Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 52


"Tôi có nơi cần ghé qua một lát."

"À. Vậy chúng tôi cũng đi cùng."

Lee Gyo Han thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ khẽ giơ tay trái lên rồi ngoắc ngoắc.

Đó chỉ là một cái phẩy tay, nhưng miệng Heo Seong Tae lập tức ngậm chặt lại thành một đường thẳng. Lee Gyo Han chạm ánh mắt với Kim Soo Hyun đang nhìn lên mình, rồi đáp lại bằng chất giọng dịu dàng, nếu bỏ qua nội dung câu nói.

"Tôi hiểu rõ ý đồ rồi."

"Hả?"

"Tôi biết mấy người nhận được lệnh giám sát chúng tôi."

Hai đặc vụ chuyên nghiệp có vóc dáng cao to, hoặc là cựu vận động viên và cảnh sát, cứ thế cứng đờ trong tư thế chuẩn bị hành động. Nếu đây là truyện tranh, chắc hẳn bong bóng thoại trên đầu họ sẽ hiện lên dòng chữ ‘Chết tiệt, toi rồi’.

"Ơ, ừm, chuyện đó, Đội trưởng!"

"Hai người tự chọn cách báo cáo đi. ‘Đội trưởng Lee Gyo Han tự ý rời khỏi nơi làm việc cùng bạn trai cũ’, hoặc là."

"..."

"‘Tôi tắm xong ra thì chỉ thấy mẩu giấy nhắn đi dạo, cả hai người đều không thấy đâu, hiện không thể xác định vị trí’."

Lee Gyo Han chỉ khẽ quay đầu lại nhìn hai đồng đội không dám níu kéo cũng chẳng dám bắt chuyện lại lần nữa, ngay trước cửa ra vào, lúc hắn che chắn cho Kim Soo Hyun để không ai thấy được dù chỉ một sợi tóc của anh.

Miệng thì nói "Lựa chọn là tự do mà?", nhưng ánh sáng lóe lên trong đôi mắt hẹp dài thực chất chỉ ép buộc duy nhất một hành động.

Ra khỏi nhà an toàn, Lee Gyo Han lập tức dẫn Kim Soo Hyun đến chiếc Sedan thân lớn đỗ gần đó. Bị kéo đi trong trạng thái mơ màng, anh đứng trước cửa ghế phụ, đôi mắt anh chuyển động lờ đờ.

"Anh. Từ đây đi mất khoảng 1 tiếng."

"Chiếc xe này..."

"Em mượn sáng nay đấy. An toàn."

Lee Gyo Han của 5 năm trước chưa từng nghĩ mình có thể cất lên chất giọng như vậy. Càng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đau lòng vì ai đó không ngủ được đàng hoàng.

"Nên anh cứ yên tâm ngủ đi. Nha? ...Làm ơn đấy."

Sau một thoáng chần chừ, Kim Soo Hyun cuối cùng cũng lặng lẽ lên xe.

Lee Gyo Han nãy giờ đến cả hơi thở cũng cố giữ thật khẽ, hắn chỉ thở phào một tiếng nhỏ nhẹ vào khoảnh khắc bờ vai vốn gồng cứng suốt 5 phút sau khi bắt đầu lái xe của anh thả lỏng xuống ghế.

 ***

Thời tiết vốn u ám suốt từ lúc nhập cảnh, đến khi xe tiến vào Trung tâm LonDon thì đã trở nên nắng ráo, đến mức ánh mặt trời lấp lánh vỡ vụn trên cửa kính xe. Mọi người tụ tập quây quần ở bất cứ nơi nào có ánh nắng vàng rực rỡ, còn chiếc xe chở hai người thì dừng lại trong bóng râm ngay tầm nhìn ra công viên.

Thành phố tháng 8 cuối cùng cũng mang dáng vẻ mùa hè, nhiệt độ tăng lên trong nháy mắt.

Ngay khi hắn hạ cửa sổ xuống một chút để ngọn gió nhẹ thổi qua, mí mắt Kim Soo Hyun, vốn bất động khi anh ngủ say, bỗng khẽ chớp mở. Lee Gyo Han nghĩ khoảnh khắc đó hệt như một ngôi sao ẩn sau đám mây trên bầu trời đêm thăm thẳm bỗng nhiên xuất hiện.

"Tôi rốt cuộc... đã ngủ bao lâu rồi?"

"Ngủ không nhiều. Khoảng 5 tiếng thôi."

"Sao cậu không gọi tôi dậy."

"Khó khăn lắm em mới dỗ anh ngủ được, sao mà đánh thức chứ?"

Có lẽ nhờ giấc ngủ say, dù không dài.

Khuôn mặt của Kim Soo Hyun, vốn nhợt nhạt như pha màu nước suốt mấy ngày qua, đã hồng hào lên trông thấy. Thời tiết đang khoác lên mình dáng vẻ đầu hè dịu nhẹ, như thể đã quên mất sự se lạnh trước đó, chắc hẳn cũng góp một phần vào chuyện này. Lee Gyo Han vuốt lại mái tóc hơi rối của anh rồi hỏi.

"Anh, anh cũng chưa ăn sáng mà. Tụi mình ăn gì đây?"

"...Tôi không có hứng ăn."

"Giờ em ở ngay bên cạnh mà anh cũng dám nói thẳng là không ăn uống đàng hoàng cơ đấy."

Đôi môi mím chặt, không mấy ăn nhập với vẻ ngoài lạnh lùng hay thân hình cân đối của anh, trông như một đứa trẻ bướng bỉnh. Tất nhiên, đây là một cảm nhận hết sức chủ quan, nhưng may mắn là, ở đây không có kẻ giám sát nào xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

Dĩ nhiên, nói vậy không có nghĩa là họ hoàn toàn thoát khỏi ‘những tai vách mạch rừng’.

Kim Soo Hyun nhìn Lee Gyo Han chằm chằm một lúc rồi đột ngột chìa tay ra. Ý là muốn lấy sổ tay. Thế giới trong một gang tay giấy, nơi không một ai có thể nghe lén hay nhìn trộm.

Lần này là gì đây?

Và mình nên hỏi gì.

Lee Gyo Han làm theo yêu cầu của Kim Soo Hyun, lòng dâng lên một cảm giác nôn nao tựa mùa hè. Nhưng câu hỏi năm chữ viết trên sổ tay lại khó hơn dự đoán.

「Sao không hỏi?」

Đôi mắt của Lee Gyo Han cho đến giờ vẫn luôn thành thật trả lời dù đã che giấu con người thật của mình, chậm rãi chớp động. Cậu nhận lại cây bút, đắn đo một lát, rồi lần đầu tiên hỏi ngược lại.

「Cái gì?」

「Trại trẻ mồ côi.」

Nếu có thể dội nước vào bầu không khí ấm áp này, thì thứ vừa rồi hẳn phải là nước có ga lạnh buốt hơn cả nước đá? Thậm chí còn là loại có cả một tảng băng trôi lơ lửng bên trên. Thấy Lee Gyo Han chỉ nhìn trân trối vào cuốn sổ thay vì nhận lại cây bút, một dòng nữa được thêm vào bên dưới.

「Cậu đã tò mò mà.」

Đến lượt mình, Lee Gyo Han cũng thử viết vài câu.

「Cái đó chỉ là do tình hình lúc đó」

「Không, như anh nói, chuyện đã lâu」

Nhưng không câu nào được hoàn thành đến cùng, tất cả đều bị những đường gạch ngang bực bội xóa đi. Mãi một lúc sau cậu mới chuyền lại được cuốn sổ.

「Em không muốn nói chuyện đó.」

Câu trả lời ngắn ngủn được ấn mạnh đến mức hằn cả vết sang mặt sau của tờ giấy sổ tay mỏng, đây cũng là lời từ chối đầu tiên. Kim Soo Hyun nhíu đôi mày rậm lại, như thể đó là một đáp án ngoài dự đoán, rồi anh viết câu trả lời mà không chút do dự, trái ngược hẳn với Lee Gyo Han.

「Người không biết còn tưởng cậu giết Kim Woo Seok...」

「Anh thật sự muốn thế à?」

「Tại sao lại không muốn nói?」

「Thì em chỉ không thích thôi.」

「Bảo là 'chỉ không thích' nhưng nhìn cậu kiểu gì cũng thấy là có lý do.」

Cây bút chăm chỉ qua lại giữa tay hai người chẳng mấy chốc đã ấm lên như nhiệt độ cơ thể.

Trong lúc Kim Soo Hyun bị thu hút ánh mắt bởi khung cảnh hiền hòa phía trước công viên, nơi lũ trẻ bật cười chạy ào tới và người lớn đi theo sau, câu chữ của Lee Gyo Han đã hoàn thành.

「Vì anh vẫn chưa sẵn sàng.」

Bạn trai cũ yêu nhau lâu năm có vấn đề này đây.

Dù là một cuộc tình nửa kín nửa hở sau tấm màn che, nhưng những phần đã từng gắn bó thì cậu lại hiểu rõ hơn cả chính mình.

Bây giờ cũng vậy. Rõ ràng là một sự thật mà vài giây trước anh còn chưa nhận ra, vậy mà cậu lại thản nhiên nói huỵch toẹt, khiến anh không tài nào phủ nhận được. Ngược lại, vì buộc phải thừa nhận nên chỉ đành cắn vào lớp da non bên trong khoang miệng.

‘À, ra là vậy. Đừng nói là Kim Woo Seok, chỉ cần nhắc đến chuyện tương tự thôi cũng thấy khó khăn rồi. Đã 17 năm trôi qua mà mình vẫn chưa sẵn sàng’, anh chợt hiểu ra.

"...Anh."

"..."

"...Anh ơi. Nhìn em đi. Nhanh lên. Anh Soo Hyun. Mình đi xem thiên nga anh thích nhé?"

Cuốn sổ nhỏ đóng sập lại.

Cuộc trò chuyện bằng giấy bút đã kết thúc, nhưng Kim Soo Hyun vẫn chưa thể dễ dàng thoát khỏi lời nhận định ngắn ngủi, lúc này anh mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt đổi màu theo ánh sáng của anh, trộn lẫn sự bối rối và nỗi lo lắng không biết phải làm sao, trông như viên kẹo bơ.

"...Tôi bảo thích thiên nga khi nào chứ."

"Ừm, xin lỗi. Vậy à. Em cứ nghĩ anh thích tất cả các loài động vật."

Thực ra, nói vậy cũng không hẳn là sai. Nhưng Kim Soo Hyun lại thích thú ngắm nhìn bộ dạng hiếm thấy của Lee Gyo Han, khi cậu đang nói năng lộn xộn.

"Nếu anh không thích thì đi bộ một chút qua bên kia là Notting Hill đấy. Anh, anh thích bộ phim đó mà. Mình qua đó thử không? Anh đến đó bao giờ chưa?"

Làm gì có chuyện anh đã đến đó bao giờ.

Bên trong sân bay Heathrow, một nơi không biết sẽ xảy ra biến số gì, đôi khi còn là hiện trường ủy thác được ngụy trang thành tai nạn, thì anh đã thuộc lòng còn hơn cả nhân viên, vậy mà lại chưa từng một lần nghĩ đến chuyện sẽ đi tham quan.

Có lẽ là không thể nghĩ đến thì đúng hơn.

Vả lại, điều mà Lee Gyo Han đang hiểu lầm một chút lúc này chính là thứ tự con tim lạc nhịp.

Lần đầu tiên Kim Soo Hyun đến rạp chiếu phim vào mùa hè với tư cách là một khán giả, chứ không phải vì nhiệm vụ, là lần đi cùng Lee Gyo Han. Đương nhiên, việc anh bắt đầu thích những bộ phim cũ có màn hình hơi tối cũng đều là vì cậu. Tất cả đều là vì thích cậu nên mới thích theo, chứ không phải ngược lại.

Nhưng vì không muốn làm người đàn ông kia bối rối lâu, Kim Soo Hyun chậm rãi lên tiếng.

"...Không. Tôi chưa đến đó bao giờ. Tôi muốn đi thử."

"Được. Đi bộ một lát chắc sẽ đói bụng đấy. Khi đó mình ăn sau."

"Nhà hàng mà cậu bảo giống quán rượu cũ ấy hả?"

"Ừm. Nhà anh mà tắt bớt đèn đi, rồi trông mộc mạc hơn một chút là có cảm giác tương tự đấy."

"Khen hay chê vậy?"

Lee Gyo Han tự nhiên hộ tống ngay khi Kim Soo Hyun vừa bước ra khỏi cửa xe, không hiểu sao lại có cảm giác thật mới mẻ.

Chiều muộn, mùa hè đỏng đảnh tuy khác hẳn với những ký ức họ đã cùng nhau trải qua từ trước đến giờ, nhưng vẫn thật tốt. Ánh sáng tán xạ trên con đường còn đọng lại vài vũng nước nông, nhuộm xanh cả bầu trời, và khi bước ra khỏi bóng râm, hơi nóng đặc trưng của mùa hè liền chào đón họ.

"À, mà nghĩ lại, đi thêm một chút nữa từ đây là đến cửa hàng em từng mua giấy để viết lá thư đầu tiên cho anh đấy."

Ngay khi ánh mắt giao nhau, dường như từ Lee Gyo Han đang cười híp cả mắt, tỏa ra hương đào vừa ngọt ngào vừa dịu dàng. Dù đang trong lúc bận rộn tối mắt, cậu rõ ràng không dùng nước hoa hay gì cả, ấy thế mà chỉ riêng khuôn mặt tươi cười cũng mang lại cảm giác đó.

Vụ tấn công phu nhân. Kẻ đồ tể đội lốt bình thường. Vị Đội trưởng Đội đặc nhiệm 2 đã chết 1 năm bỗng quay về và bắt đầu hành động.

Và cả ‘nhà giả kim’, kẻ dường như đứng trên tất cả.

Khách quan mà nói, mọi chuyện đều vô cùng ảm đạm, vậy mà Kim Soo Hyun lại cảm nhận được một sự bình yên thật lạ lùng.

Nhưng.

Tingggg!.

Đúng lúc đó, bốt điện thoại công cộng màu đỏ bắt đầu reo inh ỏi, như thể đang chế nhạo khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.