Bọ Rùa

Logo.png

To My Beloved Evil - Chap 37


Seattle, tiểu bang Washington.

Nếu nói về thành phố lớn thứ tư nước Mỹ này, có lẽ ai đó sẽ nhắc đến một chuỗi cà phê nổi tiếng trước tiên. Dĩ nhiên, Kim Soo Hyun thì sẽ nghĩ ngay đến một bộ phim đã ra đời hơn 30 năm về trước.

Có lẽ cảm giác ấy càng rõ rệt hơn là bởi cả New York và Seattle, hai nơi chẳng khác gì bối cảnh phim, anh đều đang ở cùng một người.

“‘Seattle Echo’… Cái này, có cả trang chủ thật luôn này?”

Bị đôi mắt nâu lấp lánh thu hút trong giây lát, Kim Soo Hyun vội quay mặt đi rồi giả vờ đáp bâng quơ.

“Chắc rồi. Da Un không phải là kiểu người sẽ làm việc qua loa cho xong chuyện đâu.”

“Anh. Anh đã bao giờ cải trang thành nhà báo chưa?”

“Còn cậu?”

“Em vốn chuyên về hoạt động ngầm hơn là cải trang. À, nhưng mà ở Hàn Quốc em cũng từng giả làm cảnh sát rồi, còn sang tận nước khác để làm điều ngược lại thì đúng là lần đầu tiên đấy.”

Trong suốt chuyến bay 5 tiếng đến Seattle, Jeong Da Un thật sự đã tạo ra mọi thứ từ con số không.

Jeong Da Un đã lập ra một trang tin tức trực tuyến và tài khoản mạng xã hội giả mạo tên là ‘Seattle Echo’, rồi cho người giao đến chìa khóa xe và một tấm danh thiếp nhà báo trông rất chuyên nghiệp ngay khi họ vừa hạ cánh xuống sân bay Seattle Tacoma. Thậm chí mặt sau còn ghi cả thời gian và địa điểm hẹn với viên cảnh sát phụ trách.

Mọi thứ đã được sắp đặt hoàn hảo. Việc duy nhất họ cần lo là chỉnh trang vẻ ngoài sao cho khớp với vai diễn.

“Lần này em đeo kính nhé.”

Lee Gyo Han vừa nói vừa đeo lên cặp kính gọng kim loại tròn và mảnh, cậu nhăn mũi cười. Nụ cười ấy trông đến là ngây thơ, chẳng hề có chút căng thẳng nào của người sắp phải lừa dối chính quyền nước ngoài. Sợ mình cũng sẽ bất giác thả lỏng nét mặt theo, Kim Soo Hyun phải gắng giữ cho khóe môi không nhếch lên, tay chỉ mân mê bộ tóc giả xoăn.

Không. Thật ra vẫn còn một chuyện nữa khiến anh bận lòng.

“… Ngươi có đó không?”

Chính là người đồng đội vô danh, kẻ vẫn luôn bám theo anh như hình với bóng, lúc này lại hoàn toàn im lặng.

Kim Soo Hyun đã gọi vào điện thoại như thể đang lẩm bẩm một mình, nhưng chẳng nhận được hồi âm qua cả tin nhắn lẫn cuộc gọi, anh khẽ nhướng mày. Anh đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu nhận được sự trợ giúp từ trước, giống như lần ở buổi tiệc, nhưng Bitan đã hoàn toàn im lặng kể từ khi họ đến Seattle.

Thế nhưng người đáp lại anh lại là Lee Gyo Han, cậu đã thay xong quần áo, trông hệt như một thực tập sinh mới vào tòa soạn.

“Chắc là nó không phải lúc nào cũng lắng nghe đâu. Mà chẳng phải như thế còn đáng ghét hơn sao?”

Cậu nói không sai. Nhưng cái đầu đã quen mường tượng ra mọi khả năng của anh lại phản ứng nhạy bén với cả những ngoại lệ nhỏ nhặt nhất. Đề phòng bất trắc, Kim Soo Hyun không quên đeo cả chiếc tai nghe không dây có thể giấu sâu trong tai. Khi anh hỏi: “Cậu cũng đeo một cái chứ?”, Lee Gyo Han khẽ lắc đầu rồi tinh nghịch hỏi lại.

“Dù gì thì cũng đâu có nhiều lựa chọn. Anh thích bên nào hơn trong ba bên còn lại?”

“Nếu được thì là bên tốt.”

“Bên tốt à.”

Nếu phân loại cảm xúc một cách đơn giản thành hai cực tích cực và tiêu cực, thì hẳn nhiên niềm vui và sự hân hoan sẽ thuộc về vế trước, còn nỗi buồn và cơn giận sẽ thuộc về vế sau. Nhưng anh không dám chắc liệu có thể xếp những trí tuệ nhân tạo bị chia tách do nhà giả kim tạo ra vào một sự phân loại đơn giản như vậy hay không.

Hơn hết, nếu xét một cách nghiêm túc, chúng không phải là hỉ nộ ái ố.

Chỉ cần nhìn vào việc nó là Bitan chứ không phải là nỗi buồn đơn thuần cũng đủ hiểu.

Một AI hợp tác để tìm đến cái chết, làm sao có thể gói gọn điều đó trong hai chữ ‘đau buồn’ được đây. Nhưng Kim Soo Hyun vốn không khéo ăn nói để giãi bày những suy nghĩ còn chưa thành hình của mình, nên anh chỉ nói lảng đi.

“Nếu là phẫn nộ thì vụ án lần này có vẻ yên ắng quá nhỉ.”

“Chuyện đó thì chưa biết được đâu.”

Lee Gyo Han đáp lại bằng chất giọng ngọt ngào hệt như người sắp đi hẹn hò.

“Cảm ơn ngài Cảnh sát Miles đã dành thời gian dù đang trong ngày nghỉ. Tôi là Peter Brown của Seattle Echo, còn đây là trợ lý của tôi, Tsuji.”

“À. Được thôi. Tôi không biết hai cậu là ai, nhưng có vẻ như có chống lưng vững chắc lắm nhỉ?”

“… Ngài quá khen rồi.”

Cứ ngỡ đó là một lời chào hỏi xởi lởi, vậy mà phản ứng nhận lại lại thật miễn cưỡng.

Có lẽ sẽ không dễ dàng cạy miệng ông ta như mình nghĩ. Kim Soo Hyun thầm nghĩ trong lúc nhìn người đàn ông da đen có thân hình vạm vỡ đến muộn hẹn khoảng 5 phút. Viên cảnh sát mà Jeong Da Un đã thay mặt liên hệ để sắp xếp cuộc gặp này tên là Gary Miles. Ông ta là người phụ trách ‘vụ án mạo danh’ bí ẩn xảy ra khắp nơi ở Seattle dạo gần đây.

Quán cà phê nhỏ trong khu đã qua giờ cao điểm nên khá vắng vẻ. Miles vừa ngồi xuống đã không đi vào chuyện chính, thay vào đó ông ta bắt đầu gọi món.

“Cho một cà phê latte và một bánh bí ngô. Bên cậu dùng gì không?”

“Tôi cà phê là được rồi. Tsuji?”

Nghe Kim Soo Hyun tự nhiên gọi cái tên trên danh thiếp giả và ra hiệu bằng mắt, Tsuji, à không, Lee Gyo Han đang chăm chú xem thực đơn, liền lên tiếng.

“Salad gà nướng, khoai tây chiên, sữa lắc… Và cho tôi một bánh bí ngô nữa.”

“…”

“…”

“À, tại cả ngày nay tôi chưa ăn gì nên đói bụng quá.”

Lee Gyo Han khẽ đẩy gọng kính đang tuột dần xuống, có lẽ vì mặt cậu quá nhỏ, rồi nở một nụ cười ngô nghê. Rõ ràng vai diễn hôm nay của cậu là một mỹ nam đi cửa sau chẳng biết ý tứ gì. Nhờ vậy mà Kim Soo Hyun bỗng thấy khô cả miệng, chỉ tha thiết mong cho ly cà phê của mình mau được mang ra.

May mắn là thái độ của Miles đã dịu đi hẳn.

Ông ta đã bớt đi cái nhìn soi mói của mình khá nhiều trước thái độ chẳng có chút khôn ranh nào của Lee Gyo Han. Chỉ cần thấy cách Miles cười sảng khoái và nói: “Này, cậu bắt trợ lý làm việc mà bỏ đói người ta à?” là đủ hiểu.

Chẳng mấy chốc, phần của mỗi người đã được dọn ra trên chiếc bàn không lớn lắm.

Kim Soo Hyun không tài nào phớt lờ được bàn tay của Lee Gyo Han khi cậu rất tự nhiên gắp thức ăn sang một chiếc đĩa trống rồi đưa cho mình. Trong lúc anh còn đang nhai miếng cà chua nhỏ như một loài động vật ăn cỏ, Miles đã lên tiếng trước.

“Tôi thật không hiểu nổi làm thế nào mà hai cậu lại quan tâm đến chuyện này. Có vẻ như hai cậu đã uổng công đến đây vì một việc còn chẳng thể gọi là vụ án.”

“‘Chẳng thể gọi là vụ án’… Thế nhưng cũng có khá nhiều nạn nhân đấy chứ.”

“Ồ, nạn nhân à. Xem ra hai cậu không biết rõ họ là ai rồi.”

“Có vấn đề gì sao?”

“Về mặt pháp luật ư? Hoàn toàn không.”

Ông ta ngừng lại một lát rồi uống một hớp cà phê latte, kêu lên một tiếng “khà” sảng khoái như thể đang uống bia.

“Họ là những công dân gương mẫu tuyệt vời. Chưa một lần trốn thuế, thậm chí còn chưa bao giờ bị phạt vì quá tốc độ.”

“Vậy thì sao ạ?”

“Chà, chẳng phải có câu nói thế này sao: ‘Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh thì lại bất hạnh theo một kiểu riêng’.”

Người đáp lại câu nói có phần khoa trương đó là Lee Gyo Han nãy giờ vẫn đứng ngoài cuộc trò chuyện và lặng lẽ dùng bữa.

“‘Anna Karenina’.”

“Chính nó!”

Miles vui vẻ hưởng ứng, vung cả chiếc nĩa lên rồi đưa đôi mắt nâu sẫm liếc nhìn xung quanh. Ông ta chỉ giãi bày tâm sự sau khi đã xác nhận không ai để ý đến phía này.

“Hai cậu không thể tưởng tượng nổi mỗi lần những ‘nạn nhân’ đó đến đồn lại náo loạn đến mức nào đâu.”

“Náo loạn ạ?”

“Từ đồng nghiệp công sở, bạn bè, mẹ con, cho đến cặp vợ chồng đã kết hôn 10 năm, thậm chí cả cặp vợ chồng đã ly hôn 10 năm cũng có. Bởi vì bọn họ cãi nhau đến mức người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ hiểu lầm họ là kẻ thù của nhau.”

Giọng của Miles trầm xuống một tông.

“Thú thật nhé, tôi đã muốn cho cả đám đi xét nghiệm chất kích thích trước tiên đấy.”

“Dạ?”

“Bởi vì câu chuyện mà người nào người nấy kể ra đều nghe như chuyện của kẻ điên vậy. Hai cậu cũng thử nghĩ mà xem. Cứ vào khoảng nửa đêm, họ sẽ nhận được tin nhắn văn bản, tin nhắn messenger, hoặc là… cái gì ấy nhỉ, à, cái ứng dụng mà giới trẻ hay dùng để nhắn tin ấy, cái—”

Lần này, người lên tiếng giúp vẫn là Lee Gyo Han.

“DM.”

“Phải rồi, là nó. Có kẻ nào đó mà tôi quen biết bắt chuyện qua DM, nhưng không phải để đòi tiền hay dọa dẫm, mà là để ‘gây sự’. Hai cậu có thấy chuyện này nghe lọt tai không?”

Quả nhiên, mọi chuyện chỉ khó ở lúc bắt đầu. Miles một khi đã mở lời thì bắt đầu tuôn ra một tràng than thở với thái độ hệt như đang gây chiến.

“‘Kẻ mạo danh đã bới lại chuyện cũ’, ‘Kẻ mạo danh chế nhạo lỗi lầm ban ngày của tôi’, ‘Kẻ mạo danh bảo ảnh đại diện của tôi trông kinh khủng’… Thậm chí có cặp vợ chồng còn bảo kẻ đó đã phát hiện ra bí mật chỉ hai người họ biết rồi nói chuyện với nhau, họ không chịu nói bí mật đó là gì nhưng lại la lối rằng phải bắt cho bằng được tên hacker đã tìm ra nó, ha, thật hết nói nổi!”

“…”

“Hai cậu nghe xem, có thấy bọn họ giống những kẻ biết mình đang nói gì không?”

“Đúng là một chuyện… khó khăn.”

“Khó chứ, dĩ nhiên rồi. Nó đã gây khó dễ cho bao nhiêu người rồi. Giá như ngay từ đầu không có tay phóng viên nào lảng vảng quanh đồn cảnh sát để hóng chuyện rồi viết bài thì—!”

Giọng nói đang dần cao lên bỗng chuyển thành một tiếng hắng giọng, hệt như một cú phanh gấp.

“À, tôi không có ý chửi hai cậu đâu. Mong là hai cậu không hiểu lầm.”

“Vâng. Tôi hiểu.”

“Dù sao thì, chúng tôi vốn đã thiếu người rồi, không có thời gian để hòa giải cả những cuộc cãi vã riêng tư như thế này đâu.”

Miles càu nhàu rồi tu một hơi cạn sạch phần cà phê latte còn lại.

Kim Soo Hyun giả vờ thỉnh thoảng ghi chú vào cuốn sổ nhỏ, anh liếc nhìn người trợ lý ung dung của mình vừa ăn xong và đang chuyển nĩa sang món bánh. Thấy vậy, Lee Gyo Han cứ ngỡ anh muốn ăn bánh nên đã dùng dao cắt hết những phần ngon nhất, bao gồm cả phần rìa, rồi đưa cho anh.

 ***

Trải qua một khoảng thời gian giống một bữa ăn thong thả hơn là một buổi phỏng vấn, hai người nhanh chóng lẩn vào con đường sầm uất người qua lại. Tỏ ra bận rộn sẽ tốt hơn là cứ lảng vảng một cách vụng về ở gần đó để rồi bị nghi ngờ.

Hơn hết, những cuộc trò chuyện càng bí mật thì càng an toàn hơn khi thực hiện ở những nơi có đủ loại sóng chồng chéo lên nhau.

Lee Gyo Han chỉ lên tiếng sau khi đã đi vòng qua cùng một chỗ đến mấy lần để chắc chắn không có ai bám theo.

“Giờ thì em đã hiểu rõ tại sao lại có ít bài báo đến vậy, và tại sao ngay cả những bài đó cũng không đề cập chi tiết rồi.”

“Vì đó là một cuộc tranh cãi quá ‘cảm tính’ à?”

“Ừm. Chẳng có thiệt hại gì về tiền bạc, thứ để kêu ca chỉ là mấy tin nhắn phiền phức, nên dù có nói mình không phải người gửi thì trông cũng chỉ như sự kết hợp của chứng hoang tưởng và thần kinh quá nhạy cảm thôi, phải không?”

Đó là một nhận định tình hình đầy hoài nghi, không giống với một người nãy giờ chỉ im lặng ăn mà không hề để lộ cảm xúc. Giọng nói trầm thấp chỉ đủ để một mình Kim Soo Hyun nghe thấy lại tiếp tục vang lên.

“Nếu thật sự là ‘một phần đó’, thì việc bắt chước giọng điệu nói chuyện sẽ rất dễ dàng. Bởi vì nó chỉ cần đọc và học theo lịch sử trò chuyện là được. Còn mấy thứ như bí mật này nọ, trong cái thời đại mà đến cả nhật ký người ta cũng viết trên điện thoại, thì mong chúng được giữ kín đúng là nực cười. Điều quan trọng là tại sao nó lại gây ra những chuyện vặt vãnh như thế này.”

“Dù không biết là gì, nhưng tính cách có vẻ không tốt đẹp gì…”

‘…cho cam.’

Kim Soo Hyun chưa kịp dứt lời. Bởi Lee Gyo Han đang đi chậm hơn anh nửa bước, đã đột ngột chắn ngay trước mặt.

Chỉ một giây trước, Lee Gyo Han vẫn còn thong dong. Nhưng thứ khiến cậu lập tức cảnh giác, chính là chiếc limousine màu đen. Chiếc xe bóng loáng không một hạt bụi dừng lại trước mặt họ như một lẽ dĩ nhiên. Kim Soo Hyun cũng theo phản xạ định nắm lấy khẩu súng lục nhỏ giấu trong túi, nhưng anh cau mày lại khi thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề bước ra từ trong xe.

“Mời lên xe.”

“… Xin lỗi nhưng hình như ông tìm nhầm người rồi.”

“Ngài Andrew Tsuji và ngài Peter Brown của ‘Seattle Echo’. Tôi đến tìm hai vị là đúng rồi. Mời lên xe.”

Dành Cho Bạn

📌 Chưa có truyện nào dành cho bạn.

Bình Luận

Đăng nhập để bình luận!

0 bình luận

Chưa có bình luận.