Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 51


Đối mặt với chuỗi từ ngữ xa rời đời thường, người lạ mặt tóc đen gặp phải một chút rắc rối.

Dĩ nhiên, Kim Soo Hyun đã chăm chỉ giả làm dịch giả suốt gần 5 năm, lại còn tích cực yêu đương, thứ được cho là giúp ích rất nhiều cho việc cải thiện ngoại ngữ, nên không khó để anh suy ra nội dung.

“Bề trên……. có phải là từ mà tôi biết không? ‘Gia đình’?”

“Vâng. Trong trường hợp tội gây thương tích cho bề trên, thì chỉ áp dụng cho người thân trực hệ thôi.”

[Chính xác thì bên này là người bố. Heo Seong Tae vốn là một vận động viên có tương lai khá xán lạn, nhưng cuộc đời đã rẽ lối khi anh ta hành hung bố mình đến mức thân tàn ma dại.]

Thực ra, ngay lúc đó, cả hai người đều có những tưởng tượng vừa giống nhau lại vừa hoàn toàn khác biệt.

Kim Soo Hyun nghĩ đến vị Viện trưởng giống như bố của anh nhất, nhưng rồi anh vội vàng xóa đi hình ảnh đó trước cả khi nắm đấm trong tưởng tượng kịp vung tới ông ta. Có lẽ dùng từ ‘chạy trốn’ thì đúng hơn.

Trong khi đó, Lee Gyo Han lại thử áp đặt hành động của Heo Seong Tae lên người bố hiền lành của mình một cách khá nghiêm túc. Hắn cảm thấy hơi ghê tởm bản thân vì đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra sự tưởng tượng đó thật khó chịu.

Sau một hồi im lặng, Kim Soo Hyun là người lên tiếng trước.

“Bố mình……. Sao anh ta lại đánh ông ấy như vậy?”

[Anh ta khẳng định là đã có bạo lực gia đình.]

“‘Khẳng định’ á?”

[Vâng. Heo Seong Tae khai rằng bạo lực gia đình đã diễn ra liên tục với mẹ anh ta và bản thân anh ta từ khi còn rất nhỏ, và anh ta không thay đổi lời khai đó cho đến cuối phiên tòa. Nhưng hoàn toàn không có báo cáo hành hung hay hồ sơ điều trị bệnh viện nào trước đó, và quan trọng nhất là người mẹ đã phủ nhận việc mình là nạn nhân bạo lực gia đình.]

“……”

[Tuy không có tiền án, nhưng gia đình anh ta lại nhất quyết không xin giảm nhẹ hình phạt, và bản thân anh ta cũng từng là vận động viên nên có vẻ khó được hưởng án treo. Sau khi ở tù 1 năm ra, nửa năm sau anh ta đã trở thành thành viên của Baek Woo.]

Kim Soo Hyun không biết Heo Seong Tae là người thế nào, cũng không biết lời nói của anh ta thật hay giả. Nhưng ngay lúc đó, anh bất giác nghĩ.

Liệu còn có thứ gì dễ thiếu bằng chứng như bạo lực dưới cùng một mái nhà không?

Cảm giác hẫng một cái dưới chân, nhưng Kim Soo Hyun gần như đứng thẳng người lại ngay lập tức theo bản năng. May mắn là Lee Gyo Han không hỏi gặng thêm bất cứ điều gì mà hỏi thay anh.

Thực ra, chỉ có anh là không nhận ra giọng nói của cậu còn có chút gấp gáp.

“Còn Hwang Kyung Min. Bên đó từng là cảnh sát à?”

[Vâng. Cậu ta là nhân tài tốt nghiệp Học viện Cảnh sát nhưng đã đơn phương hành hung đồng nghiệp và bị đình chỉ công tác. Sau đó, qua các cuộc thảo luận của nhiều cơ quan, cuối cùng cậu ta đã đến Baek Woo. Hồ sơ nhân sự không ghi lại nội dung chi tiết.]

Đối tượng tuy khác nhau, nhưng rốt cuộc bên này cũng bị xếp vào cùng một loại. ‘Bạo lực’.

Kim Soo Hyun vờ như rửa tay, anh vặn vòi bồn rửa, để dù chỉ là một phần nhỏ cơ thể cũng được tiếp xúc với nước.

“……Lee Gyo Han, cậu chọn ra ba ứng viên là dựa trên tiền đề ‘khi adrenaline tăng cao thì sẽ có hành động thô bạo hơn mức cần thiết’ đúng chứ.”

“Vâng.”

“Hai người đó cụ thể là thế nào? Cậu thử mô tả trên cương vị Đội trưởng xem.”

Giá mà nước lạnh hơn một chút thì tốt.

Kim Soo Hyun cẩn thận để không giao mắt với Lee Gyo Han, dù là qua gương. Ánh mắt dường như dừng lại trên mặt anh vài giây, rồi một câu trả lời hòa lẫn tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

“……Heo Seong Tae bình thường thì điềm tĩnh và có độ tập trung cao, nhưng một khi đã cái gọi là mất kiểm soát thì không thể kiềm chế được. Anh ta không dễ bị chọc tức, nhưng một khi vượt qua điểm bùng phát thì sau đó rất khó đoán. Cũng nhiều lần anh ta tự ý hành động sau khi nhiệm vụ kết thúc.”

Cứ như thể cậu không phải ngồi không ở vị trí Đội trưởng, một vị trí quá sớm so với tuổi, đó là một nhận định mà người ta có thể cảm nhận được cả sự ung dung của cấp trên.

“Ý cậu là gì khi nói ‘tự ý hành động’?”

“Ví dụ như dốc hết tiền trợ cấp nhận được từ việc bán mạng, tìm cho bằng được tên lính đánh thuê đã đụng độ trong lúc làm nhiệm vụ, rồi đâm một nhát dao vào hắn ta chẳng hạn?”

Lời khuyên đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài cũng có giá trị trong thế giới của những người làm vườn.

Thậm chí có lẽ nó còn được vận dụng một cách trực quan hơn, liên quan đến cả sự sống còn. Nhưng Heo Seong Tae ngay cả khi soi xét dưới quy tắc lâu đời đó, thoạt nhìn cũng là một gã đàn ông có vẻ khá ổn. Anh ta cũng hay khuấy động bầu không khí đang gượng gạo và luôn lễ phép với tất cả mọi người.

Ngay lúc Kim Soo Hyun đang hồi tưởng lại ký ức, Lee Gyo Han cũng vậy, cậu nói “Còn Hwang Kyung Min thì—” rồi im lặng một lúc. Cậu dường như đang lựa chọn câu từ thích hợp, chẳng bao lâu sau đã thành công tóm gọn vô vàn câu chuyện vặt vãnh chỉ trong một dòng.

“Chỉ là cơ bản thì anh ta hơi nóng nảy.”

[…..Ngài vừa nói gì cơ?]

“Hwang Kyung Min không giống Heo Seong Tae, bùng nổ ở một thời điểm nhất định, mà phải nói là anh ta lúc nào cũng 99 độ C. Chỉ cần một kích thích nhỏ cũng có thể hưng phấn quá độ, đến mức những nhiệm vụ cần sự thận trọng đều phải để anh ta hỗ trợ phía sau. Nhưng đổi lại, những việc cần dùng đến sức thì anh ta làm tốt hơn bất cứ ai.”

[Ngài trả lời đi! ‘Cơ bản thì nóng nảy’ nghĩa là sao hả?!]

Bỏ ngoài tai tiếng hét mà cả hai con người lẫn một trí tuệ nhân tạo đều phớt lờ, Kim Soo Hyun dùng khăn giấy lau tay thay cho câu trả lời.

Nếu chỉ xét riêng những câu chuyện vặt vãnh thì Heo Seong Tae có vẻ là người cực đoan, nhưng những khoảng trống trong lý lịch, cùng với sự bốc đồng thấp thoáng thấy được qua chuỗi sự việc, lại có nét tương đồng với Hwang Kyung Min.

Không biết Bitan đã diễn giải sự đắn đo ngắn ngủi đó thế nào, mà nó đã thú nhận trước bằng một giọng điệu nghe có vẻ tự ái đến lạ.

[Về phía Nam Ki Joong thì vẫn chưa……. Không có gì đáng để báo cáo cả. Lý lịch của ông ta quá sạch sẽ. Thông tin của Woo Yeo Jin mà tôi đã kiểm tra cùng phòng trường hợp, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu rồi.]

“Không cần xin lỗi. Ngay từ đầu ta đã không nghĩ bên đó sẽ dễ dàng đâu.”

Kim Soo Hyun thở hắt ra một hơi nhỏ rồi liếc nhìn đồng hồ.

Mất thời gian hơn dự tính. Trên đường quay lại, Kim Soo Hyun giả vờ mua chút đồ ăn vặt như sô cô la cũng không tệ.

Kỳ lạ là, đúng lúc đó, một câu hỏi với giọng điệu thận trọng đã hướng về phía Kim Soo Hyun.

“……Anh không sao chứ?”

“Cái gì cơ. Cả hai đều là đồng nghiệp của cậu mà, đó không phải là lời tôi nên nói sao.”

Thực ra ngay lúc đó, Lee Gyo Han có nhiều điều muốn nói hơn bao giờ hết.

Nhưng nếu nói ra những chuyện như mặt anh tái nhợt quá, hay môi không còn chút sắc hồng nào, Lee Gyo Han biết rõ Kim Soo Hyun sẽ phản ứng thế nào. Thế nên thay vào đó, hắn buông ra câu, “Đúng thật, rối lòng quá nhỉ,” một câu nói chẳng có chút thật lòng nào.

Nhà an toàn khác của Baek Woo nằm ở vùng ngoại ô London, một nơi không khó để bắt gặp người Hàn.

Khác với New York nơi xen lẫn đủ mọi chủng tộc, nhà an toàn được bố trí tại một khu phố yên bình dọc bờ sông Thames, chứa đầy ắp từ những cái bẫy vặt vãnh, nhu yếu phẩm, cho đến bộ dụng cụ sơ cứu, và thậm chí là đủ loại đạn dược. Đây thực sự là một nơi không thiếu thứ gì để lấy làm cứ điểm hoạt động.

Mặt khác, cũng có một vấn đề tuy nhỏ nhưng mang tính quyết định, đó chính là kích thước của nhà an toàn.

Nhìn thế nào đi nữa thì sức chứa phù hợp của nơi này cũng chỉ vừa vặn ba bốn người.

Những người nhận được thư mời dù có thể ghé qua như khách, nhưng để ở lại cùng nhau thì quả là quá sức.

Tóm lại, nói một cách khác thì, chỗ ở mới được bố trí thật éo le, gồm một cái giường lớn và hai cái giường nhỏ.

Thế nên giường lớn được phân cho hai đặc vụ cùng giới, còn hai giường nhỏ cũng được chia cho cặp người yêu cũ cùng giới tính.

“Này. Không thấy lạ à? Gửi cái thư mời kỳ quặc thì rõ ràng rồi, thế mà sao đến tận Anh rồi thì lại im ắng thế này?”

“Này. Đừng có nói gở. Cứ nói mấy lời đó là y như rằng lại bận tối mắt tối mũi.”

Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun, cùng với Heo Seong Tae và Hwang Kyung Min.

Việc để tổ hợp gọi là ‘Đội đặc nhiệm 2’ sử dụng nhà an toàn là sự chu đáo chăng?

Hay là một sự sắp xếp có chủ đích?

Lee Gyo Han vừa uống ly cà phê mình mua về từ sáng sớm, vừa suy nghĩ. Đã hai ngày kể từ khi họ đến Anh. Joy không có bất kỳ động tĩnh nào. Hắn cũng đã lén hỏi Bitan, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng không giống như Rage đã ổn định hoạt động ở Seattle, nó dường như đang di chuyển không ngừng hết nơi này đến nơi khác.

Tháng 8 ở Anh, lúc nào cũng đỏng đảnh như vậy.

Mây lững lờ trôi trên nền trời xanh như kẹo bông, rồi cũng có thể đổi sắc mặt ngay lập tức và trút xuống một trận mưa xối xả. Trời còn se se lạnh cho đến tận khi cơn mưa thấm đẫm mặt đất khô đi, đến mức một đặc vụ của Đội thông tin đang ở nơi khác cuối cùng đã phải mua một cái áo khoác mỏng.

“……”

Mùa hè ở đây, nhìn chung khó mà gợi nhắc đến ngày hôm đó của 5 năm về trước.

Đây là lần đầu tiên hắn trải qua thời điểm này như thế này, ngay trước thềm ngày kỷ niệm cách nhau một tuần và sinh nhật của Kim Soo Hyun. Không có bầu không khí nóng hầm hập hơn cả nhiệt độ cơ thể, cũng không có gò má ửng hồng.

Lee Gyo Han nhìn các thành viên đội mình đang tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh, rồi dời tầm mắt, thu hình ảnh người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đằng kia vào trong mắt.

Sắc mặt Kim Soo Hyun không tốt chút nào, y như bầu trời trắng đục mờ mịt kia.

Kể từ khi đến đây, anh chưa từng ngủ ngon lấy một ngày, nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đâu chỉ là không ngủ. Anh còn luôn trong trạng thái căng như dây đàn, sẵn sàng rút súng và dao ra để khống chế ‘ai đó’ bất cứ lúc nào.

Tính ra thì cũng không phải chỉ bây giờ mới vậy. Ngay cả khi ở khách sạn có cảnh đẹp tại Seattle, Kim Soo Hyun cũng đã trong trạng thái cảnh giác 24/24.

Lee Gyo Han không thể rời mắt khỏi gương mặt xanh xao đó, hắn buột miệng lên tiếng.

“Anh. Đi ngắm thiên nga không?”

Thực ra, ngay lúc đó, không một ai hiểu rõ câu hỏi ngắn ngủn, chẳng có gì to tát đó.

Cả Heo Seong Tae và Hwang Kyung Min đang ngấu nghiến bữa trưa sớm, và ngay cả Kim Kim Soo Hyun đang ngồi bất động tách xa khỏi họ, cũng chỉ biết chớp mắt mấy giây.

Cũng may là, dù cả ba người đều lớn tuổi hơn Lee Gyo Han, nhưng người được gọi là ‘Anh’ thì chỉ có một mà thôi.

“……Cậu nói gì cơ?”

“Sao thế, trước đây em từng nói rồi mà. Rằng em tìm được một nhà hàng khá ổn ở London. Anh, chúng ta đến đó ăn rồi ngắm thiên nga luôn nhé.”

Nói cho chính xác thì đó không phải là ‘nói’.

Kim Soo Hyun nhớ ra trong lá thư đầu tiên nhận được đã viết như vậy. Gương mặt lạnh lùng chợt dỡ bỏ cảnh giác khi nhớ lại mảnh giấy màu tím nhạt nhàu nát ở nếp gấp vì đã đọc quá nhiều lần.

“Bây giờ á?”

“Vâng. Bây giờ.”

Lee Gyo Han không chút chần chừ đứng dậy, chỉ vài bước chân đã nhanh chóng tiến sát đến. Rồi cậu che khuất hai ‘mục tiêu dự bị’ khỏi tầm nhìn của Kim Soo Hyun vốn dĩ không hề thả lỏng cảnh giác.

Thái độ đó giống như đối với một con chó chọi, chỉ bình tĩnh lại khi không nhìn thấy đối tượng cảnh giác, nhưng thực tế có lẽ cũng không khác là bao.

“Đi…… Khụ, hừm! Hai người đi đâu thế?”

Người xen vào một cách tự nhiên như mọi khi là Heo Seong Tae.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.