Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 48


Ngay lúc địa chỉ ghi trong tin nhắn được chuyển vào thanh địa chỉ của trình duyệt đặc chế, một bầu không khí căng thẳng thoáng qua bên trong nhà an toàn.

Thật ra, tất cả chuyện này có thể chỉ là ầm ĩ vô ích.

Thế nhưng, lý do họ không thể lơ là cảnh giác là vì câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều ghi nhớ.

‘Nhà giả kim đang ở… đâu?’

Hình ảnh người thanh niên run rẩy vì sợ hãi, rồi bất chợt rú lên tiếng kêu kỳ quái và tự làm hại bản thân, là một cảnh tượng khó lòng quên được ngay cả với các đặc vụ đã chứng kiến đủ mọi chuyện oái oăm.

Bởi đó là một dáng vẻ kỳ dị hơn là ghê rợn, và còn gây ra cảm giác khó chịu mơ hồ.

Họ vẫn chưa biết ai, hay thứ gì, đã hãm hại anh ta và đồng đội của mình.

Trong tình huống này, việc cảnh giác với tin nhắn lố bịch nhận được giữa trung tâm New York không hẳn chỉ là phản ứng thái quá.

Màn hình nhấp nháy vài lần rồi thay đổi.

May mắn là, lần này không có cái đầu nào nổ tung cả. Thậm chí, giọng nói của Nam Ki Joong vang lên sau một khoảng im lặng ngắn, lại lặp lại y hệt từ mà Kim Soo Hyun nghe thấy trước đó một cách đáng ngạc nhiên.

“…Một lá thư mời.”

Thứ bật ra khi họ nhấn vào đường link là một đoạn đồ họa chuyển động với màu sắc sặc sỡ, như được vẽ bằng cách đổ đẫm sơn màu chói lọi.

Xung quanh viền màn hình là những người lính cận vệ mặc đồ đỏ đi qua đi lại, còn nền sau là Big Ben và London Eye. Trên bầu trời xanh thẳm, dòng chữ viết tay thanh lịch liên tục xuất hiện rồi biến mất như trêu đùa.

「Các bạn ơi, đừng đến muộn quá nhé.」

「Tôi sẽ chờ.」

Nơi mà Woo Yeo Jin, cựu Đội trưởng Đội Đặc nhiệm 2 từng truy đuổi nhà giả kim, được thông báo chính thức là đã qua đời, chính là nước Anh.

Vậy mà đúng vào lúc sự sống của bà ta được xác nhận, thì lại có một lá thư mời mong đợi chuyến thăm tới Anh. Bất kể thế nào cũng không thể không thấy ái ngại. Giữa lúc mọi người đều im lặng, người lên tiếng bằng giọng nói điềm tĩnh là thư ký của Nam Ki Joong.

“Tôi không biết người gửi biết được đến đâu, nhưng nếu không có lịch trình ở New York lần này, thì giờ này Chủ tịch đáng lẽ đang ở LonDon cùng với các nhân sự bên Cục Tình báo Quốc gia rồi ạ.”

“Là lời mời của IISS1) à?”

“Vâng. Mục tiêu là điều phối những vấn đề chưa được thống nhất hết tại Đối thoại Shangri-La hồi tháng 6 ạ.”

Có lẽ là do sang chấn tâm lý từ việc trải qua chuyện hầu hết nhân sự tình báo bay màu chỉ sau một đêm, Nam Ki Joong lập tức tỏ vẻ cảnh giác với một vụ khủng bố do nhà giả kim cầm đầu. Thế nhưng, Lee Gyo Han lại đang nghi ngờ một hướng hơi khác.

Các trí tuệ nhân tạo của hệ điều hành, vốn bị chia làm bốn và hoạt động riêng rẽ, đều mang một khao khát đúng với cái tên của mình.

Chẳng hạn, điều Bitan muốn là tìm ra tung tích của nhà giả kim để thực hiện 'bài học cuối cùng' nhằm tự kết liễu. Vì điều đó, nó thậm chí không ngần ngại khống chế cả Rage, dù cả hai vốn như một thể.

Dĩ nhiên, Rage cũng chẳng khác là bao, chỉ là thiên hướng có khác. Nó ám ảnh một cách khác thường với việc lôi cái tên của mình ra ánh sáng từ sâu bên trong những con người được xem là tốt đẹp. Thật may là đã khống chế được nó trước khi mọi chuyện tệ hơn.

“……”

Vậy thì, Joy đã gửi thư mời này mong muốn điều gì?

Và, kẻ còn lại vẫn chưa lộ diện thì đang ở đâu? Lee Gyo Han vừa suy nghĩ vừa nhìn những người lính trong màn hình, tất cả đều mang một vẻ mặt cười giống hệt nhau đến kỳ lạ.

Đúng lúc đó, Kim Soo Hyun nãy giờ vẫn ngồi yên, anh bật dậy khỏi chỗ. Anh còn mang một vẻ mặt mà Lee Gyo Han chưa từng thấy suốt 5 năm họ bên nhau.

“Anh?”

Kim Soo Hyun nắm chặt điện thoại, trông vừa ngạc nhiên, vừa bối rối, lại có vẻ gì đó như thất thần.

Cũng vì thế, ngay trong khoảnh khắc đó, Lee Gyo Han đã nảy ra một suy nghĩ không thể tin nổi. Rốt cuộc anh Soo Hyun đã làm gì mình thế này? Chỉ bằng một sắc mặt chưa từng thấy mà cũng có thể khiến trái tim đang yên bình của mình rơi thẳng xuống.

“…...Tôi—, tôi có nơi phải đến một lát.”

“Tại sao? Ở đâu? Em đi cùng anh.”

“Không. Tôi không sao.”

Ánh mắt của những người thuộc Baek Woo vốn đang bàn bạc tình hình, cũng bất giác đổ dồn về phía này. Cũng phải thôi. Một người ngay cả khi bị bắt sống, hay thậm chí bị dí súng vào ngay trước mặt cũng chẳng hề lay chuyển, mà giờ lại dao động đến mức nói lắp bắp như vậy.

Lại đúng vào lúc này.

“Đội trưởng Lee nói đúng đấy. Bây giờ mà hành động một mình, thì dù là cậu, ta nghĩ cũng nguy hiểm.”

“……”

“Hay là cậu đi cùng vài đặc vụ của bọn ta đi. Hửm?”

Nam Ki Joong nói bằng giọng điệu ra vẻ quan tâm.

Nhưng thật ra, thay vì lo lắng, đó đúng hơn là sự cảnh giác đối với freelancer đang có biểu hiện kỳ lạ vào đúng thời điểm này. Ít nhất thì hiện giờ, không ai là không nhận ra điều đó. Ngoại trừ một người duy nhất đang mất bình tĩnh đến mức xa lạ.

Kim Soo Hyun thô bạo vuốt tóc ngược ra sau một cái rồi thở hắt ra một hơi dài.

“—Được rồi. Thay vào đó, tôi sẽ di chuyển bằng xe của tôi.”

“Vâng. Chuyện đó thì không sao ạ.”

Dù không chỉ đích danh ai, nhưng người đứng dậy trả lời một cách hiển nhiên là Heo Seong Tae. Hwang Kyung Min cũng lẳng lặng thu xếp vũ khí của mình. Nhờ Jeong Da Un đã chuẩn bị trước, chiếc xe con mà họ đã dùng suốt từ sân bay, giờ đây có thêm vị khách không ngờ tới.

Kim Soo Hyun lái xe đi ngay mà không cần nhập địa chỉ vào hệ thống định vị thông thường.

Rời khỏi khu dân cư vắng vẻ, chạy xe khoảng hơn 40 phút, nơi họ đến là giữa trung tâm thành phố. Chẳng mấy chốc, họ đã tới bãi đỗ xe ngoài trời của một tòa nhà ven bờ sông Hudson.

Lee Gyo Han đã liên tục xác nhận vị trí từ lúc đi qua cổng chính, cuối cùng đã lên tiếng trước khi chiếc xe dừng hẳn.

“Anh. Sao lại đến đây……”

“……”

Không có tiếng trả lời.

Kim Soo Hyun chỉ xuống xe trước rồi sải bước dài đi thẳng. Nơi họ đến là một tòa nhà gạch màu nâu sẫm, cao và rộng.

Phân loại chính xác hơn thì đó là bệnh viện.

Ngay khi bước qua cửa tự động, bầu không khí đặc trưng của bệnh viện, vốn được tẩy trùng trắng xóa và tách biệt hoàn toàn với đêm hè uể oải bên ngoài, lập tức chào đón họ. Mãi đến khi đi thang máy lên tới tầng có phòng bệnh VIP, họ mới nghe thấy giọng nói của Kim Soo Hyun đã giữ im lặng suốt từ lúc cầm lái.

“Xin lỗi. Các vị không thể vào trong.”

Người chặn bước chân dứt khoát của anh là một cặp bảo vệ, gồm một gã đàn ông to lớn mặc đồ đen và một người phụ nữ cũng có vóc dáng săn chắc tương tự.

Lee Gyo Han theo phản xạ tự động đã mường tượng đến tình huống khống chế họ, nhưng đó chỉ là lo xa vô ích.

“Kể cả là khách của tôi sao?”

“Tình hình hiện nay nên an ninh có chút……”

Vốn dĩ, câu “không thể vào trong” là nhắm đến những người lạ mặt, chứ không phải Kim Soo Hyun.

Thế nhưng, những kẻ trông như bị dao đâm cũng không lay chuyển, lại tỏ vẻ hơi chùn bước chỉ với cái nghiêng đầu của Kim Soo Hyun.

Mấy người bảo vệ thì thầm gì đó qua bộ đàm rồi nhanh chóng đưa ra phương án thỏa hiệp.

“Vậy thì, xin chỉ một người đi cùng thôi ạ.”

“Theo tôi.”

Dù đó là lời nói buông ra mà không thèm ngoảnh lại, nhưng ai là người được cho phép thì đã quá rõ ràng.

Lee Gyo Han hơi ra hiệu bằng mắt với các thành viên trong đội của mình, rồi vội vã bám theo bóng lưng vừa đi trước vào cánh cửa kính mờ. Heo Seong Tae và Hwang Kyung Min, hai người họ dù sao cũng sẽ không trở về tay trắng mà không có gì để báo cáo cấp trên.

Vả lại, bên trong không thể thấy từ bên ngoài, nên việc canh gác còn nghiêm ngặt hơn nhiều.

Đặc biệt là những ánh mắt đổ dồn về phía Lee Gyo Han vô cùng gay gắt, thật may mắn là hai đặc vụ to con kia đã không đi cùng.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Đến rồi à?”

Đó là Jeong Da Un đang ngồi trên chiếc xe lăn màu xám bạc trông nhanh nhẹn.

Anh ta trông mệt mỏi lạ thường, nếu nhớ lại dáng vẻ không hề lay chuyển ngay cả khi bị những kẻ xâm nhập lạ mặt bao vây, thì bộ dạng này vô cùng hiếm thấy. Thậm chí, giữa những câu nói tiếp theo cũng lắng đọng tiếng thở dài thườn thượt.

“Soo Hyun à, nghe tôi nói này. Không có gì gấp gáp cả. Trước mắt cứ nghe bác sĩ giải thích đã, rồi hẵng từ từ—”

“Không. Tôi phải tận mắt nhìn thấy trước đã.”

‘Thấy cái gì?’

Lee Gyo Han không xen vào cuộc trò chuyện của hai người mà lặng lẽ suy nghĩ.

Jeong Da Un dường như chần chừ một lát, rồi nhanh chóng hất cằm nhẹ ra hiệu cho những người xung quanh lui ra, rồi dẫn cả hai đến một phòng bệnh cá nhân rộng rãi. Bên kia tấm rèm màu ngà voi dày như một bức tường, có ai đó đang ở đó.

Phải đến lúc đó, Lee Gyo Han mới nhận ra mình cần phải sửa lại câu hỏi.

Không phải ‘cái gì’, mà là ‘ai’.

“……”

Dáng người nhỏ nhắn quá đỗi bé nhỏ so với chiếc giường lớn.

Người đó đã bị cạo trọc hết tóc, quấn băng che kín nửa khuôn mặt, nhưng không khó để nhận ra danh tính.

Là phu nhân.

 ***

Tiếng máy thở oxy chạy đều đặn đã lấp đầy khoảng không tĩnh lặng nặng nề được bao lâu rồi.

Người phá vỡ sự yên tĩnh đó là Kim Soo Hyun.

“Chuyện là thế nào?”

Dù là người đàn ông được mệnh danh là thiên tài, xem ra cũng có lúc bị sức nặng của những lời sắp nói ra đè bẹp.

Jeong Da Un hít sâu mấy hơi ngắn rồi mới trả lời.

“Tôi cũng nhận được liên lạc của cậu rồi mới xác nhận và đến đây muộn... nên vẫn chưa biết rõ. Chuyện của phu nhân lan ra cũng chẳng hay ho gì, nên có vẻ ban đầu họ đã cố giấu đi.”

“Rồi sao nữa?”

“Nhưng, tôi có nghe là bà ấy được tìm thấy ở sau trạm cứu hộ động vật Manhattan, trong tình trạng bất tỉnh như hiện giờ.”

Ngay lúc này, khi khó mà hình dung được dáng vẻ bên dưới lớp băng, thì cách nói ‘tình trạng bất tỉnh’ quả là một cách miêu tả nhã nhặn biết bao.

Nhưng anh lại tập trung vào một từ khác.

“……‘Trạm cứu hộ động vật’?”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.