Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 39


Số tiền thưởng mà Rage treo là 100.000 đô la, tương đương khoảng 130 triệu won.

Khi nghe thấy số tiền đó, Lee Gyo Han tỏ vẻ không mấy hài lòng. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun không cần phải hỏi thăm tình hình của người bạn lâu năm mà anh đã bỏ lại một mình trong hoàn cảnh hiểm nghèo. Ấy là vì tiếng hét của Jeong Da Un không chỉ chói tai mà còn vang dội đến mức át cả ra ngoài điện thoại.

[Cậu bạn trai cũ điên khùng của Soo Hyun nhà chúng ta ơi! Cậu có biết là tiền thưởng mà FBI treo cho cái thằng khốn đã đặt bom ở Tòa nhà Quốc hội cũng là 100.000 đô la không hả?]

“Vậy thì cũng không phải là một con số tệ nhỉ?”

[Không tệ á? Không tệ á?! Vấn đề là con số đó đủ để khiến đủ loại freelancer thèm thuồng đấy! Chắc tôi tổn thọ mất, thật đấy! Không báo cáo tình hình ngay đi à?!]

Kim Soo Hyun vốn đã thấy mệt mỏi chỉ với việc nghiến răng kèn kẹt với Lee Gyo Han, anh nghe theo lời Jeong Da Un với một giọng nói nhanh nhẹn khác hẳn thường ngày.

Dù Jeong Da Un có vẻ lại một lần nữa thấy choáng váng khi nghe kể lại chuỗi sự việc mà họ đã trải qua khi đến Seattle, nhưng dẫu sao thì anh ta cũng là một thiên tài đã vô số lần cứu Bóng ma tháng Tư thoát khỏi hiểm cảnh.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là lần này anh ta cũng đã thành công nghĩ ra một diệu kế.

Tất nhiên, cũng không biết liệu kế hoạch đó có làm hài lòng tất cả mọi người hay không.

Người đi đầu trong việc phản đối kế hoạch của Jeong Da Un lại bất ngờ là Kim Soo Hyun, bạn lâu năm của anh ta.

Tại một khách sạn 5 sao sang trọng với tầm nhìn bao quát vịnh Elliott nối liền Seattle và Thái Bình Dương cùng vòng đu quay khổng lồ đang xoay tròn, Kim Soo Hyun là người duy nhất mang vẻ mặt ảm đạm, anh lên tiếng.

“……Quả nhiên, tôi không chắc việc đến một nơi như thế này có đúng không nữa.”

“Em thì lại thích. Giờ mới có cảm giác giống đi nghỉ mát một chút.”

Nếu nói là lạ thì cũng lạ thật.

Hai người từng ăn ý với nhau đến lạ khi còn là người yêu, vậy mà sau khi đồng thuận chia tay lại bất đồng quan điểm trong mọi chuyện. Không, phải nói là còn hơn cả vậy nữa—

“Hơn nữa, ở Baek Woo có dặn là khi gặp nguy hiểm thì nhất định phải đến nơi nào có nhiều người để ý.”

“Tại sao?”

“Họ bảo thế thì ít ra nhà nước còn thu dọn được xác.”

“……Lee Gyo Han, cậu muốn nói mấy lời xui xẻo đấy à?”

Giờ cứ hễ mở miệng là cậu lại trêu gan anh. Sau khi thành công khơi ra phản ứng gay gắt từ Kim Soo Hyun vốn đang cố thì thầm nhỏ nhất có thể, Lee Gyo Han tinh nghịch mỉm cười.

“Anh. Anh sẽ bảo vệ em chứ?”

“Để tôi nghĩ đã.”

Trái ngược với câu trả lời cộc lốc, ánh mắt của Kim Soo Hyun không rời khỏi bóng lưng của người nhân viên đang dẫn họ lên tầng trên của khách sạn. Kể từ lúc đường hoàng dùng thẻ mang tên Andrew Tsuji để thanh toán cho phòng suite, anh đã luôn căng thẳng cảnh giác với mọi thứ trong khách sạn này. Có lẽ là vì anh hiểu rõ hơn ai hết, rằng cái chết có thể tìm đến bằng những cách thức mới lạ đến nhường nào.

Thế nhưng Lee Gyo Han rõ ràng cũng biết rõ điều đó, nhưng cậu lại chỉ có vẻ thong dong. Thậm chí cậu còn bồi thêm một câu khiến Kim Soo Hyun càng thêm sốt ruột.

“Chết rồi, em chỉ tin vào mỗi anh nên mới liều đấy.”

Lee Gyo Han đã ghé qua vài cửa hàng thời trang tuyển chọn để thay quần áo trước khi đến khách sạn, lại mang một cảm giác quen thuộc đến lạ.

Tức là, cái cảm giác của thời xa xưa, trước cả khi cậu là Quản lý Lee Gyo Han, cái thời mà Kim Soo Hyun vẫn nghĩ cậu chỉ là một sinh viên cao học bình thường ngành Lý luận Mỹ thuật. Không, nói chính xác hơn, là giống như một ngày nào đó trong quá khứ.

“Dù vậy thì, mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch thôi.”

“…”

“Dù gì thì chuỗi khách sạn này cũng là nơi chứa đựng kỷ niệm của chúng ta mà, phải không?”

Lời nói như thể xuyên thấu hết mọi nỗ lực vờ như đã quên của Kim Soo Hyun khiến anh theo thói quen mân mê con dao giấu trong người. Việc cùng chia sẻ một ký ức có lẽ đã từng ngọt ngào khi còn hẹn hò, nhưng sau khi chia tay, nó chỉ trở thành một sự vương vấn níu chân trong từng chuyện nhỏ nhặt. Mặt khác, cũng chính vì thế mà anh lại muốn ôm ghì lấy nó để không phai mờ.

4 năm về trước, vào một ngày nọ, là ngày thứ 365 kể từ khi Kim Soo Hyun thổ lộ tình cảm dưới nền trời hồng và cũng là ngày thứ 364 họ bắt đầu yêu xa.

Nói cách khác, đó là mùa hè ngay trước thềm kỷ niệm 1 năm yêu nhau.

Kim Soo Hyun đã có một ‘tiền án’ khiến Lee Gyo Han phát điên vì đột ngột mất liên lạc.

Thật ra, dù cho Lee Gyo Han có tinh ý và nhạy bén đến đâu, hắn cũng không thể nhận ra ngay điều bất thường.

Bởi vì giữa họ là khoảng cách địa lý xa xôi và sự chênh lệch múi giờ còn hơn cả một vòng quay của kim đồng hồ. Đó là lý do vì sao hắn đã không quá lo lắng khi tin nhắn ‘chào buổi sáng’ được gửi đi ngay lúc vừa mở mắt trên giường lại không nhận được hồi âm như mọi khi. Lee Gyo Han chỉ đơn thuần nghĩ rằng chắc Kim Soo Hyun đã thiếp đi trong một giấc ngủ chiều muộn hiếm hoi mà thôi.

Thế nhưng, hắn chỉ nhận ra có điều gì đó không ổn khi kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng tại Trụ sở chính và lén kiểm tra điện thoại.

“…”

Lời chào buổi sáng ngắn gọn chỉ vỏn vẹn bốn chữ vẫn còn y nguyên con số 1.

Thậm chí, tin nhắn cuối cùng họ trao đổi ngay phía trên vạch kẻ phân cách ngày trong khung trò chuyện cũng là do Kim Soo Hyun gửi.

[Anh đi ngủ đây nhé]◀

[Chúc em một ngày tốt lành!] 11:37 tối◀

▶[Vâng, tạm biệt anh] 11:37 tối

Theo giờ Hàn Quốc là 11 giờ 37 phút tối.

Điều đó có nghĩa là lần cuối họ liên lạc với nhau là vào lúc 10 giờ 37 phút sáng ở New York, nơi đang áp dụng giờ mùa hè. Vậy mà giờ đây, đáng lẽ nơi đó mới phải là nơi màn đêm đặc quánh đã buông xuống.

“Chắc là… anh ấy mệt lắm chăng?”

Việc lẩm bẩm một mình hiếm hoi như vậy có lẽ là một cơ chế phòng vệ nhằm phớt lờ đi nỗi bất an đang len lỏi.

Và lý do Lee Gyo Han không đính kèm thêm dòng chữ ‘vì em lo lắm đấy’ dù chỉ là cho có lệ vào cuối những câu tin nhắn được gửi đi liên tiếp, ‘Ngủ ngon nhé anh. Nhưng lúc nào dậy thì nhắn cho em một tin nhé’, là vì hắn không muốn đặt một cái tên xa lạ cho cảm giác mà mình đang trải qua.

Thế nhưng, việc giả vờ giữ một sự thong dong mỏng manh như vậy chẳng thể nào kéo dài được lâu.

Kim Soo Hyun là sự tồn tại duy nhất đã bước qua được bức tường kiên cố của Lee Gyo Han, đã cho hắn biết thế nào là nhân tính, thứ mà hắn vốn không hề biết là có tồn tại khi họ còn bên nhau, nhưng khi mất đi rồi thì chỉ để lại độc dược. Cũng giống như vắc xin và vi rút chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh vậy.

Rốt cuộc, chẳng mất đến vài giờ, tin đồn rằng “chàng đẹp trai có cái tên độc lạ hôm nay trông không ổn” đã lan truyền khắp Trụ sở chính của Baek Woo. Ấy là vì Lee Gyo Han dù mới chỉ là một đặc vụ năm hai vào thời điểm đó nhưng luôn đạt thành tích nổi bật nhất trong các buổi huấn luyện bắn súng, không những bị tụt hạng mà còn phạm phải sai lầm bắn ra ngoài bia ngắm.

Cuối cùng, người đại diện cho sự quan tâm của mọi người đến bắt chuyện là Heo Seong Tae đã dám nói chuyện suồng sã với Lee Gyo Han, em út của 4 năm về trước.

“Lee Gyo Han. Hôm nay cậu sao thế? Có chuyện gì à?”

“…Không ạ. Không có gì đâu.”

Lee Gyo Han trả lời ngay tắp lự. Thế nhưng, chẳng ai lại không biết đó là lời nói dối. Gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ thường ngày đã biến mất không dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, sâu thẳm khó dò như mặt hồ phủ tuyết.

Vốn dĩ vào thời điểm đó, người hiểu rõ bản chất của Lee Gyo Han 25 tuổi, kẻ được tuyển chọn sau khi lăn lộn trong lực lượng đặc nhiệm, cũng chỉ có Nam Ki Joong mà thôi.

“Không có gì mà lại thế à. Chẳng có gì thể hiện rõ suy nghĩ trong đầu như bắn súng đâu, biết không?”

“…”

Các đặc vụ của Baek Woo không chỉ huấn luyện trong nước mà còn thường xuyên phải làm thêm giờ như những nhân viên văn phòng bình thường. Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ. Lee Gyo Han, Heo Seong Tae cùng một vài thành viên của Đội đặc nhiệm 2 và những người của Đội thông tin đã ở lại Trụ sở chính cho đến tối để liên lạc với các nguồn tin ở nước ngoài.

Nói cách khác, điều đó có nghĩa là cho đến tận giờ đó, Kim Soo Hyun vẫn bặt vô âm tín.

“Vậy thì… tôi có một điều thắc mắc.”

“Ồ, gì thế, gì thế.”

“Phạm vi theo dõi vị trí điện thoại di động là bao xa ạ?”

Một người trong Đội thông tin như bị hút hồn bởi lời nói của chàng mỹ nam đã ủ rũ suốt cả ngày, anh ta đã thay người khác trả lời.

“Thường thì sẽ tiến hành trong phạm vi phủ sóng của các trạm phát sóng trong nước thôi ạ. Sao vậy, cậu Lee Gyo Han?”

“Không có gì đâu ạ.”

“Nếu có thể giúp được gì thì tôi sẽ giúp. Có chuyện gì vậy? Hửm?”

Lee Gyo Han vô thức nắm rồi lại xòe bàn tay mấy lần. Mãi một lúc lâu sau, bờ môi của hắn tưởng chừng như sẽ im lặng mãi mãi, cuối cùng cũng hé mở.

“Người yêu của tôi… không liên lạc được ạ.”

Chỉ với mấy lời ngắn gọn đó, lý do vì sao em út, người bắn súng giỏi đến mức đáng sợ, hôm nay lại trở nên bết bát như vậy đã được giải thích cặn kẽ.

Lúc này bí ẩn mới được giải đáp, Heo Seong Tae cố tình ho khan vài tiếng để không phải bật cười một cách vô duyên. ‘Kim Soo Hyun của Lee Gyo Han đã nổi danh từ dạo đó là một người yêu vô cùng nồng nhiệt, dù cho người trong cuộc lúc đó cũng như 4 năm sau đều không thể nào tưởng tượng ra được.

“Là ‘anh Kim Soo Hyun’ đó hả?”

“Vâng ạ.”

“Bao lâu rồi?”

Lee Gyo Han bối rối không biết có nên cộng thêm cả thời gian mình ngủ vào không. Nhưng hắn không thể không cân nhắc đến lý do về mặt tình cảm, vì vậy nên hắn đã hào phóng làm tròn từ 11 giờ 37 phút tối thành nửa đêm rồi trả lời.

“19 tiếng rồi ạ.”

Nhờ đó mà ngay khoảnh khắc ấy, hắn đã thấy rõ một sự căng thẳng kỳ lạ mang ý ‘Ơ, cái này thì có hơi?’ lướt qua gương mặt của các tiền bối đang cười tủm tỉm.

“Thế, bình thường có bao giờ bị vậy không?”

“Dạ không ạ.”

“Tức là điện thoại hay tin nhắn cũng không trả lời chứ gì?”

“Vâng.”

“Hừm… ra là vậy…”

Trong bầu không khí bỗng trở nên ngượng nghịu, người lên tiếng trước là một đặc vụ của Đội thông tin, anh ta thì thầm: “Theo dõi vị trí, để tôi lén làm giúp cậu nhé?”

Lee Gyo Han không muốn tiết lộ rằng người yêu của mình đang ở nước ngoài, hay ‘tại sao’ lại ở nước ngoài, không, là bất cứ thông tin nào khác ngoài hai chữ trong cái tên, hắn ngay lập tức lắc đầu.

Dĩ nhiên, làm vậy cũng chẳng khiến hắn thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Ngược lại, hắn chỉ càng thêm chắc chắn rằng tình hình mình đang gặp phải, dù xét theo tiêu chuẩn thông thường, cũng chẳng hề bình thường. Lee Gyo Han vờ như không biết những ánh mắt cứ dai dẳng dán vào mình, rồi nói “Tôi ra ngoài nghỉ một lát” và rời đi. Trái tim vốn đã đập không yên suốt cả ngày giờ bắt đầu gào thét inh ỏi trên suốt quãng đường hắn đi đến phòng nghỉ ở góc phòng.

[Anh Soo Hyun]◀

[Có chuyện gì sao anh?]◀

[Thấy tin thì liên lạc lại cho em ngay nhé]◀

Nếu là bình thường, hắn hẳn đã thấy thích thú với một tình huống nằm ngoài dự đoán như thế này.

Thế nhưng bây giờ, Lee Gyo Han chẳng thấy vui vẻ hay hứng thú gì cả. Hắn chỉ có thể không ngừng tưởng tượng mà thôi.

Một người chỉ vì hắn chần chừ một chút trước lời tỏ tình mà ngay trong đêm đã thu dọn hành lý rồi bay thẳng sang Mỹ, thì vào ngày kỷ niệm 1 năm yêu nhau, anh có thể làm ra chuyện gì đây?

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.