Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 43


Vật chứng thu thập tại nhà #17.

Mẩu giấy nhắn Đội trưởng Lee Gyo Han và Kim Soo Hyun để lại sau vé xem phim.

(Năm-tháng-ngày-giờ và địa điểm tham khảo vật chứng tương ứng)

Anh cũng thế à?

Chỉ cần nhìn thấy em là tâm trạng tốt lên sao?

Có bao giờ anh chỉ nghĩ đến em suốt cả ngày không?

Anh thật sự phải làm thế này ngay bây giờ sao?

ㅠㅠ

Anh có yêu em không??

Anh yêu em

Nhưng mà tập trung xem phim đi, Gyo Han à

Andrew Tsuji đã ở trong phòng suite của một khách sạn năm sao có tầm nhìn đẹp được hai ngày.

Lời than vãn của Jeong Da Un rằng đủ loại freelancer sẽ đổ về đây không phải là nói suông.

Kim Soo Hyun đã gọi nhân viên dọn dẹp đến ba lần rồi.

Năm kẻ vào đêm đầu tiên, hai kẻ giả dạng người giúp việc, một kẻ trà trộn vào dịch vụ giặt ủi, ba kẻ trong phòng thay đồ của trung tâm thể hình……. Đúng như cái tên, những vị khách không mời cứ thế lũ lượt kéo đến không ngớt.

Thậm chí lần cuối cùng còn xảy ra ở nơi công cộng, đến mức những nhân viên dọn dẹp vốn chẳng hề phàn nàn dù được gọi liên tục cũng phải càu nhàu: “Rốt cuộc dạo này ai lại ‘làm việc’ kiểu này chứ?”

Nhưng nhờ cái đặc tính như thiêu thân lao đầu vào lửa ấy mà kế hoạch có phần nguy hiểm lại nhận được phản hồi nhanh hơn dự tính.

[Chúc mừng nhé, bài đăng đầu tiên vừa xuất hiện rồi.]

Kim Soo Hyun đã căng thẳng hết mức khi nhận điện thoại vì sợ rằng đây là một tin không mấy tốt lành, anh thở phào nhẹ nhõm trước giọng điệu thản nhiên của Jeong Da Un.

“Nội dung chính xác là gì?”

[Ừm. Ngay từ tiêu đề đã rất kích thích rồi. <Thông báo treo thưởng A.T. ở Seattle là một cái bẫy>.]

Seattle và New York chênh nhau 3 tiếng. Có lẽ đang là giờ ăn trưa nên lời nói cứ thế vang lên cùng với tiếng xe lăn cần mẫn qua lại.

[Thậm chí có một tay có máu mặt đã công khai khui chuyện này ra rồi đấy. Nghe nói chỉ trong chưa đầy 2 ngày mà hơn chục đồng nghiệp của cậu ta đã mất liên lạc? Chà. Soo Hyun của chúng ta, thật lợi hại.]

“Bên anh cũng nhanh tin thật đấy.”

[Nhân tiện, cũng có nhiều ý kiến cho rằng phải truy ngược lại ‘RAGE’, kẻ đã đăng thông báo. Có người còn nghi là FBI nữa. Bọn họ chửi bới ầm ĩ, bảo sao chỉ nhắm vào freelancer mà không động đến công ty, nghe hết đống chửi rủa này chắc sống dai lắm đây. Cậu vất vả rồi.]

Lưng của Kim Soo Hyun lúc này mới chạm vào lưng ghế, nơi anh chưa từng tựa vào suốt hai ngày qua.

Có lẽ vì đã luôn trong trạng thái cảnh giác suốt sao. Bỗng dưng anh lại thèm caffeine.

Kim Soo Hyun vừa thoáng mường tượng về cuộc sống thường nhật sau khi lịch trình chết tiệt này kết thúc, thì ngay lập tức lại tự tặc lưỡi. Là vì trí tưởng tượng nghèo nàn của anh đã gợi ra một nơi anh sẽ chẳng bao giờ quay lại làm địa điểm pha cà phê phin giấy: phòng khách ngập nắng có dán một tấm áp phích vầng trăng thật lớn.

“…….”

Vốn dĩ nơi này đã gợi lại những ký ức xưa cũ một cách không cần thiết rồi.

Chỉ riêng ký ức về ngày kỷ niệm 1 năm thôi cũng đủ rồi.

Chuyện đã qua 4 năm rồi, vậy mà chỉ cần nhìn thấy logo của khách sạn là mọi thứ lại hiện về rõ mồn một như mới hôm qua. Biểu cảm tinh tế không thể thấy hết qua màn hình vuông vức, mùi hương cơ thể còn tuyệt hơn cả trong tưởng tượng, và…….

Kể cả cuộc trò chuyện mà khi đó anh không hề suy nghĩ sâu xa về ý nghĩa của nó.

[Các cậu đang ở đâu thế?]

Thứ kéo Kim Soo Hyun đang bất giác trôi về quá khứ, lại chính là câu hỏi tiếp theo của Jeong Da Un. Anh khẽ lắc đầu như để tự trấn chỉnh lại mình rồi ngồi thẳng dậy.

“Tôi chỉ đang đợi thôi……. Lee Gyo Han thì đang đi spa sau khi ăn sáng.”

[Trong tình thế này mà còn ăn sáng, đi spa ư? Oa. Cậu ta đúng là gan to bằng trời mà.]

Đó là những lời khó mà phủ nhận được. Vì chỉ mới lúc nãy thôi, chính Kim Soo Hyun cũng đã giữ cậu lại và hỏi cậu có điên không. Thế nhưng, Lee Gyo Han sau khi tập thể dục buổi sáng xong lại chỉ mỉm cười và nói.

‘Giờ thì chắc không sao đâu anh?’

‘Gì cơ?’

‘Mấy đứa nhóc bám theo chúng ta đã biến mất từ vài tiếng trước rồi. Chắc là tin đồn đã bắt đầu lan ra. ……Có vẻ anh yếu lòng với trẻ con nhỉ, chẳng đề phòng chút nào cả.’

Thật ra, việc mất cảnh giác trước mặt trẻ con là vấn đề duy nhất mà Kim Soo Hyun bị phu nhân hay Jeong Da Un nhắc nhở suốt một thời gian dài.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng lòng anh đã không lạnh đi trước lời nói nhìn thấu tim gan của cậu. Và bây giờ, Jeong Da Un chẳng khác nào đã chứng minh cho phán đoán của Lee Gyo Han là đúng.

Không biết Jeong Da Un đã diễn giải sự im lặng thay cho câu trả lời của Kim Soo Hyun như thế nào, mà anh ta lại hỏi bằng một giọng tinh quái.

[À đúng rồi. Nhưng mà, tại sao phu nhân lại thích thú khi thấy bạn trai cũ của cậu bị treo thưởng vậy?]

“Thích thú á?”

[Bỗng dưng bà ấy tìm đến hỏi tôi xem vụ của Andrew Tsuji có liên quan đến cậu không, rồi buông một câu ‘Thế thì hay quá nhỉ’. Trông cực kỳ ẩn ý luôn. Cậu ta đã làm gì để bà ấy ghét đến thế?]

Để giải thích về món súp cà chua đã lăn lóc trên sàn Nhà Kính thì có quá nhiều chuyện phải nói. Mà anh cũng chẳng muốn nhớ lại làm gì.

“Chuyện bọn tôi từng hẹn hò, anh giữ bí mật giúp.”

[Yên tâm đi. Ông anh này của cậu lại cực kỳ tinh ý trong mấy chuyện đó mà.]

“À há, vậy sao?”

[Dĩ nhiên rồi! Ngay khoảnh khắc tôi thấy một bên khóe môi của phu nhân nhếch lên, là tôi đã đoán ngay được, ‘Ah, nếu mình nói cậu ta là bạn trai cũ của Kim Soo Hyun thì tiền thưởng chắc chắn sẽ tăng vọt cho xem!’.]

Đúng là một tình bạn cảm động đến rơi nước mắt mà.

Nếu cứ tiếp tục bàn về chủ đề này, chắc chắn anh sẽ mệt đến không chịu nổi. Kim Soo Hyun vừa xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, vừa chuyển chủ đề.

“Mà này, đã xác định được danh tính chưa?”

[Danh tính?]

“Lũ khốn đã tìm đến nhà anh đêm hôm đó.”

[À. Ừm…….]

Đó rõ ràng là một phản ứng kỳ lạ. Kim Soo Hyun đã đợi vài giây trước sự do dự của người bạn không dễ dàng mở lời, rồi anh tự mình đưa ra câu trả lời.

“Xem ra tất cả đều là người châu Á nhỉ.”

[Hả?]

“Chính xác thì là người Hàn Quốc. Đúng không?”

Bên kia điện thoại, một tiếng thở dài thườn thượt vang lên.

[Làm thế nào mà cậu biết được.]

“Tôi chỉ cảm thấy vậy thôi.”

[Phu nhân đã gom hết những kẻ còn sống rồi. Soo Hyun à. Này. Chẳng lẽ bạn trai cũ của cậu có vấn đề gì à?]

“Không. Cậu ấy không liên quan đến chuyện này. Phu nhân đã can thiệp rồi thì chắc sẽ sớm có câu trả lời thôi.”

[…….]

Jeong Da Un hay lo lắng, có vẻ như anh ta có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng Kim Soo Hyun lại vờ như không nhận ra, anh đứng dậy, bước vào trong phòng spa rồi nói tiếp.

“Bên này bọn tôi đã chuẩn bị xong cả rồi. Các anh thì sao?”

Sau một thoáng im lặng, Jeong Da Un mới đáp lại bằng một giọng như tiếng thở dài: ‘Ừ. Bên này cũng đã kiểm tra xong rồi’. Kim Soo Hyun khẽ cảm ơn rồi cúp máy.

Anh ra hiệu bằng mắt với người nhân viên đang lịch sự cúi chào, và anh ta ngay lập tức dẫn Kim Soo Hyun đến chỗ của người đồng hành.

Lee Gyo Han vừa trải qua liệu trình mát-xa kéo dài hơn 1 tiếng, khiến gương mặt vốn đã trắng trẻo của cậu giờ đây càng thêm căng bóng mịn màng. Để đề phòng, Kim Soo Hyun đã cẩn thận kiểm tra phòng thay đồ trước, và chỉ đến khi xác nhận chỉ có hai người ở đây, anh mới buông một câu.

“Trông ổn đấy.”

“Ừm. Thích lắm.”

Đuôi mắt cong lên thành hình bán nguyệt lại đặc biệt ửng đỏ.

Hay không chỉ có mắt thôi đâu. Có lẽ vì đã tắm qua loa nên cả người cậu đều hơi ẩm ướt và ửng hồng.

Kim Soo Hyun khoanh tay, cố gắng gạt bóng lưng của Lee Gyo Han đang cởi áo choàng ra thay đồ ra khỏi tầm mắt. Nhưng sự chuyển động của những thớ cơ trên khung xương rắn chắc lại rõ nét đến mức khiến nỗ lực đó trở nên vô ích, cứ thôi thúc anh mường tượng ra dáng vẻ mà tầm mắt không thể lấp đầy.

Nói một cách thẳng thắn hơn thì, sẽ là nói dối nếu bảo rằng anh không hề liên tưởng đến một tình huống không đúng đắn nào khi thấy dáng vẻ ửng hồng và uể oải của Lee Gyo Han.

Không muốn bị bắt gặp trong bộ dạng lén lút nhìn trộm, Kim Soo Hyun đã cố tình dời bước sang chỗ khác. Từ đằng xa, tiếng quần áo sột soạt hòa cùng chất giọng có vẻ phấn chấn một cách kỳ lạ vang lên.

“Lẽ ra anh cũng nên đi cùng em mới phải. Dù anh nói không cần thì em cũng nên kéo anh đi.”

“Chỉ cần một người được nghỉ ngơi là được rồi.”

“Ừm, nhưng mà—”

Anh đã cố tình trốn đi, vậy mà cậu vẫn kiên quyết ló đầu ra cười rạng rỡ.

“Người ta dùng dầu nến để mát-xa, em thấy sau này dùng lúc làm tình thì tuyệt lắm. Anh không tò mò sao?”

“……Nhanh mặc nốt quần áo vào đi chứ?”

Có lẽ là do nơi chốn chăng.

Lee Gyo Han ở khách sạn này cứ khiến Kim Soo Hyun liên tục nhớ về 4 năm trước.

Dĩ nhiên, lý trí Kim Soo Hyun biết rõ không phải là như vậy. Ngược lại, mấy năm gần đây Lee Gyo Han đã trưởng thành trông thấy. Cơ thể cậu cũng rắn chắc hơn nhiều, gương mặt cũng mất đi nét búng ra sữa non nớt, đến độ nếu không cười trông sẽ rất lạnh lùng.

Nhưng cứ hễ nhìn vẻ mặt đầy tinh nghịch ấy, hình ảnh của Lee Gyo Han năm 25 tuổi lại hiện về.

Kim Soo Hyun cố lờ đi ký ức đang gợn lên trong tâm trí rồi khẽ lên tiếng.

“Đúng như cậu dự đoán.”

“Chuyện gì cơ?”

“Bọn freelancer đã bắt đầu nghi ngờ kẻ đứng sau Andrew Tsuji rồi. Có vẻ chúng cho rằng bản thân nhiệm vụ này chính là một cái bẫy.”

“Tốt rồi. Kỳ nghỉ cũng chẳng còn lại bao lâu. Chúng ta còn phải tính cả thời gian quay về New York nữa mà.”

Trong lời nói của Lee Gyo Han đã mặc xong quần áo từ lúc nào, không hề có chỗ cho sự thất bại, dù chỉ là trong giả thuyết. Kim Soo Hyun vừa thấy sự tự tin đó thật lạ, lại vừa khó lòng mà hiểu được.

Trong lúc rời khỏi spa và đi dọc hành lang, những nhân viên khách sạn họ gặp đều vô cùng lịch sự. Một phần có lẽ là vì ‘Tsuji’ là khách của một trong số hơn mười phòng suite ít ỏi tại khách sạn lớn này, nhưng lý do lớn nhất có lẽ là vì suốt 2 ngày qua, họ đã sử dụng các dịch vụ của khách sạn như thể đang thật sự tận hưởng một kỳ nghỉ. Chưa cần bàn đến vẻ bề ngoài, một vị khách VIP kể từ lúc nhận phòng chưa từng ra ngoài một lần mà chỉ sử dụng các tiện ích nội khu, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Nhờ vậy, ở bên ngoài, Kim Soo Hyun đã cố gắng duy trì khoảng cách để trông giống như thư ký hoặc vệ sĩ của Lee Gyo Han. Ngay cả trong thang máy chật hẹp thế này cũng vậy. Cậu cũng không hề tỏ ra phiền lòng về điều đó.

“Anh. Mà này.”

……Và, ở những nơi người lạ có thể xen vào bất cứ lúc nào như bây giờ, cậu luôn dùng tiếng Anh.

Dù tình hình vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm, Kim Soo Hyun vẫn tròn mắt trước giọng nói vang lên bằng tiếng Hàn. Lee Gyo Han nhấn nút lên sảnh thượng rồi nói tiếp.

“Hình như anh có chuyện muốn nói với em thì phải.”

“Gì cơ?”

“Xin lỗi anh. Anh lộ liễu quá nên em không giả vờ không biết được.”

Dù không hề quay đầu lại, nhưng có lẽ cậu đã đọc được biểu cảm của anh qua hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa kim loại, một tiếng cười khẽ vang lên. Theo sau đó là một câu hỏi đặc biệt dịu dàng. “Sao thế. Chuyện gì vậy?” Không tài nào giả vờ được nữa, Kim Soo Hyun ngập ngừng lên tiếng, một điều không hề giống với anh thường ngày.

“Chuyện là……. là chuyện cậu từng nói bâng quơ ở khách sạn này hồi trước. Dĩ nhiên đó chỉ là lời nói thoáng qua nên không biết cậu có còn nhớ không—”

“Em nhớ. Tất cả những chuyện đã nói với anh, em đều nhớ không sót một chữ.”

“……Cả chuyện cậu nói ‘người xấu xa là em’ sao?”

Lee Gyo Han vốn luôn đối đáp ngay tắp lự, đây là lần đầu tiên cậu không trả lời. Thứ lấp đầy không gian bên trong thang máy rộng rãi hình vuông chỉ còn lại bản concerto cho cello của Haydn và hơi thở sắc lẻm trong chớp mắt.

Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun cảm thấy có chút mịt mờ.

Không phải là anh không hiểu ý nghĩa của sự im lặng này. Chỉ là, Kim Soo Hyun cảm thấy bây giờ cũng giống như lúc Lee Gyo Han vùi đầu vào gối 4 năm về trước. Mà giờ đây, anh không thể vuốt ve gương mặt cậu, cũng không thể kéo cậu vào lòng.

Kim Soo Hyun không có ý định phân định thiện ác. Anh không sùng đạo đến mức nhắc đến những khái niệm trừu tượng như vậy, và anh cũng biết rõ rằng nếu xét về mặt đạo đức thì mình càng không có tư cách để hỏi.

Nếu phải phân loại, thì đây gần với sự tò mò hơn. Một điều mà khi đó Kim Soo Hyun không biết, nhưng bây giờ lại có thể biết được. Và vì nhận ra muộn màng, nên anh lại càng tò mò đến không thể chịu nổi.

“Lee Gyo Han.”

“…….”

“Câu đó, có ý gì vậy?”

Trong suốt 5 năm yêu nhau, khoảnh khắc duy nhất mà Lee Gyo Han không là bất cứ ai cả, chính là ngày hôm đó.

Khi đó, cậu không phải là sinh viên cao học chuyên ngành Lý luận Mỹ thuật, cũng không phải là người Quản lý triển lãm luôn mặc những bộ vest chỉn chu, thậm chí còn không phải là một đặc vụ.

Cậu chỉ đơn thuần là một Lee Gyo Han 25 tuổi, ẩn mình sau vỏ gối và thốt ra những từ ngữ chẳng hề phù hợp. Có lẽ việc cứ mãi nghiền ngẫm câu nói được thốt ra một cách đặc biệt kín đáo ấy là điều không thể tránh khỏi.

Cuối sự im lặng tưởng chừng như kéo dài vô tận, Lee Gyo Han khẽ hít một hơi như định nói điều gì đó. Kim Soo Hyun cũng theo đó mà tập trung toàn bộ thần kinh vào cậu.

Thế nhưng.

—Kééééét!

Tiếng ồn như thể người nghệ sĩ cello trong bản nhạc được thu âm, một người tuyệt đối không thể mắc sai lầm, đột nhiên nghiền nát dây đàn đã phá vỡ sự cân bằng căng thẳng.

Kim Soo Hyun gần như theo phản xạ tự động mà nắm chặt lấy thân súng bên hông. Nhưng thang máy còn chưa đến được sảnh thượng, đã rung lắc mạnh rồi dừng lại, màn hình chỉ nhấp nháy ba chữ ‘ERR’ báo lỗi thay vì hiển thị số tầng.

Rồi đến khoảnh khắc bản nhạc tựa như tiếng thét và cả ánh đèn nhấp nháy một cách đáng ngại đều vụt tắt.

Bên trong thang máy đã thật sự trở nên yên tĩnh, Kim Soo Hyun lúc này mới quay lại nhìn. Lee Gyo Han vừa chạm mắt anh, rõ ràng cậu cũng đã trực cảm được điều tương tự.

“……”

Ngay lúc này, một hành khách vô hình vừa mới bước vào.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.