với cánh cửa bật mở, Hwang Kyung Min loạng choạng lách nửa người vào.
Anh ta vã mồ hôi lạnh ròng ròng trước mặt hai người đàn ông cao lớn đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt vô cảm.
“À, tôi, ừm... Chuyện là. Mọi người có mua chút đồ ăn vặt về, nên bảo tôi gọi hai người xuống ăn cùng...”
“……”
“Thế nên, tôi vì thua oẳn tù tì nên...”
“Xuống dưới thôi.”
Nghe giọng nói lạnh lùng, Hwang Kyung Min vội vàng đứng thẳng người lại.
Thật ra Lee Gyo Han cũng đang bận tâm chuyện Kim Soo Hyun hôm nay lại bỏ bữa sáng, còn bữa trưa thì chỉ lựa mấy miếng protein ra ăn qua loa, nên hắn cũng muốn kiếm gì đó cho anh ăn.
Nhưng suy nghĩ thảnh thơi đó đã bay biến ngay tức khắc, ngay khi hắn vừa bước xuống được đúng hai bậc cầu thang.
Phía trước cánh cửa chính màu đen đang mở toang.
Ngay khi nhìn thấy người đang đứng bị vô số họng súng chĩa vào, Lee Gyo Han cũng phải đẩy Kim Soo Hyun ra sau lưng rồi rút khẩu súng giắt bên hông ra.
“Chà, cậu út của chúng ta. Phản xạ vẫn tốt như xưa nhỉ.”
“……”
“À không. Không phải cậu út nữa chứ nhỉ. Nghe nói cậu thăng chức rồi à?”
Người phụ nữ ngước nhìn Lee Gyo Han trên cầu thang rồi nhếch mép cười.
Sắc mặt bà ta tốt hơn hẳn, không thể so sánh với vẻ mặt nhợt nhạt đã thấy trong đoạn phim biên tập của Rage, vốn được quay bằng camera giám sát và camera tích hợp của máy tính. Mái tóc ngắn cũn có lẽ do bà ta tự tỉa nên hơi lởm chởm, còn vóc dáng vốn đã nổi bật ngay cả trong video, giờ được bọc trong chiếc áo gió màu đen, trông rắn chắc như một tảng đá đen.
Vị khách mà ngay cả Kim Soo Hyun cũng không thấy xa lạ chính là cựu Đội trưởng Đội đặc nhiệm 2 của Baek Woo, Woo Yeo Jin.
***
Ngay lúc Nam Ki Joong vắng mặt.
Người có quyền quyết định cao nhất ở đây là Lee Gyo Han. Từng có lúc nghiêm túc nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài với quân đội, nên sơ đồ cấp bậc đã ngấm sâu vào người, hắn đương nhiên lên tiếng với tư cách đại diện.
“……Đã chết đi sống lại thì nên sống cho yên phận chứ. Sao cứ cố tình đến đây tìm chết lần hai vậy?”
“Ta mà muốn đến à? Không có chuyện này thì ta cũng bận chết đi được.”
‘Bận’?
……Tại sao?
Dù không ai nói ra, nhưng không nghi ngờ gì, khoảnh khắc đó tất cả đặc vụ của Baek Woo đều có chung một suy nghĩ.
Woo Yeo Jin với thái độ mờ ám thoạt nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực chất không hề tiết lộ mục đích, bà ta khoa trương nhún vai, “Trước tiên ta vào đã? Để ai nhìn thấy cũng không hay ho gì,” bà ta vừa nói vừa đóng cửa chính lại.
Nhờ vậy, ngay khoảnh khắc luồng gió hè tươi mát chạy ào từ cửa chính lên đến cuối hành lang ngắn trên tầng 2, lùa qua ô cửa sổ đang hé mở.
“……”
Kim Soo Hyun đã phát hiện ra dấu vết giống hệt của vị Trưởng phòng Thông tin từng đến tìm anh trong phòng giam màu xám trắng.
Thậm chí, đó là một mùi hương tựa như dấu vân tay, còn nồng đậm và rõ rệt hơn cả lần anh ngửi thấy ở nhà an toàn tại New York.