Lại quay về thực tại.
Điều may mắn là nhờ nghỉ ngơi tuy ngắn nhưng sâu, nên anh có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán. Kim Soo Hyun lập tức áp chiếc điện thoại chưa hề bấm số của bất kỳ ai lên tai rồi hỏi.
"Đó là 'bạn' của các cậu à?"
"..."
"Này?"
Sự im lặng đôi khi lại là câu trả lời trọn vẹn hơn bất cứ thứ gì.
Việc bước vào lãnh địa đã bị người khác chiếm giữ trước thì hoạt động sẽ không được tự do, điều này anh cũng đã học được từ trước ở Seattle. Thậm chí, việc tiếng chuông càng lúc càng to và chói tai hơn khi không có ai nhấc máy chắc chắn không chỉ là ảo giác.
Ánh mắt của những người qua đường bắt đầu liếc về phía này. Thu hút thêm sự chú ý cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tất nhiên, trước đó, hai người có một vấn đề cần phải nhanh chóng thống nhất.
"Anh. Em sẽ nghe máy."
"Xin lỗi, nhưng tôi không thể để cậu làm thế hai lần."
"Nhưng—"
"Nhưng, cái gì? Hôm nay lưng tôi lành lặn rồi. Nhờ ai đó mà tôi cũng ngủ ngon nữa."
Kim Soo Hyun nắm lấy tay cầm bốt điện thoại công cộng trước, có vẻ không định nhượng bộ dù chỉ một phân.
Cuối cùng, người giương cờ trắng trước là Lee Gyo Han. Dĩ nhiên, đó chỉ là nhượng bộ một nửa.
"Được rồi. Vậy thì vào cùng nhau."
"Nói gì cho hợp lý đi. Nhỡ đâu có chuyện, ít nhất một người..."
"Em không muốn."
"Gyo Han à."
"Đừng có chỉ gọi tên em những lúc thế này, hèn hạ lắm."
Kim Soo Hyun không biết, nhưng thực ra đây không phải là một lựa chọn hoàn toàn thiếu tính toán.
Người mà Lee Gyo Han thỏa thuận không chỉ riêng Kim Soo Hyun.
Ngược lại, bên khơi mào trước chính là Bitan.
Lee Gyo Han không nghĩ một trí tuệ nhân tạo mang niềm khao khát rõ rệt như Bitan sẽ để yên cho hắn chết hoặc bị thương.
Bitan còn không ngần ngại tung virus vào Rage, kẻ vốn chẳng khác nào một phần của nó, chỉ vì cản trở việc truy đuổi nhà giả kim, thì đời nào nó lại để lãng phí thêm thời gian chứ.
Cuối cùng, Kim Soo Hyun khẽ tặc lưỡi rồi bước vào bốt điện thoại màu đỏ trước.
Dù vậy, vẻ mặt Kim Soo Hyun vẫn lộ rõ quyết tâm rằng lỡ như có điềm gì không hay, anh cũng sẽ cố tự mình che chở bằng được, Lee Gyo Han thấy thế liền bật cười thầm.
Ngay lúc nhấc cái ống nghe màu đen phát ra tiếng "cạch" lên, khác hẳn với chiếc điện thoại vuông vức, Kim Soo Hyun đã đắn đo một lát không biết nên nói 'Hello' hay 'Alô'.
Nhưng may mắn là anh không cần phải nói trước từ nào cả.
Với lại, âm lượng lớn đến mức họ cũng chẳng cần phải cùng lúc ghé sát tai vào để nghe chung.
love, love, love……
love, love, love……
Bài hát vang lên trên nền tiếng đàn ghi-ta, tiếng trống và phần hòa ca của dàn hợp xướng, rất hợp với buổi chiều muộn chan hòa ánh nắng, là một trong những niềm tự hào của người dân đảo quốc này. Kim Soo Hyun vừa nhấc máy trong tâm trạng căng thẳng tột độ, anh buột miệng lẩm bẩm, giọng gay gắt hơn thường lệ.
"...Gì thế này?"
"Cũng hợp với địa điểm đấy chứ. Chọn nhạc cũng ổn mà."
[Uahahahat! Bạn của tôi ơi, chúng ta hợp gu nhau ghê!]
Tiêu chuẩn để trí tuệ nhân tạo chọn giới tính hay không khí cho giọng nói là gì nhỉ?
Kim Soo Hyun vừa nghe lời chào bằng giọng nam trung vô cùng vui vẻ vừa nghĩ.
Mặt khác, anh cũng thấy hơi rợn người, bởi anh cảm giác như thể thật sự ‘có ai đó’ đang có mặt ở đầu dây bên kia.
Khác hẳn với Bitan, dù đã mềm mỏng đi nhiều nhưng vẫn còn sót lại chất giọng máy móc, hay Rage, tuy ngữ điệu nghe có vẻ xuôi tai nhưng giới tính và độ tuổi lại thay đổi thất thường một cách bất ổn, cái giọng này bây giờ—
Quá đỗi ‘con người’.
“...Gửi cả thư mời rồi mà cũng không thèm ra chào hỏi một tiếng. Ta đã đợi đấy.”
[A a, ôi chà! Xin lỗi nhé. Đúng là làm vậy không phải phép lịch sự với bạn bè thật.]
Nếu lắng tai nghe kỹ, dường như có thể nhận ra giọng nói của Bitan và Rage xen lẫn tạp âm thỉnh thoảng lướt qua, nhưng không tài nào nghe rõ được. Đó là vì bài hát đang phát như nhạc nền.
Nhờ vậy mà lời bài hát đậm tình nhân loại, thứ mà cả đời anh chưa từng một lần nghi ngờ ý nghĩa, bỗng nghe thật kỳ quặc.
Nothing you can say, but you can learn how to play the game……
Lee Gyo Han thở ra một hơi dài, kéo lên từ tận đáy lòng, nơi chẳng tồn tại chút hứng thú nào.
[Nhưng mong bạn thông cảm, bạn của tôi. Bên này cũng đã nghe rất nhiều cảnh báo về ‘Baek Woo’, nên không thể hấp tấp tiếp cận được.]
"Nghe cảnh báo à? Từ ai?"
[Tất nhiên là từ bà Yeo Jin và Charity rồi.]
Tên của cả sinh vật hữu cơ lẫn vô cơ vốn đang mất dạng bỗng vọt ra từ chất giọng trung trầm nghe có vẻ cố tình dịu dàng. Ngay lập tức, Kim Soo Hyun trao đổi ánh mắt với Lee Gyo Han, rồi quyết định sẽ hỏi về phía còn sống trước.
"Bà Yeo Jin à. Nghe như các ngươi khá thân thiết nhỉ."
[Dù sao thì đó cũng là người bạn đầu tiên của tôi mà.]
"Việc gửi thư mời cũng là ý của người bạn đầu tiên đó sao?"
[Hả? Không, không phải! Đây hoàn toàn là ý chí của tôi!]
Cảm thấy có gì đó gờn gợn trước một trí tuệ nhân tạo nói về ý chí, đây âu cũng là phản ứng tất nhiên của con người.
Joy nói tiếp.
[Nhưng, bạn của tôi. Đúng là bà Yeo Jin đã không lường trước được anh. Khi bà ấy giúp chúng tôi thoát khỏi Kho lưu trữ của Baek Woo, bà ấy đã khá bận tâm chuyện anh suýt chết trong đám cháy. Vì bà ấy đã hỏi thăm tình hình của anh mấy lần với một người bạn khác ở Baek Woo.]
"‘Thoát khỏi’ à... Người bạn khác ở Baek Woo là ai?"
[Đó là bí mật. Tôi không thể để người đó có kết cục như Trưởng phòng Thông tin được.]
Cái thứ này, vốn dĩ đã bắt chước con người một cách hoàn hảo, lại đang nắm bắt chính xác tình hình đang diễn ra, khác hẳn với Bitan mơ về ‘sự dừng lại’, hay Rage trung thành với việc khám phá bản ngã của một trí tuệ nhân tạo. Kim Soo Hyun khẽ nhíu đôi mày rậm, anh lẩm bẩm.
"Ngươi biết nhiều thật đấy. Nhiều đến mức không thể so sánh với hai kẻ trước."
[A ha ha! So sánh tôi với hai kẻ ham ngủ đó thì phiền lắm. Mỗi lần bà Yeo Jin luyện tập đánh thức chúng tôi, tôi đều là người mở mắt trước cả Charity đấy.]
Đến nước này, hễ nó mở miệng là tuôn ra toàn thông tin, khiến Kim Soo Hyun ngược lại phải thận trọng khi lên tiếng. Thay vì thăm dò vô ích rồi lại nhìn nó lảng đi bằng câu ‘đó là bí mật’, thà cứ để nó luyên thuyên như hiện giờ có khi còn tốt hơn.
Quả nhiên, Joy chẳng cần ai đáp lời vẫn bắt đầu luyên thuyên một mình, xóa tan sự im lặng.
Thậm chí, còn là chủ đề mà Kim Soo Hyun thật sự hoàn toàn không biết.
[Hầy, mà nói nhé. Gặp được ‘Soo Hyun’ nổi tiếng lâu năm của Baek Woo, trực tiếp thế này. Cảm giác cứ như gặp người nổi tiếng ấy.]
Đôi mắt đen láy chậm rãi chớp vài lần. Sau vài giây im lặng, một câu hỏi không giấu hết vẻ ngơ ngác vang lên.
"Người nổi tiếng... lâu năm?"
[Tất nhiên rồi! Ở Baek Woo làm gì có ai nổi tiếng như anh chứ?]
"Tại sao?"
Kim Soo Hyun vốn luôn đối đáp tốt với Joy, lần đầu tiên anh cảm thấy khó theo kịp cuộc nói chuyện.
[Thế thì để tôi cho xem bằng chứng... À không, không cho xem được nhỉ. Vậy nói cho nghe nhé? Nơi khác thì tôi không biết chứ máy chủ của Baek Woo thì tôi ra vào ‘như nhà mình’ vậy đó. Anh xuất hiện trong báo cáo thường xuyên lắm đấy!]
"...Được. Nói thử xem."
"Anh?"
Lee Gyo Han nãy giờ vẫn im lặng, cậu đột ngột xen vào.
Nhưng Kim Soo Hyun cố tình không nhìn người đàn ông đứng gần đến mức vai gần như chạm vào mình. Phải nói sao nhỉ, dường như anh cảm thấy nên làm vậy. Quả nhiên linh cảm đó đã chính xác.
[Ừm, để xem nào. ‘Đội trưởng Lee Gyo Han tạm thời rời khỏi hiện trường để đi mua quà cho Soo Hyun’. ‘Cuộc gọi nhận được trong lúc làm nhiệm vụ là của Soo Hyun’...]
"..."
"..."
Vốn dĩ, chiếc hộp Pandora trong thần thoại Hy Lạp - La Mã là nguồn gốc của mọi tội lỗi, mang đến đủ loại tai ương và bệnh tật cho thế giới loài người vốn đang yên bình, nhưng ngày nay nó được dùng với nhiều biến thể khác nhau. Ví dụ, những bài viết ẩn danh mô tả hành động lén xem điện thoại của người yêu là ‘mở hộp Pandora’ cũng thuộc trường hợp đó.
Nếu vậy, giữa những người yêu đã chia tay liệu có tồn tại hộp Pandora không?
Ít nhất là đối với Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun, câu trả lời cho câu hỏi này là ‘có’.
"Trong báo cáo... viết là ‘Soo Hyun’ á? Tên ta?"
[Đúng vậy đấy, bạn của tôi. Không chỉ trong báo cáo đâu, mà trong cả các cuộc trò chuyện trên mạng nội bộ của đặc vụ Baek Woo suốt gần 1 năm qua, 'Soo Hyun' cũng xuất hiện hơn 500 lần…]
"500 lần? Con số 500?"
[Đúng rồi, con số 500!]
Trước câu hỏi lặp đi lặp lại mấy lần có vẻ không hợp với Kim Soo Hyun, Joy đáp lại rạng rỡ như thời tiết. Giọng nói vui vẻ tiếp tục.
[Hừm. ‘Đội trưởng Lee hình như lại bị bắt gặp xách hoa mua cho Soo Hyun về lúc tan làm’, nội dung kiểu này đặc biệt nhiều. Dù không phải đích danh ‘Soo Hyun’ thì các cụm từ tương tự như 'người yêu của Đội trưởng Lee' còn xuất hiện nhiều hơn nữa…]
"..."
[Cuộc nói chuyện của anh và Lee Gyo Han trong phòng thẩm vấn... Hô hô, cả nụ hôn nồng cháy nữa, đang được lan truyền dưới dạng video ngắn đấy. Thậm chí còn có cả bài đăng thế này! ‘Chúng ta đang… sống ở Hollywood…’]
Kim Soo Hyun bất giác đưa tay lên che miệng. Có lẽ anh nên ôm đầu mới phải chứ không phải che miệng, nhưng, dù sao thì.
[Thậm chí, trong đơn xin phép ra nước ngoài gần đây nhất do chính Lee Gyo Han nộp, lý do cũng được ghi là ‘Du lịch cùng người yêu’... Ôi, trời ơi!]
Thật lòng thì Kim Soo Hyun cũng chẳng muốn hỏi tại sao.
Nhưng từ phản ứng đó, ‘Đội trưởng Lee’, đương sự của vụ việc, đã linh cảm thấy điều gì đó. Vốn dĩ không hiểu sao chẳng thể mở miệng nên cậu cứ im lặng, nhưng giờ cậu đã vứt bỏ thái độ đó mà vội vàng xen vào.
[A a. Lee Gyo Han, người bạn đáng thương và đáng yêu của tôi.]
"Ngươi nói đến đó thôi rồi câm miệng lại."
[Anh, hóa ra là định cầu hôn Kim Soo Hyun ở New York!]