Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 40


Lee Gyo Han không hề nhận ra mình đang cắn chặt môi y như một nhân vật trong phim điện ảnh hay phim truyền hình.

Cái suy nghĩ ngạo mạn rằng ‘chẳng phải hai đứa đã từng rất tốt đẹp sao’ cũng đã tan biến từ lâu. Sau câu nói cuối cùng ‘Ừ, chào em’, Kim Soo Hyun bỗng bặt vô âm tín, và tất cả những điều hắn đã vô tình bỏ lỡ cứ thế ùa về như những dấu hiệu chẳng lành.

Mấy hôm trước lúc gọi video, trông anh ấy có vẻ đang phiền muộn chuyện gì đó, đáng lẽ mình nên hỏi mới phải. Tại sao mình lại tin lời nói dối của anh ấy rằng anh ấy chỉ đang thơ thẩn thôi chứ?

Trước đó nữa, lúc mình nhắc sắp tới kỷ niệm 1 năm yêu nhau, anh ấy đã không nói gì, đáng lẽ ra mình không nên cho qua chuyện đó. Nghĩ lại thì, mình cũng bảo rằng sinh nhật anh ấy năm ngoái không tổ chức được là vào tuần sau ngày kỷ niệm, nên lúc đó nhất định phải mua bánh kem rồi gọi cho nhau, vậy mà anh ấy cũng chỉ im lặng.

Phải chi mình nhận ra ngay từ lúc anh ấy nói ‘chào em’ thay vì ‘ngủ ngon’ hay ‘mai gặp lại’ thì đã…

“……”

Lee Gyo Han cúi nhìn chiếc điện thoại chẳng có tội tình gì, bàn tay hắn bất giác siết chặt lại.

Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn cũng khó khăn soạn xong một câu 10 chữ, à không, tính cả dấu chấm hỏi là 11 chữ. Một giả định mà hắn ghét phải đưa ra nhất.

[Em có làm gì sai không anh?]◀

Trong những tình huống thông thường, vấn đề luôn nằm ở chính hắn. Kinh nghiệm bao năm qua đã chứng minh điều đó.

Biết đâu chừng sau 1 năm trời quan sát, Kim Soo Hyun đã nhận ra rồi. Nhận ra một điều gì đó bất thường ẩn sau những lời nói và hành động mà chính hắn cũng không hay biết.

Cái lòng tự trọng còn sót lại khi đó đã níu giữ, không cho Lee Gyo Han nhắn một câu thảm hại kiểu như ‘Anh cứ nói đi, em sẽ sửa’. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể buông chiếc điện thoại xuống, cũng không thể buông Kim Soo Hyun được.

Vừa tới phòng nghỉ, Lee Gyo Han liền sụp người ngồi xuống một cách khác hẳn mọi khi rồi gục đầu xuống bàn. Sự bồn chồn đến nghẹt thở như thể đang bóp nghẹt lấy cổ họng hắn.

Làm ơn đừng nói chia tay.

Cho em thêm một cơ hội thôi mà. Chỉ một lần nữa thôi. Lần đó em nhất định sẽ không để anh phát hiện ra đâu.

Lee Gyo Han lẩm bẩm mà không hề nhận ra rằng khát khao của mình lúc này lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại vốn đã im lìm cả ngày không một tin nhắn rác bỗng đổ chuông.

Chắc chắn đây là lần đầu tiên trong đời hắn cuống cuồng kiểm tra điện thoại như vậy.

Lee Gyo Han căng thẳng đến nỗi, trong vài giây ngắn ngủi nhìn tên người gọi, hắn còn có ảo giác tim mình như muốn văng ra ngoài. Nhưng ngay khi xác nhận cái tên hiện lên giữa màn hình, đôi vai đang căng cứng của hắn liền chùng xuống.

[Chà, không biết con trai của chúng ta ngày đêm canh giữ đất nước dạo này có bận lắm không nhỉ?]

Chủ nhân của giọng nói ấm áp tựa như hiện thân của hai từ ‘người tốt’ ấy, xét cho cùng, cũng không phải hoàn toàn không liên quan đến Kim Soo Hyun. Vì đó chính là người đã từng bắt con trai mình chăm sóc động vật bị bỏ rơi, hòng làm bằng chứng cho cái khoảnh khắc ‘giống loài’ của hắn bị đặt trong vòng nghi vấn.

Lee Gyo Han cố gắng đáp lời, sao cho giọng không quá não nề.

“...Cũng bình thường thôi ạ. Bố vẫn khỏe chứ.”

[Bố thì có chuyện gì được chứ, cả nhà lúc nào cũng lo cho con thôi, Gyo Han à.]

“Con có gì đâu mà phải lo ạ.”

[Vậy thì cũng nên về nhà đi chứ. Mẹ con tuy không nói ra nhưng nhớ con trai lắm đấy.]

Nghĩ lại mới thấy, Lee Gyo Han đã nói dối không biết bao nhiêu lần. Với gia đình thì hắn là một quân nhân quyết tâm phục vụ lâu dài trong quân đội, còn với Kim Soo Hyun thì lại là một sinh viên cao học chuyên ngành Lý luận Mỹ thuật. Nhất là trong 1 năm vừa rồi, chính hắn cũng chưa hoàn toàn thích nghi được với hệ thống của Baek Woo, nên lại càng ít khi về nhà.

“Hôm nào con sẽ về ạ.”

[Ừ! Trước khi về nhớ gọi đấy nhé... À, con nghe chuyện Ji Eun đợt này được toàn A+, chỉ trừ một môn chưa?]

Cô em gái kém hắn 4 tuổi, cũng là một nhân vật chính khác trong sự kiện phơi bày ‘khiếm khuyết vĩnh viễn’ của Lee Gyo Han ra ngoài ánh sáng, đáng tiếc thay giờ đây đã trở thành mối quan hệ mà 1 năm chỉ hỏi thăm nhau đôi ba lần cho có lệ. Quan hệ của họ không tệ, mà đúng hơn là đã trở thành một mối quan hệ chỉ cần giao tiếp ngắn gọn là đủ.

‘Anh, Tết này có về nhà không?’, ‘Ừ’, ‘Tốt’. Những cuộc trò chuyện chỉ khác nhau về thời gian và địa điểm như thế lúc nào cũng kết thúc chưa đầy năm câu trao đổi. Đương nhiên, họ chưa bao giờ nói những chuyện riêng tư như điểm số đại học.

Thế nhưng Lee Gyo Han là người hiểu rõ nhất trên đời cách để làm cho bố mình yên lòng.

“Vâng, con nghe rồi ạ.”

Đáp lại lời nói dối trôi chảy ấy là một tiếng reo vui mừng.

Một người bố chỉ vì chuyện anh  trai hòa thuận với em gái mà đã vui đến thế này, nếu biết đến sự tồn tại của Kim Soo Hyun, không biết có khóc ròng suốt ba ngày ba đêm không nữa. Lee Gyo Han tin chắc một điều có vẻ khá thực tế. Rằng bố của hắn chắc chắn sẽ chẳng bận tâm đến việc đối phương là con trai đâu. Có khi ông còn mở một bài giảng về sinh thái học, hỏi rằng con có biết bao nhiêu loài động vật có quan hệ đồng giới không ấy chứ.

Trong lúc lơ đãng lắng nghe giọng nói phấn khởi đang thao thao bất tuyệt về tình anh em, hắn cảm nhận được một ánh sáng lóe lên gần mắt mình. Lee Gyo Han gần như theo phản xạ mà kiểm tra màn hình điện thoại.

…Xem ra, mình chẳng thể làm một đứa con có hiếu được rồi.

“Bố ơi. Lát nữa con gọi lại cho bố nhé!”

[Hử? Ờ, ờ ờ, được rồi! C-con cứ nghe máy đi!]

Trái ngược hẳn với dáng vẻ uể oải lúc nói chuyện điện thoại ban nãy, Lee Gyo Han vội ngồi thẳng dậy, nhìn vào màn hình. Cái tên hiện lên chính là ba chữ đã khiến hắn bồn chồn suốt cả ngày.

‘Anh Soo Hyun’.

Lee Gyo Han lập tức kiểm tra lại những tin nhắn mà hắn đã gửi suốt cả ngày.

Những con số 1 tưởng chừng sẽ không bao giờ biến mất giờ đây đều đã không còn nữa. Không chỉ vậy, thậm chí còn có một cuộc gọi nhỡ từ lúc nãy. Lee Gyo Han không chút do dự mà nhấn ngay nút gọi video.

Bây giờ, chỉ tin nhắn và giọng nói thôi là không đủ. Hắn phải được nhìn thấy dáng vẻ bình an vô sự của anh. Chỉ có như vậy thì nhịp tim phiền nhiễu này mới có thể dịu lại đôi chút. Lee Gyo Han sốt ruột chờ đợi màn hình đen kịt sáng lên.

Thật ra, ngay cả khi đang gọi đi, dường như hắn cũng không chắc chắn. ‘Liệu anh có bắt máy không?’

[Xin lỗi em. Máy báo em đang bận nên anh định lát nữa sẽ gọi lại.]

“……”

[A lô, Lee Gyo Han?]

Giọng nói vốn đã trầm của Kim Soo Hyun, khi qua thiết bị điện tử lại càng nghe như thể vọng lên từ dưới lòng đất. Lee Gyo Han vội vã quan sát người đàn ông hiện lên trên khung hình nhỏ bé trong chiếc điện thoại còn chưa đầy lòng bàn tay.

“……Anh Soo Hyun.”

[Ừ.]

Câu trả lời ngắn gọn ấy bình thản đến khó tin, không giống như lời của một người đã bặt vô âm tín suốt cả ngày trời. Nét mặt anh cũng chẳng có gì khác so với trong trí nhớ của hắn. Trên ngũ quan điềm tĩnh đến mức trông có vẻ hờ hững ấy, chẳng hề có lấy một dấu hiệu nào của sự bất hạnh.

Càng khắc ghi dáng vẻ bình an của anh vào mắt, áp lực như thể đang bóp nghẹt trái tim hắn càng vơi đi. Thế nhưng, như thể tiếp nối, một cảm xúc nghẹn ngào dâng lên đến tận cổ họng lại khiến hắn khó thở.

Lee Gyo Han chẳng biết lý do cũng chẳng thể gọi tên cảm xúc ấy, hắn khó khăn nặn ra từng lời.

“Tại sao……. Tại sao hôm nay lại không liên lạc được với anh? Có chuyện gì xảy ra hả anh?”

[Không. Không phải chuyện đó.]

“Vậy thì sao?”

[……Thì tự nhiên vậy thôi?]

Phải chi hắn cũng có thể đáp lại với thái độ bình thản như không có gì giống Kim Soo Hyun thì đã tốt.

Thế nhưng giọng nói thốt ra từ miệng Lee Gyo Han lại xa lạ, dù đó là giọng của chính mình. Nó khản đặc như thể đây là lần đầu tiên trong đời hắn sử dụng thanh quản, và cũng chẳng thể tùy ý điều chỉnh cao thấp được nữa.

“‘Tự nhiên vậy thôi’? Bây giờ anh nói là ‘tự nhiên vậy thôi’ sao? Gần 20 tiếng đồng hồ không thèm nhận tin nhắn hay điện thoại, mà cuối cùng chỉ nói được mỗi một câu đó thôi hả?”

Nếu như biểu cảm của anh ấy hiện lên rõ ràng hơn một chút, liệu mình có thể bình tĩnh lại được không?

Nếu hắn thấy được cặp lông mày rậm kia chau lại ra sao, đuôi mắt nhíu lại thế nào, con ngươi đen láy đang hướng về đâu, và khóe môi đang run rẩy nhường nào. Nếu thấy được những điều đó, có lẽ hắn đã có thể kìm nén được những lời tuôn ra không chút tính toán này rồi.

Thế nhưng qua chất lượng hình ảnh hơi mờ, thứ duy nhất Lee Gyo Han có thể nhận ra chỉ là sự bối rối mờ nhạt. Ngay cả đôi môi cương nghị thường khiến hắn say đắm cũng chỉ càng châm lửa giận trong lòng hắn lúc này.

“New York, người Hàn, người châu Á, súng, tai nạn.”

[…….]

“Hôm nay, trong lúc anh tự dưng không liên lạc, em đã tìm kiếm những thứ chết tiệt này cả trăm lần rồi. Không, nói thật ra thì–!”

Dừng lại đi.

Lý trí le lói còn sót lại cất tiếng thì thầm. Thế nhưng cái đầu nóng ran một cách kỳ lạ đã cố tình phớt lờ giọng nói ấy. Thay vào đó, nó tự tiện điều khiển đầu lưỡi, để rồi thốt ra những tâm tư mà hắn không bao giờ muốn nói.

“……Thú thật thì, em đã nghĩ đó là lời chia tay để kỷ niệm 1 năm yêu nhau đó.”

[Không phải, không phải chuyện đó!]

May mắn là cái máy nhỏ bé này không thể truyền tải hết được sự nhẹ nhõm khôn tả của hắn khi nhận được lời phủ định ngay lập tức cho câu nói buột miệng của mình. Ít nhất thì chuyện đó tuyệt đối không được để anh phát hiện. Lee Gyo Han cắn chặt đôi môi, vì sợ rằng nếu cứ để yên, nó sẽ không biết còn nói ra thêm những lời gì nữa.

Tình thế liền đảo ngược, người cuống quýt muốn nghe câu trả lời bây giờ lại là Kim Soo Hyun đã im lặng gần suốt 1 ngày trời.

[Anh xin lỗi. Em giận lắm à?]

“……”

[Là do anh…. suy nghĩ nông cạn quá, Gyo Han à, xin lỗi em.]

Lee Gyo Han cho rằng, nếu trong mối quan hệ này có tồn tại kẻ ở thế thượng phong, thì đó chắc chắn là Kim Soo Hyun. Cả ngày trời hành hạ người ta đến phát điên, rồi chỉ cần nói một lời xin lỗi là xong hết hay sao. Dù cho giọng nói ấy có hay đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không được.

[Phải đợi bao lâu thì em mới nguôi giận đây?]

“Để xem nào. Ít nhất thì anh cũng phải đợi bằng đúng khoảng thời gian anh lặn mất tăm không một lời báo trước chứ.”

Kim Soo Hyun muộn màng nhìn vào điện thoại để đếm thời gian, hàng mày anh chau lại.

Câu lẩm bẩm theo sau đó, ‘20 tiếng thì hơi dài nhỉ…’, nghe mới nghiêm túc làm sao. Lee Gyo Han bất giác phải gồng cứng cơ mặt lại. Hắn cảm thấy mình thật ngốc nghếch, mới lúc trước còn trải qua 1 ngày lo sốt vó mà giờ đã định vui mừng rồi.

Không được, mình hiện tại đang trong trạng thái giận dỗi chính thức. Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Lee Gyo Han thầm nghĩ, như thể đang tự hứa với lòng. Hắn vờ như không biết người yêu mình đang cuống quýt dò xét sắc mặt của hắn ngay cả qua màn hình điện thoại, cố làm ra vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng hôm nay quả là một ngày chẳng có gì thuận theo ý hắn cả.

[À, xin lỗi.]

Tai Lee Gyo Han vểnh lên khi nghe thấy tiếng Kim Soo Hyun trầm giọng xin lỗi vì va phải ai đó.

Cũng phải thôi, vì âm thanh vừa rồi không phải là tiếng Anh như mọi khi, mà là tiếng Hàn. Rốt cuộc, quyết tâm bướng bỉnh ngậm chặt miệng của hắn đã tan vỡ chưa đầy 1 phút.

“Anh Soo Hyun. Bây giờ anh đang ở đâu vậy?”

Kim Soo Hyun vừa mới xin lỗi cả người lạ, lại không trả lời mà chỉ chậm rãi chớp đôi mắt đen láy.

Trước đó, hắn mải mê quan sát người yêu nên không để ý, nhưng khung cảnh phía sau anh mang một tông màu xám sáng khác thường. Thỉnh thoảng có vài người vội vã đi qua đi lại, trông có vẻ hơi lộn xộn một cách kỳ lạ. Ngay lúc Lee Gyo Han đang nóng lòng vì cảm giác như sắp nhận ra điều gì đó mà lại không rõ, hắn định lên tiếng hỏi lại, thì một câu trả lời trầm thấp vang lên.

[…Sân bay.]

“……”

[…Là sân bay Incheon.]

Lời của Kim Soo Hyun chỉ có vậy.

Nói chính xác hơn thì, cuộc gọi đột ngột ngắt kết nối, chỉ để lại một thông tin vị trí ít ỏi như thế. Lee Gyo Han vẫn còn đang ngây ra, hắn muộn màng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Kim Soo Hyun, thật tình……!”

Bàn tay run rẩy như thể đang cầm một cục sắt nung nóng, hắn gọi lại rồi nhắn tin thêm lần nữa, nhưng đáp lại chỉ là con số ‘1’ đáng ghét đã nhìn thấy suốt cả ngày.

Nếu không có ghi nhận về cuộc gọi dài hơn bảy phút kia, có lẽ hắn đã nghĩ rằng mình vì chờ đợi anh đến không chịu nổi mà đang mơ rồi.

Nhưng mặt khác, cũng may là vậy. Bởi vì gương mặt mà Lee Gyo Han lúc nào cũng giữ vẻ chỉn chu trước mặt Kim Soo Hyun giờ đây lại như một mớ hỗn độn. Không hiểu sao, hắn lại chẳng muốn cho anh thấy bộ dạng đó chút nào.

Hít một hơi thật sâu, Lee Gyo Han lập tức chạy ra bãi đỗ xe.

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.