Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 42


Những từ ngữ hợp với Lee Gyo Han đều chỉ toàn những điều tốt đẹp.

Bắt đầu từ những từ liên quan đến ngoại hình như ‘đẹp trai’, ‘ngầu’, ‘bảnh bao’, cho đến những đánh giá chủ quan như ‘dịu dàng’, ‘chu đáo’. Nhưng vì cậu là một người đàn ông có khí chất nổi bật đến thế, nên cũng tồn tại những từ ngữ chẳng hề phù hợp.

Chẳng hạn như ‘gợi tình’ hay ‘dâm đãng’.

……Ít nhất là cho đến hôm qua.

“Anh. Không ngờ màu nhũ hoa của anh lại nhạt đến thế.”

Mang gương mặt và chất giọng ấy, cậu vốn không nên thốt ra những lời như thế.

Ít nhất thì trong khuôn khổ nhận thức của Kim Soo Hyun là vậy. Vốn dĩ từ trước đến nay, Kim Soo Hyun hiếm khi phải tiếp xúc với những lời lẽ dung tục. Một phần là do tính cách khép kín, chỉ quanh quẩn ở những không gian quen thuộc, nhưng lý do cốt lõi hơn là vì không một ai từng buông lời hay ánh mắt khiếm nhã với anh mà có thể toàn mạng rời đi.

Nhưng giờ đây, lịch sử đó sắp sửa có một ngoại lệ đầu tiên và cũng là cuối cùng.

“Em đúng là……!”

“Ý em là, đó là một sắc màu khiến em cực kỳ muốn mút thử.”

Kim Soo Hyun từ bỏ việc nói thêm và dùng hai tay che đi gương mặt nóng bừng.

Kể từ lúc cả hai cùng tắm dưới vòi sen trong buồng tắm và dùng bọt xà phòng để mơn trớn nhẹ nhàng, Lee Gyo Han cứ như thế này mãi. À không, có lẽ phải nói là bây giờ Kim Soo Hyun mới biết bộ dạng vốn có của cậu là thế này, nhưng anh không còn hơi sức đâu mà suy tính trước sau nữa.

Chiếc áo choàng khoác hờ lấy lệ đã thấm đẫm nước, nặng trĩu chẳng khác nào một túi cát mềm, và người yêu trẻ tuổi đang vạch cổ áo anh ra rồi vùi đầu vào đó trông gợi tình quá đỗi.

“Hưm, a!”

Mục tiêu mới của bờ môi ướt át đã khiến cánh môi mỏng của Kim Soo Hyun sưng lên, chính là nhũ hoa nhỏ xinh như hạt ngọc.

Ngay từ khoảnh khắc bị bao bọc trong cảm giác ấm áp và ẩm ướt, lồng ngực Kim Soo Hyun đã râm ran ngứa ngáy vì máu dồn về, và ngay khi cậu bắt đầu mút mát một cách bài bản, đầu ngực anh liền trở nên cương cứng. Lee Gyo Han vừa liếm láp cục thịt nhỏ xinh ấy, vừa dùng tay còn lại không ngừng vuốt ve trong ngoài bên ngực còn lại và phần hông đang gồng cứng của anh.

Cơ thể ẩn sau lớp áo phông mà Kim Soo Hyun chưa từng mường tượng, hóa ra lại là một thân hình của người đàn ông trưởng thành hoàn mỹ hơn nhiều so với những phỏng đoán mơ hồ của anh. Không phải là anh ghét điều đó. Ngược lại, cảm giác những thớ cơ săn chắc lấp đầy bàn tay vốn luôn được khen là to của mình, lại khiến anh thỏa mãn một cách kỳ lạ.

Từ cơ lưng rộng có thể cảm nhận rõ sự phát triển mỗi khi đầu ngón tay lướt qua, đến cơ bụng ngày một hiện rõ mỗi khi anh thở dốc, và cả vòng eo thon gọn nữa. Lee Gyo Han vừa từ từ nới lỏng áo choàng của Kim Soo Hyun, vừa tận hưởng trọn vẹn thân hình rắn chắc truyền đến qua lòng bàn tay.

Thế nhưng, cũng chính lúc đó, cậu phát hiện ra một cảm giác lạ lẫm vắt dài trên bụng anh.

“Cái gì đây anh.”

“Ha a……. Hửm?”

“Vết sẹo này này. Rốt cuộc là làm sao mà anh lại bị thương thế này?”

Lee Gyo Han rời môi khỏi đầu ngực ửng đỏ, chân mày bất giác nhíu lại khi tận mắt xác nhận thứ mình vừa tìm thấy. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun đã có một trải nghiệm hiếm có, khi tâm trí đang lơ đãng mơ màng của anh như bị ném vào nước đá trong chớp mắt.

“Chỉ là tập luyện rồi... Hức!”

“……Tập luyện, ạ?”

Lee Gyo Han ngân dài cuối câu.

Thật ra, Lee Gyo Han không thể nhận ra những vết sẹo đã quá cũ. Ấy là vì bản thân hắn chưa từng bị thương đến mức này, và cũng chưa bao giờ bận tâm đến vết thương của người khác.

Thế nhưng, khi chiếc áo choàng được mở tung, để lộ cơ thể trần trụi không một mảnh vải, hắn hoàn toàn có thể đọc được ý nghĩa của vài dấu vết mờ nhạt màu hồng nhạt còn sót lại.

Đây là vết sẹo từ một quá khứ không xa. Mà hơn nữa, nó rõ ràng được tạo ra bởi một thứ vũ khí sắc bén nào đó chứ không phải do tập luyện. Đầu ngón tay của Lee Gyo Han di chuyển như thể đang trêu chọc những vết sẹo được khắc ghi đây đó trên cơ thể đầy cơ bắp.

“Một người yêu có quá khứ. Vừa bí ẩn vừa thú vị đấy, nhưng mà.”

“Ưm, hức!”

“Anh Soo Hyun. Từ giờ không được có thêm vết sẹo nào nữa đâu. Anh hứa với em đi. Nhé?”

Thật ra, dù đã đoán được nguyên nhân của những vết sẹo, Lee Gyo Han vẫn không tài nào cho rằng nó thuộc cùng lĩnh vực với mình, và tất cả là tại Kim Soo Hyun. Làm sao hắn có thể nảy sinh những tưởng tượng đen tối khi nhìn người đàn ông đang gật đầu lia lịa với gương mặt và cả gáy đều đỏ bừng chứ.

Khi đó, hắn chỉ đưa ra một dự đoán không mấy sai lệch rằng ‘Biết đâu anh ấy thuộc tuýp người hễ nổi nóng là vung nắm đấm trước nhỉ?’, chỉ có vậy thôi. Lee Gyo Han thì thầm, “Anh yêu ngoan thật,” rồi từ từ nắm lấy đùi Kim Soo Hyun tách ra.

“A……!”

Thật ra, đến giai đoạn này thì Kim Soo Hyun gần như đã không còn tỉnh táo nữa.

Người yêu có quá khứ? Em ấy nhận ra gì rồi sao? Không, vừa rồi em ấy nói gì cơ, ‘anh yêu’? Ngoan? Mình á? —Khoan đã. Tách chân rộng đến thế này có đúng không vậy?

Với cái đầu rối bời vì xấu hổ và hưng phấn, anh chẳng thể nào suy nghĩ bình thường nổi. Huống hồ là khi nghe câu hỏi của cậu ngay sau tiếng "Oa" thán phục lúc nhìn vào nơi trung tâm của anh.

“Trời đất. Ai nhìn thấy của anh mà lại không nói là nó đẹp cơ chứ?”

“Ai lại nói những lời như thế bao giờ!”

Đôi mắt màu nâu chậm rãi chớp một cái. Rồi ngay sau đó, câu nói “Cũng phải. Ai lại……” mà cậu thì thầm khe khẽ lại nhỏ đến mức anh không thể nghe được đoạn cuối.

Lee Gyo Han không cho Kim Soo Hyun một cơ hội hỏi lại mà ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Phải chi đang gọi video thì có lẽ anh đã nhận ra thái độ giả tạo của cậu trong chớp mắt, nhưng với một Kim Soo Hyun đến thở cũng khó khăn thì làm gì có tâm trí cho chuyện đó.

Chất giọng ngây thơ chứa đựng nội dung vô cùng không đứng đắn lại vang lên.

“Chuyện là, của em xấu lắm. Nhưng dương vật của anh lại đẹp đến mức có bảo em mút thì em cũng sẽ rất sẵn lòng.”

“……Gì cơ? Anh không có ra lệnh mấy chuyện đó, không muốn, tuyệt đối không được!”

“Từ chối gì mà đến ba lần thế?”

“Lee Gyo Han, anh đã bảo là đừng làm mà!”

Thật ra khi đó, Lee Gyo Han vẫn chưa biết rằng mình có thể “phục vụ” dương vật của một người đàn ông khác, không chỉ ngậm mút mà còn đẩy sâu đến tận yết hầu. Dĩ nhiên Kim Soo Hyun cũng vậy, anh chưa từng tưởng tượng rằng chẳng có nơi nào mà môi lưỡi của cậu không thể chạm tới, cũng chẳng có chốn nào không thể len vào.

Vốn dĩ lần đầu tiên là như thế.

“Vậy thì hôm nay chúng ta chỉ cùng nhau giải quyết thôi. Chắc anh cũng mệt vì chuyến bay rồi.”

Đó là một lời đề nghị ôn hòa mà anh chẳng có lý do gì để khước từ.

Kim Soo Hyun nóng bừng đến cả mi mắt, anh khẽ gật đầu.

Thế nhưng một lát sau, vào khoảnh khắc Lee Gyo Han cởi bỏ chiếc áo choàng giống hệt mình để lộ thân hình trơn láng, Kim Soo Hyun không thể không nhớ lại cái cụm từ mà anh đã vô tình bỏ qua lúc trước.

Nghĩa là, anh dường như đã hiểu tại sao cậu lại dùng một từ hoàn toàn không phù hợp như ‘xấu xí’ để nói về dương vật của chính mình.

“……”

Có lẽ nên nói rằng, dương vật đang cương nhẹ của cậu chỉ riêng nó thôi cũng đã mang lại cảm giác hơi đáng sợ rồi.

Dù chiều dài không chênh lệch là bao, nhưng cái gọi là ‘cốt’ của nó đã khác hẳn. Màu sắc cũng sẫm, đầu khấc thì dày dặn, trên thân còn nổi lên những đường gân xanh gồ ghề, khiến nó trông đặc biệt đồ sộ. Kim Soo Hyun bất giác nuốt khan một tiếng. Dù đã cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đôi đồng tử đen láy của anh từ lâu đã không chỉ kinh ngạc mà còn có phần đông cứng lại.

Thấy thế, Lee Gyo Han liền bật cười rồi áp sát người lại nằm xuống và nháy mắt.

“May mà mặt em cũng ưa nhìn đấy chứ.”

“……Sao em có thể tự mình nói ra những lời như thế được chứ?”

“Em chỉ đang nói sự thật thôi mà. Với lại, đây không phải là tự khen đâu, mà là ý bảo anh cứ chiêm ngưỡng biểu cảm lúc em lên đỉnh đi, vì lúc nó cương hết cỡ thì sẽ còn xấu hơn nữa đấy.”

Lời khuyên của người yêu bỗng trở nên thực tế đến lạ vào khoảnh khắc bàn tay to lớn của cậu kề sát rồi nắm trọn hai trụ thịt đang sung huyết.

Dù cả hai đều hưng phấn như nhau, nhưng của Lee Gyo Han lại đặc biệt nóng hổi và cứng rắn. Thậm chí cả độ lớn của nó nữa. Dù từ trước đến giờ chưa từng một lần cảm thấy của mình nhỏ, vậy mà giờ đây Kim Soo Hyun lại cảm nhận được một áp lực kỳ lạ.

Thế nhưng, Kim Soo Hyun chỉ thật sự cảm nhận được nguy hiểm khi dương vật của cả hai bắt đầu cùng nhau chuyển động lên xuống.

“Ức, hức……. Á!”

Dương vật của Lee Gyo Han với đầu khấc đặc biệt dày dặn, mỗi lần di chuyển cùng nhau đều đè mạnh lên lỗ niệu đạo của Kim Soo Hyun. Góc độ chuẩn xác đến mức khiến người ta phải thốt lên, sao lại đúng chỗ như vậy chứ. Anh liền vặn vẹo hông mình hòng thoát khỏi cơn kích thích khiến tầm nhìn loé lên, nhưng kết quả chỉ khiến dương vật trơn láng của anh cọ xát vào trụ thịt đầy gân xanh hung hãn kia mà thôi. Kim Soo Hyun không tài nào thoát khỏi bàn tay đang nắm giữ nơi nhạy cảm của mình.

Không, thậm chí hành động chống cự đó còn kích thích sở thích đặc biệt của người tình, một kẻ vốn nhạy cảm với việc kiểm soát và nắm quyền chủ động.

“―Anh……. Haa, anh ướt át, quá đi.”

“Làm ơn, hự, a a, hức!”

“Ha, xem này. Vô cùng…… dính nhớp, mà còn nhiều nữa.”

Thật ra Kim Soo Hyun muốn nói ‘làm ơn’ im đi.

Nhưng mỗi lần hai dương vật bóng loáng vì dịch nhờn, mà phần lớn là của một bên, cọ xát vào nhau, thứ bật ra khỏi miệng anh chỉ là những tiếng rên xa lạ chứ chẳng phải một câu hoàn chỉnh. Đến cả đôi chân vốn tự do từ dưới đầu gối cũng đã quấn chặt lấy nhau từ lúc nào, khiến anh chẳng còn đường nào trốn chạy cơn khoái cảm đang ồ ạt ập đến.

“A, hưm, ưm……. Hức!”

Âm thanh ướt át càng lúc càng dồn dập, giọng nói trầm khàn của Kim Soo Hyun cũng dần xen lẫn những nốt cao vút đầy hơi thở nặng nhọc. Chuyển động của bàn tay rắn chắc đang nắm giữ hai dương vật vượt xa kích cỡ trung bình cũng ngày một nhanh hơn nhờ thứ chất lỏng trơn trượt làm chất bôi trơn.

Rồi đến khoảnh khắc những đầu ngón chân, bộ phận tự do duy nhất bên dưới thắt lưng, co quắp lại hết sức.

“―Khụ, haa……”

Sự căng cứng đã lên đến đỉnh điểm được giải tỏa, dòng dịch trắng đục đặc quánh tuôn trào, bắn tung tóe khắp vùng bụng dưới cho đến dưới ngực. Cả hai cùng lên đỉnh gần như cùng một lúc, đến mức không thể phân biệt được tinh dịch hòa vào nhau là của ai.

Không, thật ra thứ khiến Kim Soo Hyun xuất tinh không chỉ có sự kích thích giày vò nơi trung tâm của anh.

Dù nơi khoái cảm thể xác hướng đến là dương vật, nhưng thứ khiến đầu óc anh ngập trong cảm giác thỏa mãn lại chính là khoảnh khắc hàng mày như được vẽ tỉ mỉ từng sợi bằng bút lông nhíu lại. Vệt bóng đổ trên gò má ửng hồng xinh đẹp, và cả chiếc lưỡi đỏ au ẩn hiện mỗi khi đôi môi dày hé mở, có lẽ cũng đã góp phần không nhỏ vào cơn cực khoái.

……Đúng là, phải đến mức này thì mới có thể dùng từ ‘chiêm ngưỡng’ được.

Kim Soo Hyun vừa thở hổn hển vừa nghĩ. Cơ thể anh nơi mọi giác quan đã được đẩy đến cực hạn rồi dần dần hạ nhiệt, rõ ràng đã vượt xa giới hạn từ lâu. Dù rơi vào tình cảnh vừa tắm xong đã phải quay lại phòng tắm ngay, anh vẫn chẳng muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Chính lúc đó, một giọng nói vẫn còn vương hơi nóng nhẹ nhàng vang lên.

“Anh Soo Hyun.”

Kim Soo Hyun không đáp, chỉ đảo mắt để bắt gặp ánh nhìn của Lee Gyo Han. Người yêu với gò má và đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, nửa vùi mặt vào chiếc vỏ gối trắng tinh rồi nói tiếp.

“Anh này. Có khi nào…… anh thấy em kỳ lạ không?”

Có lẽ vì thở dốc quá nhiều mà cổ họng Kim Soo Hyun có cảm giác khô khốc, nhưng đây là một câu hỏi mà anh không tài nào lờ đi được.

“‘Kỳ lạ’?”

“……Chỉ là, ờm. Đôi lúc anh có cảm thấy như chúng ta không hiểu nhau không.”

“Em đang nói bóng gió là tiếng Hàn của anh tệ à?”

“Dạ? Không! Không ạ, không phải ý đó. Sao tự nhiên lại nhắc đến tiếng Hàn của anh chứ? Anh nói giỏi mà, à không, quan trọng hơn là em đang nói về vấn đề của mình cơ mà.”

“Vấn đề của em là gì, Lee Gyo Han.”

Bờ môi vừa thốt ra những câu từ lộn xộn không giống ngày thường của cậu, đã mím chặt lại.

Dù sắp bị cơn buồn ngủ nuốt chửng đến nơi, Kim Soo Hyun vẫn gắng gượng mở mắt. May mắn là Lee Gyo Han không kéo dài quá lâu.

“……Anh chưa từng nghĩ rằng, dù ở bên em, anh vẫn không thể biết em đang suy nghĩ gì sao?”

“Vậy em biết hết anh đang nghĩ gì à? Chắc là không đâu nhỉ.”

“Anh, em―”

Giọng nói vốn luôn mượt mà ngay cả khi gọi điện lúc tờ mờ sáng, cớ sao vào khoảnh khắc này lại nghe như đang trầm hẳn xuống.

“Em, chưa từng khiến anh thấy rùng rợn……. Thật sự không có sao?”

Một sự tĩnh lặng không hề phù hợp với phòng ngủ còn vương hơi nóng của cuộc ân ái bao trùm lấy không gian. Giây phút đối mặt không một tiếng thở, cũng chẳng một tiếng rên rỉ cứ thế trôi qua. Kim Soo Hyun lên tiếng, giọng rành rọt nhấn nhá từng chữ.

“Ai nói?”

“Dạ?”

“Ai đã nói với em những lời như thế?”

Đó là một câu hỏi đã đổi chiều so với ban nãy, nhưng không có lời đáp lại. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun đã dễ dàng đọc được thêm một suy nghĩ nữa của người yêu trẻ tuổi vừa bảo rằng có ai đó nói cậu là kẻ không thể hiểu thấu.

……Không phải một người, mà là nhiều người.

Kim Soo Hyun vươn tay ra trước khi gương mặt Lee Gyo Han kịp vùi sâu hơn vào gối. Khi tay anh chạm vào má, cậu dường như giật mình đến nảy cả vai, nhưng cậu không hề né tránh lúc anh kéo lại gần. Thân hình vừa rắn chắc vừa mềm mại ấy lấp đầy vòng tay anh khi được ôm chặt, mang lại cảm giác dễ chịu hơn bất kỳ chiếc gối ôm nào.

“Đúng là một lũ khốn. Sao lại có thể ăn nói kiểu đó chứ.”

Ngay cả khi ý thức đang dần mơ hồ, anh vẫn từ từ vỗ về tấm lưng đang gồng cứng của cậu. Lee Gyo Han bỗng thở hắt ra một hơi muộn màng, như thể cậu không hề nhận ra mình đã nín thở. Ngay sau đó, Kim Soo Hyun nghe thấy một câu hỏi rất nhỏ, một câu hỏi mà nếu không ôm cậu trong lòng thì anh đã chẳng thể nghe được. ‘Dù cho người xấu xa là em thì sao?’

Xem ra hôm nay Lee Gyo Han đã quyết tâm thử gán cho mình tất cả những cụm từ không hề phù hợp.

Dù đầu óc đang mơ màng, Kim Soo Hyun vẫn nghiền ngẫm câu nói vừa nghe được. Lee Gyo Han xấu xa ư.

Thế nhưng, dù có nghĩ thế nào, anh cũng không tài nào đoán được những điều xấu xa mà người yêu của mình nói là gì. Có lẽ, tâm trạng chính xác của anh lúc này là không muốn người đàn ông trong vòng tay mình tự trách bản thân.

“Gyo Han à. Anh đơn giản lắm, chỉ cần là một người yêu tốt thì dường như đã đủ rồi.”

“…….”

“Đến cả điều đó cũng khó sao?”

Không có lời đáp lại.

Nhưng anh không cần phải thất vọng. Bởi vì giống như bao lời quyết tâm mạnh mẽ khác, anh cảm nhận được cậu đang khẽ mấp máy môi tự nhủ. ‘Em có thể làm được.’ Kim Soo Hyun thấy điều đó đáng yêu khôn tả, nên đã khẽ hôn lên mái tóc dày và tỏa hương thơm dịu của cậu.

“Mà này, em bắt đầu nói trống không rồi đấy.”

“……Không được sao ạ?”

“Không. Cứ tự nhiên đi.”

Khi Lee Gyo Han bật cười khe khẽ, xương quai xanh của anh cũng rung lên một cách dễ chịu. Kim Soo Hyun sửa lại tư thế ôm để người yêu trẻ tuổi có thể dựa vào mình thoải mái hơn, rồi chìm vào một giấc ngủ sâu sau một thời gian rất dài.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.