Tình huống này chẳng khiến anh hài lòng chút nào.
Dù thái độ của họ lịch sự nhưng lại ẩn chứa sự ép buộc ngấm ngầm, và phía bên kia tai nghe vẫn im lìm. Thậm chí khi Kim Soo Hyun thử đánh giá tấm kính cửa sau mà người tài xế đã mở giúp, nó còn chẳng phải là kính chống đạn.
Đúng lúc đó, Lee Gyo Han rút khẩu súng lục giấu ở cổ chân ra như thể đang cố tình phô trương rồi bắt đầu dò xét bên trong xe. Vì đây là một hành động khá liều lĩnh ngay giữa tiểu bang Washington, nơi cấm mang theo vũ khí giấu trong người mà không có giấy phép, nên Kim Soo Hyun vội vàng cảnh giác xung quanh.
“Bọn họ không đụng gì đến khóa xe cả. Khoang trước với khoang sau cũng không có vách ngăn. Giờ sao đây anh?”
Thật ra thì cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Bitan đã im lặng suốt từ lúc họ đến Seattle, và vụ án mà nó đưa ra làm manh mối lại quá đỗi ‘riêng tư’. Trong lúc này, đối phương bí ẩn chủ động tiếp cận kia chắc chắn là kẻ nắm giữ thông tin mà anh đang tìm kiếm. Kim Soo Hyun liền gật đầu.
“...Cũng bình thường thôi.”
“Tạm thời là vậy.”
Lee Gyo Han khẽ đáp.
Chiếc limousine thân rộng vẫn còn thừa rất nhiều không gian dù đã có hai người đàn ông vóc dáng vạm vỡ ngồi vào. Kim Soo Hyun vẫn để một tay trong cặp, không hề thả lỏng cảnh giác để có thể khống chế tài xế bất cứ lúc nào. Bên ngoài cửa sổ, quang cảnh của Seattle với những tòa nhà có khoảng cách rộng rãi hơn so với New York đang nhanh chóng lướt qua.
Cũng đúng lúc đó, vị hành khách vô hình lên tiếng.
[Thú vị thật.]
Kim Soo Hyun theo phản xạ chỉnh lại tư thế, rồi chẳng mấy chốc đã nhận ra giọng nói đĩnh đạc của một người phụ nữ đang trò chuyện với họ được phát ra từ loa ở phía sau ghế ngồi. Lee Gyo Han cũng ngay lập tức nhìn qua gương chiếu hậu để xem phản ứng của tài xế, nhưng anh ta chỉ chuyên tâm lái xe mà không có biểu hiện gì khác thường.
[Tôi chẳng thể nào biết các vị là ai. Trên camera giám sát, khuôn mặt các vị cũng bị mờ, ngay cả giọng nói cũng bị bóp méo nên không thể nhận dạng được.]
“…”
[Lạ thật, lạ thật…]
Có lẽ là do đã trải qua nhiều đối tượng để học hỏi hơn chăng? Giọng nói thì thầm, kéo dài ở cuối câu nghe còn thật hơn cả Bitan. Mặt khác, nhờ vậy mà anh cũng lờ mờ đoán ra được lý do vì sao người đồng minh vô danh lại biến mất tăm hơi kể từ khi họ đến Seattle.
Kim Soo Hyun chậm rãi lên tiếng.
“Xem ra có kẻ đang ra sức cản trở thì phải.”
[Cản trở ư? Tôi á? Là ai chứ?]
“Là kẻ có chung tên với ngươi.”
Trong xe thoáng chốc lặng yên. Sự im lặng ngắn ngủi ấy nặng nề đến nỗi, Kim Soo Hyun có cảm giác như không gian trong xe đã chìm vào chân không trong giây lát.
[Ồ. Ra là ‘Bitan’!]
Đúng lúc đó, một tiếng kêu mang giọng điệu đầy kịch tính vang lên.
[Đúng là một lựa chọn và sự tập trung khôn ngoan. Vì đã đến sau ở một nơi mà tôi đã xây dựng xong hệ thống, nên chắc nó phải làm vậy rồi! Thế nhưng, vẫn có một điều tôi không thể hiểu được. Tại sao Bitan lại bảo vệ các vị chứ?]
Kim Soo Hyun không có thời gian để cảm động trước sự tận tụy của trí tuệ nhân tạo mang chứng trầm cảm đang ‘bảo vệ’ anh và Lee Gyo Han. Điều quan trọng hơn là anh phải cẩn thận, không để đối phương khiến anh mê muội như khi nhìn thấy một đóa mẫu đơn nở rộ, rồi bị họ dắt mũi.
“Trước khi bàn về chuyện đó, sao ngươi không cho biết tên của mình?”
[Sẽ thú vị hơn nếu ngài tự mình đoán ra.]
“…Vui sướng ư?”
[À, Joy à. Trí tưởng tượng thật ngây thơ!]
Giọng nói nghe có vẻ thực sự vui sướng đó không khác mấy so với phỏng đoán của Kim Soo Hyun. Thế nhưng, người còn lại cảm nhận được sự quen thuộc trong đó lại đưa ra một lời giải thích hoàn toàn trái ngược.
“Là Thịnh nộ.”
Đối phương ở bên kia loa ngâm nga một giai điệu "đinh đong đeng" trong mũi. Lee Gyo Han cảm nhận được ánh mắt đen láy đang hướng về mình rồi chậm rãi nói tiếp.
“Nỗi buồn là Bitan, Niềm vui là Joy, xem ra bên ngươi cũng có một tên gọi chính xác nhỉ?”
[Chính xác. Tôi được phân loại ‘Rage’.]
Hệ điều hành của nhà giả kim được cho là đã chia cảm xúc của con người thành bốn cảm xúc chính vì không thể học hỏi trọn vẹn chúng chỉ bằng một mạch duy nhất. Nếu vậy thì đến đây, có thể đưa ra một giả thuyết. Ví dụ như ‘vì một lý do nào đó mà sau khi khởi động, trí tuệ nhân tạo của hệ điều hành đã không thể hoạt động như một thể thống nhất mà bị chia nhỏ ra, nên nó chỉ suy nghĩ một cách trung thành với vai trò mà mình được giao phó’.
Bitan là một ví dụ điển hình cho điều đó.
Dựa trên giả thuyết trên, có thể đoán rằng Rage cũng đang đắm chìm trong bản chất của chính mình. Điều đó có nghĩa là nó chỉ khéo léo giấu đi bản thể của mình ở ranh giới của những thứ bị xem là phản ứng thái quá của các nhà thuyết âm mưu hay là tin báo giả, chứ thực ra nó cũng đang nổi giận lắm.
Sau một lúc im lặng, Lee Gyo Han cất lời.
“Anh. Anh có biết sự khác biệt giữa ‘phẫn nộ’ và ‘thịnh nộ’ không?”
“…Gì cơ?”
“Em cũng từng nghe điều này từ một chuyên gia tư vấn.”
Kim Soo Hyun tròn mắt, dường như không ngờ rằng cậu sẽ bắt chuyện với anh. Lee Gyo Han tháo cặp kính không quen thuộc ra rồi nhẹ nhàng xoa sống mũi.
“Người đó bảo phẫn nộ không phải là điều xấu. Đó là một phản ứng tự nhiên của con người.”
“…”
“Ngược lại, thịnh nộ lại là một phản ứng chưa trưởng thành. Nó vừa là biểu hiện của sự thất vọng, vừa là cảm xúc muốn thiêu rụi tất cả, dù là chính bản thân hay thế giới bên ngoài.”
Thật ra, chuyên gia tư vấn đã nói trước rằng ‘thịnh nộ cũng là một cách giải tỏa cảm xúc tự nhiên. Chỉ là nó không được phá hủy cuộc sống của Lee Gyo Han hay bất kỳ ai khác’, nhưng đạo diễn của ngày hôm nay là Lee Gyo Han. Còn Kim Soo Hyun chỉ là một nhà đầu tư tình cờ ghé thăm phòng biên tập mà thôi.
Vị đạo diễn từng được giới phê bình hết lời ca ngợi về khả năng thao túng người khác để đạt được mục đích, đã bắt đầu câu chuyện của mình với người diễn viên mà anh ta chẳng cần bận tâm đến bất kỳ một rào cản đạo đức nào.
Tất nhiên là nhờ vào sức mạnh của nhà đầu tư ngây thơ rồi.
“Vậy thì, anh. Giờ thứ mà Rage, kẻ đang tỏ ra tốt tính với chúng ta đây, muốn thiêu rụi là gì?”
Kim Soo Hyun không mấy khó khăn để tìm ra câu trả lời. Ấy là vì mấy tháng qua, anh đã bất đắc dĩ phải trở nên đặc biệt quen thuộc với từ ‘lửa’.
“Những công dân gương mẫu… chưa từng một lần trốn thuế, thậm chí còn chưa bao giờ nhận giấy phạt vì chạy quá tốc độ ư?”
“Đúng vậy.”
Ngay lúc đó, một âm thanh chói tai như tiếng hú của chiếc micro bị vứt lăn lóc bỗng tràn ngập không gian trong xe. Nhờ đó mà hai trong số ba người trên xe đều đồng loạt chau mày, nhưng người còn lại thì đôi mắt lại sáng lên như thể đã khơi được đúng phản ứng mà mình mong muốn.
[Câm miệng.]
“Giờ thì mới ra dáng tên của mình chứ.”
[Ta bảo câm miệng!]
“Nhìn cái cách chỉ biết thu thập tin nhắn hay DM để bắt chước thì chắc cũng chẳng phải loại to gan gì. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Vì trong số những kẻ hay tức giận thì kiểu người nhút nhát cũng phổ biến mà. Nói đi. Lý do ngươi ngồi xem những con người hoàn hảo không chút tì vết nổi điên rồi chia rẽ nhau chỉ vì vài lời nói là gì?”
Giọng của Rage vốn là của một phụ nữ trung niên khi mới bắt chuyện, giờ đây lại thay đổi cả tuổi tác lẫn giới tính sau mỗi lời nói. Ví dụ như bây giờ, đó là giọng của một thiếu niên chắc chỉ chừng mười mấy tuổi.
[Mẹ kiếp, câm mồm! Ta đã bảo câm mồm rồi!]
“Biết chửi thề nữa à? Đến tận đây rồi mà học được toàn thứ hay ho nhỉ.”
[Ngươi dám đối với ta…]
Rồi bây giờ lại đổi thành giọng của một người phụ nữ lớn tuổi.
“Không, ta chỉ tò mò thôi. Xét cho cùng thì việc này cũng là một dạng thị dâm mà. Có cảm giác sung sướng gì khi đạt được khoái cảm bằng 0 và 1 à? Rốt cuộc thì chuyện này phải phân vào loại tự sướng nào đây?”
[Mẹ kiếp, câm đi, câm đi, câm ngay!]
Tiếp đó, tiếng hét lên như lên cơn co giật là tiếng gầm của một người đàn ông đứng tuổi.
Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun bắt đầu phân vân không biết có nên để mặc Lee Gyo Han tiếp tục dùng đủ mọi cách khiêu khích đối phương hay không.
Thông thường, các mục tiêu sẽ phạm sai lầm khi mất đi lý trí như lúc này. Vì thế, anh cũng từng nghe nói rằng ngay cả giữa những ‘người làm vườn’ với nhau, khi có chung mục tiêu, họ cũng sẽ kích động đối phương để dẫn đến những phản ứng thái quá.
Dĩ nhiên, bản thân Kim Soo Hyun không phải là người khéo ăn nói, cũng chẳng hoạt động trong giới ‘người làm vườn’ nên chưa từng thử làm vậy bao giờ.
Liệu trí tuệ nhân tạo có tồn tại điểm giới hạn không?
Nếu vượt qua ngưỡng đó, nó sẽ có phản ứng gì? Không. Một trí tuệ nhân tạo được cài đặt trong hệ điều hành mà toàn bộ Baek Woo dốc sức cũng không thể khởi động nổi, liệu có phạm sai lầm không?
Trong lúc Kim Soo Hyun do dự, chỉ biết nắm rồi lại xòe bàn tay tội nghiệp của mình, Lee Gyo Han đã thành công tìm ra điểm yếu chí mạng của đối phương như mọi khi. Dù cho đối phương không phải là con người.
“Dù sao thì. Ta lại thấy trêu chọc những kẻ có khuyết điểm mới thú vị.”
Một tiếng gầm rú chói tai tựa như tiếng giãy chết của một chiếc radio hỏng, pha trộn đủ loại tần số, tràn ngập khắp chiếc xe. Âm lượng của nó lớn đến mức ngay cả người tài xế, dù chỉ mới cau mày một lần và nhìn chung vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, cũng phải buông tay lái để bịt chặt tai lại.
Chiếc limousine đang lướt đi êm ru giữa trung tâm thành phố Seattle bỗng loạng choạng một lúc lâu rồi đâm sầm vào cột đèn giao thông. Đúng lúc đó, một tiếng ù như tiếng ve kêu vang lên từ chiếc tai nghe vốn đã im lìm suốt nãy giờ.
[Mau ra khỏi đó đi!]
Đây chính là lợi ích của một cơ thể được rèn luyện tốt. Dù cho tư thế bị chao đảo do xe phanh gấp đột ngột, nó vẫn có thể phản ứng như một cỗ máy. Việc cửa xe tự động mở ra nhờ hệ thống cảm biến va chạm cũng là một điều may mắn. Kim Soo Hyun túm lấy cánh tay Lee Gyo Han rồi gần như bật ra khỏi xe.
Tiếng la hét và những lời xì xầm của những người hoảng hốt vang lên.
Đối với Kim Soo Hyun vốn chỉ quen đi trong bóng tối, thì đây quả là một trải nghiệm khó chịu. Lee Gyo Han dường như cũng không muốn bị chú ý nên khẽ thì thầm: “Đi lối kia đi.” Anh vừa cúi gằm mặt, rảo bước như chạy, vừa không quên ghi nhớ biển số của chiếc limousine.
[Rốt cuộc là……. Rốt cuộc là các vị đã làm cái gì vậy?!]
“Lee Gyo Han. Người đồng đội mới của chúng ta lắp bắp hỏi cậu đã làm trò gì đấy.”
“Em thuộc tuýp người tin rằng bên ra tay trước sẽ có xác suất thắng cao hơn. Chỉ là gõ cửa nhẹ một cái thôi mà.”
Nếu dáng vẻ vừa đi về phía vắng người vừa nháy mắt cười của cậu trông đáng yêu, thì chắc là do người nhìn có vấn đề rồi.
Lòng dạ bỗng dưng rối bời, Kim Soo Hyun không đáp lời mà lấy chiếc tai nghe còn lại trong cặp ra rồi ném cho cậu. Lần này Lee Gyo Han cũng không từ chối mà nhận lấy nó. Giọng nói kinh ngạc của Bitan lại tiếp tục vang lên.
[Ồ. Lạy chúa.]
“Sao vậy?”
[Lệnh truy nã nhắm vào các freelancer ở tiểu bang Washington đã được đăng lên dark web rồi! Người ủy thác là ‘RAGE’.]
{Trong truyện: "Freelancer" ở đây chỉ những "sát thủ tự do" hoặc "lính đánh thuê". Họ là những chuyên gia (trong truyện gọi là "người làm vườn"}
Kim Soo Hyun bất giác buông một tiếng thở dài sầu não.
Trong khi đó, Lee Gyo Han nghiêng đầu khi nghe thấy tiếng hét khẩn cấp ngay lúc vừa đeo tai nghe vào. Phải đến khi tới cuối một con hẻm vắng người, Kim Soo Hyun mới nghiến răng giải thích.
“Những người làm vườn tự do… Tức là, bọn chúng đã treo thưởng cho những tay chuyên nghiệp tự do để bắt chúng ta.”
“Bao nhiêu?”
“Bây giờ chuyện đó quan trọng à?”
“Thì em tò mò mà.”
Đúng là trí tuệ nhân tạo học hỏi ngôn ngữ của con người có khác, tốc độ học thật nhanh.
Chỉ mất vỏn vẹn vài phút để một AI biến thái nhút nhát dám cả gan thuê người ám sát. Xem ra họ sắp trở thành bia đỡ đạn trước cả khi kịp dùng điểm yếu trong tay để lôi đối phương vào bàn đàm phán rồi.
Dù Kim Soo Hyun có là một người làm vườn thuộc một công ty có tiếng đi chăng nữa, cũng khó mà gây ảnh hưởng hoàn toàn đến tận vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, nơi cách xa căn cứ của anh.
Giá như là ở New York thì tốt biết mấy. Như vậy thì việc nhận hỗ trợ cũng sẽ thuận tiện hơn, không, chỉ cần ngay bây giờ thôi…
Trong thoáng chốc, đầu óc Kim Soo Hyun ngập tràn đủ mọi loại giả định. Anh có cảm giác như sau gáy mình đang căng ra. Đúng lúc đó, Bitan im lặng một lúc, nó cất lời.
[Ừm… Lệnh truy nã không phải nhắm vào cả hai vị, mà là ‘Andrew Tsuji’.]
“…”
[Tức là chỉ có mình ngài Lee Gyo Han thôi ạ. Bức ảnh mà ngài dùng trong chứng minh thư giả đã bị treo thưởng.]
Cơn căng cứng ở sau gáy giờ đã tiến hóa thành chứng đau nửa đầu.
Trước khi trí tuệ nhân tạo ngây thơ, kẻ chưa từng trải qua cơn đau đầu nào kể từ khi được nhà giả kim tạo ra, kịp kể lể hết số tiền thưởng, thì chiếc điện thoại trả trước của Kim Soo Hyun đã reo lên trước.
Kim Soo Hyun nhìn thấy một chữ cái ‘D’ hiện lên trên màn hình, nén một tiếng thở dài rồi cố tình đưa điện thoại ra xa tai một chút mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đó rõ ràng là một quyết định khôn ngoan.
[Rốt cuộc là hai người đang làm cái trò quái gì vậy hả, lũ khốn điên này!]
Jeong Da Un gầm lên như một con gấu đen giận dữ.