Mọi sự việc trên đời đều có nguyên nhân của nó.
Sự kiện Kim Soo Hyun lặn mất tăm suốt gần 1 ngày trời khiến Lee Gyo Han phát điên cũng không phải là ngoại lệ.
Thế nhưng, nếu đổ lỗi cho Jeong Da Un là bạn lâu năm đã khuyên rằng: “Gì cơ, đã 1 năm rồi á? Hai người yêu qua mạng mà được 1 năm thì cũng là một kỳ tích rồi đấy. Đã thế này thì làm một sự kiện bất ngờ luôn đi xem nào,” thì có hơi oan cho anh ta.
Cũng phải thôi, bởi vì Kim Soo Hyun không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào cả.
Bằng chứng duy nhất cho việc Kim Soo Hyun có người yêu chỉ là những tin nhắn và cuộc gọi trao đổi hằng ngày. Không giống những cặp đôi yêu xa khác, anh chẳng hề có khoảnh khắc nào sụt sùi rơi lệ vì nhớ nhung đối phương, mà lại điềm đạm một cách lạ lùng. Nói sao nhỉ, cứ như thể anh hoàn toàn thỏa mãn với mối tình cách xa 11.046 cây số cho đến tận lúc già chết vậy.
Không, thật ra, ngay cả chính Kim Soo Hyun cũng đã nghĩ mình thực sự là như thế.
Cho đến khi một nữ tiếp viên hàng không của hãng bay quốc gia Hàn Quốc lướt ngang qua anh tại sân bay JFK, nơi anh vừa đặt chân đến sau khi cố gắng hoàn thành sớm công việc, thậm chí là hơi quá sức, để anh dành trọn ngày kỷ niệm.
“Đáng lẽ mình không nên đến đây……”
Kim Soo Hyun rên rỉ, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại đã sập nguồn vì cạn pin. Sân bay vào buổi tối, nơi anh đặt chân đến sau đúng 1 năm, tấp nập trong bầu không khí háo hức xen lẫn mệt mỏi.
Rõ ràng là anh đã bị ma xui quỷ khiến rồi.
Suốt cả cuộc đời này, anh chưa từng đưa ra một quyết định nào ngẫu hứng đến thế.
Vì có thói quen từ lâu là xử lý hết hành lý lặt vặt ngay tại ‘nơi hoàn thành công việc’, nên trong tay anh chỉ có mỗi điện thoại, ví tiền và một cuốn hộ chiếu giả. Kim Soo Hyun cứ thế mua vé chuyến bay sớm nhất rồi đến đây mà không có lấy một chiếc túi xách bình thường.
Thậm chí, trong suốt quãng thời gian bay từ Boston về Incheon, phải quá cảnh một lần, anh còn không nhận ra mình chưa hề chuẩn bị trước một cái cớ nào để lấp liếm cho khoảng thời gian di chuyển này.
Đó là một quyết định được đưa ra trong lúc anh thiếu tỉnh táo đến vậy. Ấy thế mà…
‘Thú thật thì, em đã nghĩ đó là lời chia tay để kỷ niệm 1 năm yêu nhau đó.’
Bất ngờ đâu chẳng thấy, giờ anh chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Vất vả lắm mới về đến Hàn Quốc, vậy mà câu nghe được từ người yêu lại là thế này đây.
Khi nhận ra mình đang đứng ngây ra giữa đám đông, Kim Soo Hyun mới vội vã bước đi như thể đang trốn chạy, tìm đến một nơi vắng người hơn. Cơn hoảng loạn thoáng qua, thứ ập đến đầu tiên là cơn mệt mỏi rã rời.
Như thể vừa mới hoàn thành công việc vẫn chưa đủ, những thớ cơ không được nghỉ ngơi suốt chuyến bay dài ròng rã 20 tiếng kể cả thời gian quá cảnh giờ đây mới muộn màng gào thét. Vừa khó khăn tìm được một chiếc ghế vắng người để tựa vào, anh đã có cảm giác như thể từng đốt xương đang tan chảy và dính chặt xuống sàn.
“Rốt cuộc là…… mình nghĩ cái gì mà lại đến đây cơ chứ.”
Kim Soo Hyun lẩm bẩm như thể tự trách, nhưng thật ra anh đã biết rõ lý do.
Tháng 7 ở New York năm ấy, với những cơn mưa phùn thường xuyên một cách lạ lùng, lại giống hệt mùa hè của Hàn Quốc.
Độ ẩm nhớp nháp ẩm ướt, ánh nắng gay gắt, và bầu trời nhuộm sắc hồng lúc hoàng hôn. Mỗi khi đuổi theo cái nóng mà bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lại nhớ đến đôi mắt trong veo và sáng ngời, nó có màu sắc thay đổi theo ánh sáng. Nhớ cả mái tóc tung bay đầy sức sống một cách đẹp đẽ dù chỉ trong một cơn gió nhẹ, và cả làn da trong suốt lấp lánh ngay cả khi ướt đẫm mồ hôi.
Nếu gói gọn tất cả những điều đó lại, chỉ vỏn vẹn trong ba chữ thôi: ‘Anh nhớ em’.
Lý do anh ra đi như thể trốn chạy rồi lại tùy tiện quay về cũng chỉ có vậy thôi.
“……”
Nghĩ kỹ lại thì, Lee Gyo Han tuy nói lời yêu từ khá sớm, nhưng chưa một lần nào cậu hỏi ‘Khi nào anh về Hàn Quốc?’ hay ‘Em sang thăm anh nhé?’. Dĩ nhiên, anh lại càng chưa từng được nghe câu ‘Em nhớ anh’.
Thế nên thực ra, không phải Kim Soo Hyun không chủ động nói với Lee Gyo Han rằng mình sẽ về Hàn Quốc. Mà là không thể nói được.
Sở dĩ anh không chỉ hài lòng mà gần như đã chấp nhận mối tình yêu xa này, có lẽ là vì một phần bản năng của anh đã nhận ra điều đó.
….Em ấy có vẻ thấy phiền phức.
Gương mặt Lee Gyo Han lúc trước khi điện thoại sập nguồn, rõ ràng là trông như vậy mà. Đúng rồi. Cậu còn nổi giận nữa. Còn nói cả chuyện chia tay.
Kim Soo Hyun co người lại như một người đang run rẩy vì lạnh giữa mùa hè.
Trong khoảnh khắc ấy, anh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến việc phải sạc chiếc điện thoại đã tắt ngóm, hay việc có ai đó đang tìm kiếm mình vì mất liên lạc. Lý trí mệt mỏi là một con mồi béo bở cho nỗi u uất đang kéo dài như một cái bóng, và thể xác để chống chọi với nó cũng đã đến giới hạn.
Chỉ tập trung vào hơi thở của chính mình, đôi vai của Kim Soo Hyun cũng bắt đầu thả lỏng dần, cũng mơ hồ như cảm giác của anh về thời gian. Hơi thở gấp gáp càng trở nên đều đặn, thính giác của anh cũng ù đi như thể đang chìm trong nước. Kim Soo Hyun cứ thế lún sâu vào vũng lầy do chính mình tạo ra một lúc lâu.
Chẳng có gì có thể phá vỡ điều đó.
Tiếng bánh xe vali ồn ào, những cuộc trò chuyện hứng khởi của du khách. Và, ngay cả tiếng gót giày đang chạy thẳng về một hướng cũng không.
Nhưng.
“……Anh Soo Hyun?”
Điều thật sự kỳ lạ là, chỉ vỏn vẹn ba chữ ấy lại nghe rõ mồn một như thể được khắc sâu vào vành tai anh. Giọng nói không qua thiết bị điện tử mà trực tiếp vang lên còn có âm hưởng dễ nghe hơn nhiều so với trong ký ức.
Kim Soo Hyun chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc còn quên cả thở ra hơi thở vừa hít vào.
“……”
“……”
Lee Gyo Han gặp lại sau đúng 1 năm, trông có vẻ to con và rắn rỏi hơn một cách lạ lùng.
Tóc em ấy đã ngắn đi một chút, còn da thì…… ửng đỏ lên thì phải?
Kim Soo Hyun đang cố gắng chắp vá giữa ký ức và hiện thực như đang chơi trò tìm điểm khác biệt, anh muộn màng kêu lên một tiếng “A” rồi đứng dậy.
Nếu không phải nhờ phản xạ bẩm sinh, có lẽ Kim Soo Hyun đã không thể trụ vững trên đôi chân suýt chút nữa đã khuỵu xuống. Mồ hôi lạnh, thứ chưa từng tuôn ra ngay cả khi đối mặt với đủ loại súng đao, giờ đây đang rịn ra chảy dọc sống lưng. Đó là bởi người yêu bước ra từ màn hình chữ nhật của chiếc điện thoại chỉ lớn bằng lòng bàn tay và chiếc laptop 15 inch, đang mang một vẻ mặt mà anh hoàn toàn không thể đoán được.
Thà rằng…… em ấy cứ nổi giận còn hơn.
Kim Soo Hyun cử động chiếc lưỡi cứng đờ như thể đang ngậm một viên đá, trong đầu nảy ra một suy nghĩ không dám nói thành lời. Đó là một giọng nói và thái độ mà bất kỳ ai ở Tổng bộ biết anh cũng sẽ không thể tin được.
“Xin lỗi.”
“……”
“Đáng lẽ anh nên nói trước với em. ......Không, đáng lẽ anh phải hỏi xem có được đến không mới phải. Anh không hề có ý làm em giận đâu, Gyo Han à.”
Ngay khoảnh khắc này, Kim Soo Hyun mới nhận ra một điều, rằng người luôn chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện chính là Lee Gyo Han. Thật tồi tệ làm sao khi phải đến đúng ngày kỷ niệm 1 năm, anh mới biết được rằng dù sống cách xa nhau là thế mà anh chưa một lần phải bận tâm đến sự tĩnh lặng.
Lee Gyo Han vẫn không nói lời nào cũng chẳng có biểu cảm gì, cậu tiến lại gần thêm một bước. Kim Soo Hyun cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, cứ như thể đó là khoảnh khắc đếm ngược đến lúc chia tay.
“Anh sẽ không làm phiền em đâu. Nhé? Thật đó. Anh thật sự—”
‘đã sai rồi’.
Lời nói như van nài ấy cuối cùng đã không thể hoàn thành.
Thứ nuốt chửng lấy nó lại là một cảm giác vô cùng ấm áp và mềm mại. Đó cũng là thứ ngọt ngào nhất anh từng nếm trải trong đời. Phải, đôi môi của Lee Gyo Han mà Kim Soo Hyun chưa từng dám tưởng tượng đến, chính là như vậy.
Mỗi khi góc độ của hai bờ môi ẩm ướt thay đổi, toàn bộ cơ ngực anh lại khẽ nhấc lên rồi từ từ hạ xuống như thể bị một sợi dây vô hình kéo lấy. Không chỉ quai hàm, mà cả vùng cổ và vai nối liền sau đó cũng căng cứng, một dòng điện yếu ớt lan tỏa khắp từng tấc da thịt mà anh có thể cảm nhận. Cảm giác đó ngứa ngáy không chịu nổi, khiến Kim Soo Hyun phải siết chặt tay thành nắm đấm.
“Em thấy yêu đương thế này cũng ổn mà anh.”
Giọng nói vang lên ở khoảng cách gần đến mức đôi môi sượt qua nhau, nghe xa lạ một cách kỳ lạ.
Kim Soo Hyun theo phản xạ mà nhìn lại gương mặt người đàn ông đang hôn mình. Đúng lúc đó, ánh mắt họ gặp nhau, và cậu lần đầu tiên đưa lưỡi ra. Cái cảm giác ướt át khi đầu lưỡi ẩm ướt và tinh tế liếm nhẹ lên môi. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun dù bị dao đâm cũng chưa từng rên khẽ một tiếng, thì cuối cùng anh đã không kìm được mà bật ra một âm thanh ngắn.
“Hức……!”
“Có thể ai nghe được sẽ bảo em điên, nhưng bản chất thì vẫn vậy thôi. ‘Trích ra một khoảng thời gian trong 24 giờ để tập trung vào đối phương’. ……Em đã thật sự nghĩ rằng chỉ cần như vậy là đủ.”
Nụ hôn của Lee Gyo Han thoạt nhìn có vẻ lịch sự, nhưng hàm răng gặm nhấm cả môi lẫn phần thịt mềm mại bên trong lại sắc lẻm. Nhờ vậy mà mỗi khi phần nhọn đó lướt qua, cơ thể của Kim Soo Hyun lại bất giác run lên khe khẽ. Dù thật ra là vì một lý do khác, anh vẫn phải đổ lỗi cho nó.
“Nhưng có lẽ là không phải vậy rồi. Biết đâu chừng em cũng đã muốn làm những việc thế này lắm.”
Chắc là, vậy đó.
Lee Gyo Han thì thầm rồi một lần nữa áp môi mình lên.
Kim Soo Hyun cẩn thận đặt tay lên lồng ngực Lee Gyo Han, hệt như những cặp tình nhân anh từng thấy ở đâu đó. Cảm nhận được nhịp đập dồn dập truyền qua lớp áo sơ mi mỏng, anh bất giác thấy xấu hổ đến không tin nổi.
***
Sảnh khách sạn với trần nhà cao một cách đặc biệt, có lẽ đã có gì đó khác đi so với lần anh ở đây 1 năm trước.
Không. Nếu xét đến việc người ta thường thay đổi cách bài trí theo xu hướng mỗi mùa, thì bây giờ chắc chắn phải có một sự khác biệt dễ thấy. Một sự thay đổi mà một người như Kim Soo Hyun có thể nhận ra dù chỉ là vị trí của một mẩu giấy nhỏ bị thay đổi, anh thừa sức phát hiện ra.
Thế nhưng, riêng ngày hôm đó, mọi thứ lướt qua mắt anh đều nhòa đi.
Chỉ riêng việc sánh bước cùng Lee Gyo Han vào sảnh khách sạn, nơi Kim Soo Hyun chưa từng một lần đặt chân đến cùng ai, cũng đủ khiến đầu óc anh choáng váng. Thậm chí lúc cậu thay anh nói chuyện với nhân viên, anh còn chẳng thể ngẩng đầu lên nổi, và đến khi đi qua thang máy, dọc theo hành lang rồi bước vào phòng, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập.
“Hưm, ưm……!”
Từ trước đến nay, đối với Kim Soo Hyun, đôi môi chỉ là một bộ phận cơ thể được sử dụng cho hai mục đích duy nhất.
‘Ăn’, và ‘nói’.
Làn da mỏng manh chuyển động lên xuống ấy quá thiếu hiệu quả để sử dụng cho bất kỳ mục đích nào khác. Nó không thể được rèn luyện cho phát triển hơn, và cũng chẳng có chút tác dụng nào trong thực chiến. Khác với một vài ‘người làm vườn’ không ngần ngại cận chiến vì mục đích, Kim Soo Hyun lại thuộc tuýp người giảm thiểu tiếp xúc với mục tiêu đến mức tối đa, nên lại càng là vậy.
Thế nhưng phải đến mùa hè năm 28 tuổi, anh mới biết được công dụng thứ ba của mảnh thịt nhỏ bé này.
“Hức, haa, —ưm.”
……Thích, quá.
Lee Gyo Han hôn thật sự rất giỏi.
Thật ra thì đây là lần duy nhất để làm tiêu chuẩn nên cũng chẳng có ai để mà so sánh, nhưng ‘cảm giác này thật tuyệt’ lại là một chân lý không thể bàn cãi.
Cảm giác môi dưới bị mút lấy đầy dai dẳng, rồi đến môi trên bị hơi thở nóng hổi ép chặt, và sau cùng là chiếc lưỡi ấm áp tách hé đôi môi để tiến vào. Chẳng có một khoảnh khắc nào là không khiến anh thấy dễ chịu.
Đôi môi nhỏ vốn dễ dàng nứt nẻ mỗi khi chuyển mùa giờ đây đã bắt đầu tê rần, nhưng Kim Soo Hyun chẳng bận tâm. Bởi vì ngay cả cái cảm giác tê dại ấy, mỗi khi chạm vào nhau, lại hòa quyện một cách hoàn hảo với hương thơm của loại rượu rum ngâm trái cây tỏa ra từ người Lee Gyo Han.
Kim Soo Hyun vừa thở hổn hển những hơi ngắn, vừa thì thầm hỏi.
“Đây là mùi hương gì vậy?”
“……Mùi hương?”
“Ừm, hức, vì có mùi hương rất dễ chịu……”
Trong suốt 1 năm trời liên lạc với nhau bằng đủ mọi cách mỗi khi có dịp, mùi hương chính là thứ khó tưởng tượng nhất, thế nên nó lại càng kích thích hơn. Lee Gyo Han dường như không thể kiên nhẫn nổi dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi để trả lời mà đã vội áp môi lên, rồi sau một thoáng suy nghĩ, cậu cũng tìm ra đáp án.
“Là nước hoa em gái tặng em đó. Anh có thích không?”
Kim Soo Hyun thay vì trả lời lại vùi đầu vào hõm cổ Lee Gyo Han rồi hít thở lại cho đều. Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai anh. “Làm sao đây, tiếc thật nhỉ,” có phải là ảo giác không khi anh cảm thấy giọng nói nói thêm câu đó lại mang một vẻ tinh nghịch kỳ lạ. Sau một thoáng do dự, Kim Soo Hyun lại mở đôi môi đã sưng phồng lên.
“Cái gì mà tiếc?”
“Vì tụi mình sắp đi tắm rồi. Thế thì anh sẽ không ngửi được nữa, phải không?”