Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 49


“À, cậu biết mà. Cái ở khu East Harlem ấy.”

Thật ra, lúc này Kim Soo Hyun không hỏi tọa độ chính xác của trạm cứu hộ động vật.

Đó giống như một lời nhắc nhở về ý nghĩa của nơi đó với những người biết chuyện. Lee Gyo Han là người trong cuộc, cũng lập tức nhướng mày khe khẽ.

Dĩ nhiên, vì chỉ có hai người họ cùng chia sẻ khoảng thời gian và ký ức đặc biệt đó, Kim Soo Hyun khẽ chuyển hướng câu hỏi khỏi vị trí phát hiện.

“...Một mình đến nơi như thế. Không giống phu nhân chút nào.”

“Nói chính xác thì bà ấy không đi một mình. Vệ sĩ cũng được tìm thấy trong thùng rác bên cạnh mà.”

“Thùng rác?”

“Ý là người bên đó đầu bị đập nát hoàn toàn, không có cả khả năng cứu sống.”

“……”

“Nghe mấy người lao công nói thì họ nghi là hung khí cùn. Dĩ nhiên, vẫn phải xem xét kỹ hơn mới biết.”

Đúng lúc đó, cửa lùa mở ra, một người phụ nữ trẻ mặc áo blouse trắng bước vào.

Người phụ nữ đeo kính gọng sừng màu đen, mái tóc đỏ búi gọn thành hình tròn trên đầu là người mà Kim Soo Hyun cũng biết rất rõ.

Nói chính xác hơn là anh đã từng chịu ơn cô ấy khi trở về trong tình trạng thân thể đầy lỗ thủng.

Nữ bác sĩ gật đầu chào Kim Soo Hyun và Jeong Da Un với vẻ mặt hằn sâu sự mệt mỏi quen thuộc.

Ngay cả cô ấy đã cứu mạng vô số 'người làm vườn', xem ra lần này cũng khá vất vả.

“Ca phẫu thuật đã kết thúc tốt đẹp. Phải thừa nhận là lần này, may mắn quan trọng hơn cả tay nghề của tôi.”

“Vậy thì……”

“Ý là đã qua cơn nguy kịch rồi. Giờ phải chờ bà ấy tỉnh lại thôi.”

Ánh mắt của nữ bác sĩ đang nói chuyện bình thản, bỗng hướng về phía gương mặt lạ lẫm.

Mặc dù người ta nói thái độ hoài nghi đặc trưng của cô ấy đã thành thương hiệu, thì cô ấy vẫn tỏ rõ sự ngờ vực mạnh mẽ với người ngoài và hỏi.

“Mà vị này là ai đây?”

“Là người đi cùng tôi.”

Dù câu trả lời bật ra ngay lập tức, vẻ căng thẳng kỳ lạ trên gương mặt nữ bác sĩ vẫn không dễ dàng tan biến.

Nhận ra điều đó, Kim Soo Hyun nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Tin được đấy. Tôi bảo đảm.”

Phải đến khi nghe thấy lời đó, nữ bác sĩ mới lấy thứ gì đó từ trong túi áo blouse ra.

“……Cái này.”

Thứ cô ấy đưa ra là một mẩu giấy nhỏ. Kim Soo Hyun cẩn trọng đón lấy nó, hệt như đón một bông tuyết, lo rằng nó sẽ tan ra ngay khi vừa chạm tới.

‘0X0802X123525’

“Nó được viết trong lòng bàn tay phu nhân đấy. Có vẻ như bà ấy đã tự tay viết trước khi mất đi ý thức hoàn toàn. Đề phòng bất trắc nên tôi đã xóa đi rồi... nhưng mà... cũng phải biết tin ai chứ.”

Nét chữ nghiêng ngả sang một bên đến mức như bực bội, dường như cho thấy nó đã được chép lại một cách vội vã và lén lút đến mức nào. Kim Soo Hyun im lặng một lúc rồi khẽ chào.

Rời khỏi phòng bệnh, nơi Kim Soo Hyun dẫn Lee Gyo Han đến là một phòng cầu nguyện nằm cách đó không xa, ngay cuối hành lang.

Đó là một không gian chỉ có cây thánh giá nhỏ bằng gỗ treo giữa bức tường trắng tinh, nhưng nhờ tấm kính màu trang trí cửa sổ, dù có hơi thô sơ, cũng tạo ra cảm giác khá trang nghiêm.

Dĩ nhiên, lý do hai người tìm đến đây bây giờ không phải là để tìm kiếm Chúa trời.

Vừa vào phòng cầu nguyện, Kim Soo Hyun liền bật loa ngoài của chiếc điện thoại vốn đang ở chế độ im lặng, rồi hỏi ngay.

“Ngươi có biết gì về kẻ đã tấn công Phu nhân không?”

[Xin lỗi. Tôi có thể tự do tìm kiếm trong phạm vi giới hạn, nhưng việc giám sát một khu vực rộng lớn theo thời gian thực là không thể.]

Bitan đáp lại ngay.

Kim Soo Hyun khẽ thở dài, nhưng không phải anh thất vọng. Nói chính xác hơn thì, anh đã đoán trước được điều đó. Quan trọng nhất là, người anh thật sự muốn nói chuyện lúc này lại là một người khác.

Kim Soo Hyun nhìn người đàn ông đang đứng dựa nghiêng vào chiếc ghế dài bằng gỗ nguyên khối màu hổ phách sẫm, rồi chìa ra mẩu giấy đang nắm chặt trong tay đến mức nhàu nát.

“……Giữa tôi và phu nhân có vài quy ước. Việc để lại mật mã bằng nhiều cách khác nhau trong tình huống nguy hiểm cũng là một trong số đó.”

“Đây là mật mã đó hả?”

“Phải. Chắc là cậu cũng giải được thôi.”

Có lẽ vì đây là một không gian hơi tối và cũng yên bình. Kim Soo Hyun tuy vẫn mang vẻ mặt phức tạp, kể từ khi đặt chân vào bệnh viện, bờ vai anh chưa từng thả lỏng dù chỉ một giây, và giờ đây, chúng mới khẽ hạ xuống.

Nhờ vậy, Lee Gyo Han vốn chỉ đang quan sát Kim Soo Hyun thay vì xem nội dung mẩu giấy vừa nhận, lúc này ánh mắt hắn mới di chuyển xuống dưới.

0X0802X123525

Thoạt nhìn, có vẻ có nhiều số lặp lại và trông như một dãy số vô nghĩa.

Nhưng có một gợi ý. ‘Cậu cũng giải được thôi’, nói cách khác, điều này có nghĩa là nó liên quan đến Kim Soo Hyun.

“……”

Lee Gyo Han xem xét dãy số trong vài giây, rồi chẳng mấy chốc, hắn cầm điện thoại của mình lên, nhập mười chữ số (sau khi đã loại bỏ 0812 là sinh nhật của Kim Soo Hyun) vào thanh tìm kiếm.

Ngay lập tức, một cuốn sách hiện ra.

“‘The Client’. Một tiêu đề thật sâu sắc.”

“Phải. Nhất là khi nghĩ đến việc tôi đã giới thiệu các cậu với phu nhân với tư cách là thân chủ của tôi.”

Không phải ‘cậu’, mà là ‘các cậu’.

Thật ra, Lee Gyo Han không thích từ ở dạng số nhiều đó.

Bởi vì nơi hắn đang đứng rõ ràng là bên cạnh anh, mà từ đó nghe như hoàn toàn phủ nhận điều ấy.

Nhưng Kim Soo Hyun trông quá mệt mỏi để Lee Gyo Han có thể chỉ ra điều đó.

Vì vậy, thay vì nói ra vô số lời đã dâng lên đến cổ họng, hắn chọn đặt một câu hỏi mà một Đội trưởng của Baek Woo sẽ hỏi.

“Người vệ sĩ được cho là đã chết, là người lần trước đã đi cùng đến nhà hàng phải không anh?”

“Chắc vậy. Nói là vệ sĩ, chứ anh ta là một tay tự do khá nổi trong giới. Không phải là người sẽ bị hạ gục theo kiểu đó đâu. ……Dĩ nhiên, phu nhân cũng vậy.”

“Khả năng là oán hận cá nhân của bà ấy thì sao?”

“Vậy thì đáng lẽ chúng đã không để bà ấy sống sót.”

Kim Soo Hyun nãy giờ vẫn nói năng thận trọng, lần đầu tiên anh khẳng định chắc nịch.

“Bất kể là dân chuyên nghiệp thuộc công ty khác hay là freelancer, không một ai là không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào khoảnh khắc phu nhân tỉnh dậy và chỉ ra hung thủ. Thà chết còn hơn, mà có khi đến chết cũng không được.”

“……”

“Từ vụ tấn công nhà của Jeong Da Un cho đến vụ tập kích lần này. Điểm chung, ngoại trừ việc cả hai đều là người xung quanh tôi, chính là kẻ ra tay chắc chắn không hề biết gì về giới này cả. Và—”

Giọng nói đang tuôn ra không ngập ngừng bỗng khựng lại.

Kim Soo Hyun bỗng cảm thấy khó nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang lấp lánh trong bóng tối, nên vờ xoa bóp sau gáy đang cứng đờ, ra vẻ như đang lựa lời.

“Và, người biết về trạm cứu hộ động vật... chỉ có Baek Woo. Chuyện tôi gặp cậu ở đó, tôi cũng chưa từng nói với Jeong Da Un.”

Những thứ quá quý giá, người ta thường sợ hãi việc mang chúng ra ngoài ánh sáng.

Kim Soo Hyun cũng không ngoại lệ, đó là lý do anh không kể hết cho Jeong Da Un nghe về mùa hè năm đó.

Anh sợ rằng nếu cứ tùy tiện nói ra, biết đâu nó sẽ rạn nứt.

Ký ức màu hồng oi ả đó được anh cất giữ ở vị trí quý giá nhất trong chiếc két sắt của trái tim.

Chìa khóa chỉ được trao cho duy nhất một người đã cùng anh chia sẻ ký ức ấy.

Kim Soo Hyun im lặng, vẻ mặt cộc lốc hơn mọi khi.

Đúng lúc đó, Lee Gyo Han đang im lặng, khẽ cong mắt.

Đó là một nụ cười ngọt ngào đến mức, nếu không phải trong hoàn cảnh này, người ta sẽ vội đoán rằng lời nói tiếp theo chỉ là đùa cợt.

“Đúng rồi nhỉ. Người vệ sĩ đó, em thấy trông cũng cao tương đương anh.

“Thậm chí còn được anh công nhận thực lực, vậy thì, bỏ qua hạng cân hay sức mạnh, tức là đã bị áp đảo về mặt kỹ thuật rồi.”

“……”

“Nhưng nếu theo giả thiết đó, việc người vệ sĩ được tìm thấy trong thùng rác có thể sẽ là gợi ý.”

“Tại sao lại thế?”

“Ai đó thì mắc bệnh sạch sẽ nên thích không dính một giọt máu, ai đó thì khi adrenalin tăng cao lại hành động thô bạo quá mức cần thiết…….”

“Nếu ở cùng nhau thì, dù sao cũng khó mà không biết những chuyện đó.”

“Nghe như cậu đã có ứng cử viên rồi vậy.”

Lee Gyo Han không phủ nhận, mà thay vào đó nở một nụ cười càng đậm hơn.

Gương mặt cũng tiến lại gần một cách không phù hợp nếu xét đến địa điểm. Cứ thế, hơi thở và hơi ấm của đối phương mơn man gò má, ngay khoảnh khắc môi họ gần như sắp kề nhau.

Một giọng nói nhỏ, chỉ đủ để Kim Soo Hyun nghe thấy, vang lên.

“Đúng là kỳ lạ thật. Những ứng cử viên em nghĩ đến mà không cần xét đến khoảng cách, lại đều là những người ở gần cả.”

“……”

“‘Heo Seong Tae’, ‘Hwang Kyung Min’ và ‘Nam Ki Joong’... Trong Baek Woo, ba người này là phù hợp với điều kiện anh nói.”

Giọng nói trầm ấm vang lên nghe mới tha thiết và dịu dàng làm sao, thật vô lý đối với một kẻ chỉ điểm.

Đó cũng rõ ràng là một danh sách thú vị. Hai đặc vụ đã bám theo Kim Soo Hyun như điều dĩ nhiên khi anh nhất thời dao động và để lộ sơ hở, cùng với người đứng đầu cơ quan tình báo đã chính thức ủy thác hợp tác với anh.

Kim Soo Hyun điều chỉnh lại khoảng cách gần gũi quá mức cần thiết, rồi nói chuyện với người đồng đội vô hình của mình.

“Bitan. Điều tra giúp ta được không?”

Bên kia loa điện thoại, không giống như lúc đầu, không có tiếng trả lời ngay lập tức.

Bitan vốn đã im lặng vài giây như thể một người đang lấy hơi, nó hỏi lại muộn một nhịp.

[Đây…… không phải là chuyện cá nhân của ngài Kim Soo Hyun sao?]

“Phải.”

[Việc này khác xa với việc tìm nhà giả kim mà. Lý do tôi phải điều tra là gì?]

“Ngươi cũng giống con người thật đấy.”

[…….]

“Nếu vẫn muốn câu trả lời, thì người đang nằm trong phòng bệnh kia chính là người đã môi giới cho ta vụ ủy thác của Woo Yeo Jin, kẻ đã thả các ngươi ra giữa trung tâm New York.”

Lông mày của Lee Gyo Han khẽ nhíu lại. Là vì Kim Soo Hyun tuy có nói là nhận ủy thác nhắm vào Woo Yeo Jin, nhưng chưa từng nói ai là người môi giới. Anh biết vậy nhưng cũng không thêm bất kỳ lời giải thích nào.

“Phu nhân là một trong số ít người có thể biết được tung tích của mục tiêu. Ngươi vẫn chưa quên Woo Yeo Jin đã bị dựng lên là chết trong khi truy đuổi ai chứ? Ta mong là khi phu nhân tỉnh lại, chúng ta sẽ có thông tin gì đó để trao đổi.”

[……Được rồi. ‘Heo Seong Tae’, ‘Hwang Kyung Min’, ‘Nam Ki Joong’. Tôi sẽ tìm hiểu về ba người này và báo cho ngài.]

Thỏa thuận đã được chốt. Ngay lúc đó, Rage cũng chen vào như thể đã chờ đợi.

[Này, nói nghe. Ta cũng có thể giúp các cậu. Thay vào đó!]

“Bên đó im đi.”

[Chết tiệt.]

Có lẽ là do học hỏi nhiều dữ liệu hơn theo thời gian chăng? Ngữ điệu của các trí tuệ nhân tạo ngày càng trở nên tự nhiên hơn.

Đặc biệt là câu chửi thề của Rage bật ra trước phản ứng sắc như dao của Kim Soo Hyun, nếu không biết rõ thân phận mà nghe thấy, thì nghe như một đứa con gái tầm cuối tuổi teen mất nết.

Đó là giọng nói đã thay đổi khá nhiều so với khi mới gặp lần đầu, lúc nó còn mô phỏng một phụ nữ trung niên thanh lịch.

Nhưng người cần thỏa thuận đâu chỉ có phía vô hình kia.

“Lee Gyo Han. Giờ đến lượt cậu đấy.”

Trước mũi tên đột ngột chĩa về phía mình, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt với khóe miệng hơi nhếch lên, rồi nghiêng đầu.

Nhìn gương mặt đến mức ngây thơ đó, Kim Soo Hyun hỏi vặn lại.

“Rốt cuộc tại sao lại là cậu nhỉ?”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.